Sắc mặt của Hề Khôi rất khó coi.
Bởi vì vừa rồi ông ấy là người đứng gần Hư Không Đạo Nhân nhất, cũng là người có khả năng cao nhất sẽ bị đánh lén.
“Cảm ơn đạo hữu Cố đã ra tay cứu giúp.”
Hề Khôi rút thanh kiếm dài sau lưng ra, chỉ thẳng về phía Hư Không Đạo Nhân: “Trưởng lão Hư Không, tôi chưa bao giờ đắc tội ông mà, đúng không?”
Bỗng nhiên, đám mây khổng lồ đang ngưng tụ lôi kiếp một hồi lâu trên bầu trời rốt cuộc đã giáng một luồng sấm sét xuống ở ngay thời khắc này, bổ thẳng vào vị trí cách chỗ bọn họ không xa – cũng chính là bóng người đang lơ lửng giữa không trung kia.
Luồng sấm sét kia thật sự hung hiểm, tạo nên một trận cuồng phong thổi bay góc áo của mọi người, hất tung những sợi tóc che ở trước trán Cố Chi Tang, lộ ra một đôi mắt có nhuệ khí bức người.
Mọi người không khỏi nhìn qua phía bên kia.
Ánh sáng từ luồng sấm sét kia từ từ phai nhạt dần và bóng người được chiếu sáng trong đám sương mù màu đen kia đã lộ ra khuôn mặt thật vô cùng rõ ràng.
Khi rốt cuộc đã nhìn rõ được khuôn mặt của bóng người kia thì tất cả thuật sĩ đều hóa đá và đờ đẫn cả người. Bọn họ lộ rõ vẻ ngạc nhiên, không thể tin nổi vào điều mà hai mắt mình đang nhìn thấy.
Hư Không Đạo Nhân chật vật đứng dậy, sáng rực cả hai mắt, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía người kia.
“Lão tổ tông, cứu đệ tử!!”
Đôi mắt phượng của Cố Chi Tang hơi nheo lại, trước tiên chém xuống một kiếm. Ngay khi thanh kiếm gỗ đào hạ xuống thì một ánh sáng mang theo lực lượng mạnh mẽ đã chém thẳng về phía Hư Không Đạo Nhân.
Một tiếng trầm đục vang lên, Hư Không Đạo Nhân rõ ràng cũng là một huyền sư cấp “Địa” nhưng lại bị Cố Chi Tang dễ dàng chém thành hai nửa.
Từ đầu đến cuối, bóng người đang được bọc trong hồ quang điện kia vẫn giữ nguyên khuôn mặt tươi cười nhưng lại không hề ra tay cứu giúp.
Thậm chí, ngay khi hồn phách của Hư Không Đạo Nhân vừa rời khỏi thể xác thì ông ta đã lập tức cắn nuốt luôn linh hồn của đối phương.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh và đến khi mọi người phản ứng lại thì Trường Tần Đạo Nhân đã vừa sợ vừa giận, không thể tưởng tượng nổi quát lớn:
“Chấn Hà Đạo Nhân? Sao lại có thể là ông vậy?! Sao ông lại cấu kết với thứ tà ma như {sương đen} để làm ra những việc xấu xa thế này. Ông còn có tư cách gánh vác trách nhiệm của Huyền Môn chính thống nữa sao?”
Hề Khôi cũng kìm nén sự tức giận của mình: “Khó trách, đã đến thời điểm cấp bách như thế này rồi mà ông cũng không chịu xuất quan, cùng nhau hợp tác chống lại {sương đen}. Hóa ra là bởi vì ngay từ đầu, ông đã bảo hổ lột da rồi.”
Người đàn ông mặc áo đạo bào đang được bao bọc trong hồ quang điện chính là Chấn Hà Đạo Nhân của Càn Thanh Môn.
Ông ta nghe thấy những lời buộc tội, lên án kia nhưng trái lại, thái độ của người này lại càng thêm đắc ý.
Chấn Hà Đạo Nhân vuốt ve chòm râu của mình rồi cười to hai tiếng, nhìn chằm chằm vào Cố Chi Tang, nói ra mấy lời có ẩn ý: “Cố Chi Tang, đã lâu không gặp.”
“Mọi người nghĩ đơn giản quá rồi, không phải ông ta phản chiến, cấu kết với {sương đen} mà bây giờ, ông ta chính là {sương đen} đấy.”
Giọng nói của Cố Chi Tang lạnh như băng: “Chấn Hà Đạo Nhân đã bị {sương đen} đoạt xá rồi.”
Bởi vì quá sốc, khiếp sợ và phẫn nộ tột độ nên các thuật sĩ có mặt ở đây đã không để ý đến sự kỳ lạ trong lời nói của Chấn Hà.
Theo lý mà nói thì ông ta chắc chắn chưa bao giờ gặp mặt Cố Chi Tang mới đúng.
Tuy nhiên, lúc vừa nãy, ông ta không phải nói rằng “rốt cuộc cũng gặp mặt” mà là “đã lâu không gặp”.
Chỉ có mỗi Cố Chi Tang hiểu rõ trong lòng rằng, đây là “sương đen” trong thân thể của Chấn Hà Đạo Nhân đã mượn miệng của ông ta để ôn lại chuyện cũ với cô.
Bọn họ quả thật là “bạn cũ” từ tám trăm năm trước.
Năm đó, khi cô độ kiếp thất bại thì đã cảm ứng được một hơi thở mục nát có khí thế hủy thiên diệt địa. Đó chắc hẳn chính là “bản thể” của “sương đen” đã giở trò quấy phá.
Nói theo cách chính xác hơn thì hiện tượng xảy ra với Chấn Hà Đạo Nhân cũng không phải là đoạt xá thông thường.
Hồn phách của bản thân ông ta vẫn chưa hề bị xóa bỏ, chỉ là đã dung hợp cùng với “sương đen”, chiếm vai trò chủ đạo khi hợp nhất.
Ký ức quá khứ của ông ta vẫn còn tồn tại, nhưng trong lòng chỉ còn lại dục vọng méo mó và các loại cảm xúc tiêu cực.
Từ hai mươi năm trước, khi ông ta bị tẩu hỏa nhập ma lúc tu hành, bị mê hoặc gây ra tội nghiệt chỉ để thỏa mãn lòng tham cá nhân thì đây là kết cục đã định trước của Chấn Hà Đạo Nhân rồi.
Chấn Hà Đạo Nhân cũng chính là người thứ ba mà Cố Chi Tang đã luôn nghi ngờ.
Trước mắt, ông ta là huyền sư cấp “Thiên” thứ hai trên thế giới này, là người dẫn dắt Huyền Môn, rất nhiều vụ án thảm thiết và tàn nhẫn đều có bóng dáng của Càn Thanh Môn đứng sau…
Như vậy thì làm sao Cố Chi Tang có thể tin tưởng ông ta vô tội được.
Bây giờ, ông ta đang đứng dưới lôi kiếp, bị thiên lôi bổ vào người nhưng lại không hề bị tổn thương thì hiển nhiên, người này đã cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi rồi.
Chấn Hà Đạo Nhân đứng ở giữa thành phố Phong Đô như này giống như ông ta đang chủ động chờ đợi đám người Cố Chi Tang đến vậy.