Dựa Vào Tỏ Tình Thông Quan Trò Chơi Chết Chóc

Chương 120

Ảnh Miêu là người lên tiếng đầu tiên.

 

“Dựa vào thực lực mạnh mẽ của lão đại, dũng khí không tầm thường, lại còn có tinh thần trừ gian diệt bạo, thương cảm kẻ yếu, những phẩm chất quý giá hiếm thấy trong học viện như vàng ròng vậy! Cái tên phù hợp nhất cho công hội của chúng ta chắc chắn phải là Kỵ Sĩ Khải Huyền!”

 

Đoạn Văn Chu chậm rãi mở một hộp đào ngâm bên cạnh, suy nghĩ một lát rồi nuốt chửng một miếng.

 

“Ây da, cái tên kỵ sĩ gì đó nghe quê mùa quá. Hay là gọi là Đào Ngâm Đường đi? Nghe đã thấy ngon miệng, à không, ý em là nghe rất mạnh mẽ… Hơn nữa còn đơn giản, dễ nhớ…”

 

“Mạnh mẽ cái gì mà mạnh mẽ! Nghe rõ ràng là ngu ngốc thì có!” Ảnh Miêu giận đến mức vẫy đuôi, nhảy lên người cậu ta giẫm loạn xạ.

 

“Hoàn toàn không có khí chất của đại ma đầu đáng sợ gì hết!”

 

Đoạn Văn Chu vươn tay tóm lấy đuôi nó, treo lơ lửng giữa không trung, lắc qua lắc lại như con lắc đồng hồ.

 

“Mấy đứa trẻ chưa thoát khỏi thời kỳ trung nhị thì đừng có chõ mồm vào! Không thì tôi ăn luôn đấy!”

 

“Meo meo meo meo!”

 

“Khụ khụ, anh Tiêu, anh nghĩ sao? Đặt tên gì thì tốt hơn?”

 

Tiêu Tịch suy nghĩ hai giây, đơn giản thốt ra hai chữ:

 

“Đạo Cụ?”

 

Đoạn Văn Chu vỗ tay khen ngợi, tâng bốc không chút kiêng dè.

 

“Tên hay! Vừa nghe đã thấy công hội này thực dụng, khiêm tốn mà vẫn mạnh mẽ! Khiến người ta vừa nhìn đã phải e sợ, đủ để bọn tiểu nhân nghe tiếng mà run rẩy! Đạo Cụ, cái tên này hay lắm!”

 

【Thằng nhóc này bị tẩu hỏa nhập ma rồi à, gọi là Đạo Cụ chi bằng gọi là Đồ Chơi đi cho rồi.】

 

Ngư cười khàn khàn trong đầu Tiêu Tịch.

 

Hôm nay hắn đeo mặt nạ quá lâu, tạo cơ hội cho nó chõ miệng vào.

 

【Đạo Cụ Bé Quạ Nhỏ với Đồ Chơi Bé Quạ Nhỏ, hình như cái sau đáng yêu hơn nhỉ?】

 

【Câm miệng hết đi.】

 

“Này này, khoan đã! Mấy người không thấy cái tên này có hơi… kỳ quặc à?” Ảnh Miêu nhỏ giọng phản đối.

 

Hoa Hồng Trắng, hội Vĩnh Sinh, Liên minh Dược Sư, những cái tên này vừa nghe đã thấy rất hoành tráng, hoặc ít nhất cũng dễ đoán ra công hội chuyên về cái gì… Còn Đạo Cụ, cái tên này nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ!

 

Tiêu Tịch xoa thái dương, cảm giác hơi đau đầu.

 

“ill, anh có nghĩ ra cái tên nào không?”

 

Trí tuệ nhân tạo tóc bạc suy tư một lát, dịu giọng đáp: “Chủ nhân, ID của ngài là Chim báo tử, vậy tại sao không đặt công hội tên là Điềm Tử? Khi những thí sinh khác nhìn thấy cái tên này, họ sẽ biết rằng tử thần đã đến gần.”

 

Tiêu Tịch gạt đống tên vô dụng sang một bên, chốt luôn: “Được, gọi là Điềm Tử đi.”

 

Thế là, trong một căn ký túc xá bình thường, vào một ngày bình thường, công hội Điềm Tử được AI đặt tên, chính thức ra đời.

 

Ba người trong phòng lúc này cũng không biết rằng trong tương lai, công hội này sẽ vươn xa đến đâu, sẽ thay đổi vận mệnh của bao nhiêu người.

 

【Bạn đã xác nhận tên công hội là Điềm Tử, thiết lập hội trưởng là Chim báo tử.】

 

【Công hội của bạn được thành lập bằng Lệnh Triệu Tập Công Hội cấp II, cấp khởi điểm là cấp II, có thể nhận ngẫu nhiên hai kỹ năng công hội. Không gian công hội đã được mở, kích thước 100m × 100m × 100m.】

 

【Đang rút thưởng kỹ năng công hội…】

 

【Kỹ năng công hội thứ nhất: Trực giác tử vong — Tất cả thành viên công hội khi đối diện với nguy hiểm chí mạng sẽ có cảm giác về cái chết.】

 

【Kỹ năng công hội thứ hai: Thú cùng đồ đấu — Khi lượng máu giảm, thể chất thành viên công hội sẽ được tăng cường, sức tấn công được gia tăng.】

 

Nhìn hai kỹ năng này, Tiêu Tịch cũng thoáng ngẩn người, chúng thực sự rất mạnh, hơn nữa đều thiên về chiến đấu. Không cần nói đến Ảnh Miêu, riêng hắn và Đoạn Văn Chu nếu có hai kỹ năng này, thực lực ít nhất sẽ tăng gấp đôi.

 

Chẳng trách các thí sinh đều tranh nhau gia nhập công hội, đặc biệt là công hội cấp I, chỉ riêng ba kỹ năng công hội đã giúp họ bỏ xa những thí sinh không có công hội.

 

Thông thường, giảng viên sẽ dẫn dắt học trò của mình gia nhập công hội của họ, đây cũng là một lợi ích của chế độ sư đồ, giúp các thế hệ nối tiếp nhau, công hội ngày càng phát triển.

 

Như Hoa Hồng Trắng và hội Vĩnh Sinh, không biết đã truyền thừa bao nhiêu thế hệ rồi.

 

Nhưng ba người có mặt tại đây, vì những lý do khác nhau, dù có giảng viên nhưng đều không theo họ vào công hội. Thế nên mới có thể gia nhập công hội của Tiêu Tịch.

 

“Này, chó con, giảng viên của cậu là ai vậy?” Ảnh Miêu hỏi Đoạn Văn Chu.

 

“Cậu lúc đó cũng vào top 10 kỳ thi tuyển chọn giảng viên mà, giảng viên của cậu chắc cũng lợi hại lắm nhỉ?”

 

“Hình như tên là Rắn Phàm Ăn hay Xà Ngân gì đó á?” Đoạn Văn Chu cắn một thanh chocolate, suy nghĩ một chút.

 

“À, nói chung tôi chọn ổng xong thì ổng gửi cho tôi một món chú vật cao cấp giúp tăng cường thể chất và chiến đấu. Cùng với đó là một bức thư, trong thư viết: Đừng làm phiền tôi, tôi đang nghỉ tuần trăng mật, cuối cùng cũng dỗ được vợ về tay, chuẩn bị nghỉ thêm mấy ngày nữa… Rồi từ đó bặt vô âm tín.”

 

“Khoan đã, vừa nãy cậu gọi tôi là gì?!”

 

Ảnh Miêu biến về hình người, ủ rũ cúi đầu.

 

“Haiz, tôi thì do giảng viên của tôi bị dị ứng lông mèo, thế là bị thả rông. Lần đầu gặp nhau, thầy ấy vừa nhìn thấy tôi đã ngất xỉu, sau đó thì không bao giờ xuất hiện nữa… Tôi thảm lắm!”

 

“Ừ, thảm thật đấy. Thôi được rồi, tha cho cậu, ăn chút gì đi.” Đoạn Văn Chu nhét thẳng một thanh chocolate vào miệng cậu ta để an ủi. Ảnh Miêu bị nghẹn, bóp cổ nôn ra.

 

Còn giảng viên của Tiêu Tịch thì hoàn toàn ẩn thân, đến giờ hắn và vị Tử Thần kia còn chưa kết bạn với nhau.

 

Nếu không phải kỳ thi trước gặp đúng lúc hắn làm giám thị, Tiêu Tịch suýt nữa đã nghi ngờ liệu vị giảng viên này có còn sống hay không.

 

Nhưng đây cũng là điều hắn mong muốn, không dính dáng đến nhau, thế là tốt nhất. Nếu vị giảng viên kia mà quá nhiệt tình, chính hắn ngược lại sẽ cảm thấy khó chịu.

 

Hắn không thể gọi một người khác là “thầy”.

 

Trong lòng hắn, người xứng đáng với danh xưng đó chỉ có một.

 

Dù có là giảng viên cấp I của học viện thì đã sao? Trong mắt hắn, không ai có thể sánh bằng thầy của hắn.

 

Việc thành lập công hội, ngoài đặt tên ra, còn cần xây dựng một trụ sở làm nơi sinh hoạt của các thành viên.

 

Trong ngày tiếp theo, Tiêu Tịch giao cho Thao và ill nhiệm vụ tìm kiếm địa điểm thích hợp, ưu tiên thuê những căn nhà ven đường trong học viện.

 

Còn hắn thì dành thời gian vào việc mua sắm chú vật.

 

Sau kỳ thi trước, hắn nhận được 240.000 điểm huyết tinh, chế tạo món chú vật triệu hồi kia đã tốn 70.000, còn lại 170.000.

 

Sau đó, Đoạn Văn Chu chuyển thêm cho hắn 40.000, cộng với 120.000 điểm huyết tinh lấy được từ Hoa Nguyệt, tổng cộng hắn còn 330.000 điểm huyết tinh.

 

Buổi tối, hắn tham gia phiên đấu giá của Cán cân vĩnh hằng, mua được một món chú vật cao cấp dành cho chân, 【Thiết bị đẩy Saint Michael】, tiêu tốn 70.000 điểm huyết tinh. ill còn giúp hắn mua được một món đạo cụ phòng ngự 【Tàn Lân】, tiêu tốn 100.000 điểm huyết tinh.

 

330.000 điểm huyết tinh trong chớp mắt bay hơn nửa, chỉ còn lại 160.000.

 

[Tên chú vật: Thiết bị đẩy Saint Michael

 

Loại hình: Hỗ trợ di chuyển

 

Cấp bậc: Cao cấp

 

Hiệu quả: Tăng 30% tốc độ di chuyển, tăng 200% khả năng lơ lửng, có thể bay trong thời gian ngắn khi trang bị.

 

Mô tả: Sản phẩm kết hợp giữa sức mạnh thần linh và công nghệ.]

 

[Tên chú vật: Tàn Lân

 

Loại hình: Phòng thủ

 

Cấp bậc: Cao cấp

 

Hiệu quả: Hình thành một lớp bảo vệ vô hình trên bề mặt da, tăng độ cứng của da, nâng cao khả năng phòng ngự, phản hồi 10% sát thương khi bị tấn công.

 

Mô tả: Một mảnh vảy còn sót lại, từng khao khát bảo vệ vị thần của nó.]

 

Sau kỳ thi thứ hai, Tiêu Tịch từng nhận được một chú vật bảo hộ cấp trung là [Giày Săn Bắn], nhưng nó chỉ có một chức năng duy nhất là tăng tốc độ, khá đơn giản. Trong khi đó, [Thiết bị đẩy Saint Michael] ngoài việc tăng tốc còn có khả năng lơ lửng và bay, toàn diện hơn nhiều.

 

Còn [Tàn Lân] lại là một chú vật phòng thủ có thể bao phủ trực tiếp lên da, linh hoạt hơn so với áo giáp. Khi đeo vào, nó gần như vô hình, chỉ có thể nhận thấy những lớp vảy mỏng li ti bên dưới nếu quan sát kỹ dưới ánh mặt trời.

 

Riêng chú vật tinh thần mà Tiêu Tịch muốn, hắn vẫn chưa tìm được món phù hợp. Hắn quyết định chờ thêm một ngày, cũng là lúc đến lấy sinh vật tử linh mà hắn đã giao cho Mũ Xám xử lý.

 

Nếu đến lúc đó vẫn chưa tìm được món đồ ưng ý, hắn sẽ phải rời khỏi học viện để quay về thực tại. Hắn đã ở đây khá lâu rồi, cần phải về xem tình hình của đứa nhỏ ở nhà, nếu không, hắn cũng không yên tâm.

 

Lúc này, tin tức từ ill và Thao cũng truyền đến, bọn họ đã tìm được một địa điểm thích hợp làm trụ sở công hội. Tiêu Tịch cần đến xem qua, nếu không có vấn đề gì, nơi đó sẽ được chọn làm cơ sở chính thức.

 

Con phố này sầm uất, cách không xa chợ giao dịch. Rất nhiều công hội cũng đặt trụ sở ở đây.

 

Tên của các công hội đủ thể loại, từ [Vực sâu hắc ám], [Đồ Thần], [Dực Bất Tử], đến [Kẻ Sát Phạt]… So với những cái tên này, Tiêu Tịch cảm thấy [Điềm Tử] của mình thật sự quá mức khiêm tốn.

 

Hắn dừng bước trước một [Nhà bói toán phù thủy], địa điểm mà Đoạn Văn Chu đã gửi cho hắn nằm ở tầng hai của cửa tiệm này.

 

Đẩy cánh cửa đen kịt ra, một giọng nói khàn khàn vang lên:

 

"Lữ khách lạc lối, có muốn đến đây bói một quẻ, tìm kiếm vận mệnh tương lai của ngươi không?"

 

Tiêu Tịch ngẩng đầu, nhìn thấy một nữ phù thủy xinh đẹp.

 

Cô ta trang điểm đậm với phấn mắt màu tím lấp lánh, đội một chiếc mũ nhọn cao, làn khói mờ nhạt bốc lên từ chiếc tẩu trong tay, phủ lên khuôn mặt cô một lớp bóng tối mờ ảo.

 

"Không cần."

 

Tiêu Tịch vốn định đi thẳng lên lầu, nhưng cổ tay lại bị giữ chặt.

 

Phù thủy híp mắt, nở nụ cười tinh quái:

 

"Ta thấy ngươi đang vướng bận tình cảm, mãi không tìm được cách giải thoát. Ngươi đến đây là để nhờ ta xem một quẻ, đúng không?"

 

Bước chân Tiêu Tịch khựng lại. Hắn quan sát nữ phù thủy từ trên xuống dưới.

 

"ID của ta là Nữ vu Tarot, thiên phú của ta là có thể nhìn thấy tương lai trong màn sương mờ qua những lá bài Tarot."

 

"Được."

 

Tiêu Tịch xoay người, ngồi xuống trước bàn bói toán.

 

Nữ phù thủy lấy ra một bộ bài từ chiếc hộp gỗ, mặt sau là hình đầu lâu đang cười nham hiểm.

 

Cô rút ba lá bài từ bộ bài rồi đặt lên bàn.

 

"Lá bài đầu tiên đại diện cho quá khứ của ngươi, lá thứ hai là hiện tại, còn lá thứ ba là tương lai của ngươi."

 

Nữ phù thủy lật lá bài thứ nhất.

 

Một Tử Thần khoác áo choàng đen cưỡi bạch mã, tay cầm cờ hiệu mang dịch bệnh và cái chết, xung quanh là xác chết, Giáo Hoàng cúi đầu trước hắn.

 

Lá bài Tử Thần.

 

"Quá khứ của ngươi thuộc về Tử Thần."

 

Nữ phù thủy tiếp tục lật lá bài thứ hai.

 

Một người phụ nữ đang nhảy múa bên trong vòng nguyệt quế, xung quanh là sư tử, đại bàng, thiên thần và thần ngưu.

 

Lá bài Thế Giới.

 

"Hiện tại, ngươi đã tái sinh trong một thế giới mới."

 

Ngón tay cô ta đặt lên lá bài thứ ba, chậm rãi lật ra.

 

"Tiếp theo, hãy cùng nhìn xem tương lai của ngươi sẽ như thế nào."

Bình Luận (0)
Comment