"Lõi năng lượng của tôi nằm sâu dưới lòng đất, hoạt động bằng cách chuyển hóa địa nhiệt." ill trả lời.
"Không chỉ lõi năng lượng, mà một phần lớn các mô-đun liên lạc và xử lý của tôi cũng được đặt ngầm dưới đất, trải dài khắp đảo. Điều này giúp tôi có thể giám sát toàn bộ khu vực một cách hiệu quả."
"Khi tôi ra đời, công nghệ của loài người đã đạt đến một trình độ rất cao. Việc khai thác và ứng dụng năng lượng tự nhiên cũng phát triển đến đỉnh điểm. Nhờ vậy mà tôi có thể duy trì hoạt động cho đến tận ngày nay."
Dọc theo con đường họ đi qua, đèn trên trần nhà lần lượt sáng lên rồi nhanh chóng chìm vào bóng tối sau khi họ rời đi.
Một lớp bụi dày rơi lả tả xuống đất. Những khuôn mặt khô quắt của xác chết đã không còn giữ lại nét biểu cảm cuối cùng trước khi họ chết. Một số còn cầm vũ khí trong tay, số khác thì nằm rạp dưới đất, cố bò về phía cánh cửa như thể đang giãy giụa cầu sinh.
"Dữ liệu trong kho lưu trữ của tôi ghi nhận rằng, vào ngày 3 tháng 7 năm 2390 theo lịch Kỷ Nguyên Vĩnh Hằng, Khu trú ẩn trung tâm đã bị một đợt tấn công của bầy quái vật cấp III tàn phá hoàn toàn. Đến ngày 26 tháng 8, con người cuối cùng còn sống sót cũng đã tử vong."
Giọng nói của ill vẫn trầm ổn và dịu dàng, như đang chậm rãi thuật lại một bản anh hùng ca bi thương. Không hề có sự đau buồn hay tiếc nuối, chỉ là một sự tường thuật khách quan, bình thản như nước chảy.
Khu trú ẩn này từng trải qua một trận chiến khốc liệt. Rất nhiều bức tường kim loại đã bị phá hủy, trên đó bám đầy những mảnh xác sinh vật hóa thành bụi, cùng với những vết cháy xém loang lổ.
Dưới đất không chỉ có xác người mà còn có thi thể của những sinh vật đột biến kỳ dị và những cỗ máy canh gác.
Một con lợn rừng với ba cánh tay người mọc trên lưng, một con chim khổng lồ có gương mặt của con người, một con vượn bốn chân với vô số nhãn cầu chi chít sau lưng. Khắp nơi đều là những mảnh vỡ cơ khí tan nát. Tiêu Tịch còn trông thấy vài cỗ máy giống với những kẻ canh gác mà hắn từng tiêu diệt trong khu trú ẩn trước đây.
Ảnh Miêu co rúm lại trên vai Tiêu Tịch, chiếc đuôi không ngừng quét qua lưng hắn, tỏ rõ sự bất an. Nơi này khiến nó cảm thấy rất khó chịu, bản năng nhạy bén của nó có thể cảm nhận được một loại khí tức nguy hiểm nào đó.
Đoạn Văn Chu thấy cảnh con mèo co quắp bám vào Tiêu Tịch trông không có chút cốt khí nào, bèn túm lấy đuôi nó kéo xuống.
"Khu trú ẩn trung tâm được chia thành bảy khu vực chính: Khu điều khiển trung tâm nằm ở vị trí trung tâm nhất, khu lưu trữ vật tư, khu sinh hoạt của nhân viên, khu thí nghiệm, khu sản xuất, khu trú ẩn khẩn cấp, và khu xám."
"Vậy đây là khu vực nào?"
Tiêu Tịch bước vào một căn phòng có cửa mở toang.
Ngay cửa ra vào, một chậu cây bị vỡ nát nằm lăn lóc trên mặt đất, những dây leo bên trong đã khô héo và xoắn lại như bị thiêu cháy. Đất đen cùng với mảnh gốm vỡ vương vãi khắp nơi, không còn ai quét dọn nữa.
Sau chậu cây, một dãy khoang ngủ đông màu bạc trải dài. Một số khoang đã bị mở nắp, những người bên trong vẫn còn giữ tư thế hai tay bám chặt vào mép khoang, như thể đã cố gắng thoát ra, nhưng cuối cùng lại chết bên trong.
Thi thể của họ không còn đầu, cơ thể khô đét đến mức nhẹ như một tờ giấy. Từ vết cắt trên cổ có thể thấy rõ những mạch máu xanh đen lan ra, như bị một thứ gì đó hút cạn sinh lực.
"Khu trú ẩn khẩn cấp." ill đáp.
"Đây là khoang ngủ đông. Những người ở đây lẽ ra phải tỉnh dậy sau một trăm hai mươi năm."
Tiêu Tịch cùng đồng đội lần lượt mở những khoang ngủ đông còn lại. Đèn báo hiệu trên nắp khoang vẫn sáng đỏ, cho thấy hệ thống điện chưa bị ngắt hoàn toàn. Thế nhưng bên trong chỉ còn lại những cái xác khô quắt không đầu. Những khoang ngủ đông này đã biến thành quan tài của họ. Họ chìm vào giấc ngủ với niềm hy vọng, nhưng mãi mãi không thể tỉnh lại nữa.
Đoạn Văn Chu chạm nhẹ vào một cánh tay khô quắt của một cái xác. Trong tay người đó đang nắm chặt một quả cầu phát sáng.
Có lẽ cậu đã vô tình chạm vào công tắc, quả cầu lập tức phát sáng, chiếu rọi cả căn phòng. Bóng dáng một ông lão gầy gò, tóc hoa râm xuất hiện ngay trung tâm phòng.
Khuôn mặt ông ta hóp lại, mang theo dấu vết bệnh tật, nhưng vẻ mặt lại vô cùng hưng phấn, hai má đỏ bừng.
Trước mặt ông ta là rất nhiều người, nhưng ánh sáng lóa mắt khiến không thể thấy rõ gương mặt của họ.
Họ vây quanh ông, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Có thể thấy, điều ông ta sắp nói chính là một chuyện vô cùng trọng đại.
"Hôm nay là ngày 31 tháng 12 năm 2340 theo lịch Kỷ Nguyên Vĩnh Hằng. Với tư cách là Ủy viên trưởng Liên minh Nhân loại, tôi xin trịnh trọng tuyên bố-
[Kế hoạch Khải Huyền] chính thức khởi động!"
Hỡi những người bạn của tôi! Hỡi nhân loại!
Những con quái vật đó không phải là bất khả chiến bại! Cây tai ương không phải là bất khả chiến bại! Ngày tận thế của chúng ta không phải là bất khả chiến bại!"
Chúng ta có trí tuệ vượt xa những con quái vật đó! Chúng ta có công nghệ vẫn không ngừng phát triển! Và hôm nay, chúng ta có được vị cứu tinh đầu tiên, người sẽ cầm lên ngọn lửa thiêng và thiêu rụi cây tai ương!"
Dưới khán đài, những tiếng hoan hô vang lên như sấm dậy.
"Ra đi nào, con trai của ta."
Từ ánh sáng chói lòa, một trí tuệ nhân tạo có vẻ ngoài hoàn mỹ như thần linh chậm rãi bước ra. Mái tóc dài mềm mại của y xõa tung sau lưng, bồng bềnh tựa tảo biển dưới làn nước.
Sau lưng y, một nhóm robot màu bạc bước ra ngay hàng thẳng lối, từng đôi một, tay cầm vũ khí. Trên gương mặt cơ giới lạnh băng ấy, người ta không nhìn thấy bất kỳ biểu cảm dư thừa nào.
Những cỗ máy này không phải là những robot gia dụng dịu dàng và thân thiện, được tạo ra để đồng hành cùng con người và mang lại sự ấm áp cho họ. Chúng là những cỗ máy chiến tranh chuyên dùng cho việc giết chóc, mang trong bộ nhớ nghệ thuật chiến tranh của loài người, và không chút do dự thực hiện mệnh lệnh của người đã tạo ra chúng.
"illusion, ảo vọng vĩ đại nhất của loài người. Hắn sẽ dẫn dắt đoàn kỵ binh mà mình tạo ra, tiêu diệt toàn bộ quái vật, thiêu rụi Cây Tai ương!"
Tiếng hoan hô lại một lần nữa vang lên.
Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói khác bất ngờ chen vào.
"Nhưng thưa ngài Ủy viên trưởng tối cao, nếu kế hoạch Khải Huyền đã chính thức khởi động, vậy còn kế hoạch kia thì sao?
Chúng ta khi đó đã cùng thảo luận và chọn ra hai phương án: Kế hoạch Khải Huyền, phương án tấn công chủ động, và Kế hoạch Vườn Địa Đàng, thiên về phòng thủ. Cả hai kế hoạch này đều đã được thông qua trong hội nghị của Ủy ban mà."
Người đàn ông già nua khẽ mỉm cười.
"Đừng lo lắng, Kế hoạch Vườn Địa Đàng cũng đã được triển khai. Tuy nhiên, theo quyết định nội bộ của Ủy ban, tạm thời chúng tôi chưa thể tiết lộ chi tiết cho mọi người."
Ông ta đưa tay vỗ nhẹ lên vai của illusion.
"Nhưng nếu Kế hoạch Khải Huyền thành công, thì sẽ không cần đến Kế hoạch Vườn Địa Đàng nữa."
Trí tuệ nhân tạo tuấn mỹ khẽ cúi người, đặt tay phải lên ngực, đôi mắt bình thản như nước.
"Xin hãy yên tâm, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Cảnh chiếu kết thúc. Hình bóng của người đàn ông già biến mất, nhưng ảo ảnh của illusion vẫn lơ lửng giữa căn phòng.
"Đây là cha tôi, người đã tạo ra tôi, cũng là Ủy viên trưởng tối cao của Ủy ban Liên minh Nhân loại lúc bấy giờ." ill khẽ ngước mắt nhìn Tiêu Tịch.
"Kế hoạch Khải Huyền là gì?"
"Dưới sự dẫn dắt của tôi, quân đoàn cơ giới sẽ thanh trừng toàn bộ quái vật trên hòn đảo này, sau đó sử dụng Tử Lân Hỏa để thiêu rụi cây tai ương."
Tiêu Tịch nhớ lại bức bích họa mà hắn đã thấy trong hang động. Cây đó, cây mang đến hy vọng cho cư dân trên đảo, nhưng cũng sinh ra vô số quái vật và cái chết, hẳn chính là cây tai ương.
"Anh thất bại rồi."
"Đúng vậy, như ngài đã thấy."
"Tại sao lại thất bại?"
"Mặc dù chúng tôi đã quét sạch lũ quái vật, nhưng lại không thể thiêu rụi cây tai ương. Kết quả là càng có nhiều quái vật được sinh ra."
Tiêu Tịch liên tưởng đến những con quái vật mà mình đã gặp trên đảo. Chúng không chủ động tấn công nhóm thí sinh đi theo đàn, có lẽ vì chúng đã nhiều lần bị quân đoàn cơ giới truy sát, tạo nên bản năng sinh tồn còn sót lại.
"Tử Lân Hỏa là gì?"
"Một loại vũ khí hóa học cực kỳ nguy hiểm. Không bao giờ tắt, không bao giờ cạn kiệt, vĩnh viễn sáng rực."
"Trên đảo này còn Tử Lân Hỏa không?"
"Thiếu quyền truy cập thông tin. Cần có mệnh lệnh tối cao để mở khóa."
"Kế hoạch Vườn Địa Đàng là gì?"
"Thiếu quyền truy cập thông tin. Cần có mệnh lệnh tối cao để mở khóa."
"Làm thế nào để có được mệnh lệnh tối cao?"
"Dữ liệu trong thư viện của tôi không ghi chép thông tin này. Trong trung tâm trú ẩn, quyền hạn của tôi đã bị hạn chế... Tôi không thể duy trì lâu dài...
Ở đây có..."
Khi ill nói đến đây, bóng hình xanh lam của y bỗng lóe lên một cái, rồi đột ngột biến mất.
Tiêu Tịch gọi tên ill hai lần nhưng không nhận được hồi đáp.
Sau đó, ánh sáng vụt tắt.
Tro bụi từ xác chết lơ lửng trong không khí, mang theo mùi khô khốc trộn lẫn giữa hương hoa và mùi tanh hôi. Đèn báo động đỏ sẫm vẫn nhấp nháy liên tục.
Ảnh Miêu bị dọa đến mức kêu lên một tiếng thảm thiết, móng vuốt cắm sâu vào da thịt của Đoạn Văn Chu.
"Anh Tiêu, đừng sợ!"
Đoạn Văn Chu chớp chớp mắt, muốn nắm lấy tay Tiêu Tịch trong bóng tối.
Loảng xoảng!
Có thứ gì đó đổ xuống đất, âm thanh vang lên từ phía sau họ. Một làn gió nhẹ lướt qua.
Tiếng trượt của cửa kim loại vang lên, khô khốc và cứng nhắc.
Cánh cửa phía sau họ đã âm thầm đóng lại.
---
---
"Cậu tỉnh rồi."
Khi Tiêu Tịch mở mắt lần nữa, hắn đối diện với một khuôn mặt già nua, gò má hóp lại.
Ông lão đã rất già, đốm đồi mồi lan từ cổ lên một bên mặt.
Sau khi bóng tối giáng xuống, Tiêu Tịch cũng nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, ngay sau đó là một mùi hương nồng đậm bốc lên, khiến hắn mất đi ý thức.
Thực tế, hắn đã tỉnh lại từ hai mươi phút trước. Trong khoảng thời gian đó, hắn nằm yên trên giường, giả vờ ngủ say, lặng lẽ lắng nghe nhịp tim của người còn lại trong phòng. Nhịp tim của đối phương chậm rãi, ổn định, giống như một gốc tùng lung lay trong gió nhưng rễ lại bám sâu vào kẽ đá.
Ông lão ngồi trên chiếc ghế gần đó, dường như đã ngồi đó rất lâu để chờ Tiêu Tịch tỉnh lại.
"Là ông cứu tôi sao? Ông là ai? Đây là đâu?"
Người đàn ông nằm trên giường liên tục đặt câu hỏi.
"Cứ gọi ta là Trần lão."
Ông lão phất tay một cái. Mặc dù đã cao tuổi, nhưng ánh mắt ông vẫn sắc bén và sáng ngời.
"Chàng trai trẻ, đừng vội. Trước tiên, hãy trả lời ta, cậu đến hòn đảo này từ đâu?"
"Tôi không phải cư dân trên đảo này." Tiêu Tịch mở miệng.
"Tôi cũng không rõ tại sao mình lại đến đây. Một ngày nọ, khi tỉnh lại, tôi đột nhiên thấy mình đã xuất hiện trên đảo này."
"Khắp nơi đều là quái vật. Tôi sợ lắm.
Tôi muốn rời khỏi đây."
Ánh mắt Trần lão lóe lên một tia trầm tư, như thể ông đã nghĩ ra điều gì đó. Nhưng ông chỉ nhẹ giọng trấn an Tiêu Tịch vài câu, rồi không hỏi thêm nữa.
"Tôi đến đây cùng một người bạn. Ông có thấy cậu ấy không?"
"Không. Khi ta tìm thấy cậu trong căn phòng đó, trên đất chỉ có mình ngươi."
Tiêu Tịch tiếp tục trò chuyện với ông lão về chuyện của mình. Ngoại trừ việc che giấu sự tồn tại của học viện và một số thông tin cần thiết, phần lớn hắn đều kể lại một cách trung thực, bao gồm cả việc từng gặp ill.
Nói được một nửa, ông lão bỗng đứng dậy, vỗ vỗ lên đầu mình.
"Ôi chao, cái đầu già nua này... Cậu đã lang thang trên đảo, chắc là đói lắm rồi. Ta đi lấy chút đồ ăn cho cậu trước đã."
Bữa ăn rất đơn giản, một phần cơm lúa mạch và một loại rau xanh lá to, hoàn toàn không có chút thịt cá nào. Ông lão mang thức ăn đến cho hắn rồi rời khỏi phòng.
Tiêu Tịch ngồi trên giường, trên người vẫn là bộ chiến phục rách nát, nhưng tất cả vật tư và vũ khí đều đã không còn bên cạnh. Hắn khẽ gọi tên ill hai lần nhưng vẫn không nhận được phản hồi.
Đoạn Văn Chu và Ảnh Miêu cũng không rõ đã đi đâu.
Hắn nhìn xuống tay phải của mình, trong lòng chợt dâng lên một ý nghĩ. Những chiếc vảy trắng từ từ hiện ra trên làn da. May mắn thay, cơ thể hắn không có dấu hiệu bất thường nào, vậy nên khả năng chiến đấu sau này sẽ không bị ảnh hưởng nhiều.
Đây là một căn phòng nhỏ, gần giường có một ô cửa sổ nhỏ.
Tiêu Tịch nhìn ra bên ngoài, đập vào mắt hắn là một khung cảnh trắng xóa. Ánh sáng chói lóa phản chiếu qua các tấm kim loại, khiến hắn phải giơ tay lên che mắt mới có thể nhìn rõ. Bên ngoài là những tòa nhà cao thấp xen kẽ, toàn bộ đều mang màu bạc trắng.
Những công trình này được tạo nên hoàn toàn từ kim loại, có phong cách tương tự những tàn tích mà hắn từng thấy trên đảo. Đây dường như là một thành phố khổng lồ, ánh sáng phản chiếu nhảy múa giữa các tòa nhà, nhưng những con đường lại trống vắng, không một bóng người.
Một thành phố rực rỡ ánh sáng nhưng lại tựa như một tòa thành hoang, tràn ngập hơi thở chết chóc.
Tiếng vỗ cánh vang lên bên cửa sổ.
Tiêu Tịch thử mở cửa sổ ra, vài con bồ câu lông trắng liền đậu xuống, đôi mắt đỏ rực chăm chú nhìn hắn.
Hắn rắc một ít cơm lúa mạch và vài lá rau xanh ra ngoài. Đám chim ăn lấy ăn để, rồi lại cất tiếng gù gù, tiếp tục đòi thêm thức ăn.
Một lúc sau, ông lão quay trở lại phòng, vung tay xua đuổi đám bồ câu vẫn lượn quanh cửa sổ.
"Lũ nhỏ này phiền phức lắm."
Nhưng nhìn những con bồ câu nhanh chóng quay trở lại đậu xuống, ông lão chỉ thở dài.
"Nhưng cũng chỉ có chúng là chịu làm bạn với một lão già sắp xuống lỗ như ta thôi."
Tiêu Tịch nếm thử một miếng cơm, loại lương thực trông giống lúa mạch này khô khốc đến mức như muốn cứa rách cổ họng hắn.
"Trần lão, ông vẫn chưa nói cho tôi biết, những người khác đâu?"
"Không còn ai khác nữa."
Ông lão nở một nụ cười cay đắng.
"Nơi này chỉ còn lại cậu và ta mà thôi."
Ông khẽ nhướng mắt, chậm rãi nói:
"Đây là khu vực thứ tám ẩn giấu của trung tâm trú ẩn-Vườn Địa Đàng."
"Chào mừng đến với Vườn Địa Đàng của Tử Thần, con trai của ta."