Khi sự chú ý của toàn bộ quan chức chính phủ và lực lượng cảnh sát đều dồn vào những chấm đỏ trên hệ thống giám sát kia thì hiển nhiên, bọn họ sẽ không thể chú ý đến những chuyện đang lặng lẽ xảy ra tại những thị trấn nho nhỏ này được.
Chờ đến khi bọn họ phát hiện ra thì tất cả đã quá muộn rồi.
Từ khi tập đoàn nhà họ Yến bắt đầu nghiên cứu và phát triển hệ thống giám sát âm khí thì các cứ điểm được “sương đen” sắp xếp mọc lên như nấm khắp mọi nơi đã bắt đầu gây ra tình trạng rối loạn trên toàn cầu, cướp bóc năng lượng về cho nó, có một số cách thức biến đổi mới.
Quá chậm.
Những con kiến nhỏ bé kia biết rõ đang làm điều vô dụng nhưng vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa. Hành động này khiến nó cảm thấy chói mắt và cũng càng muốn hủy diệt nhiều hơn.
Nó phải phá cũ để lập mới, chuyển sang trực tiếp cắn nuốt Thiên Đạo sửa lại số mệnh, muốn dùng sinh mệnh và hồn phách của bốn triệu người dân để làm đá kê chân cho mình.
Sự thật cũng chứng minh rằng, nó đã thành công.
Cho dù Cố Chi Tang và Thiên Đạo biết được tất cả mọi chuyện thì cũng đâu có thể làm gì được nó bây giờ?
Nó cũng biết rằng, ở phía xa cách đây hàng trăm dặm, người của chính phủ đang vận chuyển các loại vũ khí cỡ lớn đến nơi này.
Nhưng ở trong mắt của “sương đen” thì đây chỉ là hành động châu chấu đá xe, cực kỳ nực cười.
Đối với những lời trào phúng, chế nhạo của “Chấn Hà” thì Cố Chi Tang chỉ dửng dưng như không nghe thấy, vẫn tiếp tục thiêu đốt hồn phách của mình, kiên định làm chuyện “vô dụng”.
Đợi đến khi một tia lực lượng Công Đức cuối cùng đã được bóc tách ra khỏi hồn phách của cô thì thành kiếm gỗ đào thô sơ trong tay Cố Chi Tang đã bộc phát ra một ánh sáng vàng rực rỡ, chói lòa.
Ánh sáng này đã phá tan sương mù đen tối xung quanh, chỉ thẳng lên bầu trời, trở thành nguồn sáng duy nhất trong phạm vi trăm dặm quanh đây, hòa quyện với sấm sét trong những đám mây vần vũ ở khoảng không bên trên.
Xung quanh thành phố Thạch, có vô số người đang lo lắng chờ đợi, cả những người ở trụ sở tổng bộ cách xa nghìn dặm đang theo dõi tình hình qua màn hình giám sát đều thấy được cột ánh sáng màu vàng đâm thẳng lên bầu trời kia.
Dường như tất cả đều cảm giác được thứ kia là gì.
Tại thời khắc này, vô số người đã bắt đầu khẩn cầu, ước nguyện trong lòng, hy vọng Cố Chi Tang có thể giống như cột ánh sáng này, dẫn theo bọn họ phá tan những gông xiềng do “sương đen” quấn quanh thế giới.
Cột ánh sáng màu vàng rực kia dưới tác động của vô số “niệm lực” thì càng thêm ngưng tụ rõ ràng hơn.
Mí mắt của “Chấn Hà” hơi giật nhẹ, hai mắt khẽ nheo lại.
Nó không thể không thừa nhận rằng chiêu thức cuối cùng này của cô thật sự đã khiến nó có cảm giác bị uy hiếp.
Nếu là nó ở trước kia thì khi gặp phải thế kiếm liều lĩnh như này chắc hẳn sẽ bị chém tan thành tro bụi rồi.
Tuy nhiên, bốn triệu linh hồn hiến tế đã khiến cho lòng tự tin của nó đạt đến đỉnh cao chưa từng có.
Nó của bây giờ khi bị chiêu thức này đánh trúng thì chắc chắn sẽ bị thương nhưng tuyệt đối sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Trái lại, Cố Chi Tang thì e rằng đang trút hết tất cả sức mạnh, Công Đức của mình vào chiêu thức này, đặt cược mọi thứ, được ăn cả ngã về không.
“Ra tay đi, bản tôn đang nóng lòng muốn cho những người phàm trần kia tận mắt chứng kiến {Đấng Cứu Thế} của bọn họ ngã xuống ra sao và muốn nhìn xem biểu cảm tuyệt vọng trên khuôn mặt của tất cả bọn họ.”
Sắc mặt của Cố Chi Tang lúc này đã trắng bệch, giống như một tờ giấy mỏng.
Chuyện khác chưa nói đến nhưng tên “sương đen” này thật sự là một tên lảm nhảm, lắm điều.
Trước khi kiếm được chém xuống thì trái lại, khí thế xung quanh thân thể của cô lại giảm xuống, luồng khí màu vàng rực rỡ ngạo nghễ bao bọc thân thể cũng dần dập tắt. Đôi mắt màu vàng nhạt trước nay vẫn luôn bình tĩnh, lạnh lùng thì bây giờ lại nảy lên gợn sóng điên cuồng.
Nhìn thấy Cố Chi Tang trước khi chết mà còn nở một nụ cười như kia thì vào giờ phút này, không hiểu sao “sương đen” cũng nảy sinh một cảm giác mơ hồ không ổn lắm.
Nó bật cười trong lòng, cảm thấy bản thân đã nghĩ quá nhiều.
Cố Chi Tang lấy cái gì để lấp đầy khoảng chênh lệch do mấy triệu hồn phách người sống hiến tế đây?!
Chuyện Cố Chi Tang chắc chắn phải chết là điều không còn nghi ngờ gì nữa!
Bỗng nhiên, Cố Chi Tang nâng bàn tay trái không cầm kiếm lên, dựng thẳng trước ngực mình.
Năm ngón tay trắng muốt như bạch ngọc kia nắm lại, ngón cái đè lên phần đầu ngón tay của các ngón còn lại, ngón trỏ chỉ lên trời, ngón út hơi nhếch lên, tạo thành một dấu tay phức tạp và nhuốm đầy màu sắc thần bí.
Tay trái của cô kết ấn trước ngực, đôi môi có màu hơi tái nhợt nhưng vẫn xinh đẹp như đóa hoa tường vi hơi hé mở, nói ra một câu:
“Phá!”
Câu nói này không hề lớn tiếng, chẳng qua chỉ là một từ niệm chú cực kỳ đơn giản.
Tuy nhiên, ngay sau đó, một tiếng “bùm” vang lên.
“Chấn Hà” cảm thấy trái tim trong cơ thể người phàm trần của mình đang đập mạnh dữ dội.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cảm giác lo lắng, bồn chồn trong lòng nó đang càng ngày càng tăng cao khiến “sương đen” tối sầm cả mặt:
“Thôi, đã đến lúc trò chơi nhàm chán này kết thúc rồi.”
Thân thể của nó bắt đầu di chuyển.
Vô số sương mù màu đen như mực đang không ngừng tụ tập lại, nén chặt lại, như muốn đè ép Cố Chi Tang nổ tung vậy.