Vào giờ khắc này, bất kể là người trước khi bước vào trong đã xây dựng tâm lý vững vàng hay là người đã hạ quyết tâm sẽ lừng lẫy hy sinh thì không ít thuật sĩ vẫn cảm nhận được nỗi sợ hãi sâu sắc đang trào dâng trong lòng.
Thứ mà bọn họ sắp sửa phải đối mặt không phải là một con ác quỷ mà là cả một đám ác quỷ.
Là vực sâu vô tận, cực kỳ khủng bố.
Đúng lúc này, Cố Chi Tang cũng nghe thấy tin tức giật gân này nhưng bước chân của cô chỉ hơi tạm dừng một chút.
Cô liếc mắt nhìn một vòng những khuôn mặt vặn vẹo ẩn hiện sau lớp sương mù cuồn cuộn kia, nhìn những thi thể tái nhợt, chết không nhắm mắt đang nằm ngổn ngang trong phòng nhưng vẻ mặt lạnh lùng của cô gần như chẳng có thay đổi gì mấy.
Cố Chi Tang quay đầu lại, mở miệng nói: “Đừng nhìn nữa, tiếp tục đi thôi.”
Có người không thể tin nổi trừng mắt nhìn cô: “Cô còn có lòng trắc ẩn không vậy? Đây là một thành phố, tất cả người dân ở đây đều đã chết! Cô không nhìn thấy được những thi thể kia sao?”
“Cho nên thì sao?” Ánh mắt của Cố Chi Tang đột nhiên quét đến người kia, bộc lộ một chút sắc nhọn:
“Ông muốn vận chuyển tất cả thi thể này ra ngoài hay là muốn ngâm nga cho bọn họ một khúc siêu độ vậy? Sự việc đã xảy ra rồi, bây giờ có rối rắm những chuyện này thì còn có ý nghĩa gì đâu. Chúng ta phải mau chóng hành động mới là điều cần thiết phải làm bây giờ.”
Nghe những lời nói gần như vô cùng tàn nhẫn và lạnh lùng này thì có không ít thuật sĩ đều cảm thấy cô quá máu lạnh, trên khuôn mặt của bọn họ lộ ra cảm xúc rất khó chịu.
Tuy nhiên, không đợi bọn họ lên tiếng cãi lại thì Cố Chi Tang đã một lần nữa chạy nhanh về phía Phong Đô.
Những thuật sĩ này rối rắm trong hai, ba giây rồi rốt cuộc cũng không dám một mình ở lại thành phố chết đáng sợ và không rõ tình hình cụ thể này. Tất cả đều sử dụng bùa tăng tốc và bám sát theo sau cô.
Chẳng bao lâu sau, đoàn người đã đi vào địa phận thành phố Phong Đô.
Khi đi đến trung tâm bùng phát thì đám sương mù màu đen vây chặt xung quanh bọn họ ở chỗ này có thể được miêu tả bằng từ “dày đặc”.
Khi hít thở, các thuật sĩ ở đây đều cảm thấy hình như có vô số âm khí, suy khí đang cuồn cuộn tràn vào phổi mình, như một con dao nhỏ chém vài nhát vào máu thịt của bọn họ.
Điều càng đáng sợ hơn là vô số cảm xúc tiêu cực, những tà niệm chưa bao giờ dám nghĩ đến, được chôn giấu ở nơi sâu nhất dưới đáy lòng của bọn họ đang điên cuồng sôi trào, như đang mở ra một hộp Pandora vậy.
Cho dù là Trường Tần Đạo Nhân và Hề Khôi thì cũng khó có thể chịu đựng nổi, đáy mắt đã hiện lên vài tia tơ máu màu đỏ.
Sấm chớp và hồ quang điện đang xuất hiện rậm rạp như rắn bò ở trên bầu trời, lóe lên từng đợt ánh sáng lóa mắt, sáng trưng cả nửa bầu trời, giúp đám người đang bị đám sương mù dày đặc bao phủ không bị rơi vào tình trạng có mắt mà như mù.
Cố Chi Tang vung tay lên, một vầng sáng nhàn nhạt xuất hiện như ngọn nến duy nhất trong đêm tối, không ngừng khuếch tán rộng hơn, khiến cho không gian tại chỗ này sáng bừng lên, cho dù đám sương mù đen xung quanh cố vây chặt lại cũng không thể dập tắt được.
Cô vẽ một trận pháp bao bọc toàn bộ mọi người đằng sau lại thì mới giúp cho những thuật sĩ sắp rơi vào trạng thái cuồng loạn một lần nữa hoàn hồn.
Sau đó, tất cả thuật sĩ khi đã tỉnh táo lại thì đều đã vội vàng bóp nát bùa chú phòng ngự, bao bọc chặt chẽ bản thân mình.
Nơi này chính là mắt trận.
Trên bầu trời vần vũ những đám mây ngưng tụ lôi kiếp và sấm chớp, thanh thế to lớn, dưới mặt đất đang bị bao trùm bởi sương mù màu đen có thể nuốt chửng mọi âm thanh và ánh sáng.
Đen và trắng đan xen vào nhau, phảng phất như vào giây tiếp theo sẽ hủy diệt toàn bộ thành phố bên dưới.
“Bây giờ chúng ta nên làm sao đây?”
Trong lúc mọi người còn đang mờ mịt thì một người đột nhiên trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào một phương hướng.
Người kia chỉ về một chỗ: “Mọi người mau nhìn kìa, nơi đó có phải xuất hiện một bóng người hay không?!”
Mọi người nghe thấy nên cùng quay đầu nhìn lại, cẩn thận quan sát kỹ càng hơn thì quả nhiên đã nhìn thấy một bóng người đang lơ lửng giữa không trung trong đám sương mù dày đặc kia.
“Qua đó nhìn xem.”
Ngay khi bọn họ đang chuẩn bị tiến lại gần bóng người kia thì một lực lượng lạnh thấu xương, có khí thế hào hùng đã lướt qua bên người bọn họ, hung hăng đập thẳng vào một người trong đám.
Tất cả ngạc nhiên quay đầu lại thì đã nhìn thấy Hư Không Đạo Nhân – người vẫn luôn yên lặng không lên tiếng nói gì từ đầu đến giờ, đã bị lực lượng kia đánh bay, hất tung về phía sau hơn mười mét, ngã dụi trên mặt đất.
Người ra tay là Cố Chi Tang.
Còn chưa đợi có người lên tiếng chất vấn Cố Chi Tang vì sao lại đột nhiên ra tay tàn nhẫn với Hư Không Đạo Nhân thì bọn họ đã nghe thấy được âm thanh của tiếng vũ khí bằng sắt rơi xuống đất.
Một mũi tên nho nhỏ nhưng cực kỳ bén nhọn, được khắc đầy phù văn nguyền rủa bên trên đã rơi ra từ tay áo của Hư Không Đạo Nhân – người đang phun máu tươi đầy mồm kia. Đây là thứ vũ khí có thể khiến một huyền sư cấp “Địa” chết ngay tại chỗ.
Lúc này, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, nhận ra rằng là do Hư Không Đạo Nhân muốn ra tay đánh lén người trong đội ngũ nhưng kết quả thì lại bị Cố Chi Tang phát hiện và hạ gục trước.