Bạch Mộc muốn thoát khỏi nơi này, nhưng không có cách nào đối phó được với ma cà rồng, thế nên đành phải dùng sắc dụ, quyến rũ người kia.
Khi lần nữa bị bắt đem về, ma cà rồng không trừng phạt nàng, chỉ ép nàng vào tường, bàn tay không ngừng di động bên trong váy nàng, cúi đầu xuống, dụi vào cổ nàng, còn dùng răng nang cọ quanh cổ khiến nàng run rẩy không ngừng.
Nàng nghe hắn lẩm bẩm thì thầm, giọng điệu đó mang đậm vẻ tủi thân vô ngần: “Đừng đi.”
• TRÍCH TRUYỆN •
Mắt cá chân của nàng bị người nọ nắm trong lòng bàn tay, hơi lạnh khiến ngón chân của nàng hơi co lại, nàng run run nắm chặt cái nĩa trong tay nhìn hắn kéo chân mình lại, rồi lại tró mắt nhìn hắn há miệng chà xát hàm răng vào bắp chân của mình.
Vẻ mặt ấy đậm vẻ bất mãn, giống như chú chó cưng chưa được ăn no vậy.
Bạch Mộc nhìn Luis ngửi tới ngửi lui trên người nàng, nhìn hắn cắn cắn liếm liếm cơ thể của mình, nhưng hắn vẫn ngoan cực, chỉ liếm thôi chứ không có ý định cắn xuống.
Thôi được rồi … người con gái ngã người ra phía sau, chỉ cần hắn không cắn nàng thì hắn muốn làm gì cũng được. Chăm chú nhìn cái đầu mềm như nhung đang cọ tới cọ lui trước mặt mình, nàng bỗng không kìm lòng được ngẩng đầu lên xoa xoa mái tóc ấy.
Cứ coi như đang nhìn con chó to xác nhõng nhẽo đi, nàng tự bổ não mình như thế.