Dựa Vào Tỏ Tình Thông Quan Trò Chơi Chết Chóc

Chương 75

Trong bệnh viện tâm thần này có thiết bị sốc điện, Tiêu Tịch cũng không lấy làm ngạc nhiên.

 

Sốc điện là một phương pháp quan trọng trong điều trị bệnh tâm thần. Khi bệnh nhân không đáp ứng tốt với thuốc hoặc tình trạng nghiêm trọng, phương pháp này sẽ được áp dụng.

 

Tuy nhiên, để đảm bảo an toàn cho bệnh nhân, cường độ dòng điện, thời gian sốc điện và các thông số kỹ thuật của thiết bị đều phải tuân theo quy định nghiêm ngặt. Ngay cả khi sử dụng dòng điện nhẹ, thời gian trị liệu cũng không được vượt quá một giờ.

 

Người phụ nữ tóc dài kia rõ ràng đã rơi vào tình trạng nguy hiểm đến tính mạng.

 

Cô ta bước ra từ khu B, một khu vực nguy hiểm được đánh dấu màu đỏ.

 

Bọn họ tiến vào hành lang. Trong khu B chỉ có một phòng duy nhất với tấm bảng đề chữ 【Phòng điện trị liệu】. Bên ngoài có một dãy ghế dài, trên ghế là vài bệnh nhân ngồi ngay ngắn, vẻ mặt trống rỗng, mắt mở to nhìn thẳng phía trước như những con rối vô hồn.

 

Họ là những người đang chờ sốc điện.

 

Đoạn Văn Chu cầm máy quay, lướt qua trước mặt họ và chào hỏi. Những bệnh nhân đó lập tức nở nụ cười đồng loạt, độ cong của miệng như được đúc từ một khuôn mẫu, để lộ tám chiếc răng trắng đều tăm tắp. Một loạt ánh mắt cùng lúc nhìn chằm chằm, cảnh tượng đáng sợ đến rợn người.

 

“Chậc, anh Tiêu, xem ra bác sĩ ở đây cũng không phải dạng vừa đâu.”

 

Lời cậu vừa dứt, từ trong phòng vang lên tiếng thét chói tai, đầy đau đớn, như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào màng nhĩ.

 

“Ngoan nào, sắp xong rồi. Đây là lần thứ hai rồi, đừng lo.”

 

“Không, không cần! Tôi sẽ chết mất—!”

 

“Tôi không có bệnh, đừng! Tôi sẽ ngoan mà, tôi sẽ ăn đúng giờ, tôi sẽ không tự làm hại bản thân nữa đâu—!”

 

Tiêu Tịch đẩy mạnh cửa bước vào. Dù khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng Đoạn Văn Chu lại nhạy bén nhận ra một tia khác thường.

 

Có vẻ ai đó đã chọc giận anh Tiêu của cậu rồi.

 

Cậu lắc lắc đầu, lập tức theo vào, tiếp tục công việc quay phim.

 

Bên trong phòng trống trải, chỉ có vài thiết bị cỡ lớn đang chạy rầm rầm trong góc. Ở chính giữa phòng đặt một chiếc ghế sắt, trên đó là một người phụ nữ mặc áo đầy vết máu. Trên đầu cô ta đội một chiếc mũ kim loại, những dải điện cực màu đỏ mảnh như sợi tơ rủ xuống.

 

Hai sợi điện cực dán chặt vào hai bên thái dương, một số khác trượt xuống cổ áo, c ắm vào cơ thể cô ta. Thậm chí, điện cực còn bị nhét vào lỗ tai, kẽ móng tay.

 

Những điện cực nhỏ bé này không phải để tăng độ thoải mái cho bệnh nhân, mà là để chúng có thể xâm nhập vào những vị trí hẹp nhất.

 

“Không!”

 

Người phụ nữ vùng vẫy trong đau đớn, nhưng toàn thân bị đai cố định trói chặt, khiến cô ta không thể làm gì ngoài giãy giụa vô ích.

 

“Tôi không có bệnh! Tôi không có bệnh!”

 

Một người đàn ông mặc áo blouse trắng, tóc dài, đang cẩn thận nhét sợi điện cực cuối cùng vào kẽ ngón tay cái của cô ta. Kim loại cứng như một chiếc đinh, từng chút từng chút một ghim vào, mười đầu ngón tay đều có liên kết trực tiếp với thần kinh, cơn đau xuyên thẳng lên não bộ.

 

Vị bác sĩ này hiển nhiên đã quá quen tay với những thao tác này.

 

Người phụ nữ hét lên, máu tươi rỉ ra từ kẽ móng. Đau đớn quá mức khiến cô ta tê liệt, tiếng gào dần nhỏ đi, khuôn mặt dần trở nên trống rỗng.

 

Thực ra, ngay từ khi điện cực được nhét vào, dòng điện đã chạy qua người cô ta rồi.

 

Trị liệu sớm đã bắt đầu.

 

“Chào các anh.”

 

Bác sĩ ngẩng đầu lên, mỉm cười nhạt, ánh mắt rơi xuống Tiêu Tịch và Đoạn Văn Chu, hai người đang cầm máy quay.

 

“Xin hỏi, các anh là…?”

 

“Chúng tôi là phóng viên đến phỏng vấn.” Đoạn Văn Chu đáp.

 

“Không biết chúng tôi có thể đặt vài câu hỏi không?”

 

Tiêu Tịch giơ micro, tiến gần đến bác sĩ.

 

“Đương nhiên rồi, nếu kinh nghiệm của tôi có thể giúp thêm nhiều bệnh nhân hồi phục, đó sẽ là một chuyện tốt.”

 

Phía sau họ, tiếng hét của nữ bệnh nhân yếu dần, đến mức không thể kêu gào được nữa.

 

Thay vào đó, là một tràng cười quái dị. Cô ta cúi thấp đầu, cười khúc khích.

 

“Xin hỏi, bệnh tình của bệnh nhân đang được điều trị là gì?”

 

“Bệnh tâm thần phân liệt. Cô ta mắc chứng hoang tưởng nặng nhất, hoang tưởng rằng mình không có bệnh.”

 

“Anh nghĩ rằng sốc điện có thể giúp cô ấy trở lại bình thường không?”

 

“Đương nhiên, sốc điện có thể chữa khỏi tất cả các bệnh tâm thần.”

 

Bác sĩ cười lớn, vẻ mặt say mê như đang chìm trong một giấc mộng đẹp. Hắn vươn tay lên không trung, như thể đang chạm vào thứ gì đó vô hình.

 

"Cô ta sẽ quên đi đau đớn, quên đi bi thương, quên đi tất cả dưới sự k1ch thích của dòng điện. Cuối cùng, thứ còn sót lại chỉ là niềm vui sướng.

 

Cười đi, cười lên nào, thật vui sướng biết bao, ai ai cũng hạnh phúc.

 

Tê liệt đến mức không còn cảm nhận được đau đớn, thật là hạnh phúc.

 

Hãy quên đi, quên hết tất cả những nỗi buồn, thật vui vẻ biết bao.

 

Tôi đã cứu rỗi cô ta, cô ta nên cảm tạ tôi, tôn thờ tôi mới phải——"

 

Biểu cảm trên gương mặt hắn ngày càng đắm chìm, đôi mắt dần trở nên mơ hồ, hắn như đang lạc vào một ảo tưởng tuyệt đẹp.

 

Chính lúc này, ánh sáng trắng lóe lên.

 

Chiếc micro rơi xuống đất. Một lưỡi dao trắng sắc bén lạnh lùng cắt qua cổ họng người đàn ông. Máu tươi phun trào như suối, nhuộm đỏ chiếc áo blouse trắng của hắn.

 

Ở khoảng cách gần như vậy, vị bác sĩ thậm chí không kịp phản kháng. Hắn ôm cổ, ngã xuống đất, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ và khó tin nhìn về phía “phóng viên” kia. Tiêu Tịch nhẹ nhàng lau vết máu dính trên lưỡi dao, như thể nó vừa chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu.

 

Sự ngạo nghễ trong ánh mắt bác sĩ hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự kinh hãi tột độ.

 

Hệ thống thông báo:

 

【Bạn đã gi ết chết 【Bác sĩ điện trị liệu · Candel】! Nhận được: Hộp quà nhân vật ×1, Đạo cụ đặc biệt 【Mặt nạ bác sĩ · Hoan Lạc】

 

Lưu ý 1: Bệnh viện tâm thần Vụ Sơn có hệ thống cấp bậc bác sĩ gồm bốn loại: Bác sĩ Trắng, Bác sĩ Xám, Bác sĩ Đỏ, Bác sĩ Đen.

 

Lưu ý 2: Cấp bậc của Candel là Bác sĩ Đỏ, một NPC quan trọng trong bệnh viện. Trong giai đoạn Hoàng hôn trong sương mù, sức chiến đấu của bác sĩ điện trị liệu bị giảm xuống 20% ban đầu.

 

Lưu ý 3: Vì thí sinh đã giết NPC thuộc phe 【Bác sĩ】, độ thù địch của phe này tăng thêm 500 điểm.】

 

Tiêu Tịch thu lại thanh Tội Đao, ánh mắt lướt qua những dòng ghi chú trong hệ thống, dừng lại ở dòng cuối cùng.

 

Xem ra, trong bệnh viện tâm thần Vụ Sơn ít nhất tồn tại hai phe phái, một là phe 【Bác sĩ】, vậy phe còn lại hẳn là 【Bệnh nhân】.

 

Thực ra, Candel không hề yếu, nhưng vì đây là giai đoạn đầu tiên nên sức chiến đấu của hắn bị áp chế nghiêm trọng. Đồng thời, Tiêu Tịch đã lợi dụng cuộc đối thoại để khiến hắn mất cảnh giác, sau đó ra tay đúng thời điểm.

 

Nếu không, chắc chắn bọn họ sẽ phải đối mặt với một trận chiến khốc liệt.

 

Sau khi Tiêu Tịch gi ết chết bác sĩ điện trị liệu, Đoạn Văn Chu lập tức tháo hết điện cực trên người nữ bệnh nhân và thả cô ta xuống khỏi ghế.

 

“Ha ha ha ha...”

 

Người phụ nữ vẫn tiếp tục cười, khuôn mặt co giật không ngừng, phần th*n d*** đã mất kiểm soát, nước tiểu chảy xuống, rõ ràng là do dòng điện làm tê liệt toàn bộ cơ thể.

 

“Cô không sao chứ?”

 

Đoạn Văn Chu nhíu mày, cảm thấy có lẽ não bộ của người phụ nữ này đã bị điện giật đến mức hỏng luôn rồi.

 

“Chạy mau! Mau rời khỏi đây!”

 

Biểu cảm của cô ta đột nhiên trở nên tỉnh táo, nắm chặt cổ tay Tiêu Tịch, giọng nói gấp gáp.

 

“Bệnh viện tâm thần Vụ Sơn đã trở thành cái nôi của quỷ dữ! Ở đây có một âm mưu khổng lồ! Họ cố tình tung ra những tin tức kia để dụ dỗ những kẻ bên ngoài như các anh đến đây chịu chết! Chỉ cần các anh chết đi, mục đích của bọn họ sẽ đạt được—”

 

“Hi hi hi...”

 

Người phụ nữ lại cười, nước dãi tràn ra khóe miệng, đôi mắt mất đi tiêu cự.

 

Cô ta chỉ có thể duy trì sự tỉnh táo trong một khoảng thời gian rất ngắn.

 

Tiêu Tịch rút ra thanh Ái Đao, lưỡi dao mỏng như tuyết cắm thẳng vào cánh tay cô ta.

 

Hắn đang giúp cô ta chữa trị. Các chú vật trong học viện cũng có hiệu lực đối với NPC trong kỳ thi.

 

Cảm giác đau đớn gấp 200% khiến khuôn mặt nữ bệnh nhân vặn vẹo, nụ cười méo mó cứng đờ.

 

Nhưng vết thương trên cơ thể cô ta đang hồi phục nhanh chóng, ngay cả những vết hằn đỏ do dây trói để lại cũng dần biến mất. Tuy nhiên, dù vết thương thể xác có lành lại, thì vết thương tinh thần vẫn không thể chữa khỏi.

 

Sau một hồi run rẩy, người phụ nữ dần bình tĩnh trở lại, tiếp tục nắm lấy tay Tiêu Tịch.

 

“Hãy tin tôi, tôi thực sự không bị bệnh! Tôi vốn là bác sĩ trong bệnh viện này, nhưng vào một ngày nọ, đám bệnh nhân đột nhiên mất kiểm soát!

 

Không hiểu sao họ lại có được sức mạnh đáng sợ, rồi bắt nhốt tất cả bác sĩ vào phòng bệnh. Họ liên tục ép chúng tôi uống những loại thuốc kỳ quái, thực hiện vô số phương pháp trị liệu đau đớn, khiến những con người bình thường như chúng tôi bị bức đến phát điên—”

 

“Bệnh nhân mới là bác sĩ! Còn những kẻ khoác áo blouse trắng, ngồi trên ghế trị liệu, đều là những kẻ điên thực sự!”

 

“Các anh nhất định... nhất định phải cẩn thận với viện trưởng!”

 

Cô ta thở d ốc kịch liệt, như thể còn muốn nói thêm điều gì đó.

 

Nhưng đúng lúc này, từ cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Tiếng gõ không nhanh không chậm, hai dài một ngắn, âm thanh trong trẻo.

 

Sắc mặt nữ bệnh nhân lập tức thay đổi, nỗi sợ hãi sâu sắc hiện lên trong mắt. Dần dần, đôi mắt cô ta trở nên trống rỗng, và không còn tỉnh táo nữa.

 

Thần trí của cô ta hoàn toàn biến mất, không thể khôi phục được nữa. Mà kẻ gây ra tất cả chuyện này chính là—

 

Tiêu Tịch quay đầu nhìn về phía cửa.

 

Một người đàn ông tóc vàng mặc vest thẳng thớm đang đứng ở đó. Gương mặt y mang theo nụ cười ôn hòa, ánh mắt xinh đẹp sâu thẳm tựa một hồ nước yên tĩnh.

 

Viện trưởng — Âu Nhĩ.

 

Không biết từ khi nào, y đã xuất hiện ngay cửa phòng điện trị liệu.

 

Hoặc cũng có thể, từ đầu đến giờ y vẫn luôn lặng lẽ đi theo Tiêu Tịch và Đoạn Văn Chu, chỉ là bọn họ không hề hay biết.

 

Đáng sợ hơn là, hệ thống giám sát của ill không hề phát ra bất kỳ cảnh báo nào. Tiêu Tịch lúc này mới nhận ra, sương trắng đã len lỏi vào tòa nhà từ bao giờ.

 

Một lớp sương mỏng nhàn nhạt bao phủ khắp nơi, phảng phất hương thơm không rõ nguồn gốc, khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ, khiến đầu óc người ta dần trở nên choáng váng.

 

Một thông báo hệ thống vang lên bên tai tất cả các thí sinh—

 

【Tất cả thí sinh chú ý! Do một NPC quan trọng bị giết, giai đoạn thứ nhất 【Hoàng hôn trong sương mù】 sẽ kết thúc trong vòng 30 phút nữa, tiến vào giai đoạn tiếp theo, 【Chuông tử vong nửa đêm】!】

 

Tiếng chuông vang vọng trong không gian, âm thanh trầm đục truyền đến từ bên ngoài tòa nhà, từng hồi nối tiếp nhau không dứt.

 

"Keng—— Keng—— Keng——"

 

Tiếng chuông tựa như hồi chuông tang tóc đầy điềm gở, xuyên qua làn sương trắng đặc quánh, vang vọng bên tai mỗi thí sinh.

Bình Luận (0)
Comment