Sau khi Bóng Tối Chi Hoa phát nổ, cả khu rừng nhuộm một màu đỏ tươi. Dòng máu sền sệt chảy xuống từ những tán lá rộng, nhỏ từng giọt xuống mặt đất.
Lớp đất khô cằn dần thấm đẫm máu tươi, tựa như vừa trải qua một cơn mưa lớn.
Con bọ cánh cứng đen nhỏ bé may mắn sống sót bò nhanh trên mặt đất, cố gắng lẩn trốn vào đống lá cây dày đặc.
Nhưng ngay lúc đó—
Một chiếc ủng da đen giẫm mạnh lên nó.
Một làn sương máu nhàn nhạt bốc lên trong không khí.
“Phụt——”
Cơ thể con bọ nát vụn dưới lực giẫm mạnh, chất lỏng màu xanh nhạt phun ra từ bên trong. Cái đầu bé nhỏ của nó giật giật một lần cuối rồi bất động, chết hẳn dưới chân người đàn ông.
“Có chuyện gì vậy?”
Amitriptyline, kẻ đội mũ chóp nhọn, tò mò thò đầu qua hỏi.
“Không có gì, đã giải quyết xong.”
Tử Thần thản nhiên đáp.
“Ồ ồ!”
Amitriptyline cúi đầu nhìn xác con bọ.
“Đám ký sinh trùng của hội Vĩnh Sinh đúng là phiền phức thật, giết mãi cũng không sạch.”
Trong huy chương thành viên cấp cao của hội Vĩnh Sinh có khắc một loại kỹ năng đặc biệt, khi sắp chết, người sở hữu có thể ký gửi một tia ý thức cuối cùng vào một sinh vật chết gần đó. Dù chỉ là một tàn hồn yếu ớt, nhưng nếu tìm được cơ thể phù hợp và có đủ tài nguyên, quá trình "tái sinh" hoàn toàn có thể diễn ra. Đây chính là lý do khiến hội Vĩnh Sinh thu hút vô số kẻ tham gia.
“Hắn đi xa chưa?”
Tử Thần không nhìn theo mà hỏi Amitriptyline.
Amitriptyline biết ngay "hắn" mà y nhắc đến là ai, bực bội lườm một cái.
“Xa rồi xa rồi, chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.”
Hắn và Tử Thần, hoặc có thể nói, quan hệ giữa hai người bọn họ vốn không thể gọi là bạn bè - chỉ là hai kẻ giao dịch mà thôi đã lén lút theo dõi chàng trai kia suốt năm tiếng đồng hồ. Không tiếp cận. Không rời đi. Cũng không lên tiếng. Chỉ đứng trong bóng tối, lặng lẽ quan sát.
Mà đúng hơn, người theo dõi thực ra chỉ có mình hắn. Bởi người bên cạnh hắn, từ đầu đến cuối, chưa từng liếc nhìn chiến trường lấy một lần, cứ như thể y đến đây chỉ để giết thời gian.
Amitriptyline thực sự không thể hiểu nổi kẻ này.
Rõ ràng đã bỏ công sức sắp xếp để kỳ thi tuyển chọn giảng viên được tổ chức trên Đảo Chú Dữ. Rõ ràng đã đánh đổi hai món chú vật cấp cao để thuyết phục học viện cho phép giảng viên trực tiếp tham gia vào kỳ thi.
Nhưng đến khi thực sự có cơ hội, y lại chẳng chịu đến gần người kia, không tình cờ chạm mặt, không trò chuyện, thậm chí không nhìn lấy một lần.
Tử Thần lúc này mới ngước lên bầu trời, hướng mắt về phía Tiêu Tịch rời đi.
Ảnh Miêu đã bay xa rồi.
Màn đêm buông xuống, bầu trời đêm nay không có trăng, một màu đen tuyền sâu thẳm, rộng lớn đến đáng sợ.
“Ngươi lúc nào cũng lén lút như vậy. Chúng ta là giám thị trưởng, ra ngoài không thấy mất mặt à?” Amitriptyline bĩu môi.
“Muốn giúp thì giúp cho đàng hoàng, bộ ngươi không dám gặp hắn à?”
Người đàn ông nắm chặt cây lưỡi hái nhuốm máu, vẫn im lặng.
“Đi thôi.”
“Không theo dõi nữa à? Hình như bọn họ đang hướng đến khu trú ẩn trung tâm đó.”
“Không cần.”
Giọng Tử Thần lạnh lẽo như một lời phán quyết.
“Kỳ thi này, sắp kết thúc rồi.”
Nói xong, y không quay đầu lại, cứ thế cất bước rời đi.
Một giọt máu nhỏ rỉ ra từ khóe mắt y, rồi nhanh chóng tan biến vào bóng tối.
---
---
Trên lưng Ảnh Miêu, Tiêu Tịch kiểm tra chiến lợi phẩm sau khi giết Bì Phu Nhân.
Sau khi tiêu diệt kẻ địch có độ dị hóa đạt 100%, một quái vật cấp D, hệ thống đã thông báo rằng hắn nhận được [Huyết Thạch] ×1.
Hắn không biết món đồ này có tác dụng gì, cũng không rõ nó có liên quan gì đến điểm huyết tinh hay không.
Trước đó, mỗi khi giết những kẻ có độ dị hóa trên 95%, hắn đều nhận được 800 điểm huyết tinh.
Nhưng lần này, Bì Phu Nhân thực ra không hoàn toàn chết, kỳ thi giờ đã loại bỏ hơn 80% thí sinh, mà theo quy tắc, khi số thí sinh còn lại dưới mức này, họ sẽ không bị loại trực tiếp mà sẽ được dịch chuyển ra ngoài. Nói cách khác, xét theo hệ thống, Bì Phu Nhân không còn được tính là một thí sinh nữa, mà đã trở thành một sinh vật quái dị cấp cao. Chính vì vậy, hệ thống mới thưởng cho hắn thêm phần thưởng.
Ngoài ra, khi kiểm tra cái đầu của Bì Phu Nhân, Tiêu Tịch còn tìm thấy ba món chú vật cấp thấp:
[Tên chú vật: Hạt giống Bóng Tối ×3 (Chưa trưởng thành)
Loại hình: chú vật hệ sinh mệnh.
Cấp bậc: Trung cấp
Hiệu quả: Sau khi xác định một sinh vật làm vật chủ, nó sẽ hấp thụ năng lượng sinh học để phát triển, trải qua ba giai đoạn:
[Bóng Tối Chi Tu – Chồi Non]...
[Bóng Tối Chi Xúc – Thức Tỉnh]...
[Bóng Tối Chi Hoa – Nở Rộ]...
Mô tả: Một Hạt giống Bóng Tối chưa phát triển hoàn chỉnh. Do vật chủ bị giết hại quá sớm, nó đã bị buộc phải ra đời trước thời hạn. Để tiếp tục phát triển, cần thêm một lượng lớn năng lượng sinh học.]
Theo ghi chép, một Bóng Tối Chi Hoa hoàn chỉnh có thể sinh ra mười tám Hạt giống Bóng Tối. Nhưng khi Tiêu Tịch giết Bì Phu Nhân, hắn chỉ tìm thấy ba hạt, dù vậy, chú vật này vẫn được xếp vào cấp trung, cho thấy nếu Hạt giống Bóng Tối trưởng thành hoàn toàn, chắc chắn nó sẽ trở thành một chú vật cấp cao.
Nói đi cũng phải nói lại, Bì Phu Nhân thực sự quá xui xẻo. Gã còn chưa kịp tích lũy đủ sức mạnh thì đã bị Tiêu Tịch cùng đồng đội bao vây đánh hội đồng. Nếu không, chỉ cần dựa vào món chú vật cấp cao này, danh hiệu thủ khoa của kỳ thi lần này gần như chắc chắn thuộc về gã.
Thậm chí, nếu khi đó Tiêu Tịch chọn đơn độc đối đầu với Bì Phu Nhân, hắn chắc chắn sẽ bị thương khi phải chống lại giai đoạn thứ hai của Hạt giống Bóng Tối. Hắn tuyệt đối sẽ không thể dễ dàng kết thúc trận chiến như bây giờ.
Tuy nhiên, Tiêu Tịch không phải kiểu người thích chiến đấu đơn thuần. Dù hắn không ngại dùng đao súng, nhưng nếu có thể giải quyết vấn đề chỉ bằng vài câu nói, hắn cũng chẳng muốn động tay động chân.
Dù sao thì hắn cũng có chút sạch sẽ, ngại bẩn.
Khi họ hạ xuống gần [Khu trú ẩn trung tâm], Tiêu Tịch lau sạch vết máu trên người rồi thay một bộ quần áo mới. Sau đó, dưới sự chỉ dẫn của ill, họ tiến về phía khu trú ẩn.
Tiêu Tịch kiểm tra bảng xếp hạng điểm số lúc này, người đứng đầu vẫn là Bì Phu Nhân. Gã ta dù đã chết, nhưng 9520 điểm vẫn giúp gã vượt xa người xếp thứ hai gần 4000 điểm.
Mà người xếp thứ hai chính là Tiêu Tịch, với ID [Chim báo tử]. Đám Xạ Thủ bám sát ngay phía sau hắn.
Đây gần như là một con số không thể vượt qua, bởi số thí sinh còn sống lúc này chỉ còn hơn 2000 người. Nếu Tiêu Tịch cứ tiếp tục giết người lấy điểm như cũ, hắn không thể nào vượt qua Bì Phu Nhân được.
Vậy nên hắn nghĩ ra một cách khác.
---
---
"Đội trưởng, chị chắc chắn bản đồ AI cung cấp không lừa chúng ta chứ? Khu trú ẩn trung tâm thực sự ở đây sao?"
Một thí sinh mặc áo chống đạn đen nằm rạp trong bụi cỏ, quay sang hỏi đồng đội bên cạnh.
"Câm miệng! Bà đây vất vả lắm mới ghép được bản đồ, làm sao mà sai được!"
Một người phụ nữ có vẻ ngoài sắc sảo, ngậm một điếu thuốc trong miệng, hung hăng trừng mắt nhìn bản đồ ảo trước mặt. Tấm bản đồ này được ghép từ ba mươi mảnh nhỏ. Để có được nó, đội ba người của họ gần như không có lấy một phút nghỉ ngơi suốt ba ngày qua, chạy khắp nơi tìm kiếm từng khu trú ẩn một. Cuối cùng, họ cũng ghép được bản đồ hoàn chỉnh và xác định vị trí của khu trú ẩn trung tâm.
Nhưng những gì họ bỏ ra cũng không phải vô ích. Hệ thống AI canh giữ trú ẩn đã thưởng cho họ mỗi người một lọ [Dung dịch Tăng Tốc Dị Hoá]. Sau khi uống vào, thể chất họ được tăng cường đáng kể. Chỉ là việc tìm bản đồ tiêu tốn quá nhiều thời gian, khiến điểm số của họ bị tụt lại phía sau.
Thế nhưng khi đến nơi, họ lại như ruồi mất đầu, lòng vòng mãi vẫn không tìm thấy lối vào. Ngược lại, họ đụng phải một nhóm thí sinh khác, hai bên đánh nhau một trận, khiến hai đồng đội của cô ta đều bị thương.
"Suỵt—" Người phụ nữ đột ngột kéo đầu đồng đội xuống, ép sát người xuống đất.
Có người đang đến.
Họ hiện đang ở trên một ngọn đồi thấp, xuyên qua các tầng cây rậm rạp, họ lờ mờ nhìn thấy hai bóng người ở dưới chân đồi.
Chỉ thấy họ không chút do dự đi thẳng đến một bức tượng điêu khắc hình đầu người thân thú. Một trong hai người có vẻ như nói gì đó. Sau đó, một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra, đầu của bức tượng khẽ động đậy, ngay bên dưới nó xuất hiện một cánh cửa ngầm. Hai người kia lập tức tiến vào trong.
"Đội trưởng!"
Tên thí sinh nằm bên cạnh kích động đến mức bấu chặt lấy cánh tay người phụ nữ.
"Nhìn kìa! Lối vào khu trú ẩn trung tâm! Làm sao bọn họ biết vị trí lối vào chứ?"
"Suỵt—"
Đúng lúc đó, người phụ nữ thấy kẻ đi trước trong nhóm hai người nọ quay đầu lại, ném về phía họ một ánh nhìn lạnh lẽo. Ánh mắt ấy tựa như một lưỡi dao tia X sắc bén nhất, dễ dàng xuyên qua máu thịt cô, nhìn thấu nội tạng bên trong.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, khiến nữ thí sinh không tự chủ được mà cúi đầu xuống.
Hắn chắc chắn đã phát hiện ra bọn họ. Nhưng vì lý do nào đó, hắn không ra tay. Ánh mắt đó khiến cô nhớ đến một loài dã thú khủng khiếp, nguy hiểm, mạnh mẽ, tràn ngập sát ý hoang dại.
"Bọn họ vào rồi." Đồng đội bên cạnh vẫn lải nhải.
"Đi! Chúng ta xuống xem thử."
Người phụ nữ ngập ngừng một lát. Dù cảm giác nguy hiểm từ thí sinh kia khiến cô chùn bước, nhưng bỏ qua manh mối mà cô đã dày công thu thập thì thật quá lãng phí.
Cô tiến đến bức tượng.
Bức tượng này có hình thù kỳ lạ, đầu là đầu người, nhưng thân thể lại là sự chắp vá của nhiều loài dã thú, trông giống đám quái vật bị ô nhiễm trong rừng hơn là con người.
"Làm ơn, cho chúng tôi vào." Người phụ nữ nói.
"Khu trú ẩn trung tâm là khu vực bảo mật cấp cao, vui lòng cung cấp khẩu lệnh."
Một bóng hình màu xanh lam lặng lẽ xuất hiện trước mặt họ. Đó là một AI với gương mặt đẹp đẽ không giống người thường. Giọng nói của nó vẫn lịch sự, nhưng thiếu đi sự cung kính dịu dàng khi đối diện Tiêu Tịch.
Bọn họ hoàn toàn không biết khẩu lệnh là gì!
Người phụ nữ vò đầu bứt tóc, thử đoán vài câu nhưng đều sai. Cô tức giận đá mạnh vào bức tượng.
"Vậy sao hai kẻ kia lại vào được?"
ill khẽ cười xin lỗi, thái độ vẫn hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ.
"Xin lỗi, hai vị đó không chỉ biết khẩu lệnh, mà còn có quyền hạn đặc biệt cấp cao."
Tiêu Tịch đương nhiên biết khẩu lệnh, ill đã nói cho hắn biết.
Hắn cùng Đoạn Văn Chu bước vào cánh cửa trú ẩn. Mùi hôi thối của xác chết mục rữa và mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi.
Ảnh Miêu thu nhỏ lại thành hình mèo, ngồi trên vai Tiêu Tịch.
Bọn họ băng qua một hành lang dài, rồi đến phòng thay đồ, phòng cách ly, phòng khử trùng, cuối cùng tiến vào một đại sảnh hình tròn rộng lớn.
Dọc lối đi thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài bộ xác khô trong những bộ đồ bảo hộ cũ kỹ.
"Kế hoạch Khải Huyền."
Tiêu Tịch vừa quan sát xung quanh vừa lẩm bẩm khẩu lệnh đã giúp họ vào được đây.
Hắn từng thấy cụm từ này trên vài tấm bia đá ghi chép trong đống tàn tích, nhưng nội dung trên đó đã bị hư hại nghiêm trọng, không còn trọn vẹn. Những mảnh chữ vụn vặt không thể ghép thành một câu chuyện đầy đủ.
Nhưng có thể đoán được, nó chắc chắn liên quan đến thảm họa từng xảy ra trên hòn đảo này. Có lẽ kế hoạch này chính là hy vọng cuối cùng của nhân loại.
Nhưng rõ ràng, họ đã thất bại. Và thế là, hòn đảo này có cái tên "Đảo Chú Dữ".
Ngoài một trí tuệ nhân tạo còn sót lại và một vùng phế tích hoang tàn, chẳng còn gì lưu lại nơi đây. Cây đại thụ công nghệ bị thúc ép phát triển quá mức đã đẩy nhân loại đến diệt vong với tốc độ nhanh hơn bao giờ hết.
"Chủ nhân, phía trước có sụt lún, xin hãy cẩn thận."
ill chu đáo nhắc nhở bên tai hắn.
Những cái xác kia chẳng cung cấp được manh mối gì. Trên ngực họ chỉ có tấm thẻ căn cước mang ký hiệu của [Khu trú ẩn trung tâm]. Phần lớn những người chết bên ngoài đều là thành viên cấp D.
"ill, nếu hòn đảo này đã bị tàn phá suốt nhiều năm qua, nhân loại cũng đã tuyệt diệt hoàn toàn… vậy anh làm thế nào để tiếp tục vận hành đến tận bây giờ?"
Tiêu Tịch bất chợt lên tiếng hỏi.