Dựa Vào Tỏ Tình Thông Quan Trò Chơi Chết Chóc

Chương 118

Trong học viện, ngoại trừ đấu trường, mọi hình thức ẩu đả giữa các thí sinh đều bị nghiêm cấm. Những kẻ dám vi phạm sẽ bị tăng độ khó của kỳ thi tiếp theo như một hình phạt. Không ai dám lấy mạng sống của mình ra để đùa giỡn.

 

Vậy nên, dù hai người họ có đối đầu gay gắt thế nào, cũng không thể thật sự ra tay.

 

Dù kẻ mang mặt nạ quạ kia ngang ngược đến mức nào, Medusa vẫn không thể làm gì hắn. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn thanh toán bằng điểm huyết tinh, rồi thản nhiên rời đi như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

“Chuột, lập tức tra MSSV, năm học và ID thật của hắn cho ta.”

 

Giọng Medusa lạnh lẽo. Đối phương không chỉ xem thường cô, mà còn coi hội Hoa Nguyệt chẳng ra gì.

 

Trong quá trình phát triển của một công hội, danh tiếng là yếu tố vô cùng quan trọng. Chỉ khi có đủ danh tiếng, họ mới có thể thu hút những tân sinh viên tiềm năng gia nhập và trở thành nguồn máu mới của hội.

 

Vì thế, đối với tên thí sinh tự xưng là Ngư, Medusa căm ghét đến cực độ. Trừ phi hắn cũng là năm ba hoặc năm tư, còn không, cô nhất định phải lôi hắn ra! Sau đó giết hắn!

 

Trong học viện không thể động thủ, vậy nên những ân oán thế này thường được giải quyết trong kỳ thi tiếp theo. Bằng cách sử dụng đạo cụ đặc biệt, có thể ép đối phương rơi vào cùng một kỳ thi, sau đó giết hắn trong bài thi.

 

Medusa đã sớm hình dung ra cảnh tượng lôi hắn vào kỳ thi, rồi để thú cưng của cô cắn nát toàn bộ cơ thể hắn.

 

Người đàn ông được gọi là Chuột nhắm mắt lại. Với tư cách là một thí sinh hệ dò xét xuất sắc, hắn sở hữu chú vật truy vết, có thể xác định ID và thông tin của thí sinh khác.

 

Thế nhưng, chỉ sau vài giây, hắn liền mở mắt và lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa mà người kia vừa rời đi, có chút kỳ quái.

 

“Bị hệ thống chặn rồi. Quyền hạn của hắn cao hơn tôi. Tôi không thể tra ra thông tin thực của hắn.”

 

Sắc mặt Medusa trầm xuống.

 

Chuột đã là thí sinh năm ba, quyền hạn không hề thấp. Nếu như kẻ kia có quyền hạn cao hơn hắn, vậy có khả năng hắn là giảng viên hoặc thí sinh năm tư.

 

Đối đầu với một thí sinh cấp bậc đó, ngay cả hội Hoa Nguyệt cũng cần phải suy nghĩ cẩn thận.

 

Medusa nghiến răng. Một thí sinh năm tư, tuy cũng có thể giết, nhưng lợi ích và cái giá phải trả hoàn toàn không cân xứng.

 

Dù trong lòng vô cùng phẫn nộ, cô vẫn phải cân nhắc từ góc độ công hội. Đây chính là điều mà một hội trưởng không thể không làm.

 

Nếu chỉ có một mình, chỉ cần đối phương dám gọi cô là "rắn nhỏ", Medusa chắc chắn sẽ đuổi giết hắn đến cùng. Nhưng bây giờ, cô không thể tùy hứng như vậy nữa.

 

Thực ra, lý do Chuột không thể tra được thông tin của Tiêu Tịch là vì hắn còn có một thân phận ẩn giấu, Người xử quyết của học viện.

 

Chức vụ này tương đương với nhân sự cấp cao nội bộ. Khi học viện tuyển dụng hắn, đã từng cam kết sẽ che giấu toàn bộ thông tin cá nhân, bao gồm ID, MSSV và các dữ liệu liên quan.

 

Chuột và Medusa đều hiểu lầm rồi.

 

Medusa nhìn theo bóng người đàn ông đeo mặt nạ quạ bước ra ngoài phố. Hắn lướt qua một thanh niên xinh đẹp mặc áo hoodie, cả hai chỉ sượt qua nhau một cách bình thường.

 

Nhưng ở nơi cô không nhìn thấy, đầu ngón tay của hai người khẽ chạm nhau.

 

Một thiết bị lưu trữ thú cưng từ tay kẻ mang mặt nạ quạ, lặng lẽ lướt vào lòng bàn tay của thanh niên áo hoodie.

 

“Đừng bận tâm đ ến tên đó nữa.”

 

Chuột lên tiếng.

 

“Việc quan trọng nhất của chúng ta bây giờ là tìm lại món đồ đã mất.”

 

Hắn cúi đầu, lại khẽ ngửi vài lần trước những chiếc lồng, rồi sắc mặt lập tức thay đổi.

 

“Mùi đó không còn ở đây nữa.”

 

Ban nãy vẫn còn, nhưng ngay sau khi gã đàn ông mang mặt nạ quạ đi một vòng trong tiệm, nó đã biến mất. Điều này có nghĩa là, kẻ trộm đang ở trên người tên kia! Thứ mà bọn họ đang tìm cũng ở trên người hắn!

 

“Khốn kiếp!”

 

Sắc mặt Medusa trở nên vô cùng khó coi.

 

Cô vẫn chưa biết, rốt cuộc đối phương chỉ vô tình mua nhầm kẻ trộm, hay là cố tình làm vậy, đến đây để giải cứu hắn.

 

Nếu là vế trước thì còn dễ xử lý.

 

Nhưng nếu là vế sau...

 

Cô sải bước rời khỏi tiệm thú cưng, đuổi theo hướng người đàn ông kia.

 

“Làm ơn dừng lại một chút, thưa ngài.”

 

Chỉ trong chớp mắt, gương mặt Medusa liền nở một nụ cười nhẹ nhàng, quyến rũ và mê hoặc, hoàn toàn khác xa vẻ lạnh lùng vừa rồi.

 

Bây giờ, khi đã biết món đồ bị đánh cắp đang ở trên người đối phương, làm sao Medusa có thể dễ dàng để hắn rời đi?

 

Cô duyên dáng hành lễ với hắn, đôi mắt phượng xinh đẹp khẽ lấp lánh ánh nước.

 

【Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã chịu ảnh hưởng từ 【Mê Hoặc Của Xà Yêu】. Kỹ năng này không bị hệ thống phán định là đòn tấn công nên có thể phát động thành công. Người bị kỹ năng này ảnh hưởng sẽ tăng độ thiện cảm với thí sinh Medusa.

 

Tinh thần lực của bạn gấp 1.5 lần đối phương, đã miễn dịch với hiệu ứng Mê Hoặc.】

 

“Thật xin lỗi, tôi muốn gửi lời xin lỗi vì sự vô lễ khi nãy.”

 

Giọng Medusa mềm mỏng hơn rất nhiều. Cô tiến lên một bước, chủ động ôm lấy cánh tay của hắn, như một con chim nhỏ nép vào lòng người.

 

“Chỉ là vì món đồ quan trọng của tôi bị trộm mất nên tôi quá sốt ruột, có thể đã lỡ lời đôi chút.”

 

Cô khẽ chớp mắt, giọng nói càng thêm ngọt ngào:

 

“Bọn tôi đã tiến hành dò xét, và gần như có thể xác định chắc chắn rằng tên trộm hèn hạ đó đang ở trong túi thú cưng của ngài. Tôi sẵn sàng bỏ ra 50.000 điểm huyết tinh để mua lại những con thú mà ngài vừa mua. Ngài có đồng ý không?”

 

Người đàn ông dường như đã bị sự nhún nhường và tiền bạc thuyết phục, sắc mặt cũng dịu lại.

 

“Được thôi, có vẻ như đây đúng là một hiểu lầm.”

 

Hắn đưa tay lấy túi thú cưng, làm động tác như thể muốn giao cho Medusa. Cô vừa thấy thế liền vui mừng hẳn lên, nhưng hắn không hề buông tay, chỉ dùng hai ngón tay kẹp lấy túi, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý.

 

“Một tay giao tiền, một tay giao hàng, không phải chuyện nên làm sao?”

 

Sắc mặt Medusa thoáng lạnh đi, nhưng vẫn chuyển ngay 50.000 điểm huyết tinh cho hắn.

 

Người đàn ông này vô cùng cẩn trọng, ngay cả khi giao dịch với cô cũng không để lộ ID của mình.

 

“Không biết ngài đã tham gia công hội nào chưa?”

 

Sau khi giao dịch hoàn tất, Medusa vẫn chưa rời đi mà tiếp tục giữ lấy tay hắn, ánh mắt thâm tình.

 

“Nếu chưa, sao không cân nhắc gia nhập hội Hoa Nguyệt của chúng tôi?”

 

Cô khẽ thở dài, giọng điệu mang theo chút bi thương:

 

“Lúc nhìn thấy ngài lần đầu tiên, tôi đã có cảm giác... khí chất của ngài thật sự rất giống người chồng quá cố của tôi, đến mức tôi không kìm lòng được mà chạnh lòng nhớ lại chuyện xưa.”

 

Thực ra, Medusa vẫn còn nghi ngờ.

 

Vừa rồi cô đã dùng tinh thần lực quét qua túi thú cưng, số lượng mèo con dường như vẫn đủ, nhưng cô vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng người đàn ông này.

 

Nếu có thể lôi kéo hắn vào hội của mình, hoàn toàn khống chế hắn, vậy thì cô mới yên tâm.

 

Dùng nhan sắc để mê hoặc đàn ông? Chuyện này không phải lần đầu cô làm.

 

Người đàn ông chỉ lặng lẽ nhìn cô, rồi bất ngờ thở dài.

 

Hắn nhẹ nhàng rút tay ra khỏi vòng ôm của Medusa, khiến cô hơi sững sờ.

 

Ngay sau đó, một chiếc áo khoác rơi xuống, phủ lên người cô, che đi phần ngực gần như lộ ra hoàn toàn.

 

Hắn lùi lại một bước, giữ khoảng cách với cô. Giọng nói vốn luôn tùy tiện bỡn cợt bỗng trở nên dịu dàng vô cùng.

 

“Cô không cần phải tự hạ thấp mình như vậy.”

 

Đôi mắt hắn có một màu sáng nhạt, trong veo và tĩnh lặng, như một vùng biển phản chiếu ánh trăng.

 

Ở đó không có d ục vọng hèn mọn như những kẻ đàn ông khác, chỉ có một sự bao dung lặng lẽ, như thể một ánh trăng dịu dàng lan tỏa trên mặt nước.

 

Đôi mắt hắn như chứa đựng cả vầng trăng sáng.

 

Medusa ngây người tại chỗ.

 

Một mỹ nhân xà vốn giỏi mê hoặc lòng người, lại cảm thấy chính mình bị đôi mắt ấy mê hoặc.

 

Hắn thậm chí còn chưa để lộ gương mặt.

 

“Đôi khi, trở nên mạnh mẽ không phải là tất cả. Một cô gái xinh đẹp như cô, cũng nên đối xử tốt với chính mình một chút.”

 

Medusa vô thức siết lấy chiếc áo khoác đang phủ trên người.

 

Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng người đàn ông kia dần biến mất giữa phố, hòa vào đám đông rồi tan biến hoàn toàn.

 

Giây phút này, mỹ nhân xà vốn luôn sắc sảo và nguy hiểm, lại trông chẳng khác nào một thiếu nữ ngây thơ lần đầu biết rung động.

 

Hắn chắc hẳn đã trở về ký túc xá của mình rồi.

 

---

 

---

 

Vừa về đến phòng, việc đầu tiên Tiêu Tịch làm là tắm rửa sạch sẽ. Hắn đứng trước gương, mái tóc ướt nhỏ từng giọt nước, chân mày vẫn chưa giãn ra.

 

【Ngư, ra đây.】

 

【Sao thế, quạ nhỏ? Vẫn còn giận à?】

 

【Tôi nhớ là tôi đã cảnh cáo anh rồi. Đừng dùng cơ thể của tôi để làm những chuyện tôi không cho phép. Nếu còn tái phạm, tôi sẽ trực tiếp xóa sổ anh khỏi thức hải của tôi. Dựa vào trí thông minh của anh, chắc hẳn cũng hiểu rõ tôi đang nói đến chuyện gì.】

 

【Nhưng con rắn nhỏ đó trông thật xinh đẹp mà. Cảm giác nếu thuần hóa cô ta, có khi sẽ trở thành một thú cưng ngoan ngoãn đấy~】

 

【Tôi không thích cơ thể mình đụng chạm với người khác. Trừ phi là trong chiến đấu, hoặc tình huống bất khả kháng.】

 

【Được rồi được rồi~ Lần sau sẽ không vậy nữa. Quạ nhỏ đừng giết anh mà~ Anh sợ chết lắm đó~】

 

Giọng Ngư vẫn trêu chọc như cũ, chẳng hề có chút nghiêm túc nào.

 

Cách y nói đã cho thấy rõ ràng, y chẳng hề để tâm đ ến sống chết của mình. Dù Tiêu Tịch có thực sự xóa sổ y, y cũng chẳng quan tâm.

 

Bởi vì đối với Ngư, thứ thúc đẩy y làm mọi thứ chỉ là sự hứng thú. Y thích chơi đùa với lòng người, khiến họ tự nguyện phục tùng như trúng độc, mà bản thân thì chỉ xem họ như đồ chơi.

 

Y không xem trọng mạng sống của bất kỳ ai, bao gồm cả chính bản thân mình. Trong mắt y, thế giới này chỉ là một trò chơi.

 

Tiêu Tịch biết rất rõ bản chất của Ngư, vì hắn đã từng ở bên tên đó suốt ba mươi năm.

 

Hắn không nói thêm nữa, chỉ tháo mặt nạ xuống, và Ngư liền im lặng.

 

Trong kế hoạch lần này, hắn để Ngư ra mặt chủ yếu là để dồn toàn bộ sự chú ý của Medusa vào một ID vốn không hề tồn tại, Ngư. Nói cách khác, Ngư chính là kẻ chịu tội thay.

 

Hắn có thể đảm bảo rằng, dù có tháo mặt nạ ra và đứng trước mặt Medusa một lần nữa, cô ta cũng không thể nhận ra hắn. Tiêu Tịch và Ngư là hai con người hoàn toàn khác biệt. Điều này không phải nhờ diễn xuất, mà là một sự thay đổi hoàn toàn từ trong ra ngoài.

 

Dù sao thì mèo là do Ngư trộm, liên quan gì đến Chim báo tử như hắn chứ?

 

Chỉ có điều, đối phương dường như đã làm thêm một số chuyện ngoài kế hoạch. Ví dụ như việc khoác áo cho người phụ nữ đó, trong mắt Tiêu Tịch, hành động này thừa thãi đến mức không cần thiết.

 

Có vẻ như Ngư không hề ngoan ngoãn như hắn tưởng. Nếu đã vậy, hắn cần một biện pháp đặc biệt để kiềm chế Ngư. Tiêu Tịch gọi ill đến, mô tả qua tình hình, nhờ y để ý xem có ai đang rao bán loại chú vật phù hợp ở chợ giao dịch hay không.

 

Sau đó, hắn nhắn một câu trong khung trò chuyện cho Đoạn Văn Chu, rồi quay người bước thẳng vào ký túc xá của đối phương.

 

“Anh Tiêu, anh đến rồi!”

 

Đoạn Văn Chu vui vẻ chào đón hắn.

 

Phòng ký túc của cậu có phong cách vô cùng nữ tính, thảm lông mềm mại trải khắp sàn, xung quanh chất đầy những chiếc gối ôm lông xù.

 

Một con mèo đen tuyền, chỉ có bốn chân là trắng muốt, đang trốn sau một chiếc gối, đôi mắt tròn xoe màu xanh biếc láo liên đảo quanh.

 

Tất cả những điều này đều nằm trong kế hoạch của Tiêu Tịch.

 

Trong lúc Ngư đi mua mèo ở cửa hàng thú cưng, Đoạn Văn Chu đã đóng giả làm người qua đường đứng chờ bên ngoài.

 

Ngư chuẩn bị hai túi thú cưng, một túi chứa Ảnh Miêu, túi còn lại đựng toàn bộ số mèo con khác.

 

Sau khi ra khỏi tiệm, Ngư đã giao túi đựng Ảnh Miêu cho Đoạn Văn Chu.

 

Còn khi Medusa đuổi theo, hắn liền dùng túi còn lại, một chiếc túi hoàn toàn không có Ảnh Miêu bên trong để bán cho cô ta với giá cao ngất ngưởng 50.000 điểm huyết tinh.

 

Trừ đi 5.000 điểm chi phí mua mèo, Tiêu Tịch không chỉ cứu được Ảnh Miêu mà còn thu về một khoản lãi ròng 45.000 điểm huyết tinh.

 

Nhưng Medusa chắc chắn sẽ nhanh chóng nhận ra mình bị lừa, và cô ta tuyệt đối không chịu bỏ qua chuyện này dễ dàng.

 

Mà tất cả rắc rối này đều do tên phiền phức trước mắt hắn gây ra.

 

“Ra đây.”

 

Tiêu Tịch bước tới trước đống gối ôm, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng nay càng thêm u ám.

 

Chú mèo con kêu lên một tiếng khe khẽ, rồi rón rén bò tới trước mặt hắn, vươn móng vuốt cào nhẹ vào ống quần như muốn làm nũng.

 

Nhưng hắn vẫn không hề động lòng.

 

“Lá gan cũng lớn đấy, cái gì cũng dám trộm."

Bình Luận (0)
Comment