Đừng Cãi Với Tôi! Tôi Là Luật Sư Đấy!

Chương 3

"Em....em...em là Fa..... Fate........Tes....Testa..... Testarossa ạ...... Cảm ơn.......anh.....rất nhiều.....!" Fate lắp bắp, thực sự thì cô cũng không ý thức được mình đang nói gì nữa. Đầu óc cứ quay mòng mòng nhặng xị lên. Anh ấy nhìn nghiêm khắc quá! Có phải không thích mình ko? Phải làm sao bây giờ???

"Sai rồi!" Bỗng Chrono thốt lên 2 chữ đó. Trong lúc mọi người còn khó hiểu, cậu tiếp lời "Fate.T. Harlaown........" Nụ cười nhàn nhạt lướt qua môi cậu "Mới đúng chứ, ne?"

Ngay cả Lindy cũng không ngờ rằng cậu lại nói vậy. Tuy cô biết Chrono nhà mình rất dịu dàng nhưng khi chưa tìm hiểu kỹ ai đó thì mặt này của cậu sẽ không lộ ra. Bỗng cô nghe thấy giọng nói của con giai trong đầu, đó là phép thuật truyền âm "Một đứa bé làm mọi thứ vì mẹ của mình. Cho dù bên ngoài có ra sao đi nữa....... thì đó vẫn là đứa trẻ ngoan, ít nhất, thì với gia đình của mình."

Lindy nghe vậy chợt tỉnh ngộ. Đúng rồi nhỉ. Cả 2.......giống hệt nhau mà.

Fate vẫn còn trong ngơ ngác. Vậy là......... vậy là........Anh ấy chấp nhận mình???? Thụ sủng nhược kinh a!!!

Chrono thấy Fate còn khó xử, cậu chủ động đưa 1 tay ra "Anh là Chrono Harlaown. Lần đầu tiên gặp............à mà có hơi kỳ. Tóm lại thì...... Mong em giúp đỡ." Lại nụ cười nhàn nhạt đốn tim không biết bao nhiêu người từ già trẻ lớn bé. Nhưng với Fate hiện giờ, nó như lối thoát đưa cô bé ra khỏi mê cung mù mịt vậy. Tuy có Arf bên cạnh, Nanoha làm bạn, Đô đốc Lindy yêu thương nhưng những ký ức cũ vẫn cứ ám ảnh cô mãi không thôi. Người con trai này, cảnh ngộ đau khổ cũng không kém mình, anh ấy cũng mang một lớp mặt nạ lạnh lùng khó gần bên ngoài, nhưng anh ấy lại rực rỡ chói mắt, xuất chúng đến vậy. Khác nhau ở đâu? Mình không biết. Và cũng không cần biết. Bởi vì lối thoát đã ở phía trước rồi. Mình sẽ không do dự nữa!

Fate vội vàng bắt lấy tay Chrono bằng 2 bàn tay của mình "Em......em cũng vậy..............." Vốn định nói gì thêm, nhưng cô bỗng cảm nhận được cái gì đó ấm ấm rơi trên tay mình. Ôi, từ lúc nào nước mắt cô đã chảy ròng rồi. Đây là nước mắt hạnh phúc? Hay những giọt nước mắt cuối cùng tạm biệt cái quá khứ đó? Cũng có thể là cả hai. Không ngừng được. Nó mãi rơi không ngừng lại được. Thôi nào. Mày sẽ làm ướt tay anh ấy mất. Mau nín đi! Tự động viên mình như thế nhưng càng ngày càng ứa ra nhiều hơn, có lẽ trong một thời gian ngắn cô bé không thể nín được đâu. Ngay cả tiếng nấc cũng phát ra rồi. Thật khó coi chết đi được.

"Fate.........." Arf đau lòng muốn an ủi nhưng lại không biết nên làm gì. Cô cầu cứu Lindy nhưng mỹ phụ lắc đầu tỏ vẻ cũng bó tay như vậy. Nhưng cô tự tin nhìn con trai mình. Thằng bé......có thể.

Quả thật, Chrono nhẹ nhàng ôm lấy Fate, vỗ vỗ lưng cô bé hệt như mẹ hay vỗ lưng cậu hồi nhỏ vậy "Không sao. Không sao. Mọi chuyện đã ổn cả rồi. Anh hai, mẹ và Arf đều ở đây với em mà. Ngoan. Nín đi nào!" Anh hai, mẹ, nghe thật thân thương làm sao. Đúng rồi. Mình đã có gia đình rồi. Đừng làm mọi người lo lắng chứ. Fate à, Kiên cường lên!

Chừng 5ph sau, Fate đã không khóc nữa, cô bé ngượng ngùng cúi thấp đầu "Em.....em xin....lỗi. Đã.....làm bẩn quân phục.......của anh rồi." Ở đầu vai áo khoác của Chrono đã thấm ướt một mảng, cậu bật cười xoa đầu Fate "Chỉ là cái áo thôi mà. Anh còn muốn giữ làm kỉ niệm ấy chứ." Cô bé hưởng thụ cái xoa từ người anh, bàn tay thật ấm áp, cũng thật an toàn.

Bó hoa đã được đặt xuống trước tấm bia. Trên đó là hình một người thanh niên tuổi còn rất trẻ, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, giống Chrono những 8, 9 phần. Đó là Tổng Tư Lệnh Clyde Harlaown, chồng của Lindy và là ba của Chrono. Chrono giống cha hầu hết từ đầu đến cuối, nhưng mắt cậu tròn hơn, gương mặt đáng yêu nhu hòa hơn. Clyde vốn là người nghiêm khắc lạnh lùng từ trong ra ngoài, phải là người thực sự quan trọng lắm với mình, anh mới lộ vẻ dịu dàng. Chrono thì dễ tính hơn, lạnh lùng chỉ là vẻ ngoài còn bản chất cậu vốn hiền lành ngoan ngoãn rồi. Người trong tấm ảnh tuổi trẻ ngời ngời đã là Tổng Tư Lệnh, khôi ngô tuấn tú, gia đình tuyệt vời. Vậy mà anh lại ra đi! Năm đó, một người vợ mất đi chồng. Năm đó, một người con mất đi cha. Năm đó, Hải Quân mất đi vị Tổng Tư Lệnh đáng kính. Năm đó, TSAB mất đi Ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí lãnh đạo tối cao. Năm đó, Cả Midchilda buồn thương chua xót. Chỉ một người, mà để lại bao nhiêu mất mác không bì đắp được. Cũng đủ thấy rõ, Clyde Harlaown vĩ đại như thế nào.

"Cũng lâu rồi nhỉ. Em xin lỗi vì không thăm anh sớm hơn." Lindy nhẹ nhàng trò chuyện, cứ như đang nói với 1 người sống vậy "Tuy có một chút rắc rối, nhưng em và con đã làm rất tốt. Anh đừng lo nhé!"

Chrono đứng bên cạnh cũng tiếp lời "Đại Tá Gaiz Regius vẫn khó khăn như vậy. Nhưng con biết ông ấy đang lo cho Hải Quân thôi. Con nhất định sẽ chứng minh cho ông ấy thấy, con không hề thua kém ba.", lời nói pha chút trẻ con ương ngạnh nhưng không kém phần quyết tâm kiên định. Đó, cũng là lí tưởng của cậu!

Lindy dẫn Fate và Arf lại "Còn đây là Fate, từ giờ sẽ là con gái chúng ta. Và Arf, hộ vệ của con bé." Nói tới đây cô chợt thở dài, lấy khăn vờ lau nước mắt "Cuối cùng cũng có một đứa con để chia sẻ việc nhà rồi. Thằng con cưng của anh chỉ tổ làm cháy nhà chứ chẳng được cái tích sự gì cả."

"Ka.....Kaa-san!!!!!" Chrono xấu hổ. Đâu tới nỗi đó, chỉ là cháy 7 cái nồi thôi mà

"Hahaha!!!" 3 người phụ nữ bật cười, Blue Angel cũng đỏ mặt ngượng ngùng cơ đấy.

"Etou.......con tên là Fate. Từ giờ.......mong chú giúp đỡ......" Fate cúi đầu thành kính. Arf cũng làm theo "Mong chú giúp đỡ!"

Chrono nhàn nhạt cười "Con hứa lần tới, Fate sẽ gọi ba là 'Tou-san'. Giờ thì lo yên nghỉ đi ông già!" Câu cuối rước lấy cái lườm của mami. Cậu bướng bỉnh le lưỡi.

Cuối cùng mọi người định rời đi, Lindy, Chrono và Arf đi trước, Fate chậm rãi đằng sau. Ánh mắt cô bé chợt nhìn lại bia mộ, kinh ngạc sửng sốt. Cảm giác ấm áp như lúc Chrono xoa đầu cô vậy. Bóng hình lờ mờ khẽ nhấp miệng "Mừng con đến với gia đình mình, con gái của ba. Chăm sóc mẹ và anh trai con nhé! Đừng quên, mọi người luôn ở bên cạnh con." Khi chớp mắt một lần, Fate đã không thấy nữa, nhưng cảm giác này vẫn còn vương lại, cô ứa nước mắt cười "Vâng!"
Bình Luận (0)
Comment