Ba ngày sau, khi xác nhận “bản thể” của “sương đen” đã bị tiêu diệt hoàn toàn và cảnh báo nguy hiểm đã được giải trừ thì thời gian nâng cao cảnh giới trong nước mới được coi là đã chấm dứt.
Vẫn còn có một số vụ việc tồn tại khắp nơi nhưng đều chỉ là châu chấu sau mùa thu, không còn chỗ dựa là vị sếp tổng lớn nhất kia thì đám lâu la còn sót lại này sẽ không còn nhảy nhót được bao lâu nữa.
Còn về phần Càn Thanh Môn thì ai cũng không tưởng tượng nổi, một môn phái đứng đầu trong Huyền Môn mà lại cất giấu nhiều chuyện dơ bẩn như vậy.
Lão chưởng môn Chấn Hà Đạo Nhân đã bị “sương đen” ký sinh và chưởng môn ủy quyền Hư Không Đạo Nhân đều lén lút tham dự vào vụ án buôn bán người xuyên quốc gia, cả hoạt động buôn bán nội tạng, đã làm hại không biết bao nhiêu người dân vô tội.
Bất kể là phía chính phủ đang cực kỳ tức giận hay là những môn phái khác có thù oán với Càn Thanh Môn lúc trước thì đều nhân cơ hội này ra tay dọn dẹp lại môn phái kia.
Chỉ trong vòng một đêm, Càn Thanh Môn ở giới huyền học đã trở thành chuột chạy qua đường, ai cũng đòi đánh, đòi giết.
Còn về các môn phái lớn nhỏ khác trong giới huyền học cũng đã nhận được lệnh cưỡng chế thẩm tra để kiểm soát tàn dư của các phần tử xấu.
Khi Cố Chi Tang đi ra từ trụ sở tổng bộ thì những người phụ trách khác đứng bên ngoài đều nín thở nghiêm mặt, cực kỳ cung kính.
Dù sao ai cũng biết rằng, luồng ánh sáng màu vàng rực rỡ đã chém nát “sương đen” kia là do vị đại lão siêu cấp cường đại đang đứng trước mắt bọn họ ra tay.
Huống chi, sau khi “sương đen” dần dần tan biến thì bọn họ cũng nhìn thấy ở phía xa xa, những đám mây mang theo lôi kiếp vần vũ trên bầu trời không hề tan đi mà một lần nữa giáng xuống từng tia sấm sét chói lòa.
Tổng cộng bổ xuống chín lần, thanh thế to lớn.
Sau khi lôi kiếp kết thúc thì ngàn dặm mây mù đã bị xua tan bởi ánh sáng rực rỡ của mặt trời, loáng thoáng có tiếng chim rừng ca hát.
Hơn nửa giờ sau, Cố Chi Tang đã một thân một mình đi từ phía đằng xa về chỗ bọn họ.
Từ lời kể của đám người đạo trưởng Hề Khôi cùng đi vào trong sương mù với cô thì Cố Chi Tang đã độ kiếp thành công, chính thức bước vào cảnh giới cực kỳ cao trong truyền thuyết.
Bây giờ, tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng rằng, Cố Chi Tang không chỉ là công thần mà còn là Chân Thần thực thụ. Sao còn có người nào dám sai khiến cô làm việc gì nữa?
Cố Chi Tang đang chuẩn bị về nhà thì một giọng nói hổn hển quen thuộc và có vẻ khá tức giận vang lên từ phía sau, gọi cô lại:
“Cố Chi Tang, cô đứng lại!”
Bước chân của cô khựng lại một chút, ho khẽ một tiếng rồi quay đầu ra sau.
Tầm mắt đảo nhẹ qua người lên tiếng nhưng khí chất bây giờ của cô thì hoàn toàn khác hẳn ngày xưa, mơ hồ có một cảm giác áp lực dày nặng khiến cho khí thế của Trịnh Như Ngọc lập tức lùn đi ba phần.
Trịnh Như Ngọc lặng lẽ đánh giá cô một chút nhưng vẫn còn thấy tức giận:
“Cô trốn tránh tôi là vì sợ tôi hỏi cô về việc che giấu tình hình cụ thể ở lúc đó sao? Vậy mà tôi lại lo lắng cho cô như vậy.”
Cô ấy ở chỗ kia lo lắng đến dậm chân mà trên thực tế thì người ta đã sớm bố trí ổn thỏa tất cả rồi.
Cố Chi Tang cũng tự cảm thấy đuối lý, giọng nói mềm mại hơn ba phần:
“Thật sự xin lỗi, không phải tôi không muốn nói cho cô mà do chuyện này là cơ mật cấp cao. Toàn bộ tổng bộ cũng chỉ có tư lệnh Bạch biết mà thôi.”
Lúc trước, khi đối kháng với “sương đen” thì ngay cả bản thân cô cũng không có manh mối gì nhiều.
Khi bên trên lần đầu tiên kết nối với cô và dò hỏi cô nắm chắc được bao nhiêu phần thắng thì Cố Chi Tang cũng thành thật trả lời:
“Chưa đến ba phần mười.”
Là lời nhắc nhở của Hạ Chiếu Sinh và những phát hiện của hệ thống giám sát do Yến Thừa nghiên cứu đã cung cấp hướng suy nghĩ mới cho cô.
Đúng vậy, lời nói cuối cùng của Hạ Chiếu Sinh trước khi bị áp giải đi là một câu nhắc nhở.
Hạ Chiếu Sinh đang nói cho cô biết rằng, trong đội ngũ của “sương đen” còn có người khác cũng am hiểu lĩnh vực máy tính.
Tại thời điểm đó, trong hoàn cảnh bị hệ thống do tập đoàn Yến Thức nghiên cứu phát hiện ra vị trí nên mới bị bắt lại mà Hạ Chiếu Sinh lại nói ra lời nhắc nhở như thế thì khó tránh khỏi sẽ ẩn chứa ý tứ sâu xa.
Sau đó, khi Cố Chi Tang trở về nhà đã hỏi Yến Thừa rằng nếu xuất hiện hacker có thủ đoạn cao siêu cố ý xâm nhập thì có thể nào sẽ phá hoại được hệ thống giám sát hay không?
Yến Thừa cũng không hề tức giận khi bị cô nghi ngờ mà còn cực kỳ phối hợp bắt đầu thí nghiệm lại nhiều lần. Cuối cùng, anh đã kết luận rằng: “Có khả năng.”
Một khi hệ thống bị xâm nhập thì cũng đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ không cảm ứng được hành động của “sương đen” nữa, cũng không thể tìm kiếm được dấu vết hay tung tích của nó.
Nhưng mà, trong khoảng thời gian đó, khắp mọi nơi trên cả nước lại bùng nổ liên tục các vụ án nghiêm trọng, dường như sự lo lắng của cô vẫn chưa xảy ra.
Tuy nhiên, càng là như vậy thì Cố Chi Tang càng xác định chắc chắn hơn nhất định có vấn đề.
“Sương đen” đang tăng cường hoạt động để tạo biểu hiện giả dối rằng hệ thống giám sát của bọn họ không có vấn đề gì. Mục đích của hành động này là để giấu giếm vấn đề thật sự của hệ thống.
Nó nhất định muốn lợi dụng lỗ hổng này để thực hiện một số bố cục quan trọng có tính chất mấu chốt.
Dựa theo suy nghĩ như vậy nên Cố Chi Tang đã đối chiếu, kiểm tra nhiều lần sự phân bố của các chấm đỏ trên các khu vực khác nhau ở bản đồ quốc gia, cũng theo dõi tình hình các vụ án kia.
Cuối cùng, cô đã tìm thấy dấu vết khả nghi ở Phong Đô – nơi đã từng có vết xe đổ lúc trước.