Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 992 - Chương 992: Kết Thúc Chiến Đấu

Unknown Chương 992: Kết Thúc Chiến Đấu

Sau khi nói ra câu kia thì màu môi của Cố Chi Tang càng tái nhợt hơn, thân thể của cô phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể bị đám sương mù xung quanh nuốt mất.

Tuy nhiên, dưới khuôn mặt tưởng chừng như vẫn lạnh nhạt và bình tĩnh của cô thì lại đang cất giấu một sự điên cuồng vô hạn.

Cố Chi Tang chịu đựng áp lực gần như khiến cô muốn nổ tung phổi, bàn tay kết ấn kia bắt đầu biến đổi, ngón giữa và ngón áp út vẫn áp sát vào lòng bàn tay, ba ngón tay còn lại chỉ thẳng lên trời.

Và lại là một từ niệm chú được nói ra giữa kẽ răng:

“Lập!”

Đoàn sương mù đen tối như vực sâu thăm thẳm kia đã tiếp cận gần trong gang tấc nhưng trong nháy mắt này, Cố Chi Tang rốt cuộc đã bắt đầu nhúc nhích.

Một tay cô nhấc lên thanh kiếm gỗ đào gần như đã biến thành màu vàng ròng, mạnh mẽ chém thẳng về phía trước. Ánh sáng từ chiêu thức có thể chém được Thần này có tốc độ thật sự quá nhanh, mang theo tiếng xé gió “vù vù”, lao thẳng đến chỗ “Chấn Hà”.

Người đàn ông ở giữa đám sương mù màu đen muốn né tránh nhưng lại phát hiện ra một bên bắp chân của mình đột nhiên mất đi cảm giác.

Vẻ mặt của ông ta lập tức biến đổi, muốn nâng tay lên đối kháng lại nhưng khi giơ tay lên thì giật mình phát hiện ra ba ngón tay của mình cũng mất đi cảm giác, không thể điều khiển được!

Ông ta rõ ràng có thể nhìn thấy ở dưới làn da chỗ ba ngón tay kia đang mấp máy không ngừng, đột ngột nhô lên như mọc mụn bọc, dường như có thứ gì đó sắp chui ra từ dưới làn da này vậy!

Hình ảnh này đã phá vỡ nhận thức bao lâu nay của ông ta, khiến ông ta không kịp suy nghĩ thêm. Chuyện không thể điều khiển ngón tay đã trở thành sơ hở trí mạng của ông ta lúc này.

Những bộ phận khác đều được đám sương mù màu đen chặt chẽ bao bọc, chỉ có ba ngón tay này đã bị ánh sáng vàng từ chiêu kiếm kia cắt đứt trong nháy mắt.

Vô số bụi khí bị nén thành từng đoàn hồn phách nhỏ đã chui ra từ lỗ hổng chỗ ngón tay bị chém đứt kia, ào ào tràn ra ngoài.

Và ánh sáng vàng từ chiêu kiếm kia lại bám dọc theo miệng vết thương chỗ bàn tay rồi chui vào bên trong, như một mũi khoan điên cuồng, mạnh mẽ cắn nát máu thịt và xương cốt, phá hủy lực lượng của ông ta.

“Chấn Hà” ngửa mặt lên trời gào rống thảm thiết, liên tục lùi về phía sau.

Trong lúc ông ta đang lùi về thì “bản thể” của “sương đen” đã dung hợp cùng khối thân thể này cũng bị lực lượng màu vàng của Công Đức hòa tan, khiến cho thân thể phàm trần này bắt đầu vặn vẹo, tan chảy.

Càng ngày càng có nhiều hồn thể màu xám chui ra bên ngoài từ miệng vết thương chỗ bàn tay của ông ta. Sau khi bay ra thì chúng nó cũng từ từ biến đổi, dần dần trở lại hình dạng con người.

Nhìn lại thì những hồn thể này giống như những đốm sáng màu xám đang bay đầy trời, lóe ra ánh sáng lấp lánh như những con đom đóm đặc biệt.

“Bản thể” của “sương đen” trong quá trình không ngừng bị hòa tan rốt cuộc cũng nhận ra được điều gì đó.

Nó nâng cánh tay đang bị tan chảy chỉ còn sương mù màu đen lên, chỉ vào Cố Chi Tang:

“Cô… tính kế bản tôn…!”

“Hồn phách của những người kia… đều là giả!!”

Quỷ hồn đang chui ra từ thân thể của “sương đen”, cũng đã biến trở về hình dạng ban đầu của mình nghe thấy những lời này thì đã quay lại làm mặt quỷ trêu chọc nó, cười hì hì nói:

“Quỷ hồn già cả dưới địa phủ, cam đoan không phải giả, ta đã chết 122 năm rồi.”

Cố Chi Tang đã vận dụng hết tất cả sức mạnh của mình để chém ra một kiếm rung chuyển trời đất vừa rồi nên bây giờ phải chống cây kiếm gỗ đào xuống đất để chống đỡ thân thể yếu ớt của mình.

Lúc này, cô rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười tươi chân thành tha thiết:

“Đồ ngu xuẩn, rốt cuộc cũng đã phát hiện rồi.”

“Chỉ tiếc rằng mọi chuyện đã quá trễ rồi, xây dựng thế giới mới của ngươi ở trong giấc mơ đi thôi.”

Một tia sấm chớp ủ mưu đã lâu chợt mạnh mẽ giáng xuống, bổ thẳng vào đoàn sương mù dày đặc đã không còn thành hình người kia.

Cố Chi Tang ngẩng đầu liếc về phía bầu trời sáng ngời rực rỡ bên trên, hừ nhẹ một tiếng:

“Giờ thì hết giận rồi chứ?”

Hệ thống: “Hừ hừ!”

Sương mù đang chậm rãi tan đi.

Tia nắng ban mai đầu tiên của một ngày mới cuối cùng đã có thể xuyên qua mây đen, chiếu xuống thị trấn yên tĩnh ở bên dưới.

Trên giường, những người dân ngủ say cả đêm cũng dần dần thức giấc, cảm thấy toàn thân cực kỳ sảng khoái, dường như đã lâu lắm rồi, bọn họ mới ngủ ngon lành, không mơ mộng gì như vậy.

Một người đàn ông ngồi dậy, duỗi thắt lưng, người vợ của ông ấy nằm bên cạnh cũng nhúc nhích một chút.

Khi chăn được kéo xuống thì một người giấy màu vàng, hơi mỏng, có độ dài gần bằng với chiều cao của một người lớn đã rơi ra ngoài và nằm trên mặt đất.

Lờ mờ có thể nhìn thấy được ở chỗ cổ, dưới cái đầu tròn vo của người giấy này, không biết đã bị thứ gì cứa rách, tạo thành một khe hở ở giữa, chỉ còn một ít phần giấy ở hai bên là còn dính vào nhau.

“Ôi trời! Thứ đồ vật quỷ quái gì vậy? Sao nó lại nằm trên giường của chúng ta thế?!”

“Bà nó, bà nó à, tỉnh dậy đi, xem xem thứ này là gì vậy? Có phải là bà làm hay không…”

Sự phát hiện và đoạn đối thoại như vậy đều lặp đi lặp lại ở mỗi một gian phòng nhỏ trong thị trấn khi có người thức dậy.

Một tiếng quát giận dữ, cực kỳ khí thế vang lên:

“Tên khốn chết tiệt nào dám phá nát cửa chính và cửa sổ của nhà ông đây vậy?!”

“Có quỷ rồi, cửa sổ và cửa ra vào vỡ vụn như này mà cả nhà chúng ta không có ai nghe thấy là sao?”

“…”


Bình Luận (0)
Comment