Dừng Chân Mùa Hạ - Tước Nhĩ

Chương 41

Gót chân bị đá nhẹ, Đoạn Tiêu chỉ mỉm cười không để lộ cảm xúc, bình tĩnh tiếp tục đuổi người đi.

Cửa ra vào bị anh chặn kín, Chu Tê Mạn tức tối bất bình xách túi lên: “Được, mẹ nó đi thì đi!”

“Không tiễn.”

Sau khi đóng cửa, Đoạn Tiêu vừa quay lại thì lập tức nhận thêm một cú đá khác. Chưa kịp lên tiếng, anh đã thấy Hạ Ngưỡng tức giận đi lại chỗ bàn trà, tiếng dép lê vang lên “Loẹt quẹt” theo từng bước chân.

Cô ngồi xuống tiếp tục ăn, rũ mắt xuống mắng khẽ: “Lại bịa chuyện lung tung!”

Đoạn Tiêu khoan thai ngồi xuống đối diện cô, anh cầm đôi đũa lên và liếc nhìn cô: “Nếu anh không nói thế, chẳng phải cô ta sẽ vào thật à?”

“Cũng không phải không được.” Hạ Ngưỡng phồng má, ngẩng đầu lên: “Dù gì lát nữa em cũng đi mà.”

Anh nghiêng đầu, chậm rãi nói: “Nói tiếp đi, để xem lát nữa em có đi được không.”

“…”

Anh vừa dứt câu, cô gái đối diện lập tức ngoan ngoãn, còn cố gắng ăn thêm cơm, trông rất nghe lời.

Đoạn Tiêu nhìn dáng vẻ giả vờ ngoan ngoãn của cô, không khỏi cười khẽ rồi đưa tay xoa đầu cô.

Cô nhíu mày né tránh, lườm anh: “Anh mau ăn cơm đi!”

Anh định dừng lại, chợt hơi nhướng mày lên: “Hạ Ngưỡng, lúc nãy em ngủ trên xe anh, ngoài việc mơ thấy bố mẹ em, em còn mơ thấy gì khác không?”

Hạ Ngưỡng bưng nước trái cây lên nhấp một ngụm: “Sao anh lại hỏi vậy?

“Em có nói mớ vài câu, có vẻ như đang sợ hãi.”

Chỉ mơ thấy bố mẹ chắc không đến mức run rẩy. Đoạn Tiêu ngẫm nghĩ một lát, vẫn muốn hỏi cho rõ.

Hạ Ngưỡng ngập ngừng vài giây rồi nói: “Ngoài nằm mơ thấy bố mẹ, em còn mơ thấy cảnh năm đó khi bố em giúp bắt tội phạm… Em thấy người đàn ông đâm bố em bị cảnh sát còng tay.”

Ngày đó, lúc ở quảng trường cô chỉ nói sơ vài câu với anh về chuyện này, nhưng không kể tỉ mỉ. Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến cô đau đớn đến mức khóc thảm thiết như vậy, chắc hẳn đó là một ký ức vô cùng bi thương.

Mắt Đoạn Tiêu thoáng lay động: “Em có mặt ở hiện trường sao?”

“Ừhm, em ở trên xe tải của bố.” Cô hít sâu một hơi. “Xe tải rất cao, em leo lên kính chắn gió để tìm bố và chứng kiến bố nằm gục dưới đất.”

Mặc dù đã Bảy năm trôi qua, nhưng mỗi khi hồi tưởng lại, những ký ức cũ vẫn hiện rõ mồn một trước mắt cô. Hạ Ngưỡng ngạc nhiên vì nhận ra cô có thể nhớ rõ từng chi tiết khi kể lại chuyện cũ.

Ngày đến đồn cảnh sát, cô cũng đã mô tả ngoại hình của tên tội phạm bỏ trốn đó một cách chi tiết.

“Cảnh sát nói nhờ chiếc xe tải của bố em chắn ngang đường, cản trở xe của bọn chúng nên mới bắt được người.”

Mọi người xung quanh luôn nói Hạ Ngưỡng toát lên khí chất dịu dàng, ấm áp, luôn có một sức sống mãnh liệt hướng về phía trước.

Tính tình cô mềm mỏng, chỉ cần đừng chạm đến giới hạn của cô. Thậm chí đôi khi có thể nói cô là một người dễ thích nghi với hoàn cảnh.

Là bởi vì từ nhỏ đến lớn, cô luôn được bao bọc bởi một tình yêu đẹp đẽ và thuần khiết.

Bố mẹ cô yêu nhau. Bố mẹ cô yêu cô. Dù bố cô vì giúp đỡ bắt tội phạm mà gặp nạn, mẹ cô cũng chưa bao giờ dạy cô oán trách hay đắm chìm trong đau khổ.

Sau khi chuyển đến Kinh Châu, người em gái cùng cô sống nương tựa lẫn nhau cũng yêu thương cô hết mực.

Cuộc đời cô có phần thê thảm hơn những người cùng trang lứa, nhưng môi trường đó đã rèn giũa cô thành một người mạnh mẽ và kiên cường, luôn tự lập và vững vàng.

Cô đã sớm chấp nhận cuộc sống như vậy.

Không bao giờ học theo điều xấu, không bao giờ trở nên tồi tệ, cô mãi mãi là người tốt đẹp.

“… Chắc năm đó mẹ em cũng đã có một khoảng thời gian rất khó khăn. Cảnh sát sợ tên Nhiếp Tiểu Trượng trốn thoát sẽ trả thù chúng em nên đã nhiều lần khuyên mẹ em chuyển nhà, thậm chí còn xin trợ cấp tái định cư từ chính phủ.” Hạ Ngưỡng hồi tưởng lại và hiểu ra: “Nhưng mẹ em sao có thể đành lòng rời bỏ ngôi nhà đó.”

Đoạn Tiêu lặng lẽ nghe cô kể những chuyện này, anh im lặng hồi lâu.

Cơm đã ăn xong, câu chuyện cũng kết thúc. Lúc này Hạ Ngưỡng mới nhận ra anh vẫn đang nhìn cô. Cô ngượng ngùng xoa má: “Sao anh cứ nhìn em thế?”

Anh nhích lại gần, đột nhiên ôm lấy cô.

Hạ Ngưỡng ngơ ngác: “Em không buồn nữa đâu, anh không cần an ủi em.”

Cô cố đẩy anh ra nhưng lại bị ôm chặt hơn.

Cằm khẽ chạm vào mái tóc mềm mại của cô, Đoạn Tiêu nhẹ nhàng nói: “Vậy là năm lớp bảy em mới chuyển từ Thân Thành đến Kinh Châu à?”

“Đúng rồi.” Cô chậm rãi cười: “Nghĩ lại thì sau khi chuyển đến Kinh Châu, cuộc sống của em cũng khá tốt. Em vẫn tiếp tục được học nhảy, còn được vào trường trung học trực thuộc nữa… Ban đầu em còn nghĩ ba năm cấp ba chắc em phải học trường trung học kế bên thôi.”

Hồi đó từ cấp hai lên cấp ba phải dựa vào kết quả thi.

Ngôi trường cấp ba kế bên là một trường công lập hoàn toàn.

Bất kể là tuyến chuyên ngành hay tuyến Văn hóa, điều kiện đều chỉ tương đối tốt.

Còn Trường Trung học trực thuộc đại học Kinh Châu là một trường Công – Tư hợp tác tốt nhất thành phố, nhưng học phí thấp, nhiều học bổng và trợ cấp. Tuy nhiên, trường có yêu cầu cao về điểm văn hóa đối với học sinh Nghệ thuật.

Đúng ra, khi ấy Hạ Ngưỡng chỉ qua được môn chuyên ngành, còn môn Văn hóa chỉ vừa đủ điểm chuẩn, nên phải dựa vào thứ hạng tổng để xét tuyển và thật không ngờ là cô lại thật sự trúng tuyển.

“Hồi đó em là người cuối cùng được nhận vào trường, căng thẳng lắm, nên chỉ có thể cố gắng hơn các bạn khác.” Hạ Ngưỡng nói tới đây bỗng bật cười: “Cũng may sau đó em giành được Cúp Đào Lý, giáo viên hướng dẫn em cũng được hãnh diện đôi chút.”

Đoạn Tiêu nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Nếu học ở trường cấp ba kế bên đó, anh sẽ không gặp được em rồi.”

“Đúng nhỉ.”

Nếu không có chuyện xảy ra với bố cô, cô sẽ không một mình chuyển đến Kinh Châu sống với người thân, cũng sẽ không học cấp hai ở ngoại ô Kinh Châu. Sau đó sẽ không vào trường trung học trực thuộc, không chuyển về cơ sở chính của trường nơi anh đang học vì khuôn viên cũ đang được cải tạo, càng sẽ không gặp La Lương Sâm.

Có những sự việc như hiệu ứng cánh bướm.

Mọi mắt xích kết nối với nhau mới dẫn đến những chuyện hôm nay.

Hạ Ngưỡng khẽ chớp mắt: “Trễ rồi, em phải về thôi.”

“Ừhm.”

Anh nói rồi buông cô ra, định đứng dậy.

“Anh không cần tiễn em đâu, chỗ này gần trường mà.” Cô kiên quyết đặt tay lên vai anh, đẩy anh ngồi xuống: “Em có thể tự đi tàu điện ngầm về.”

Đoạn Tiêu: “Muộn thế này rồi.”

Hạ Ngưỡng nhìn xuống anh: “Có gì đâu mà muộn? Tàu điện ngầm vẫn còn hoạt động mà.”

Huống chi vừa nãy người đuổi Chu Tê Mạn đi chẳng phải là anh sao? Khi ấy sao không nói “Muộn thế này” chứ.

“Vậy em đợi chút.”

Đoạn Tiêu đi vào phòng ngủ.

Một lát sau, anh quay lại với một con dao gấp quân đội của Thuỵ Sĩ. Lưỡi dao này dài chưa tới 10cm, hoa văn tinh tế, chuôi dao được chạm trổ công phu, có thể mang lên tàu điện ngầm.

Hạ Ngưỡng ngơ ngác nhìn anh đặt con dao vào tay cô: “Anh làm gì vậy?”

“Không phải em sắp chuyển nhà à? Ở một mình ít nhất cũng phải luôn mang theo thứ gì đó để phòng thân chứ.”

“Em đã mua chặn cửa và camera giám sát trực tuyến rồi.”

Anh bình thản đáp: “Chừng đó chưa đủ.”

“Nếu thật sự gặp kẻ xấu, chẳng lẽ em phải đâm chết hắn luôn sao?” Hạ Ngưỡng nắm chặt con dao, đùa cợt: “Vậy thì em cũng phải ngồi tù đấy.”

Mặc dù không quá thích giả thuyết này, Đoạn Tiêu vẫn nghiêm túc trả lời: “Gặp phải thì cứ đâm. Anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ đứng ra gánh vác.”

Biểu cảm nghiêm túc của anh khiến Hạ Ngưỡng vô thức mỉm cười: “Em chỉ nói đùa thôi.”

“Anh không nói đùa.”

“…” Cô mím môi, bị anh dọa sợ: “Em đi đây.”

Buổi chiều thứ Bảy, Ôn Vân Miểu gọi video cho cô.

Lúc đó Hạ Ngưỡng đang đi trên cầu thang ở căn hộ mới, cô đã chuyển đến đây được hai ngày. Đến chỗ rẽ, cô hỏi: “Còn một tháng nữa là thi đại học rồi, em thấy thế nào?”

“Giữ tâm lý bình thường thôi, lần thi thử vừa rồi em được 679 điểm.”

Do thời gian học lớp 12 lộn xộn, đôi khi cũng có chút lo lắng nên trên trán Ôn Vân Miểu nổi vài nốt mụn.

“Em giỏi quá! Vậy là có thể vào đại học Thanh Hoa rồi, vào đại học Kinh Châu cũng được nữa.” Hạ Ngưỡng không tiếc lời khen ngợi. “Chị chưa bao giờ đạt điểm cao như vậy.”

Nhưng rõ ràng cô là quán quân toàn quốc về môn Múa cổ điển, chẳng có lý do gì phải bận tâm về điểm số cả.

Ôn Vân Miểu biết chị mình luôn khiêm tốn, bĩu môi hỏi: “Vậy có giỏi hơn anh bạn giàu có kia của chị không?”

“Gì cơ?” Cô hiểu ra: “Em nói Đoạn Tiêu à? Anh ấy thi đại học… không đúng, anh ấy không tham gia thi đại học. Nhưng anh ấy cũng từng nói em rất giỏi đấy.”

Điểm thi đại học không phải là tất cả, Đoạn Tiêu cũng từng nói gia thế và điều kiện học tập từ nhỏ của anh đã quyết định điểm chuẩn của anh sẽ không thấp.

Còn việc Ôn Vân Miểu có thể thi tốt trong điều kiện sống như vậy, chính điều đó đã là điều vượt trội rồi.

Ôn Vân Miểu hừ khẽ: “Em nhất định phải giỏi hơn anh ấy, kiếm thật nhiều tiền rồi đập vào mặt anh ấy.”

Điều đó có lẽ rất khó, vì anh đâu chỉ dựa vào một đời nỗ lực của bản thân mà đạt được những thành tựu như bây giờ.

Hạ Ngưỡng không muốn đả kích ước mơ lớn lao của cô gái mười bảy tuổi, bèn mỉm cười ủng hộ: “Được rồi, em cố lên nhé.”

“Không phải chị đã chia tay với anh ấy rồi sao? Giờ lại làm lành rồi à?” Ôn Vân Miểu ghé sát vào màn hình. “Chị, anh ấy bảo hai người yêu đương, chia tay rồi lại làm lành là chuyện bình thường. Vậy hai người sẽ quay lại nữa ư?”

Ai yêu đương với anh chứ.

Hạ Ngưỡng nhíu mày thầm trách: “Chưa làm lành gì cả, chị còn chưa nghĩ đến chuyện đó.”

“Chị có muốn quay lại không?”

Thật ra, yêu đương là việc ít quan trọng nhất trong cuộc sống của Hạ Ngưỡng lúc này, cô không thể thảnh thơi không buồn không lo.

Bận rộn thực tập kiếm tiền, vừa lên năm ba lại phải suy nghĩ có nên học lên cao học không, hè này còn phải chăm sóc em gái sau phẫu thuật và tích lũy tiền học phí cho Ôn Vân Miểu vào đại học.

“Chị… không biết nữa, cảm giác lúc trước quen nhau cứ mơ hồ thế nào ấy.” Cô không kể quá chi tiết cho em gái, chỉ nói qua loa: “Với lại, chị và anh ấy có nhiều thứ không hợp, anh ấy cũng sẽ gặp người khác mà.”

Ôn Vân Miểu đưa ra gợi ý: “Vậy chị cũng nên thử quen thêm vài người nữa xem! Bạn cùng bàn của em mỗi học kỳ đổi ba bạn trai cơ đấy!”

“Haha thật sao?” Hạ Ngưỡng bị chọc cười. “Thế còn em?”

“Em không bao giờ để mắt đến đám con trai ở trường mình, vừa vô tri vừa ngu ngốc! Đợi vào đại học em mới tìm bạn trai!” Chuyển chủ đề lại, cô ấy nhắc: “À, chị ơi, em gọi để chúc mừng sinh nhật chị. Em chỉ có nửa ngày nghỉ phép thôi, tối nay về trường rồi là không được mang điện thoại nữa.”

“Được. Cảm ơn em. Tháng sau thi rồi, em cố lên nhé!”

“Vâng.”

Sau khi nói chuyện một lúc, cuộc gọi kết thúc.

Đúng lúc Hạ Ngưỡng đi đến cửa nhà, cô lấy chìa khóa ra mở cửa.

Tòa nhà này chỉ có cầu thang bộ, tầng cao nhất là tầng 11, Hạ Ngưỡng ở tầng 4. Căn hộ nhỏ, mỗi tầng có hơn 50 phòng, cách âm trong hành lang cũng không được tốt.

Có người gọi thợ đến dọn đồ trong cầu thang, tiếng va chạm của đồ đạc vang lên.

“Cậu cẩn thận chút, cái bàn trang điểm này đắt lắm đấy! Cậu ở đây làm kiếm được có 100 tệ phí dọn nhà, mà làm hư thì phải đền tôi 500 tệ đấy!”

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi sẽ cẩn thận.”

Một giọng khàn khàn, khúm núm đáp lại. Hạ Ngưỡng theo phản xạ nhìn sang, chỉ thấy bóng dáng gầy gò của một người đang cúi gập người khiêng thùng giấy to.

Cô quay người mở cửa bước vào, không nhận ra tầm mắt âm u của người kia đang hướng theo cô.

Ngày 5 tháng 5 là ngày Lập Hạ, cũng là sinh nhật của Hạ Ngưỡng.

Vài người bạn cùng phòng cũ luôn thân thiết với cô đã đưa cô đi ăn lẩu Haidilao mừng sinh nhật.

Sau khi ăn xong, mọi người còn bàn xem có nên đi hát karaoke không thì Đoạn Tiêu gọi tới, anh nói đang đợi trước cửa căn hộ của cô.

“Mọi người đi hát đi, tôi sẽ trả tiền.” Hạ Ngưỡng cầm điện thoại, ngại ngùng đẩy các bạn lên xe, “Tối nay cảm ơn mọi người nhiều nhé.”

Trang Tĩnh ngồi ghế phụ, vịn cửa sổ xe mở lời trêu chọc: “Ơ ơ, vội đi kèo khác à?”

Hạ Ngưỡng đẩy đầu cô ấy vào xe rồi hô to: “Bác tài lái xe đi ạ!”

Trong ngày quan trọng này tất nhiên Đoạn Tiêu đến để mừng sinh nhật cô, anh còn mang theo một chiếc bánh đứng đợi trước cửa.

Ánh đèn dọc hành lang kéo dài cái bóng của anh.

Hạ Ngưỡng nhìn thấy xe của anh từ dưới lầu, khi bước lên bậc thang cuối cùng cô nhảy một cái, đạp lên vai của cái bóng của anh.

Trong đêm yên tĩnh, bốn mắt nhìn nhau.

Đoạn Tiêu mặc áo phông trắng quần đen, lười biếng tựa vào lan can nhìn sang. Anh cao ráo, đôi mắt nhìn người khác luôn khẽ cụp xuống, chân mày sắc bén anh tuấn, vẻ mặt hơi kiêu ngạo pha chút bất cần.

Hạ Ngưỡng bước lên vài bước, thản nhiên lấy chìa khóa ra mở cửa: “Không phải em đã nói tối nay em đi chơi sinh nhật với bạn cùng phòng rồi sao?”

Đoạn Tiêu tựa vào khung cửa nhìn cô: “Anh cũng nói anh sẽ đến mà.”

“Vậy anh đến là được rồi, sao phải mua bánh làm gì nữa.” Vừa nãy cô đã ăn bánh sinh nhật ở Haidilao rồi.

Anh cười hỏi một cách xấu xa: “Anh đến là được rồi sao?”

“… Em không có ý đó.”

Hạ Ngưỡng quay mặt đi, bật đèn trong nhà lên.

Căn hộ này có sẵn đồ đạc cơ bản nên cô không cần phải mua thêm gì nhiều. Sau khi không còn ở ký túc xá, sự thay đổi lớn nhất khi đến đây là Hạ Ngưỡng có thể thoải mái luyện tập nấu ăn.

Không nói đến chuyện khác, ít nhất cô cũng phải học cách nấu cháo để chăm sóc người bệnh.

Lần đầu Đoạn Tiêu đến chỗ của cô nhưng trông như đã rất quen thuộc. Anh ngồi xuống bàn nhỏ, mở hộp bánh ra rồi cắm từng cây nến vào.

Hạ Ngưỡng để điện thoại sạc trong phòng ngủ.

Khi cô bước ra thì thấy nến đã được thắp sáng.

“Có phải anh rất chấp niệm với sinh nhật không? Rõ ràng sinh nhật anh chẳng bao giờ ăn bánh, sao mỗi lần mừng sinh nhật em lại cứ phải mua bánh, em sẽ mập lên đó…”

Cô lẩm bẩm, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, phồng má thổi nến.

Đoạn Tiêu nhướng mày: “Ước rồi à?”

“Lúc nãy thổi nến với các bạn em ước rồi.” Hạ Ngưỡng lắc ngón tay. “Ước rồi thì không được ước lần hai, tham quá sẽ không linh đâu.”

Không cần nghĩ cũng biết ước nguyện của cô chắc chắn liên quan đến ca phẫu thuật của Ôn Vân Miểu vào mùa Hè này.

“Vậy theo em nói thì những điều ước của anh mỗi năm đều không linh nhỉ?”

“Anh có ước bao giờ đâu?” Cô nghĩ lại những lần sinh nhật cùng anh. “Sinh nhật năm ngoái, rõ ràng anh chỉ cùng nhóm Lục Gia Trạch tổ chức tiệc thâu đêm, đâu có đặt bánh.”

Cả đám uống đến say khướt, chỉ thắp một cây nến thơm tượng trưng, còn do cô giúp anh thổi nến.

Đoạn Tiêu chống cằm, nhìn cô cắt bánh, lơ đãng nói: “Năm nay có ước rồi.”

Sinh nhật anh rơi vào ngày rằm tháng Giêng, thường vào kỳ nghỉ Đông. Nhưng mùa Đông năm nay, cả hai đã chia tay rồi.

Lúc đó anh còn ở Ý.

Hôm đó Hạ Ngưỡng không lướt xem bất kỳ trạng thái nào của anh hay của Lục Gia Trạch trên mạng xã hội. Cô hơi lúng túng gãi lông mi: “Năm nay anh đón sinh nhật thế nào?”

“Anh đón sinh nhật một mình, tối thì đi ra bãi biển ngắm sao.” Đoạn Tiêu nói đầy ẩn ý: “Điện thoại để bên cạnh, cả đêm không nhận được lời chúc mừng sinh nhật nào.”

“Bạn bè của anh nhiều thế, sao có thể không có ai chúc mừng chứ…”

“Em đã chúc đâu?”

“Em…” Hạ Ngưỡng ngập ngừng, đỏ mặt lí nhí: “Lúc đó em và anh đang cãi nhau. Đừng nhắc chuyện cũ, vốn dĩ là lỗi của anh.”

Đoạn Tiêu trầm ngâm gật đầu: “Là lỗi của anh, vậy bây giờ thì sao?”

Cô vừa cắn một quả cherry vừa thuận miệng hỏi: “Bây giờ cái gì cơ?”

Anh đưa tay cầm vào phần cuống cherry, đợi cô mở miệng ra, đôi mắt đen nhìn vào đôi môi đỏ của cô: “Bây giờ anh có tốt không?”

Hạ Ngưỡng nhìn anh chằm chằm, do dự không biết trả lời ra sao.

“Ở hành lang bên ngoài, cũng có thể nhìn thấy vì sao.” Đoạn Tiêu đột nhiên chuyển chủ đề, anh đưa tay chạm vào mặt cô, cười tinh nghịch: “Sinh nhật mà sạch sẽ thế này à? Giờ trông dễ nhìn hơn rồi đó.”

Trên mặt cô dính một lớp kem, mát mát lạnh lạnh.

Hạ Ngưỡng chẳng buồn trách anh lãng phí đồ ăn, bĩnh tĩnh lại lập tức phản công: “Anh quá đáng thật! Hôm nay em chụp hình với bạn cùng phòng nên mới trang điểm đấy.”

Bạn cùng phòng đều biết không được chạm vào lớp trang điểm của cô.

Ai ngờ giữ gìn cả ngày, đến cuối lại bị anh phá hỏng.

Thấy đầu ngón tay cô phết một chút kem, Đoạn Tiêu chẳng buồn né tránh. Anh nắm lấy cổ tay cô, lười biếng nhìn cô: “Muốn bôi lên chỗ nào của anh?”

Khoảng cách quá gần, hơi ấm từ lòng bàn tay chạm vào làn da, không khí đột nhiên trở nên bối rối.

Anh có chân mày cao, gương mặt góc cạnh tinh tế, khi không biểu cảm có nét lạnh lùng. Nhưng lúc này, dưới ánh đèn ấm áp màu cam, vẻ ngoài ấy như được phủ thêm một bộ lọc ấm áp.

Lông mày rậm và đôi mắt sâu hút tạo cho người ta ảo giác về một tình yêu chân thành và sâu sắc.

Hạ Ngưỡng khẽ lùi lại rồi rút tay về, cô bất ngờ chạm nhẹ vào sống mũi anh rồi nhanh chóng rút lui, cảnh giác nhìn anh: “Hòa nhé.”

Đoạn Tiêu cười mỉa: “Nhóc nhát gan.”

“…”

Ăn xong bánh sinh nhật, Hạ Ngưỡng cất phần còn lại vào tủ lạnh.

Trên mặt cô vẫn còn lớp trang điểm đã bị lem, nhìn thấy chút kem vẫn còn dính trên sống mũi anh, cô đưa khăn ướt qua: “Anh lau đi, trên đường về chắc sẽ bị người khác nhìn thấy đấy.”

Đoạn Tiêu bắt chéo chân thoải mái ngồi đó, cằm hơi ngước lên: “Ai bôi lên thì người đó phải lau.”

Hạ Ngưỡng bĩu môi, lại gần lau cho anh. Thời gian lâu rồi nên lớp kem cũng đã hơi khô, khi ngón út của cô co lại thì vô tình chạm vào lông mi đang khẽ rung của anh.

“Chung cư này nhiều người lắm, buổi tối em ngủ có bị ồn không?”

“Phòng khách gần hành lang sẽ hơi ồn.” Cô thu tay về. “Nhưng đóng cửa phòng ngủ lại sẽ không nghe thấy gì nữa. Cũng muộn rồi, anh nên về đi.”

Đoạn Tiêu đứng dậy: “Ừhm, anh về đây. Đừng mở cửa cho người lạ.”

Anh cố ý dùng giọng điệu phụ huynh như trong truyện cổ tích thỏ con. Hạ Ngưỡng lườm anh: “Biết rồi.”

Cô mở cửa tiễn anh ra ngoài.

Nhìn theo bóng anh khuất dần ở góc hành lang, cô mới khép cửa lại.

Nhìn chiếc hộp bánh và những cây nến vẫn còn đặt trên bàn, cô khẽ lẩm bẩm: “Giờ như vậy cũng tốt.”

Câu trả lời đến muộn một chút, nhưng cuối cùng vẫn được nói ra vào khoảnh khắc này.

Sau một ngày bận rộn, cuối cùng cô cũng có chút thời gian cho riêng mình.

Hạ Ngưỡng trả lời vài tin nhắn chúc mừng sinh nhật, rồi đăng một bức ảnh chụp chung cùng bạn bè lên vòng bạn bè.

Vừa mới cho quần áo bẩn vào máy giặt, cô nghe thấy tiếng gõ cửa.

Đã mười mấy phút trôi qua rồi, chẳng lẽ Đoạn Tiêu quay lại à?

Trước khi ra mở cửa, Hạ Ngưỡng liếc nhìn qua sofa và bàn, thấy không có thứ gì bị bỏ quên.

Cô bước nhẹ lại, nhìn qua lỗ mắt mèo.

Kỳ lạ thay, hành lang trống trơn, không có ai cả.

Hạ Ngưỡng khựng lại, sống một mình nên cô không tránh khỏi cảm giác bất an.

Ngay sau đó tiếng la lớn vang lên từ hành lang: “Cháy rồi! Cháy rồi!” Hệ thống báo cháy cũng bắt đầu reo inh ỏi, chỉ không rõ là từ tầng trên hay tầng dưới.

Khói cay nồng len lỏi qua cửa sổ chui vào, rõ ràng ngọn lửa phát ra từ tòa nhà của cô. Cho dù tình hình thế nào, việc thoát hiểm vẫn là ưu tiên hàng đầu.

Hạ Ngưỡng hoàn hồn, vội vàng quay vào phòng ngủ lấy điện thoại và những vật dụng quan trọng rồi chạy ra ngoài.

Hành lang đầy tiếng bước chân vội vã, có người hỏi “Cháy ở đâu?” Giữa tiếng ồn ào hỗn loạn, mọi người đều hoảng hốt chạy xuống lầu.

Ngay khi Hạ Ngưỡng vừa mở cửa thì một bóng người đứng chặn trước mặt cô.

Dưới chiếc mũ lưỡi trai là một khuôn mặt méo mó. Anh ta cười nhếch miệng, để lộ hàm răng vàng khè: “Lâu rồi không gặp, cô lớn thật rồi.”

Người đàn ông gần như không cho Hạ Ngưỡng có thời gian phản ứng đã bịt miệng và mũi cô, kéo cô về phòng rồi lấy chân đá cửa đóng lại.

Trên con đường trung tâm thành phố lúc nửa đêm, dòng xe cộ vẫn tấp nập.

Xe cứu hỏa, xe cứu thương và xe dân dụng đang di chuyển ngược chiều nhau, tiếng còi báo động vang vọng khắp không gian.

Phía trước đã mở làn khẩn cấp khiến con đường bình thường bị tắc nghẽn. Một đội cảnh sát giao thông đã đến để hỗ trợ tình hình và điều tiết giao thông bằng tay.

Trong xe không bật điều hòa, gió đêm mát lạnh nhưng vẫn có chút sự ngột ngạt của đêm mùa Hè, huống chi còn có cả làn khói xe nóng hầm hập từ đuôi xe xếp thành hàng dài.

Cửa xe hạ xuống, có thể nghe rõ tiếng người nói chuyện trong mấy chiếc xe gần đó: “Chết tiệt, giờ này mà chỗ nào bị cháy vậy? Tôi có cảm giác ngửi được cả mùi khói đây.”

“Hoá ra là cậu đang hút thuốc à! Tôi cứ tưởng cháy ngay sau xe mình chứ.”

“Bên đó có bệnh viện mà, giờ bệnh viện nào cũng có bình cứu hoả rồi, sợ cái gì, một lúc nữa là dập tắt thôi.”

“Alo, mẹ ơi, mẹ và tiểu Bảo ngủ đi, con vẫn còn kẹt xe. Chắc lại cháy ở đâu đấy, xe cứu hỏa đang phải đi đường này.”

Đoạn Tiêu gác cánh tay lên cửa xe, gõ nhịp như để giết thời gian. Nhìn theo tuyến đường đi của mấy chiếc xe cứu hỏa, không hiểu sao anh lại cảm thấy một chút bất an.

Anh mở điện thoại ra, nhắn tin cho Hạ Ngưỡng.

【Tiêu】: Ngày mai có tiết học tổng hợp, ngồi chung nhé?

Một phút trôi qua, vẫn không có phản hồi.

Đoạn Tiêu nhấn mở trang cá nhân của cô, thấy cô mới đăng một bài viết, tấm hình cuối cùng là chiếc bánh sinh nhật anh tặng.

Anh nhấn “Thích” bức ảnh, đúng lúc đó cửa sổ ghế phụ có người gõ.

Đoạn Tiêu hạ kính xe xuống, lịch sự gật đầu: “Anh Sùng, trùng hợp quá.”

Là Đội trưởng Đội Cảnh sát giao thông – Đàm Sùng.

Hôm nay anh ấy đang thay ca tuần tra, không ngờ lại gặp nhau ở đây.

Hai người vốn là bạn bè thân thiết trong gia tộc, gặp nhau bên ngoài đương nhiên phải dừng lại chào hỏi vài câu.

Đàm Sùng lớn hơn anh vài tuổi, anh ấy đưa cho anh một điếu thuốc, mỉm cười nói: “Tôi thấy giống biển số xe của cậu, hoá ra không nhận nhầm. Cậu chưa tốt nghiệp mà, sao tối muộn lại chạy ra đây?”

Đoạn Tiêu nhận điếu thuốc, liếc nhìn về phía sau: “Tôi đi tìm bạn, tối nay cháy ở đâu vậy?”

“À, hình như là bên đường khu hẻm Nam Môn. Các khu nhà liền kề nhau, hoả hoạn cũng phiền phức lắm.”

Sắc mặt Đoạn Tiêu hơi thay đổi: “Vị trí cụ thể là tòa nhà nào?”

“Chẳng lẽ cậu vừa từ đó ra sao?” Đàm Sùng thấy anh hỏi kỹ, bèn gọi một cảnh sát giao thông lại: “Vị trí cụ thể tòa nhà thì tôi không rõ, để hỏi xem.”

Trong lúc anh ấy hỏi, Đoạn Tiêu cúi đầu gọi điện nhưng không ai bắt máy, trong lòng càng thêm nặng trĩu.

Đàm Sùng quay lại, nói: “Hỏi rồi, là căn hộ Kim Nghệ số 1.”

“Anh.” Đoạn Tiêu để điện thoại đang chờ tín hiệu qua một bên, siết chặt quai hàm, quay đầu xe định quay lại: “Giúp tôi mở đường.”

Trong khu chung cư, tiếng chân người hỗn loạn vang lên, khói đặc cuồn cuộn, ngọn lửa càng lúc càng lớn.

Giữa cơn hỗn loạn, chẳng ai nghe được tiếng kêu cứu thảm thiết. Có người bị giẫm đạp trên hành lang, có người nhảy xuống từ ban công.

Đèn trong phòng của Hạ Ngưỡng vẫn sáng.

Cô bị trói chặt tay chân bằng dây ni lông, miệng bị dán băng keo.

Trong lúc vật lộn, trán cô bị đập mạnh chảy máu, gương mặt hằn dấu ngón tay, sưng phồng. Cô ngồi co rúm lại ở góc bàn, bộ dạng thảm thương.

Kẻ đối diện rõ ràng có chuẩn bị trước, bên ngoài đang hỗn loạn nhưng anh ta lại ung dung kéo một chiếc ghế ngồi trước mặt cô, châm một điếu thuốc: “Cô còn nhớ tôi không? Hôm đó tôi chỉ liếc một cái là biết mình không tìm sai người.”

Là Nhiếp Tiểu Trượng, một trong những tên tội phạm đã bỏ trốn năm đó.

Bảy năm đã trôi qua, anh ta đã gần ba mươi tuổi, nhưng gương mặt lại già cỗi như một kẻ trung niên, chằng chịt những vết sẹo.

Thảo nào bao năm truy nã cũng không tìm được anh ta. Ai có thể ngờ rằng anh ta không trốn ở vùng thôn quê mà lại ẩn mình ngay giữa thành phố Kinh Châu rộng lớn này.

Những ngón tay của Hạ Ngưỡng bấm vào lòng bàn tay, mắt mở to nhìn chằm chằm anh ta.

“Đúng rồi, chính là ánh mắt này! Năm đó cô lanh lợi lắm, mặc váy công chúa nhỏ, khóc lóc quỳ trên xe gọi bố.” Nhiếp Tiểu Trượng hít một hơi sâu, nhả làn khói hôi thối vào mặt cô. “Cô hận tôi, tôi cũng hận cô! Không vội đâu, tối nay chúng ta có nhiều thời gian lắm.”

Tội phạm là tội phạm vì chúng không có lòng trắc ẩn, càng đừng nói đến sự đồng cảm hay quan niệm đạo đức.

Kẻ sát nhân, vì bản chất tàn ác, tâm lý ngày càng méo mó nên mới coi người khác là vật vô tri vô giác để thỏa mãn những h.am mu.ốn độc ác của mình.

“Bố cô đã hại chết anh tôi, vậy mà cô vẫn sống yên ổn nhỉ. Đáng lẽ chúng tôi đã có thể trốn thoát…”

Anh ta cứ lải nhải về nhiều chuyện, từ vụ án xảy ra mười năm trước cho đến việc theo dõi cô suốt hơn một năm qua.

Mắt Hạ Ngưỡng đỏ ngầu, tầm nhìn dần mờ đi, tay cô loạng choạng với ra phía sau, mò được chiếc túi xách nằm vương vãi dưới sàn. Trong túi có con dao mà Đoạn Tiêu đã tặng cô.

“Biết sao tôi nhận ra cô không? Tôi thấy trên tivi đấy.” Anh ta cười gằn. “Nếu cô chỉ là người bình thường, ai mà tìm được cơ chứ! Ông trời đúng là đứng về phía tôi mà.”

Ánh mắt Nhiếp Tiểu Trượng liếc xuống chân cô, bất chợt anh ta giơ cao chiếc ghế: “Thích nhảy múa lắm phải không?”

Điện thoại bên chân Hạ Ngưỡng cứ reo liên hồi, trên màn hình hiện lên dòng ghi chú loạn xạ.

“Bạn trai của cô à? Hahaha tôi thấy cô lên xe cậu ấy không ít lần rồi! Cũng chẳng khác gì mấy đứa con gái khác, mới tí tuổi đầu đã đi quyến rũ người ta!”

Nhiếp Tiểu Trượng giơ ghế chuẩn bị đập xuống chân cô, rồi như nghĩ ra cách còn tàn nhẫn hơn, anh ta cúi người nhặt điện thoại của cô lên: “Cô nói xem, bạn trai của cô mà thấy ảnh cô toàn thân đầy máu thế này thì sẽ ra sao nhỉ?”

Cô không nói được, nước mắt trào ra vì khói.

Bên ngoài, ngọn lửa không ngừng bùng lên, cháy lan tới sát căn phòng. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, khói đen cuồn cuộn mỗi lúc một nhiều, nhiệt độ trong phòng tăng cao hơn.

Nhiếp Tiểu Trượng không hề nóng nảy muốn thoát thân. Anh ta còn tóm lấy cô đập mạnh vào cạnh bàn, nhìn trán cô bị rách ra. Anh ta chụp mấy tấm ảnh, sau đó hứng thú xé toạc quần áo cô.

Tiếng cười khùng khục với âm thanh trầm đục. Ngọn lửa lan vào bức rèm cửa trong phòng ngủ, bắt đầu cháy lan ra.

—”Bùm!” vài tiếng nổ to rồi khoá cửa bị đập vỡ.

Nhiếp Tiểu Trượng khựng lại, khi anh ta định đứng dậy cầm con dao bên cạnh thì bắp chân đột nhiên bị đâm một nhát.

Sau tiếng kêu đau đớn của anh ta vang lên, cánh cửa bị đập bật tung ra.

Đoạn Tiêu cầm một cây khóa vô lăng trên tay, các khớp ngón tay và cổ tay anh rớm máu vì phải đập cửa quá nhiều. Anh không ngờ khi mở được cửa lại nhìn thấy được cảnh tượng kinh hoàng này.

Hạ Ngưỡng nằm cuộn tròn trên sàn, quần áo xộc xệch. Cô vẫn cầm chặt con dao gấp quân đội của Thuỵ Sĩ dính máu trong tay, lúc nhìn thấy anh thì mắt cô đã gần như nhắm lại, sắp ngất đi.

Cô bị đập đầu nhiều lần, có vẻ chỉ cố gắng cầm cự chờ đến khoảnh khắc này.

Thời gian như một cảnh phim tua chậm, mỗi một giây đều kéo dài và trôi qua cực kỳ chậm chạp.

Không rõ là máu hay nước mắt đã che mờ mắt cô, đau đớn lan khắp cơ thể khiến cô muốn gục ngã, ngay cả hô hấp cũng trở nên ngày càng khó khăn.

Trong cảnh tượng mờ mịt là dáng vẻ phẫn nộ và đầy sát khí của Đoạn Tiêu, cánh tay anh nổi đầy gân xanh vì dồn sức.

Nhiếp Tiểu Trượng bị anh túm chặt, kéo lê vào phòng ngủ như một vật chết. Anh không muốn cô nhìn thấy cảnh tượng anh ra tay, nhưng cô có thể nghe thấy được những tiếng kêu thảm thiết.

Ngọn lửa càng ngày càng lớn.

Bên tai cô là tiếng còi báo động, tiếng kêu đau đớn và tiếng khóc nức nở.

Bệnh viện chìm trong sắc trắng, ngoài cửa phòng còn vang lên những tiếng nói chuyện vụn vặt.

Cổ họng hít quá nhiều khói nên khi mở mắt ra Hạ Ngưỡng cảm thấy rất khó chịu. Y tá thấy cô tỉnh lại thì vội vàng nhấn chuông đầu giường, rồi quay ra ngoài gọi: “Bệnh nhân tỉnh rồi.”

Vài người mặc cảnh phục bước vào, đứng đầu giường là một nữ cảnh sát, cất giọng nhẹ nhàng: “Chào em, bây giờ có thể nói chuyện được không?”

Hạ Ngưỡng mím môi, nước mắt trào ra.

“Mọi người ra ngoài trước đi.” Nữ cảnh sát ra hiệu cho mấy đồng nghiệp rồi ngồi xuống bên giường, đưa khăn giấy cho cô: “Em muốn nói gì thì cứ nói. Cứ từ từ thôi, em đã hít phải khá nhiều khói. Khi đội cứu hỏa tìm thấy em, em đã bất tỉnh rồi.”

Hạ Ngưỡng khó khăn nuốt khan, bật ra hai chữ: “Đoạn Tiêu…”

“Đoạn Tiêu? Là người bạn đã bế em ra ngoài đúng không?”

“Dạ, cậu ấy thế nào rồi?”

“Đừng lo. Cậu ấy không sao, chỉ là vẫn cần hợp tác điều tra.” Nữ cảnh sát dừng một chút rồi nói tiếp: “Vụ cháy này là do có người cố ý gây ra, hiện cảnh sát nghi ngờ kẻ tình nghi là Khấu Uy, tên cũ của anh ta là Nhiếp Tiểu Trượng. Tôi đã tìm hiểu mối liên hệ giữa em và anh ta… Sắc mặt em không tốt, có thể tiếp tục nghe không? Hay để tôi gọi bác sĩ giúp em?”

Hạ Ngưỡng sờ lên miếng băng gạc trên đầu, lắc đầu: “Chị cứ tiếp tục đi ạ.”

“Nhiếp Tiểu Trượng đã chết, thiết bị phòng cháy chữa cháy ở tòa nhà của các em có vấn đề, gây chậm trễ cho công tác cứu hộ, khiến ngọn lửa lan rộng, thiêu rụi gần nửa tòa nhà.” Nữ cảnh sát nói. “Vấn đề này sẽ do các chủ sở hữu và bên xây dựng giải quyết.”

“Điều tôi muốn nói là, pháp y xác nhận trên người Nhiếp Tiểu Trượng có nhiều vết thương do va đập, nguyên nhân tử vong là ngạt thở. Nhưng không thể chứng minh liệu anh ta chết vì không thể thoát ra khỏi đám cháy, hay là… có ai đó cố ý không để anh ta thoát ra.”

Nữ cảnh sát nói tiếp: “Lúc đó trong phòng chỉ có em, Đoạn Tiêu bạn em và Nhiếp Tiểu Trượng. Em hiểu ý tôi chứ?”

Lông mi Hạ Ngưỡng khẽ rung, cô hỏi ngược lại: “Nhiếp Tiểu Trượng không đáng chết sao?”

“Kết cục của tội phạm phải do cơ quan pháp luật quyết định, chứ không phải do bất cứ ai trong chúng ta tự ý ra tay.” Nữ cảnh sát cầm bút ghi âm nói, “Em có thể kể lại chi tiết những gì đã xảy ra lúc đó được không?”

Từ khi Nhiếp Tiểu Trượng cố tình phóng hỏa đến khi xông vào bắt cóc và tra tấn cô, Hạ Ngưỡng kể lại rất mạch lạc.

Nhưng tới lúc Đoạn Tiêu đến cứu cô, thực ra ý thức của cô đã không còn tỉnh táo.

“Cậu ấy chỉ đá Nhiếp Tiểu Trượng ra xa, rồi bế tôi xuống tầng.” Hạ Ngưỡng rũ mắt xuống, “Những việc khác, cậu ấy không làm.”

Nữ cảnh sát nhìn cô với ánh mắt dò xét: “Em có thể nhìn thẳng vào mắt tôi nói như vậy không? Em đảm bảo lời mình nói hoàn toàn là sự thật chứ?”

Tay giấu trong chăn dần siết chặt, Hạ Ngưỡng nhìn thẳng vào mắt cô ấy: “Tôi đảm bảo. Các vết va đập trên người Nhiếp Tiểu Trượng là do anh ta kháng cự. Tôi đoán chắc Đoạn Tiêu cũng có vết thương, hơn nữa, chính tôi đã đâm Nhiếp Tiểu Trượng một nhát.”

“Vậy tại sao Nhiếp Tiểu Trượng lại ở trong phòng ngủ của em, còn dây trói trên người em lại ở phòng khách?” Nữ cảnh sát dẫn dắt: “Ngọn lửa bắt đầu từ căn phòng trống thứ hai phía bên trái trên tầng của em, rồi lan đến cửa sổ phòng ngủ. Ngọn lửa lớn nhất là ở đó, tại sao họ vẫn đi vào trong?”

Hạ Ngưỡng ho vài tiếng: “Chị cảnh sát, chị là người ngoài cuộc, tất nhiên biết được chỗ nào cháy lớn nhất. Nhưng lúc đó chúng tôi đang ở trong biển lửa, còn phân biệt được không?”

Nữ cảnh sát mím môi, giữ nét mặt bình thản.

“Chị nói có bằng chứng cho thấy có người cố tình không cho Nhiếp Tiểu Trượng thoát thân, bằng chứng đó đâu?” Hạ Ngưỡng chậm rãi nói, nhưng mắt vẫn gắt gao nhìn cô ấy. “Bạn tôi cứu tôi ra đã rất khó khăn, lẽ nào còn có nghĩa vụ quay lại cứu một kẻ sát nhân?”

“Em đừng kích động, chúng tôi chỉ làm việc theo thủ tục.” Nữ cảnh sát đứng dậy: “Vậy ý em là Đoạn Tiêu không liên quan đến cái chết của Nhiếp Tiểu Trượng?”

“Không, các người nghi ngờ cậu ấy chỉ dựa trên phỏng đoán thôi à?” Hạ Ngưỡng lạnh lùng đáp. “Lý do Nhiếp Tiểu Trượng không thể thoát có thể là vì chân anh ta bị tôi đâm.”

“Nhưng mà…”

Câu nói của nữ cảnh sát đột ngột bị cắt ngang bởi một giọng nữ từ cửa phòng: “Cảnh sát Tất, tôi đã nói rồi, hãy làm việc với luật sư chúng tôi trước đã.”

Người bước vào là Đoạn Tự, đôi môi đỏ mọng, trang điểm tỉ mỉ nhưng vẫn không che được vẻ mệt mỏi.

Luật sư đi sau bước lên, ra hiệu cho nữ cảnh sát ra ngoài: “Thân chủ của tôi là nạn nhân, chúng tôi có quyền truy cứu trách nhiệm pháp lý đối với việc thẩm vấn của cảnh sát Tất.”

Mặt nữ cảnh sát khẽ biến sắc, cô ấy nở nụ cười gượng gạo rồi bước theo anh ta ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment