Cuối cùng, nếu tính toán rõ ràng thì thật ra, người một đêm thành Tiên như Cố Chi Tang vẫn là người nhận được nhiều lợi ích nhất, có biểu hiện rõ ràng nhất.
Tuy nhiên, Cố Chi Tang cũng biết, những người đã luôn nỗ lực trả giá và cống hiến trong một năm nay đều sẽ được tăng thêm Công Đức và vận thế vào số mệnh của bọn họ.
Các âm hồn ở dưới địa phủ tham gia vào đêm hôm nay cũng sẽ có thể rút ngắn thời gian xếp hàng, được ưu tiên đi đầu thai sớm.
Đây là thắng lợi cùng chung tay giành được dựa vào sự hợp tác giữa hai giới Âm – Dương, không phải là chiến tích của riêng một cá nhân nào cả.
Mặc dù sau khi “sương đen” bị tiêu diệt thì những người đã chết vì nó cũng không thể sống lại được nhưng những số mệnh và vận thế mà nó đã cướp đoạt sẽ được trả về thân thể của chủ cũ.
Đây cũng coi như là thông tin trấn an lòng người nhất sau khoảng thời gian vất vả chống chọi với thảm họa do “sương đen” gây ra.
Sau khi thành Tiên thì Cố Chi Tang đã lựa chọn ở lại trần gian.
Lý do lớn nhất là bởi vì cô biết rằng “sương đen” – cũng chính là tập hợp “dục vọng” của con người sẽ không biến mất. Có lẽ mấy nghìn năm sau, nó sẽ một lần nữa chậm rãi ngưng tụ lại nên Cố Chi Tang không muốn đi lên Tiên Giới.
Cô dự định trở thành một Nhân Tiên dưới trần gian.
Nếu “sương đen” ngưng tụ một lần nữa thì cô sẽ giết nó thêm một lần.
Cũng khá thú vị đấy chứ.
Một điều kỳ diệu khác là sau khi cô đột phá tầng gông xiềng cuối cùng để bước lên hàng ngũ Tiên thì cảm xúc và khả năng cộng tình của cô đã tốt hơn rất nhiều.
Trịnh Như Ngọc khẽ nhăn chóp mũi: “Được rồi, tôi đành tha thứ cô vậy…”
“Cho nên, cô thật sự đã trở thành Tiên sao?”
Cố Chi Tang hơi nhướng mày: “Không giống sao?”
“Giống.” Trịnh Như Ngọc nghĩ thầm trong lòng.
Bây giờ, trên người Cố Chi Tang luôn xuất hiện một khí chất xuất trần, tràn ngập tiên khí. Chỉ liếc nhìn một cái cũng có thể lập tức nhận ra sự khác biệt giữa cô và những người khác.
Tuy nhiên, vẫn có chút cảm giác không giống lắm, dường như cô còn có chút hơi người hơn cả lúc còn chưa tu hành đắc đạo, cũng không có tự giác của người đã trở thành Tiên.
Bỗng nhiên, Trịnh Như Ngọc phát hiện tầm mắt của Cố Chi Tang hơi khựng lại, dường như đang nhìn về phía đằng sau cô ấy.
Cô ấy quay đầu lại thì hóa ra là người quen.
Yến Thừa.
Sau khi “sương đen” bị tiêu diệt thì đã có rất nhiều người đến chúc mừng Cố Chi Tang nhưng mãi mà cô vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Yến Thừa.
Hóa ra, sau khi hệ thống mới được tích hợp thành công thì sau đó còn phải bảo trì và nâng cấp. Nên cho dù anh rất muốn tự mình đi ra nghênh đón Cố Chi Tang trở về nhưng bởi vì đại cục nên vẫn phải hoàn thành xong công việc của mình trước.
Từ khoảng cách khá xa, Cố Chi Tang đã tỉ mỉ đánh giá Yến Thừa cẩn thận.
Thanh niên đã gầy đi một chút, tóc cũng dài hơn một tí khiến cho khí chất của anh càng thêm dịu dàng hơn.
Yến Thừa cứ đứng bối rối ở chỗ đó, dường như không biết nên tiến lên như thế nào và làm sao để mở miệng.
Trong nháy mắt này, Cố Chi Tang đã nhìn ra được một chút quen thuộc.
Trịnh Như Ngọc thấy tình hình này nên ngay lập tức tự giác rời đi. Lúc đi còn nháy mắt vài cái với cô.
Cảm xúc trong lòng Cố Chi Tang cũng rất phức tạp nhưng cô vẫn chưa vội vàng nhận người quen.
Nếu cô đoán đúng thì Yến Thừa chính là người lương thiện trong chín kiếp kia – nói chính xác hơn thì chắc hẳn đến giờ là mười kiếp.
Ở đời này, Yến Thừa đã chịu đựng sự giày vò đau khổ của âm sát khí trong nhiều năm như vậy nhưng anh chưa bao giờ làm việc gì gây hại cho nhân gian.
Tập đoàn Yến Thức dưới sự lãnh đạo, dẫn dắt của anh đã cũng cấp cơ hội làm việc cho hàng nghìn, hàng triệu người. Anh cũng có cống hiến to lớn trong việc tiêu diệt “sương đen”. Quả thật là một người tốt, một người lương thiện không còn gì phải bàn cãi.
Mười kiếp sống lương thiện thì sẽ thành Thần tại chỗ.
Bản thân cô cũng có tuổi thọ rất lâu dài.
Bọn họ còn có rất nhiều thời gian, có thể từ từ.
“Thân thể của anh sao rồi?” Cố Chi Tang thuận miệng hỏi: “Những âm sát khí kia…?”
“Đều biến mất rồi.”
Giữa hai hàng lông mày của Yến Thừa là sự nhẹ nhàng chưa bao giờ có.
Từ nay về sau, cảm giác đau đớn tận xương tủy giày vò anh suốt ngày đêm kia sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
“Vậy là tốt rồi.” Cố Chi Tang hơi ngẩng đầu lên: “Trở về sao?”
Yến Thừa ngạc nhiên, đôi mắt của anh bình tĩnh nhìn cô một hồi lâu rồi sau đó lộ ra một nụ cười tươi rạng rỡ:
“Ừm, trở về.”
“Trên người có hơi bẩn, phải trở về tắm rửa sạch sẽ…”
“Anh có đói bụng chưa? Về nhà nấu hay là ăn ở bên ngoài đây?” Cố Chi Tang không cảm thấy lời nói của mình có vấn đề gì.
Bởi vì vào khoảng thời gian trước, khi Yến Thừa chuyển đến sống ở căn hộ của cô thì mỗi ngày, anh đều giống như một chàng tiên ốc vậy.
Trừ phi thật sự có chuyện phải làm, còn không thì anh luôn là người nấu cơm, ngay cả việc rửa bát đũa cũng không cho cô làm, rất chịu thương chịu khó làm việc nhà…
Tuy nhiên, sau này thì Cố Chi Tang đã nghiên cứu phát minh ra bùa chú dọn dẹp vệ sinh, có thể sử dụng huyền học để hoàn thành công việc làm sạch.
Yến Thừa lẳng lặng bước lại gần, sóng vai đi bên cạnh Cố Chi Tang.
Khi cô nói chuyện thì anh đặc biệt thường xuyên hướng tầm mắt về phía cô, còn thật sự nghiêm túc lắng nghe. Sau khi cô nói xong thì giọng nói ấm áp của anh cũng nhẹ nhàng vang lên:
“Về nhà nấu đi, đồ ăn bên ngoài dù sao cũng không quá tốt cho sức khỏe.”
Dường như biết được câu nói tiếp theo mà Cố Chi Tang muốn nói là gì nên Yến Thừa cũng bất đắc dĩ bổ sung một câu: “Dù rằng thần tiên cũng không cần lo lắng đến chuyện sức khỏe.”
Cố Chi Tang: “Được rồi, chúng ta về nhà.”