Dựa Vào Tỏ Tình Thông Quan Trò Chơi Chết Chóc

Chương 117

Không ngờ rằng người gửi tin nhắn lại là Ảnh Miêu. Cậu ta từng hợp tác với Tiêu Tịch trong kỳ thi tuyển chọn giảng viên. Sau khi kỳ thi kết thúc, Ảnh Miêu đã chủ động kết bạn với hắn.

 

Lúc đầu, Ảnh Miêu còn than phiền với hắn vài câu.

 

Chẳng hạn như:

 

【Ôi trời lão đại, anh gạt tôi! Tôi vừa mới nhớ ra lần đầu tiên gặp anh, anh cho tôi uống viên thuốc kia, nói rằng có độc. Nhưng tôi không uống thuốc giải mà vẫn chưa chết! Chắc chắn là anh lừa tôi đúng không!?

 

Khỉ thật, tối qua lúc đang ngủ tôi bất chợt nhớ ra chuyện này, sợ đến rụng cả lông!】

 

Hoặc:

 

【Lão đại, anh biết làm sao để hòa hợp với giảng viên không? Lần đầu tiên gặp giảng viên của tôi, đó là một gã đô con hệ võ đấu, tôi dùng thiên phú biến thành mèo đen trước mặt ổng, thế là ổng ngất xỉu luôn.

 

Nghe nói hình như ổng bị dị ứng lông mèo… Từ đó về sau tôi chưa từng thấy ổng nữa. Lão đại, anh là bác sĩ mà, anh thấy tình trạng này của thầy tôi còn cứu được không?】

 

Lúc đó, Tiêu Tịch bận bán chú vật, xong lại đăng xuất để chăm sóc trẻ ở nhà, nên chưa kịp trả lời cậu ta.

 

Nhưng ngay vừa rồi, Ảnh Miêu lại gửi đến một tin nhắn, hơn nữa còn là dòng chữ in đậm kèm theo vô số dấu chấm than.

 

【LÃO ĐẠI CỨU CỨU CỨU CỨU CỨU MẠNG! CÓ MỘT NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐIÊN ĐANG MUỐN GIẾT TÔI!!!】

 

Những tin nhắn kiểu này, ill sẽ kiểm tra trước, chỉ khi có thông tin quan trọng mới đặc biệt thông báo cho Tiêu Tịch.

 

Và bây giờ chính là trường hợp đó. Lần trước, Tiêu Tịch hợp tác với Ảnh Miêu cũng khá “vui vẻ”. Giờ đối phương rõ ràng đang gặp chuyện nguy hiểm cầu cứu hắn, hắn cũng không đến mức thấy chết mà không cứu. Vì thế, hắn lập tức gửi tin nhắn hỏi thăm.

 

【Chim báo tử: Cậu đang ở đâu? Xảy ra chuyện gì?】

 

【Ảnh Miêu: 【Định vị】 Tôi tôi tôi lỡ trộm một thứ… Tôi thề là tôi chỉ vô tình lấy trộm thôi, thực sự thực sự là vô tình!

 

Chỉ vì tôi vừa kiếm được một món chú vật cực hợp với mình, nhất thời hứng khởi quá mức nên mới lỡ tay lấy luôn thứ mà tôi không nên lấy…】

 

Sau khi Ảnh Miêu nói thêm vài câu, Tiêu Tịch cuối cùng cũng hiểu được tình cảnh của cậu ta.

 

Hắn lập tức đổi hướng.

 

“Anh Tiêu, đi đâu thế?”

 

Đoạn Văn Chu ở bên cạnh tò mò hỏi hắn.

 

“Đi cứu một con mèo ngốc.” Tiêu Tịch đáp.

 

Hắn đoán rằng đối phương có thể đã trộm thứ gì đó quý giá, nhưng không ngờ lại là một món đồ quý giá đến mức này, hơn nữa còn là loại không thể trả lại được…

 

Giờ thì rắc rối to rồi.

 

---

 

---

 

Đây là một tiệm thú cưng trong học viện, tên là 【Thú Cưng Thần Kỳ】.

 

Dù ở đâu, có một con thú cưng lông xù bên cạnh cũng có thể gia tăng đáng kể cảm giác hạnh phúc. Ở Học viện Dị Chủng, nơi mà thí sinh có thể mất mạng bất cứ lúc nào, thú cưng không chỉ là bạn đồng hành mà còn có thể trở thành chiến hữu đáng tin cậy.

 

Nhưng điểm đặc biệt ở đây là tiệm này có rất nhiều loài khác nhau. Không chỉ có những loài phổ biến như mèo, chó, thỏ, rùa, thằn lằn, rắn…, mà còn có cả động vật hoang dã hiếm gặp như sư tử, báo, gấu trúc, mèo rừng, cá sấu. Chỉ cần bạn có thể tưởng tượng ra, tiệm này đều có.

 

Thậm chí, còn có nhiều sinh vật chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết kỳ ảo, chẳng hạn như chó ba đầu, kỳ lân, rồng có cánh… Ở khu thú cưng cỡ lớn phía sau, thậm chí còn có một con rồng đen nhỏ.

 

Đây là thú chiến đấu, có thể ký kết khế ước đồng hành, cùng chủ nhân tham gia kỳ thi và chiến đấu.

 

Nhưng phải cẩn thận. Để đáp ứng nhu cầu khách hàng, một số loài trông có vẻ mềm mại đáng yêu thực chất là ma vật cấp thấp, dùng chú vật để giả dạng.

 

Ví dụ như một con gấu trúc đáng yêu biết làm nũng, có thể thực chất không phải gấu trúc, mà là một con ma vật thấp cấp khoác lên lớp da của gấu trúc.

 

Nếu không cẩn thận, ngay cả chủ nhân của chúng cũng có thể bị giết. Vì vậy, sau khi bán ra bất cứ con vật nào, chủ tiệm luôn yêu cầu khách ký một bản hợp đồng dài bốn, năm trang, trong đó có những điều khoản như:

 

【Người nuôi bị thú cưng cắn chết, cào chết, chết vì dị ứng lông, bị coi là thức ăn… Mọi hình thức tử vong liên quan đến thú cưng, tiệm không chịu trách nhiệm.】

 

Rõ ràng, đây là một tiệm đen chính hiệu.

 

Chiều hôm nay, khi mở cửa tiệm, chủ tiệm ngáp một cái, vừa vuốt v e thú cưng vừa nghĩ: “Lại là một ngày tươi đẹp đây.” Thế nhưng, chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, tiệm của hắn đã tiếp đón vài vị khách không ngờ tới.

 

Đầu tiên là một gã đàn ông trông giống chuột, một tên hệ dò xét. Gã chuột chạy loanh quanh trong tiệm, hít ngửi khắp nơi, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

 

Người phụ nữ xăm hình không kiên nhẫn hỏi:

 

“Đã tìm ra con nhãi ăn cắp đồ của tôi chưa? Nó trốn ở đâu rồi?!”

 

“Chờ một chút, mùi ở đây quá lẫn lộn. Cho tôi thêm chút thời gian.”

 

Người đàn ông chuột từ từ di chuyển trước từng chiếc lồng, hít ngửi từng chút một.

 

Trong một chiếc lồng, một chú mèo đen non nớt đang ngồi ngay ngắn, cái đuôi nhẹ nhàng đong đưa, đôi mắt xanh biếc nhìn về phía hai người họ, trông có vẻ trầm lặng và tao nhã.

 

Nhưng ở nơi không ai nhìn thấy, trước mặt con mèo đen này có một bảng hệ thống đang nhấp nháy liên tục, trên đó là những tin nhắn dồn dập gửi đến một thí sinh có tên "Chim báo tử".

 

[Ảnh Miêu: Đại ca cứu mạng hu hu hu hu! Hắn sắp tìm thấy tôi rồi! Sắp rồi! Nếu hắn bắt được tôi, chắc chắn hắn sẽ lôi tôi vào kỳ thi rồi giết tôi mất!]

 

[Ảnh Miêu: Đại ca, sao anh vẫn chưa tới?! Tôi sắp chết đến nơi rồi! Hắn chỉ còn cách tôi có hai dãy kệ nữa thôi!]

 

[Chim báo tử: Nói tôi biết vị trí cụ thể của cậu.]

 

[Ảnh Miêu: Hàng thứ ba bên trái, kệ cao nhất!]

 

Người đàn ông chuột cố gắng phân biệt mùi hương đặc biệt giữa những mùi hỗn tạp trong cửa hàng thú cưng. Đây chính là năng lực thiên phú của hắn, rất thích hợp để tìm kiếm những thứ bị mất. Kể cả khi đối phương đã cất giấu món đồ vào tủ chứa, hắn vẫn có thể ngửi được dấu vết hương thơm còn sót lại trên cơ thể người đó.

 

Thái dương của ông chủ cửa hàng giật giật. Ban đầu hắn ta định lên tiếng ngăn cản, nhưng khi nhìn thấy huy hiệu trên ngực người phụ nữ, hắn liền im bặt.

 

Hội Hoa Nguyệt.

 

Đây là một công hội đang phát triển rất mạnh ở cấp I. Tuy có một cái tên nghe rất thanh nhã, nhưng những việc họ làm lại chẳng thanh nhã chút nào.

 

Hội này nổi tiếng là nơi sản sinh ra những "mỹ nhân xà", là một trong số ít các công hội trong Học viện Dị Chủng có nhiều nữ hơn nam. Đặc biệt, hội trưởng của hội Hoa Nguyệt, Medusa từng dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp để quyến rũ hội trưởng tiền nhiệm, từ một thí sinh vô danh vươn lên làm phó hội trưởng của hội Hoa Nguyệt.

 

Nhưng khi sức mạnh của cô ta đạt đến trung kỳ năm ba, Medusa không do dự mà ra tay g iết chết hội trưởng cũ, cũng chính là người tình của mình rồi lên làm hội trưởng mới. Những chuyện như thế không hiếm trong Học viện Dị Chủng, nhưng sau khi lên nắm quyền, Medusa đã lập tức cải tổ lại cơ cấu thành viên, đưa công hội từ một tổ chức vô danh lên hạng nhất chỉ trong vòng hai năm, trở thành một trong những hội mạnh nhất, chỉ xếp sau mười hội hàng đầu của học viện.

 

Vậy mà Ảnh Miêu lại dám ăn cắp đồ của một hội trưởng đáng sợ như thế.

 

Nếu là món đồ khác thì có thể không sao, nhưng thứ mà cậu ta lấy đi lại là một vật vô cùng quan trọng đối với cả hội Hoa Nguyệt, một món đồ mà Medusa tuyệt đối không thể bỏ qua.

 

“Làm sao có thể trốn ở đây được?”

 

Medusa bịt mũi, đứng giữa những chiếc lồng thú cưng.

 

“Ngươi có chắc mình không tìm sai không? Ngoài tên chủ tiệm ra thì ở đây làm gì có ai.”

 

Cửa hàng này toàn là lồng nhốt thú, chẳng có chỗ nào để trốn cả.

 

Người phụ nữ nở một nụ cười lạnh lẽo với ông chủ tiệm. Biết điều, ông chủ lặng lẽ gỡ mũ trùm đầu xuống, để lộ khuôn mặt nam tính nhưng đầy vẻ uể oải. Hắn ta nhún vai, tỏ vẻ mình vô tội.

 

Medusa hừ lạnh, không nói thêm gì. Cô ta có ấn tượng về kẻ trộm, đó là một thằng nhóc, và khuôn mặt của cậu ta hoàn toàn khác với gã chủ tiệm này.

 

“Tôi chắc chắn hắn ở đây.” Người đàn ông chuột nói.

 

“Hắn có thể đã sử dụng một món chú vật để biến thành động vật. Chỉ cần cho tôi đủ thời gian, tôi chắc chắn sẽ tìm ra.”

 

Người đàn ông chuột lướt qua một dãy lồng chứa các loài chim đang kêu loạn xa, tiến thẳng về phía dãy thứ ba, cũng chính là nơi Ảnh Miêu đang ẩn nấp.

 

Hắn kiểm tra từng con vật một cách tỉ mỉ, đi vòng quanh chúng vài lần là có thể xác định được liệu đó có phải là mục tiêu hay không.

 

Hàng thứ ba toàn là mèo con, một số bị nhốt chung trong một chiếc lồng, một số lại được đặt riêng lẻ.

 

Cảm nhận được hơi thở của nguy hiểm, những chú mèo con bắt đầu kêu meo meo, cố gắng vươn người ra để cọ vào người đàn ông chuột. Hắn lập tức lùi lại một bước, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu.

 

Thiên phú của hắn có một nhược điểm chí mạng, hắn rất sợ mèo.

 

Nhưng bây giờ, hắn đã có thể kiểm soát được hành động của mình, và mấy con mèo con này thì chẳng thể làm hại hắn được.

 

Trong khi hắn đang chăm chú kiểm tra một ổ mèo con Miến Điện, thì chuông gió ngoài cửa vang lên.

 

Một người đàn ông đeo mặt nạ quạ đen bước vào từ bên ngoài.

 

“Ngươi là ai?”

 

Gặp một người kỳ lạ vào lúc này khiến người ta không khỏi nghi ngờ rằng hắn đến để gây rối.

 

Từ trong tay áo của Medusa, một con rắn độc màu đỏ đen trườn ra, lè lưỡi phun phì phì về phía người đàn ông mang mặt nạ quạ.

 

“Cửa hàng này đóng cửa rồi sao?”

 

Người đàn ông mang mặt nạ quạ lên tiếng hỏi ông chủ tiệm. Giọng nói của hắn mang theo âm vang kim loại kỳ lạ, khiến người ta liên tưởng đến máy móc vô cảm chứ không phải một con người.

 

“Không có, không có.”

 

Ông chủ tiệm nhún vai, nở một nụ cười bất đắc dĩ.

 

“Miễn là anh không quan tâm đ ến những vị khách khác trong cửa hàng là được.”

 

Hắn cũng chẳng có cách nào khác. Là một ông chủ chuyên nghiệp, hắn không thể đuổi khách đi được.

 

“Hôm nay cửa hàng này thuộc về chúng tôi.”

 

Medusa trừng mắt nhìn kẻ vừa đến, giọng điệu lạnh như băng.

 

“Chúng tôi đang truy tìm một tên trộm. Nếu biết điều, anh nên cuốn xéo ngay!”

 

Medusa lạnh lùng nhìn người đàn ông đeo mặt nạ quạ trước mặt.

 

Dù hiện tại cô đã là thí sinh năm tư, có thể xem như một trong những chiến lược gia hàng đầu của học viện, chỉ xếp sau các giảng viên, nhưng khi đối diện với kẻ này, cô lại không thể kìm được một cảm giác kỳ lạ khó diễn tả thành lời.

 

“Oh, các người cứ tìm của các người, tôi mua đồ của tôi. Tôi thực sự không thấy có vấn đề gì ở đây cả.”

 

Người đàn ông kia dường như chẳng hề để lời cảnh cáo của Medusa vào mắt. Đôi đồng tử vàng nhạt ẩn hiện sau lớp mặt nạ, mang theo một vẻ bí ẩn và quyến rũ khó lường, không hề tỏ ra yếu thế trước Medusa.

 

“Còn nữa, từ khi nào học viện này có thể tùy tiện đe dọa người khác vậy? Nếu thực sự có bản lĩnh, sao không đến đấu trường và đấu với tôi một trận?”

 

Dường như bị lời của Medusa chọc giận, hắn chẳng những không rời đi mà còn chủ động bước đến gần hai người họ, mở lồng ra, nhẹ nhàng vuốt v e bộ lông mềm mại của một con mèo đen bên trong.

 

Chú mèo đen mắt xanh biếc vốn đang ngồi ngay ngắn một cách tao nhã, nhưng khi cảm nhận được bàn tay của hắn, chẳng mấy chốc đã kêu lên meo meo, lật ngửa bụng ra, thoải mái cọ cọ dưới tay hắn.

 

“Cô nói xem, rắn nhỏ? Không lẽ cô không dám?”

 

Medusa sững sờ mất hai giây mới nhận ra, thì ra kẻ này gọi cô là "rắn nhỏ".

 

Kể từ khi cô thăng cấp lên thí sinh năm tư, bất kể là trong hội hay ngoài hội, ai gặp cô cũng đều cung kính lễ phép, chưa từng có ai dám gọi cô bằng một danh xưng khinh miệt như vậy.

 

Cơn giận bốc lên khiến mặt Medusa đỏ bừng, nhưng cô rất nhanh đã kiềm chế lại, chỉ có thân thể vẫn khẽ run lên vì tức giận.

 

“Nói ID của mày ra, đồ cặn bã.” Giọng Medusa lạnh buốt như băng.

 

Nhưng người đàn ông mang mặt nạ quạ lại chẳng hề quan tâm đ ến lời cô. Hắn chỉ vẫy tay gọi chủ tiệm.

 

“Tôi muốn toàn bộ lứa mèo con này. Tôi đã mang theo túi không gian dành cho thú cưng, không phiền ngài phải đóng gói giúp.”

 

Nói xong, hắn phất tay một cái, toàn bộ những con mèo con trong dãy lồng lập tức biến mất, trong đó đương nhiên có cả chú mèo đen mắt xanh kia.

 

“ID của tôi là Ngư. Nhớ đến giết tôi nhé~”

Bình Luận (0)
Comment