Đừng Cắn Em Mà

Chương 16

Từ ngày hôm đó trở đi nàng không còn gặp lại ả phù thủy trong giấc mơ ấy nữa, nhưng tại sao giấc mộng dâm đãng gợi tình này lại ngày càng trở nên chân thật thế kia.

Tư thế trong mơ, động tác đẩy đưa vồ vập ấy, và cả tiếng thở hổn hển trầm thấp cứ vang mãi bên tai …

Bạch Mộc cong ngón chân, đưa hai tay lên ôm lấy đầu rồi cúi xuống để che đi đôi má ửng hồng của mình.

Ngay cả món tráng miệng đẹp đẽ được đặt ngay trước mặt nàng mà nàng cũng không hay.

Lúc Bạch Mộc ngẩng đầu lên thì mới phát hiện ra Charles đã quan sát nàng hồi lâu, anh nhìn vẻ ửng hồng nhàn nhạt trên mặt nàng, đưa tay đến đặt mu bàn tay to lạnh lẽo của mình lên trán nàng, tự nói: “Bệnh à, đâu có nóng đâu.”

“Tôi không bị gì hết.” Bạch Mộc vội vàng kéo bàn tay ấy xuống, nàng cố gắng hết sức gạt bỏ những hình ảnh dâm mỹ kia ra khỏi đầu mình: “Làm phiền anh rồi, anh bận như thế…”

“Có gì đâu, với lại cô mời khách mà, tôi không đến thì không đúng lắm.” Anh mỉm cười bắt đầu ăn món tráng miệng, hồi sau bỗng hơi lơ đễnh.

Chiếc nĩa chọc vào ổ bánh kem đảo đảo, hình như anh ta đang do dự chuyện gì đó.

Bạch Mộc thấy trên mặt anh xuất hiện một biểu cảm rất hiếm thấy… hình như là ngại ngùng nhỉ?

Nhắc mới nhớ, mấy ngày trước thỉnh thoảng Bạch Mộc cũng thấy anh bày ra dáng vẻ như thế. Nàng không biết dùng từ đó có diễn tả đúng biểu cảm ấy không, nhưng một người đàn ông vốn dĩ nam tính như anh xuất hiện điểm đó khiến cho nàng khó mà lờ đi được.

“Bạch Mộc, tôi…”

Anh bình tĩnh lại, nỗ lực nói nhẹ nhàng hết mức có thể: “Từ lần đầu tiên khi nhìn thấy em, tôi đã bị em hấp dẫn đi mất, khuôn mặt của em, ngọn tóc của em …” Charles xoắn xuýt chân thành bộc bạch những câu mà mấy anh em trong đoàn đã chỉ mình tỏ tình kia, “Không biết em có thể cho tôi một cơ hội, cơ hội để tôi có thể được bên em hay không.”

Sau khi nói xong, cuối cùng lúc này anh lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn nàng đầy mong đợi.

Bạch Mộc ngạc nhiên đông cứng cả người không cử động được, nàng ngớ người một lúc lâu, mãi đến lúc mắt phải đau nhói lên khiến nàng phải gục đầu xuống.

Cơn đau không kéo dài bao lâu, lúc nàng ngẩng đầu lên thì khuôn mặt ấy vẫn duy trì sự chờ đợi như cũ.

“Tôi … Bây giờ tôi không nghĩ đến điều đó, với cả anh có suy nghĩ như thế làm tôi rất ngạc nhiên…”

“Khó nhìn ra như thế ư?” Rõ ràng mấy thằng ranh kia bảo liếc mắt một cái là nhìn ra ngay mà, Charles chán nản gãi gãi đầu, lẽ ra anh ta nên đối xử tốt với nàng hơn, bày tỏ ý định rõ ràng hơn mới phải.

Bạch Mộc coi anh như là bạn của mình vậy, nhưng nàng không giỏi từ chối, câu từ chối nằm trong miệng chuẩn bị xả ra nhưng cuối cùng nàng chỉ nói một câu: “Từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ … Giữa chúng ta … Tôi nghĩ mình cần thời gian để suy xét lại.”

Người con gái mất ngủ, nhưng ở đây không có điện thoại di động, mà nàng cũng không có tâm trạng để đọc tiểu thuyết thế nên chỉ đành nhắm mắt nằm đó.

Nàng nghĩ đi nghĩ lại những cảnh tượng ban ngày trong đầu, đồng thời cũng suy nghĩ xem nên từ chối như thế nào cho lịch sự nhất có thể…

“Cành cạch.”

Tiếng mở khóa cửa cực kỳ chói tai, thậm chí còn át đi tiếng mưa lâm râm bên ngoài cửa sổ. Làn gió ẩm ướt lạnh lẽo luồn qua khe cửa đang chầm chậm mở ra thổi vào bên trong.



Bạch Mộc dựng tóc gáy, nàng nín thở, tim đập loạn xạ, nàng có thể nghe rõ tiếng bước chân rất nhẹ đi đến dừng lại bên cạnh giường mình.

Một luồng hơi thở lạnh như băng quen thuộc bao trùm lấy nàng.

Hắn cực kỳ quen thuộc đưa tay vào trong váy ngủ của nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo men theo đùi thăm dò lên trên, cuối cùng dừng lại trước bầu ngực cao ngất kia, ngón tay nắm lấy xoa nắn đầu v* đang dựng đứng vì kích thích ấy.

Cảm giác tê dại khiến Bạch Mộc không chịu nổi vò loạn ga giường dưới thân.

Bàn tay ấy vẫn cứ tiếp tục xoa nắn như thế, cơ thể người nọ đè xuống dồn hết sức lên người cô gái dưới thân, hắn ghé sát vào ngửi ngửi mùi trên người nàng như đang tuần tra lãnh thổ của mình, hồi sau vùi mặt vào vai nàng cười khẽ.

“Không nhịn được thì đừng nhịn nữa.”

Bấy giờ Bạch Mộc mới nhận ra rằng, những đêm kia ấy vốn dĩ không phải là mơ. Mỗi đêm như thế hắn đều để lại dấu ấn ở trên người nàng. Lúc này nàng mới nhận ra được, ấy là cuộc chạy trốn của mình quá mức suôn sẻ, suôn sẻ đến nỗi nàng chưa bao giờ nghĩ rằng trên thực tế, nàng chưa bao giờ trốn thoát khỏi hắn cả.

Xe ngựa cán qua lớp sỏi đá nhô cao trên đường, mỗi lần xe xóc nảy lên là thứ cương cứng kia ngày càng cắm vào sâu hơn, nó hết lần này đến lần khác thọc vào tận sâu bên trong, nghiền ép chà sát vào vách tường mềm mại khiến nàng run rẩy không thôi.

Bạch Mộc chống người lên, gắng gượng phun ra nuốt vào một phần ba, nàng vừa lên xuống đều đặn vừa lén lút nhìn vẻ mặt của hắn.

Luis chống cằm cực kỳ thích ý dựa vào tấm đệm êm ái, rõ ràng là hắn đang cười nhưng Bạch Mộc lại chẳng thấy được ý cười trong mắt hắn, ánh mắt ấy lạnh lẽo đáng sợ, giống như đang nhìn một cái xác vậy.

“Sao thế? Mới làm một tí mà đã mệt rồi à?” Hắn mở mắt, đưa tay xoa xoa bầu vú tròn trịa đang đung đưa trước mặt mình: “Lúc em ở trên người anh ta cũng như thế này ư?”

“…Cái gì?”

Khóe miệng hắn chậm rãi hạ xuống, vẻ mặt ấy cuối cùng cũng đồng bộ với biểu cảm trong mắt, tựa như một lưỡi dao lạnh lẽo vậy.

Hắn vươn tay giữ lấy eo nàng, đồng thời thúc mạnh lên trên.

“Ư… A!” Cơn đau nhói đột ngột đến khiến nàng không kìm được kêu ra tiếng.

Từng tiếng gào rống vang dội xuyên qua ô kính, trái tim Bạch Mộc run lên, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài toàn là những con dơi và những con sói khổng lồ, chúng vây lại hai bên sườn xe thở hổn hển nóng nảy.

“Chúng đói lâu lắm rồi đấy, chỉ cần là thứ còn sống là chúng sẽ không ngần ngại vồ lấy cắn xé.” Luis hoạt động eo: “Nếu muốn trở thành đồ ăn thì cứ nói, bất cứ lúc nào ta cũng có thể thỏa mãn em.”

Động tác của hắn ngày một nhanh hơn, cũng không theo bất kỳ quy tắc nào mà cứ hung hăng xuyên qua cơ thể của nàng như thế, mỗi lần thọc vào đều thọc đến chỗ nhạy cảm kia, khiến người con gái nắm chặt lấy vai hắn rên lên khe khẽ.

dương v*t thô to không ngừng xâm nhập vào âm hộ nhỏ ướt át, hắn nhìn chằm chằm vào nơi đang liên tục nuốt vào nhả ra ấy, cuối cùng không chịu nổi nữa cúi xuống há mồm hung tợn cắn vào làn da mình nhớ nhung đã lâu.

Cảm giác sung sướng bấy lâu nay chưa được hưởng lại lúc này đang theo dòng máu mất đi về lại với cơ thể của nàng.



Cảm giác ngứa ngáy khôn nguôi dưới thân khiến cho nàng không kìm nổi cong eo hùa theo.

Đôi mắt người con gái dần đỏ lên, giọng điệu cũng thay đổi, tiếng rên khe khẽ vừa mềm mại lại vừa quyến rũ, nàng thậm chí còn kéo mặt hắn đến gần muốn hắn hôn môi với mình.

Đôi môi mỏng mát lạnh của hắn mím chặt, rõ ràng không có ý định thỏa mãn nàng.

Bạch Mộc chỉ đành thè lưỡi ra không ngừng liếm láp.

Luis đột nhiên bật cười, hắn véo má cô, ánh mắt nóng rực khẽ giật giật.

“Nếu muốn như thế thì tại sao lại bỏ đi?”

Hắn vừa dứt lời đã hôn lấy môi nàng, quấn lấy đầu lưỡi của người con gái trêu chọc đầu lưỡi hồng hào ấy.

Lúc xe ngựa đến lâu đài cổ thì đã rạng sáng rồi, Bạch Mộc quấn áo choàng nhìn ánh ban mai ngoài xa xa kia.

Nàng bước vào lâu đài cổ, điều kỳ lạ là lòng nàng không hề có bất kỳ một gợn sóng nào cả, thay vào đó là một cảm giác khác lạ dâng trào lên trong lòng nàng. Nàng liếc nhìn Aumont đang đứng bên cạnh, nhấc chân bước lên lầu.

“Chậm đã.” Aumont gọi nàng lại: “Ngài muốn đi đâu.”

“Về phòng.” Bạch Mộc đúng tại chỗ chỉ vào căn phòng lúc trước của mình.

“Căn phòng giờ đó đã là nơi ở của cô Ginny rồi.”

“Cô…Ginny?” Nàng ngạc nhiên lẩm bẩm, nhìn Luis đang bước đến bên cạnh nàng.

Vẻ mặt của hắn vẫn như thường, cũng không phủ nhận chuyện này.

Hắn quay sang nhìn vào chiếc rương hầu gái đang cầm, vươn tay lấy một sợi dây xích bạc mảnh dài ra, bên trên khuyên sắt còn khảm một viên đá quý lấp lánh.

“Đây là …Cái gì?” Nàng lùi ra sau vài bước kéo dài khoảng cách với hắn, nhưng hắn đã nhanh hơn một bước ôm lấy eo nàng kéo nàng về bên người.

Âm thanh xích bạc va chạm vào nhau, nhưng lọt vào tai nàng lại chói tai vô cùng.

Sự vùng vẫy của nàng bị hắn dễ dàng kiềm chế lại, lạch cạch một tiếng, lúc này hắn mới chậm rãi buông đầu kia của sợi dây xích ra.

Luis chỉ hơi dùng sức một chút là nàng đã buộc phải di chuyển theo hướng của lực.

“Thích không?” Giọng nói của hắn khiến Bạch Mộc run lên, nàng âm thầm run rẩy, bờ môi không còn chút máu nào, dù cố gắng dùng lục thế nào thì cũng chẳng thể phá vỡ được xiềng xích mảnh dài này.

Cơ thể mềm mại sà vào cõi lòng, hắn vô cùng hài lòng ôm lấy nàng vào trong vòng tay, sự chiếm hữu trong mắt không mảy may giảm bớt.

“Nếu còn có lần sau, vậy thì chỉ còn cách bẻ gãy chân em thôi.”
Bình Luận (0)
Comment