Dựa Vào Tỏ Tình Thông Quan Trò Chơi Chết Chóc

Chương 121

Ngón tay với lớp sơn móng màu xanh nhạt của nữ phù thủy đặt lên lá bài có hình đầu lâu, chậm rãi lật lên.

 

“Anh Tiêu!”

 

Một bóng người lao từ trên lầu xuống, kéo theo một cơn gió mạnh, thổi bay lá bài trong tay nữ phù thủy vào chồng bài, khiến nó lẫn mất, không thể tìm lại được.

 

Đoạn Văn Chu liếc nhìn nữ phù thủy, bĩu môi:

 

“Ây da, anh Tiêu đừng tin lời bà điên này!

 

ID của bả nào phải ‘Nữ vu Tarot’, gọi là ‘Nữ vu báo tang’ thì hợp hơn đấy! Lần trước em đến xem Tarot, bả lại bảo rằng em vốn nên chết từ lâu rồi, bây giờ vẫn còn sống được mới đúng là kỳ tích!

 

Anh xem, không phải nhảm nhí thì là gì?”

 

Vừa nói, cậu vừa kéo tay Tiêu Tịch lôi lên tầng hai.

 

“Anh mới đến nên chưa rõ, xung quanh đây có thí sinh nào mà chưa từng bị bà thầy lừa đảo này gạt đâu? Một tên đại bịp chính hiệu! Anh Tiêu tuyệt đối đừng tin bả!”

 

Nữ phù thủy khẽ cười, nhặt lá bài vừa bị thổi bay khỏi chồng bài.

 

Bốn vị thần trên mây vây quanh một bánh xe khổng lồ màu vàng, giống như số mệnh vĩnh viễn xoay chuyển không ngừng, biến hóa khôn lường, không ai có thể thoát khỏi—

 

[Lá bài Bánh Xe Số Mệnh].

 

“Có lẽ lá bài cậu ta rút ban đầu chính là [Bánh Xe Số Mệnh]. Nhưng vừa rồi, tương lai đã định sẵn ấy lại bị thay đổi.”

 

“Giờ đây, vận mệnh đang chờ đợi cậu ta rốt cuộc sẽ là gì… Chỉ có thần linh mới biết được.”

 

Sau khi thiết lập công hội ở tầng hai, mọi người có thể trực tiếp di chuyển từ ký túc xá cá nhân đến trụ sở, vô cùng tiện lợi. Tầng hai không quá cao, từ cửa sổ nhìn xuống có thể thấy rõ con phố sầm uất bên ngoài, nơi các thí sinh với trang phục đa dạng tấp nập qua lại, vô cùng nhộn nhịp.

 

Vì công hội hiện tại chỉ có ba thành viên, bọn họ cũng không cố ý chọn trụ sở quá lớn, chỉ cần đủ chỗ cho cả ba người hoạt động và trao đổi là được.

 

Không còn ở trong trường thi, ill vẫn có thể tồn tại với tư cách một trí tuệ nhân tạo.

 

Gương mặt đẹp đến mức không giống con người của y khiến người nhìn không khỏi cảm thấy mãn nhãn.

 

Trước khi Tiêu Tịch đến, Đoạn Văn Chu và ill đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy. Phong cách vẫn là kiểu đơn giản, thoải mái mà ill luôn ưa chuộng, với vô số gối ôm lông xù, đồ ăn vặt rải rác khắp nơi, cùng vài chiếc máy chơi game.

 

Chắc hẳn mấy cái máy này là chuẩn bị cho Ảnh Miêu, đáng tiếc hiện tại cậu ta vẫn phải ở trong ký túc xá cá nhân, đợi đến kỳ thi tiếp theo mới có thể ra ngoài.

 

“Có chuyện này tôi muốn hỏi cậu.”

 

Tiêu Tịch nhớ đến bản sao vụ án bắt cóc trại trẻ mồ côi mà hắn đã tham gia trong kỳ thi trước.

 

Ký ức thời thơ ấu của hắn đã mơ hồ đến mức không thể nhớ nổi, nhưng Đoạn Văn Chu từng gặp hắn lúc nhỏ, có lẽ có thể cung cấp chút manh mối giúp hắn hồi tưởng lại.

 

“À, chuyện đó hả.”

 

Đoạn Văn Chu ngồi khoanh chân trên ghế sofa, tiện tay xé mở một gói đồ ăn vặt.

 

“Thật ra thì tình huống cơ bản cũng giống như bản sao kia thôi. Khi đó, mười mấy đứa nhóc bọn em bị bắt cóc đến một căn biệt thự bỏ hoang, bị ép tham gia một chương trình livestream giết chóc bi3n thái dưới tầng hầm.

 

Nhưng mà anh Tiêu, dù anh chỉ mới sáu tuổi, IQ đã chẳng giống với trẻ con bình thường rồi! Anh hơi dùng chút mánh khóe, thế mà đã dẫn tất cả bọn em thoát khỏi căn biệt thự ấy, còn báo cảnh sát nữa…”

 

“Còn cậu thì sao? Nhiệm vụ của cậu chắc là giết tên bắt cóc đó đúng không?”

 

“À đúng rồi~ Dù sao em cũng là một sát thủ vô cảm mà. Trong thế giới thực, mấy vụ thanh trừng lẫn nhau thế này còn xảy ra nhiều hơn. Loại người như hắn dù có chết cũng chẳng ai truy cứu, ngược lại còn thấy là đáng đời…”

 

“Đừng có nói lảng sang chuyện khác.”

 

Đoạn Văn Chu gãi mũi.

 

“Được rồi, thật ra sau khi anh dẫn mọi người trốn thoát, em đã lén quay lại. Dù sao thì cũng phải hoàn thành nhiệm vụ mà, anh hiểu mà. Sau đó, em giết hắn, còn ngụy trang thành hắn bị đột quỵ tim rồi ngã từ tầng lầu xuống.”

 

“Chuyện chỉ có vậy thôi, em cũng chỉ biết có thế.”

 

Những gì Đoạn Văn Chu kể đều rất bình thường, chẳng có gì vượt ngoài dự liệu của Tiêu Tịch.

 

Nhưng đồng thời, nó lại mang theo một sự kỳ lạ khó nói thành lời.

 

Hắn hoàn toàn không thể nhớ được vụ án này. Ký ức thời thơ ấu của hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao một chút cũng không thể hồi tưởng lại?

 

Chẳng lẽ có điều gì đó đang bị che giấu?

 

Thiên phú tự chữa lành kỳ quái của hắn, còn cả chứng rối loạn cảm xúc, liệu có liên quan gì đến ký ức thời thơ ấu không?

 

Tiêu Tịch gần như kinh ngạc, đến tận hôm nay hắn mới nghĩ đến chuyện này.

 

Suốt hơn hai mươi năm qua, hắn như bị ám thị, hoàn toàn bỏ qua những ký ức thuở nhỏ.

 

Là ai đã động tay động chân lên trí nhớ của hắn?

 

“Lúc nhỏ, tôi trông thế nào?”

 

“Dễ thương y như bây giờ! Lại còn thông minh nữa, từ bé đã biết rất nhiều điều mà bọn trẻ khác không biết!”

 

Nhắc đến chuyện hồi bé, mắt Đoạn Văn Chu sáng rực, cứ như cậu không phải là đang kể về một vụ bắt cóc rợn người, mà là một cuộc hẹn ngọt ngào giữa đôi bạn thanh mai trúc mã vậy.

 

“Sau đó anh về lại trại trẻ mồ côi, em vẫn thường xuyên tranh thủ thời gian đến thăm anh! Chỉ là sau khi anh được nhận nuôi, em không gặp được em nữa.”

 

“Haiz, lần đầu tiên em thấy anh Tiêu trong kỳ thi nhập học, em đã nhận ra anh ngay!

 

Tiếc là anh không nhận ra em, em có hơi buồn đó!”

 

Tiêu Tịch vươn tay xoa nhẹ mái tóc xoăn của cậu. Dù ngoài miệng cậu nói nhẹ như không, nhưng từ bản sao vụ án đó, Tiêu Tịch đã lờ mờ nhận ra những nỗi đau mà Đoạn Văn Chu từng trải qua.

 

Bị nuôi nhốt trong lồng như một con quái vật từ khi còn nhỏ, chưa từng được coi là con người. Mới ba, bốn tuổi đã bị ép phải giết người, nếu không sẽ trở thành thức ăn sống.

 

Cái phòng thí nghiệm đã “nuôi dưỡng” Đoạn Văn Chu đó, thật sự khiến người ta ghê tởm đến cực điểm.

 

“Lần này trở lại thế giới thực, đến tìm tôi.”

 

Chuyện của phòng thí nghiệm ấy cũng đến lúc phải giải quyết rồi. Dù sao thì hắn cũng không có thói quen để người của mình bị bắt nạt. Ở một mức độ nào đó, hắn cũng khá là bao che khuyết điểm.

 

Đoạn Văn Chu kinh ngạc ngẩng đầu.

 

“Hả?”

 

Ôi trời, anh Tiêu đây là cuối cùng cũng động lòng với cậu rồi sao! Lần đầu tiên hẹn hò ngoài đời thật, trời ơi trời ơi! Có khi nào anh ấy cũng có chút thích mình không, chỉ là vì cảm xúc quá mức lãnh đạm nên khó mà nói ra?

 

Lần đầu gặp mặt ngoài đời thì nên đi đâu nhỉ? Quán cà phê, nhà hàng Tây, rạp chiếu phim, bữa tối dưới ánh nến. Cứu mạng đi, lần đầu hẹn hò với người mình thích phải làm gì đây! Gấp lắm luôn!

 

“Là muốn dẫn em đi ăn à?”

 

Cậu nghĩ ngợi một chút, cảm thấy mấy thứ hoa cỏ này nọ đều chỉ là phù phiếm, có ăn chung mới là bảo chứng của tình yêu!

 

Yêu đương là phải thực tế như thế mới đúng.

 

Tiêu Tịch hơi khó hiểu liếc cậu một cái.

 

“Tất nhiên là không, mà là dẫn cậu đi giết người.”

 

---

 

---

 

Hai ngày sau khi rời khỏi kỳ thi, Tiêu Tịch đến chỗ mũ xám lấy sinh vật tử linh cấp cao của mình như đã hẹn.

 

“Thưa ngài, sinh vật này vẫn chưa hoàn thiện, còn thiếu một bước cuối cùng —”

 

Mũ xám cúi người, đắc ý giới thiệu với hắn một con quái vật xương đen cao hơn hai mét.

 

Toàn thân nó được cấu tạo từ một bộ khung xương đen tuyền, nhưng theo yêu cầu của Tiêu Tịch, riêng hai bàn tay lại được thay thế bằng thép đen, như hai chiếc càng thép cố định chặt vào bộ khung.

 

Tại vị trí hơi chếch xuống dưới ngực, một lõi tinh hoa linh hồn cấp cao đang đập mạnh.

 

Ánh sáng xanh u tối len theo đường vân ma pháp khắc trên bộ xương, lan dần ra toàn thân, cung cấp năng lượng cho nó.

 

“Bước tiếp theo, ngài chỉ cần truyền sức mạnh tinh thần của mình vào trong, đồng thời tưởng tượng hình dáng mà ngài mong muốn. Khi đó, sinh vật chết này sẽ được tạo thành hoàn chỉnh, đồng thời khắc sâu dấu ấn tinh thần của ngài. Ngài sẽ có được một tôi tớ trung thành tuyệt đối, vĩnh viễn không bao giờ phản bội!

 

Cuối cùng, tôi nhất định phải nói một câu —— Ngài mãi mãi có thể tin tưởng tộc tử linh!"

 

Sau khi hoàn tất giao dịch, Tiêu Tịch quay về ký túc xá cá nhân của mình.

 

Bộ khung xương đen kịt sừng sững trong phòng, hốc mắt trống rỗng bập bùng ánh lửa xanh u tĩnh.

 

Tiêu Tịch đặt tay lên ngực bộ xương này, chậm rãi truyền vào đó một phần tinh thần lực theo đúng hướng dẫn của mũ xám. Lớp mô thịt li ti cuộn trào từ bên trong, đầu tiên là nội tạng, sau đó đến xương thịt, cuối cùng là da.

 

Lớp giáp xương đen nhánh bao phủ làn da, hình thành nên một lớp áo giáp cứng cáp tự nhiên. Dáng người cao lớn khiến nó trông như một bức tường băng vĩnh cửu, không bao giờ tan chảy, không bao giờ sụp đổ.

 

Hắn lặng lẽ quan sát bộ xương ấy dần thành hình ngay trước mắt mình, từng chút một bị tinh thần lực của hắn thao túng, trở thành dáng vẻ mà hắn quen thuộc nhất. Thứ cuối cùng được hoàn thiện là gương mặt lạnh lùng, xa cách đến mức không chút nhân tính kia.

 

Thầy của hắn cuối cùng cũng đứng trước mặt hắn lần nữa, bằng một hình thức thay thế của tử linh. Tử ling này quá cao lớn, đến mức Tiêu Tịch phải ngẩng đầu mới có thể chạm tới gương mặt ấy.

 

"Quỳ một gối xuống."

 

Tiêu Tịch hạ giọng ra lệnh.

 

Tử linh lặng lẽ tuân theo, đầu gối chạm đất phát ra một tiếng vang giòn tan.

 

Tiêu Tịch vươn tay vuốt v e gương mặt hắn đã từng quen thuộc, những ngón tay thon dài lướt qua hàng chân mày lạnh lùng vô tình.

 

Giống quá, giống đến mức không khác gì trong ký ức.

 

"Cười một cái."

 

Tử linh nâng khóe môi, nở một nụ cười chuẩn mực, nhưng sắc mặt Tiêu Tịch lại trầm xuống.

 

Hắn chưa bao giờ dịu dàng như vậy với hắn, cũng chưa từng cười với hắn. Đây suy cho cùng chỉ là một bản thay thế.

 

Không ai là hắn, không ai xứng đáng có gương mặt này.

 

Tiêu Tịch nhìn chằm chằm tử linh trước mặt, ánh mắt sâu thẳm. Một tay hắn bóp chặt lấy cổ đối phương, tiếng xương cốt vang lên răng rắc, nhưng tử linh vẫn hoàn toàn không phản kháng.

 

Rõ ràng đây là một tử linh được chế tạo từ bảy vạn điểm huyết tinh cùng một chú vật cấp cao hiếm có, vậy mà giờ phút này, Tiêu Tịch lại muốn hủy nó đi.

 

"Đúng là mình điên rồi."

 

Hắn bàng hoàng thả lỏng tay.

 

Một chiếc mặt nạ thép che kín toàn bộ khuôn mặt được hắn cài lên đầu tử linh.

 

"Từ giờ trở đi, ngươi tên là Tu La. Chỉ có ta mới được tháo mặt nạ của ngươi, hiểu không?"

 

"Hiểu."

 

Tử linh dùng giọng điệu lạnh lẽo đáp lại.

 

"Từ giờ trở đi, ta là chủ nhân duy nhất của ngươi, hiểu không?"

 

"Hiểu."

 

"Ngươi chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, đó là nghe theo lệnh của ta, hiểu không?"

 

"Hiểu."

 

Tiêu Tịch lặng lẽ đứng trước tử linh đang quỳ một gối, đôi mắt hơi rũ xuống, lộ vẻ mệt mỏi.

 

"Vậy bây giờ, tháo mặt nạ ra."

 

Chiếc mặt nạ kim loại lạnh lẽo rơi xuống đất, lăn qua một bên. Dưới lớp mặt nạ, gương mặt lạnh lùng vô tình kia lại lần nữa lộ ra.

 

"Ôm ta."

 

Cánh tay kim loại nhẹ nhàng vòng qua cơ thể mảnh mai của thanh niên, dùng một tư thế tiêu chuẩn để bế bổng hắn lên. Một bên mặt Tiêu Tịch tựa vào giáp ngực cứng rắn, không hề thoải mái chút nào, nhưng hắn lại tìm được cảm giác an ổn đã lâu không có.

 

"Chặt hơn chút nữa."

 

Tiêu Tịch nhắm mắt lại, hàng mi khẽ run, tiếp tục lạnh giọng ra lệnh.

 

Cánh tay kim loại siết chặt hơn, lớp giáp băng giá hằn lên làn da trắng muốt những dấu vết đỏ nhạt khó phai. Ngay cả chú vật cấp cao như "Tàn Lân" cũng không thể ngăn cản lực siết mạnh mẽ ấy.

 

Năm ngón tay hắn ghì chặt trên mu bàn tay tử linh, như thể muốn khắc sâu vào lớp kim loại cứng rắn đó.

 

Còn gần hơn nữa, đau hơn nữa, để ta biết rằng ngươi vẫn còn ở đây.

 

Tốt nhất là đừng bao giờ rời đi, đừng bao giờ ly biệt, đừng bao giờ có dối trá hay lừa gạt —

 

Hãy mãi mãi ở bên cạnh ta.

 

Mười năm thời gian, hắn rốt cuộc lấy đâu ra tự tin mà nghĩ rằng mình có thể dễ dàng quên đi như vậy?

 

Lồ ng ngực bắt đầu nhói lên từng cơn, hơi thở dần khó khăn, đáy mắt rịn ra những giọt lệ s1nh lý. Làn da Tiêu Tịch thoáng hiện lên sắc đỏ nhạt.

 

Qua làn nước mắt nhòe nhoẹt, hắn khẽ thở d ốc, vươn tay chạm vào gương mặt lạnh lẽo quen thuộc kia.

 

"Khi đó, tại sao người lại rời đi?"

Bình Luận (0)
Comment