Tiêu Tịch thông qua hệ thống giám sát cố định do ill để lại đã chú ý đến hướng đi của ba nhóm còn lại. Trong đó, nhóm của Kẻ điều khiển rối và Thủy Nguyệt lên tầng ba, nhóm Bách Minh và Huyết Chu xuống tầng hai, còn nhóm Người Sống Sót và Xạ Thủ thì rời khỏi tòa nhà, bước vào làn sương mù bên ngoài.
Không rõ liệu Người Sống Sót có phát hiện được manh mối gì nên mới rời đi hay không, nhưng Tiêu Tịch lại có một linh cảm mãnh liệt rằng lớp sương trắng bên ngoài vô cùng nguy hiểm, có lẽ ẩn giấu những thứ còn đáng sợ hơn.
Hắn bước đến bên cửa sổ cạnh cầu thang, dùng ngón tay lau đi lớp hơi nước trắng mờ phủ trên kính để nhìn ra ngoài. Bên ngoài lúc này đã hoàn toàn biến thành một thế giới trắng xóa. Dù trên đồng hồ hiển thị thời gian là chín giờ tối, lẽ ra trời phải tối đen, nhưng cảnh sắc bên ngoài vẫn chỉ toàn một màu trắng mờ ảo.
Thế nhưng, dường như những lớp sương mù này đã che lấp đi màn đêm dày đặc, nuốt chửng sắc đen của bóng tối, tự biến mình thành một loại nguồn sáng mới. Trong lớp sương ấy, dường như ranh giới giữa ngày và đêm đã không còn ý nghĩa.
Tiêu Tịch đặt tay lên mặt kính, đầu ngón tay cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương. Ở chính giữa tấm kính có một vết nứt nhỏ, luồng gió nhẹ từ bên ngoài lùa vào, lướt qua cổ tay hắn. Giữa làn sương mù, dường như có thứ gì đó lướt qua rất nhanh. Đó là một mảnh vải đen rách nát, đầy những lỗ nhỏ li ti, như thể đã bị côn trùng gặm nhấm.
Từ xa truyền đến những tiếng khóc ai oán, khi có khi không, bất ngờ len vào tai người nghe một cách không báo trước. Nhưng khi người ta cố lắng nghe thì âm thanh ấy lại biến mất không dấu vết, khiến người ta không khỏi hoài nghi liệu đó có phải chỉ là ảo giác của mình hay không.
Mảnh vải đen phủ lên cửa sổ, ngăn cách lớp sương trắng bên ngoài. Qua những lỗ nhỏ trên mảnh vải, Tiêu Tịch nhìn thấy một con mắt.
Đó là một con mắt toàn lòng trắng, cũng bị sương mờ bao phủ, tựa hồ đã mọc một lớp màng đục.
Tấm vải đen phất lên, một bàn tay xương xẩu mảnh dẻ lặng lẽ áp lên mặt kính. Những ngón tay xương khô mở rộng, lòng bàn tay áp chặt vào tay hắn qua lớp kính.
Tiêu Tịch không rút tay lại, nhưng trên tay còn lại đột nhiên xuất hiện một khẩu súng lục màu đen, nòng súng nhắm thẳng vào bàn tay ngoài cửa sổ. Tựa hồ cảm nhận được sát ý, chỉ trong nháy mắt, bàn tay xương trắng đột ngột biến mất, không để lại dù chỉ một cái bóng. Bên ngoài cửa sổ chỉ còn lại một mảnh sương mù trắng xóa.
Tựa như chưa từng có gì xuất hiện, nhưng Tiêu Tịch biết rằng sự việc không đơn giản như vậy.
Hắn nắm chặt khẩu súng trên tay, kiểm tra lại tấm kính. Ở đúng chỗ mà bàn tay xương vừa chạm vào, lớp kính đã bị hòa tan, để lại một vết lõm in hình bàn tay.
Không nghi ngờ gì nữa, trong lớp sương bên ngoài thực sự có thứ gì đó đang lẩn khuất. Vừa rồi hắn không nổ súng, bởi theo cảm giác mơ hồ của mình, nếu phá vỡ lớp kính mong manh kia, e rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Bên trong và bên ngoài tòa nhà bệnh viện này dường như có một ranh giới rõ ràng, tạm thời hắn không muốn phá vỡ sự cân bằng đó.
Đồng thời, hệ thống cũng vang lên thông báo:
【Điểm kinh hãi tăng 15 điểm.】
"Đi thôi."
Tiêu Tịch không nói thêm một lời nào, sắc mặt cũng không thay đổi, sải bước vào cầu thang.
Hắn cất khẩu súng lục màu đen trong tay đi. Đây chính là vũ khí mà hắn đã bỏ ra tận 90.000 điểm huyết tinh để mua được trong phiên đấu giá của Cán cân vĩnh hằng. Dù có hơi đắt, nhưng hoàn toàn xứng đáng, nhất là với những hiệu ứng đặc biệt đi kèm.
【Tên chú vật: Người thanh tẩy
Loại hình: Vũ khí (súng lục)
Cấp bậc: Cao cấp
Hiệu quả:
1. [Quái Dị Tất Tử]: Khi tấn công mục tiêu có độ dị hóa trên 40%, sát thương tăng 200%.
2. [Ba sứ giả]: Có thể nạp ba loại đạn đặc biệt.
1) Sứ giả Giam Cầm: B ắn ra một viên đạn có thuộc tính [Giam cầm], tốc độ bay tăng 300%, khi trúng mục tiêu sẽ phong tỏa mục tiêu cùng không gian xung quanh trong ba giây.
2) Sứ giả Thanh Tẩy: B ắn ra một viên đạn thuộc tính 【Thanh tẩy】, tốc độ bay của đạn giảm 300%. Khi trúng mục tiêu, đạn tạo ra một vòng thanh tẩy có bán kính 2×2m, gây sát thương diện rộng.
3) Sứ giả Vực Sâu: B ắn ra một viên đạn thuộc tính 【Vực sâu】. Khi trúng mục tiêu, viên đạn gây ra một vụ nổ hủy diệt, đồng thời triệu hồi sức mạnh vực sâu để ăn mòn khu vực xung quanh.
3. 【Vùng Tuyệt Mệnh】
Kích hoạt một vùng tuyệt mệnh có phạm vi 600×600m. Trong vùng này, sát thương của "Người thanh tẩy" tăng 300%, sát thương khi sử dụng vũ khí khác tăng 150%, đồng thời tốc độ hồi phục sinh lực của người sử dụng tăng 100%.
Tất cả sinh vật có trí tuệ trong khu vực này sẽ bị quấy nhiễu thần trí liên tục. Những sinh vật mất đi thần trí sẽ trở nên cực kỳ cảm tính, bạo loạn và khát máu.
Việc duy trì vùng tuyệt mệnh cũng sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực đến người sử dụng.
Cường độ của vùng tuyệt mệnh sẽ gia tăng dựa trên số lượng sinh vật bị khẩu súng này gi ết chết. Nhưng hãy cẩn thận, nếu không kiểm soát được cường độ, người chết trong vùng tuyệt mệnh có thể chính là chính chủ nhân của nó.
Mô tả: Thế giới này ngập tràn sự ô uế và nhơ bẩn. Hắn từng muốn thanh tẩy tất cả, nhưng cuối cùng chính bản thân hắn cũng bị vấy bẩn. Càng đến gần vực sâu, càng dễ bị vực sâu nuốt chửng. Dù là chiến binh hướng về ánh sáng, cũng khó tránh khỏi số phận ấy.】
Đạn trong "Người thanh tẩy" được tự động tạo ra, không cần nạp đạn. Tuy nhiên, mỗi 24 giờ chỉ có thể tạo ra một viên Sứ giả Giam cầm / Sứ giả Thanh trừng / Sứ giả Vực sâu. Nếu muốn sử dụng thêm, cần tiêu tốn 1000 điểm huyết tinh cho mỗi lần làm mới.
Không có thông tin cụ thể về thời gian hồi chiêu của Vùng Tuyệt Mệnh, nhưng nếu lạm dụng nó, hậu quả chắc chắn sẽ rất thảm khốc. Phải biết rằng, chủ nhân trước đây của khẩu súng này đã chết vì nó, bị hút cạn máu đến chết.
"Đúng rồi."
Tiêu Tịch lấy ra ba lọ 【Ánh sáng Thần Mộc】 từ không gian trữ vật, đưa cho Đoạn Văn Chu. Nghĩ ngợi một chút, hắn lại cất đi một lọ, chỉ đưa cho cậu ta hai lọ.
"Trong vòng 24 giờ chỉ được dùng một lọ." Hắn đặc biệt dặn dò.
Sau kỳ thi lần trước, Đoạn Văn Chu đã chủ động liên hệ với hắn và ký kết một bản khế ước. Nội dung của khế ước tạm thời không đề cập, nhưng ít nhất trong thế giới này, Đoạn Văn Chu là người mà hắn có thể hoàn toàn tin tưởng.
Xét đến tính cách của đối phương, nói dễ nghe thì là dũng cảm, nói khó nghe thì là liều mạng không biết sợ. Tiêu Tịch cảm thấy tốt nhất nên đưa cậu ta vài lọ thuốc hồi phục để tránh tình trạng chết bất đắc kỳ tử ở đâu đó.
"Wow! 40%! Mạnh, mạnh thật!"
Đoạn Văn Chu nhìn thuộc tính của dược phẩm, mắt sáng rực lên. Đôi mắt cún con vốn hơi cụp xuống của cậu lúc này cười tít lại thành hai đường cong.
"Anh Tiêu, anh tốt quá!"
Cậu biết mà! Trong lòng anh Tiêu, cậu vẫn có vị trí nhất định!
Trên bản đồ đã được ill đánh dấu, Tiêu Tịch chọn điểm đến tiếp theo, khu B trên tầng bốn. Đây cũng là một khu vực nguy hiểm được đánh dấu đỏ.
Khoảng cách giữa các cửa phòng trên tầng bốn xa hơn hẳn những tầng dưới. Ở trung tâm là một khoảng trống hình tròn khổng lồ, có thể nhìn thấy toàn bộ các tầng từ một đến ba.
Tiêu Tịch nhìn xuống dưới.
Tầng một dường như là một nhà ăn. Không phải giờ ăn, nên không có nhiều bệnh nhân bên trong. Vài bệnh nhân lác đác ngồi sau bàn ăn một cách lặng lẽ. Một nữ y tá mặc đồng phục trắng đang phát thuốc cho họ, đặt trước mặt từng người vài viên con nhộng màu xanh lá.
Sau đó, cô ta giơ hai ngón tay thành hình kéo, nhìn chằm chằm vào các bệnh nhân, thấy họ ngoan ngoãn nuốt từng viên thuốc như những con rối vô hồn.
Tầng bốn có nhiều lối đi khác nhau, chia thành các khu vực được đánh dấu bằng các chữ cái.
Vừa bước ra từ cầu thang, họ đã thấy một bệnh nhân lảo đảo đi ra từ khu B. Đó là một bệnh nhân nữ có mái tóc dài màu đen, dung mạo xinh đẹp. Nhưng những lọn tóc rũ xuống của cô lại vấy đầy vết máu loang lổ. Máu chảy ra từ khóe miệng, tai và lỗ mũi cô. Cơ thể gầy yếu như một cọng tre, chỉ cần một cơn gió cũng đủ thổi ngã.
"Chào hai người!"
Bệnh nhân chủ động lên tiếng chào họ. Trong mắt cô ứa đầy nước mắt, khuôn mặt mệt mỏi, nhưng lời nói lại tràn đầy năng lượng tích cực.
"Tôi rất vui!"
"Tôi rất hạnh phúc!"
"Hôm nay lại là một ngày tràn đầy nhiệt huyết!"
"Chào cô."
Tiêu Tịch liếc nhìn hướng mà cô vừa đi ra, giơ tay ngăn lại.
"Chúng tôi là phóng viên tin tức địa phương. Xin hỏi, cô có thể dành ít phút để trả lời vài câu hỏi không?"
Người phụ nữ nhìn họ, làn da đỏ một cách kỳ dị.
"Đư... được chứ."
Cô ngoan ngoãn như một con cừu non.
"Là một bệnh nhân, cô cảm thấy cuộc sống hiện tại thế nào?"
"Cuộc sống của tôi rất tốt!
Tôi yêu công việc. Tôi yêu cuộc sống. Tôi không muốn tự sát."
Trên khuôn mặt cô là nụ cười rạng rỡ, nhưng nước mắt lại tuôn rơi không ngừng như vòi nước bị hỏng.
"...Ờ, nếu không muốn cười thì không cần cười đâu. Tôi thấy cô hình như rất khó chịu đấy."
Đoạn Văn Chu cảm thấy người này rõ ràng sắp ngất đi đến nơi, vậy mà vẫn cố tỏ ra tràn đầy sức sống, trông đến là khó chịu.
"Thật sự không chịu được thì cứ nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi."
"Không được."
Người phụ nữ đáp, gương mặt giàn giụa nước mắt nhưng vẫn cười.
"Không được bi quan. Nếu bi quan, sẽ bị chữa trị."
Cô giơ cánh tay lên, trên đó chi chít vết cắt xiên chéo. Cả mu bàn tay, lòng bàn tay và từng ngón tay đều chi chít những vết thương nhỏ li ti, trông ghê rợn vô cùng.
Dùng bàn tay đầy thương tích ấy, cô chậm rãi siết thành nắm đấm, làm một động tác cổ vũ.
"Tôi phải đi rồi. Tôi phải làm việc. Không được bi quan. Phải vui vẻ... hu hu hu..."
"Hai người cũng phải vui vẻ nhé... hu hu..."
Tiêu Tịch và Đoạn Văn Chu dõi theo bóng lưng cô dần khuất trong hành lang.
Có lẽ vì lần này không chạm trán quái vật, nên điểm kinh hãi cũng không tăng lên.
Dựa theo phán đoán của Tiêu Tịch, chỉ số kinh hãi có thể liên quan đến mức độ mạnh mẽ và nguy hiểm của đối tượng gặp phải, càng đáng sợ, chỉ số càng tăng nhanh. Đây cũng chính là lý do hắn luôn ưu tiên khám phá những khu vực màu đỏ. Dù nguy hiểm, nhưng phần thưởng cũng hậu hĩnh hơn.
“Anh Tiêu này, anh đoán xem cô ta mắc bệnh gì vậy? Sao em thấy kỳ lạ quá?” Đoạn Văn Chu thắc mắc.
“Có vẻ giống trầm cảm nặng.”
“Hả? Thật á?”
Đoạn Văn Chu há hốc mồm.
“Trầm cảm mà lại yêu đời thế này hả?”
Tiêu Tịch cũng nhíu mày. Buồn bã, tự hại bản thân, mất đi động lực sống… những biểu hiện này đúng là triệu chứng của trầm cảm. Nhưng hàm răng bị nghiến đến vỡ nát, máu khô đọng lại trong kẽ móng tay, trên khuôn mặt, cùng những vết hằn do băng keo và dây trói siết chặt ở sau tai, trên cổ tay…
Hắn chậm rãi cất lời:
“Cô ấy đã bị ép phải ‘chữa khỏi’.”
Bằng phương pháp điện giật, gần như đã giế t chết cô ấy.