Dừng Chân Mùa Hạ - Tước Nhĩ

Chương 42

Cánh cửa phòng bệnh đã khép lại, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng luật sư đang trao đổi với cảnh sát vọng vào từ bên ngoài.

Hạ Ngưỡng vẫn luôn sợ phải đối mặt với Đoạn Tự, bất kể là trước kia hay bây giờ, cô đều ở thế yếu. Lòng bàn tay cô vẫn còn ướt mồ hôi vì căng thẳng khi trả lời câu hỏi vừa rồi.

Đoạn Tự nhìn cô từ trên xuống dưới: “Tuy đây là lần đầu chúng ta gặp nhau, nhưng chắc cháu biết tôi, đúng không?”

Lần đầu gặp mặt ở cổng trường vì ông cụ Đoạn trước đây vốn không có trong ký ức của Đoạn Tự, bà ta cũng không rảnh nhớ đến chuyện nhỏ nhặt đó.

Lúc này Hạ Ngưỡng cũng không nhắc tới.

Cô cúi đầu, không cử động cũng không lên tiếng

“Gặp tôi thấy chột dạ nên không dám nói chuyện à?” Đoạn Tự khoanh tay đứng bên giường bệnh, mỉm cười bình thản: “Hạ Ngưỡng, cháu đúng là có bản lĩnh thật. Hai năm trước chơi xỏ chồng cũ của tôi, hai năm sau lại đùa giỡn con trai tôi.”

Sắc mặt Hạ Ngưỡng tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.

Nhắc lại chuyện cũ, bức màn sự thật bị vén lên, cô cảm thấy như mình vừa bị vả mặt ngay giữa phố.

“Tạm không nhắc đến chuyện chồng cũ của tôi, nói về con trai tôi đi.” Đoạn Tự tỏ ra nghiêm nghị: “Cảnh sát sẽ quay lại để tiếp tục lấy lời khai, vụ án này có nhiều nghi vấn nên đây là quy trình bắt buộc. Nhưng không có chứng cứ xác thực về cái chết đó, cháu là nhân chứng duy nhất, chỉ cần cháu khẳng định A Tiêu không ra tay với Nhiếp Tiểu Trượng là được.”

Vụ hỏa hoạn lần này do Nhiếp Tiểu Trượng phóng hỏa.

Không ai biết liệu có phải anh ta muốn lợi dụng lúc hỗn loạn để thiêu chết Hạ Ngưỡng hay không.

Nhưng hiện tại tình thế đảo ngược, Nhiếp Tiểu Trượng lại chết ngạt trong trận hỏa hoạn. Khi lính cứu hỏa vào, bọn họ thấy anh ta bị tủ quần áo đổ xuống đè lên nửa người, không thể cử động.

Cho dù tủ quần áo bị sập và cửa phòng ngủ bị đóng là do tai nạn hoả hoạn hay do con người gây ra thì đương nhiên cảnh sát vẫn sẽ nghi ngờ cái chết của anh ta có liên quan đến Đoạn Tiêu – Người đã phát sinh xung đột với anh ta.

Đáng tiếc lúc ấy Hạ Ngưỡng đã ngất đi, cô không biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng ngủ.

Những gì cô vừa khai với cảnh sát chỉ là suy đoán của riêng cô, dù sao cô cũng là người duy nhất có thể mô tả được tình huống bên trong.

“Xin dì yên tâm.” Hạ Ngưỡng mím môi. “Cháu đã nói cái chết của Nhiếp Tiểu Trượng không liên quan đến Đoạn Tiêu.”

Đoạn Tự liếc nhìn cô: “Cháu tận mắt nhìn thấy à? Theo như cảnh sát vừa nói, có phải cháu đã ở phòng khách, còn họ vào phòng ngủ đúng không?”

Giả sử cô ngất đi sau khi Đoạn Tiêu bế cô lên, cô vẫn còn có thể nghe thấy động tĩnh ước tính thời điểm xảy ra sự việc bên trong.

Nhưng oái oăm thay, cô đã ngất đi ngay khi Đoạn Tiêu vào phòng.

Hạ Ngưỡng lặng lẽ lau mồ hôi tay lên chăn: “Đúng, cháu nhìn thấy Nhiếp Tiểu Trượng bị đánh, rồi anh ta chạy trốn vào phòng ngủ bên cạnh. Sau đó lửa cháy quá lớn… Đoạn Tiêu nhanh chóng quay lại cứu cháu.”

Đoạn Tự không hề nhượng bộ: “Tốt nhất là cháu cũng nói như vậy với đám người ngoài kia.”

“Cháu biết rồi.” Hạ Ngưỡng ngước mắt: “Anh ấy… đang ở đâu ạ?”

“Ở phòng tạm giam một đêm, tôi đã cho người làm thủ tục bảo lãnh rồi.” Đoạn Tự vốn định rời đi, nhưng lại quay đầu nhìn cô: “Chuyện này ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến nó. Tôi đã xin cho nó một suất trao đổi du học, trong hai năm tới nó sẽ ra nước ngoài, tôi không muốn cháu liên lạc với nó nữa.”

Hạ Ngưỡng im lặng, đột nhiên hỏi: “Dì cũng từng nghi ngờ anh ấy sao? Giống như những người kia.”

“Tại sao cháu lại hỏi vậy?”

Cô khẽ vuốt tấm chăn: “Vì cháu nhớ đến những gì anh ấy đã nói về chú chó bị mất tích của em trai, cả việc ông ngoại của anh ấy bị ngã cầu thang…”

Đoạn Tự cười lạnh: “Tôi nghĩ gì có quan trọng không? Cháu có biết không, nó là đứa con tôi hài lòng nhất! Nó và tôi giống nhau, đều là người vị kỷ, sao gặp cháu rồi lại trở nên như thế hả?”

“Hai năm trước vì cháu, nó từng giấu giếm tôi, còn nuôi cháu ở bên cạnh. Bây giờ nó lại vì cháu xông vào biển lửa, thậm chí còn giết người. Sau này nó sẽ còn làm đến mức nào vì cháu nữa đây?”

“Bạn nhỏ à, cháu hại người nhiều lắm đấy, chẳng có người mẹ nào muốn nhìn thấy con mình thành ra như vậy cả. Cháu hãy hiểu cho tôi đi, đừng khiến nó bộc lộ những mặt tồi tệ nhất nữa!”

Mặt tồi tệ nhất… Vài từ này như một lời cảnh tỉnh Hạ Ngưỡng.

Cô muốn phản bác lại nhưng không thể nói thành lời.

Câu từ của Đoạn Tự sắc bén và châm chọc, như một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim người khác.

Đây có lẽ là lần nói chuyện dài nhất mà một người luôn đứng trên cao như Đoạn Tự nói với một kẻ tầm thường. Bà ta bước trên đôi giày cao gót ra khỏi phòng, không muốn nán lại thêm một giây nào.

Chỉ vài phút sau, luật sư của Đoạn Thị nhanh chóng bước vào, nhẹ nhàng tiếp tục trò chuyện với Hạ Ngưỡng về diễn biến sự việc.

Đoạn Tiêu được đưa về nhà vào chiều tối hôm sau.

Từ khi rời khỏi Cục cảnh sát thì hai vệ sĩ từng thuộc lực lượng đặc nhiệm thủy quân lục chiến cứ theo sát anh từng bước. Nói một cách hoa mỹ là bảo vệ, nhưng thực chất là kiểm soát tự do và ép buộc anh phải ngoan ngoãn về nhà.

Trong phòng khách có một bể cá lớn dài tám mét, cao hai mét hai.

Dù không gian trữ nước rộng lớn, bên trong mô phỏng cảnh rừng nguyên sinh nhưng chỉ nuôi duy nhất một con cá Brontosaurus* có hoa văn như trăn.

(*cá Brontosaurus: Loài cá Rồng Sấm này có đầu hơi dẹt, môi dày, thân hình rắn, vây lưng và vây bụng dài và rộng, vây hậu môn hình quạt. Chiều dài có thể lên tới hơn 1m.)

Đoạn Tự thả vài con cá sống vào bể, nhàm chán nhìn con cá Brontosaurus tung tăng lao vào cắn xé con mồi. Chỉ vài phút sau, một con cá diếc nhỏ bị đớp vào đầu, từng chút một bị nuốt chửng.

Đoạn Tiêu bước vào, trông thấy thư ký Thích tay xách một thùng cá đứng bên cạnh với vẻ mặt xám xịt như vừa bị khiển trách.

Dì giúp việc định tiến lại giúp anh cởi giày, nhưng Đoạn Tự quay đầu nói: “Tôi chưa nói qua là mặc kệ nó đi à?”

Dì giúp việc bối rối đứng thẳng, thoáng nhìn bà chủ, không biết nên làm gì thì Đoạn Tiêu đã vỗ nhẹ lên vai bà ấy, ra hiệu cho bà ấy ra ngoài.

Đoạn Tự nhìn anh: “Bước lại đây tính sổ.”

Đoạn Tiêu liếc nhìn hai vệ sĩ bên cạnh, hỏi: “Mẹ không để họ đi sao? Chuyện nhà đừng để lộ ra ngoài chứ.”

“Họ đi rồi con sẽ ngoan ngoãn đứng đây chắc?”

Đoạn Tự gõ nhẹ vào bể cá, nhìn con cá Brontosaurus lao tới điên cuồng cắn vào thành bể như một con chó dại.

“Mẹ đến bệnh viện thăm cô ấy rồi. Cô ấy cũng không biết cái chết của Nhiếp Tiểu Trượng có liên quan gì đến con không.” Đoạn Tự khẽ cười: “Cô ấy còn nói với mẹ rằng cô ấy không thích con, là con ép buộc cô ấy… Con cũng như mẹ thôi, nuôi một con sói vô ơn?”

Sắc mặt Đoạn Tiêu không chút thay đổi, sâu trong mắt cũng không có một gợn sóng.

Đoạn Tự quay lại nhìn anh: “Buồn à? Không đáng đâu. Mẹ đã lo liệu thư giới thiệu từ một vị giáo sư Harvard cho con. Con ra nước ngoài học hai năm rồi về, cắt đứt hoàn toàn với cô gái đó đi.”

“Không đời nào.” Đoạn Tiêu khẽ nhíu mày. “Con không quan tâm cô ấy nói gì. Người mà con muốn, con sẽ không buông tay.”

“Con có bị ngu không? Người ta không có tình cảm với con!”

“Con biết cô ấy không yêu con từ ngày đầu tiên, mẹ tưởng con quan tâm đến chút tình cảm đó sao?” Đoạn Tiêu nói thẳng: “Mẹ có yêu bố không? Không yêu nhưng vẫn sống yên ổn qua hai mươi năm đấy thôi. Chỉ cần Hạ Ngưỡng ở bên con là đủ.”

Đoạn Tự buồn cười vì những lời nguỵ biện này của anh: “Cô ấy đã từng dính dáng đến La Lương Sâm, giờ lại dính đến con. Cái gì con cũng ăn được à?”

“La Lương Sâm là do con tự xử lý, ông ta chỉ là một kẻ không ra gì. Mẹ đừng vu oan cho cô ấy.”

“Được rồi, muốn bảo vệ chứ gì. Con nghĩ con có quyền lựa chọn sao?” Bà ta lấy khăn lụa lau tay, ném vào người anh: “Đứng xa ra, mùi khét trên người con bay qua đây rồi!”

“…”

Từ hiện trường vụ hoả hoạn đến khi bị áp giải vào sở cảnh sát, cả đêm bị tạm giam Đoạn Tiêu chưa tắm rửa, không có mùi gì mới là lạ.

“Nếu mẹ sớm biết cái ‘xử lý’ mà con nói với thư ký Thích là xử lý cô ấy, mẹ sẽ không nương tay với cô ấy như vậy đâu.”

“Đoạn Tiêu, con làm việc gì cũng vô cùng cẩn thận, thế mà gặp cô ấy lại để lại một đống rắc rối.”

“Hai năm trước, con đã làm ngược lại ý mẹ vì cô ấy, rồi còn biển thủ quỹ tín thác âm thầm giúp đỡ cô ấy. Cả dự án bất động sản mà con đang làm ở ngoại thành… Mọi việc diễn ra suôn sẻ như thế, con chưa từng nghĩ nó có vấn đề sao? Sắp giẫm lên đường dây cao thế, động chạm đến miếng cơm của người bên trên rồi!”

Nếu thật sự phải đối đầu với mẹ mình, Đoạn Tiêu biết chắc chắn anh sẽ thua.

Dù thành tích ở độ tuổi 18, 19 của anh xuất sắc đến đâu, dẫu tự tin thế nào, nhưng bây giờ đây anh cũng buộc phải thừa nhận trong khoảnh khắc này anh hoàn toàn bất lực.

Chưa kể hiện tại người đang nắm quyền là Đoạn Tự, thậm chí bằng chứng Hạ Ngưỡng từng vu oan La Lương Sâm cũng nằm trong tay bà ta.

“Mẹ, con không muốn ra nước ngoài, cũng sẽ không cắt đứt với cô ấy.” Anh hơi cúi đầu, rũ mắt nhìn xuống sàn, “Về dự án bất động sản kia nếu mẹ giúp một tay thì mọi chuyện đều là chuyện nhỏ.”

“Xin mẹ? Xin mẹ thì phải cho thấy chút thành ý chứ. Con còn ở cùng với người từng làm khó gia đình mình, lại còn muốn mẹ chấp nhận cô ấy!” Đoạn Tự hít sâu một hơi: “A Tiêu, có phải con vẫn hận mẹ không?”

“Con không hận mẹ. Mẹ vẫn luôn nghĩ con không lớn lên bên mẹ, không thân thiết với mẹ nên là con hận mẹ.” Đoạn Tiêu cụp mắt, nét mặt thờ ơ: “Nhưng con biết lúc đó mẹ bị bệnh, mẹ cũng không thể làm gì khác.”

Hiếm khi anh nói những lời yếu mềm như vậy, gần giống như một cuộc trò chuyện giữa mẹ và con. Nghe tưởng như nịnh nọt nhưng lại chứa đựng đôi chút tình cảm thật lòng.

Nhưng lại ở trong tình huống này.

Đoạn Tự bước lên, bực bội nắm lấy cổ áo anh: “Đoạn Tiêu, con đang sợ hãi phải không? Đường cùng rồi chứ gì? Con giống mẹ, chảy trong người dòng máu của mẹ, lại diễn trò trước mặt mẹ ruột!”

Thư ký Thích bên cạnh cũng run rẩy quan sát hai mẹ con.

Đoạn tổng, cứng mềm đều không ăn.

Đến con trai ruột cũng chẳng thể làm gì bà ta.

Lo lắng sau này không có ai chăm sóc, Đoạn Tự đã sớm đầu tư vào vài viện dưỡng lão.

“Đừng bắt mẹ lặp lại những lời vô ích. Phía cô ấy mẹ sẽ tự lo liệu.” Đoạn Tự chỉ về phía thang máy: “Còn con, mau cút lên lầu tắm rửa đi! Mấy ngày tới cứ ở nhà đợi email.”

Bà ta luôn cứng rắn, nói đến đây tức là không còn gì để thương lượng.

Hai vệ sĩ phía sau tiến tới, nếu anh không hợp tác sẽ lập tức bị áp giải đi.

Đoạn Tiêu thở dài bước về phía thang máy: “Không phải ngày xưa mẹ và bố cũng không được ai tán thành sao?”

Hồi lâu sau, bà ta đáp: “Vậy nên mẹ đáng lẽ đừng cố sức duy trì. Con muốn lặp lại vết xe đổ của mẹ sao?”

Anh cười chua chát: “Nếu vậy thì đã không có con.”

“Đừng đem mấy chiêu tình cảm bi lụy ra với mẹ!” Đoạn Tự lạnh lùng ngẩng đầu, nói những lời cuối cùng: “Đoạn Tiêu, mẹ còn phát hiện ra vài manh mối. Năm xưa, làm thế nào mà cô ấy vào được trường trung học trực thuộc?”

Đoạn Tiêu khẽ nghiến răng, đường nét sắc sảo của gương mặt trẻ trung chìm trong bóng tối.

Nói đến đó, Đoạn Tự dừng lại rồi nhẹ giọng: “Con can thiệp vào cuộc đời cô ấy sớm như vậy, những chuyện tệ hại mà cô ấy gặp phải này, rốt cuộc là do ai đây?”

Vết thương của Hạ Ngưỡng không nghiêm trọng, nhiều nhất là bị đập vào trán. Cô phải ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày, đồng thời cô đã xin nghỉ phép với giảng viên và đoàn múa.

Cô tìm trên tin tức ở Kinh Châu về vụ cháy chung cư, có một người chết và bảy người bị thương.

Người thiệt mạng được công bố là một tội phạm bị truy nã, chỉ có vài bình luận lác đác nói trời cao có mắt.

Những sự thật như bắt cóc, cố ý giết người sẽ khiến công chúng hoảng sợ nên tin tức không đề cập đến.

Do phát hiện vụ cháy sớm, phần lớn người dân đã kịp chạy thoát, bảy cư dân bị thương chủ yếu do giẫm đạp khi chạy xuống cầu thang.

Vì vậy, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào việc lắp đặt hệ thống vòi cứu hỏa không hợp lý, công kích ban quản lý và yêu cầu đơn vị thi công, công ty bảo hiểm phải đưa ra lời giải thích.

Hoả hoạn đáng sợ và vô tình, nhưng chính sự thiếu thốn phương tiện chữa cháy mới là nguyên nhân gây tử vong. Suy cho cùng, điều này gắn bó chặt chẽ với cuộc sống của con người.

Luật sư của Đoạn thị cũng giải thích với Hạ Ngưỡng rằng Đoạn Tiêu sẽ không sao. Trên thực tế dù là ngộ sát, họ cũng có thể dựa vào Điều 20 trong Bộ Luật Hình sự về《Phòng vệ chính đáng》 để biện hộ.

Căn hộ cô thuê đã bị thiêu rụi, chủ nhà nghe nói chung cư có vấn đề về thiết bị chữa cháy mới khiến ngọn lửa không được dập tắt kịp thời.

Ông ấy đã gửi lời an ủi và xin lỗi một cách nhân đạo đến Hạ Ngưỡng, hoàn lại tiền thuê nhà cho cô. Ông ấy cũng nói nếu cần thanh toán viện phí, công ty bảo hiểm của chung cư sẽ chi trả.

Hạ Ngưỡng không nhận, chỉ mặt dày lấy lại khoản tiền thuê đã đóng trước đó.

Nếu các cư dân biết chuyện này có liên quan đến cô thì cô thật sự chẳng còn mặt mũi nào gặp ai nữa.

Chiều hôm sau, Hạ Ngưỡng làm thủ tục xuất viện.

Khoảnh khắc bước ra khỏi bệnh viện, cô thở dài một cách nặng nề.

Mọi chuyện đã kết thúc, sẽ không còn rắc rối gì nữa … Những suy nghĩ cứ xoay vần trong đầu cô.

Lúc đứng lên lại, đầu óc Hạ Ngưỡng hơi choáng váng vì hạ đường huyết, cô chỉ thấy một bóng dáng lao nhanh về phía mình.

Chàng trai với khung xương mảnh khảnh nổi bật trong chiếc áo hoodie rộng thùng thình nhưng vẫn rất gọn gàng. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Đoạn Tiêu chưa từng chạy thế này, cảm giác như anh quay lại năm 18 tuổi, đầy khí phách và ngang ngược.

Hạ Ngưỡng nhìn anh chạy về phía mình, còn giơ tay ra với cô.

Bất giác cô nắm lấy tay anh, thế là bị anh kéo đi, như thể họ đang bỏ trốn cùng nhau, sau lưng là vệ sĩ đang đuổi theo.

Hạ Ngưỡng vừa xuất viện, làm sao chạy xa được, cô thở hổn hển muốn dừng lại: “Anh… anh đang làm gì thế?”

“Gặp em một lần khó quá.” Anh khom người ôm lấy cô, khẽ xoa đầu cô: “Có lẽ anh phải đi xa một thời gian, mẹ anh có nói với em không?”

Hai trái tim đập loạn nhịp liền kề nhau, cô không còn phân biệt được hơi thở ai đang ngày càng nặng nề hơn. Anh cúi đầu xuống, mái tóc ngắn ở hai bên thái dương khẽ chọc vào bờ vai và cổ cô.

Hạ Ngưỡng cụp mắt: “Có nói rồi.”

Chưa kịp nói thêm gì mấy vệ sĩ phía sau đã đuổi tới, đoàn người trong những bộ đồ đen bao vây họ.

May thay ở đây không có nhiều người, nếu không chắc chắn sẽ rất nổi bật, dẫn đến bị người khác quay lại đưa lên mạng.

Đoạn Tiêu liếc nhìn phía sau, thấy hôm nay có thêm hai vệ sĩ nữa. Anh nhíu mày, ôm chặt người trong lòng hơn, khẽ chửi thầm: “Chết tiệt.”

Hạ Ngưỡng ngột ngạt nhưng không chống cự, chỉ hỏi: “Họ đến tìm anh phải không?”

“Phải.”

Mấy người trong nhóm vệ sĩ chẳng cần động thủ chỉ mời cả hai lên xe.

Đoạn Tiêu cúi đầu, kiểm tra vết thương trên trán của cô, sau khi chắc chắn mình không làm rách vết thương của cô mới yên tâm: “Em có thể xuất viện rồi à?”

“Có thể rồi.” Cô ngồi ngay ngắn lại, nhìn tài xế: “Anh ơi, chúng ta đang đi đâu thế?”

Đoạn Tiêu liếc mắt sang, ánh nhìn sắc lạnh bắn về phía vệ sĩ kiêm tài xế.

Tài xế vẫn tỏ ra vui vẻ, không hề sợ hãi, đáp: “Đến chỗ Đoạn tổng. Cô đừng lo, bà ấy chỉ có chút chuyện muốn căn dặn thôi.”

Hạ Ngưỡng gật đầu: “Vậy cũng được.”

Đoạn Tiêu ghé sát vào cô, ghìm giọng thì thầm: “Sao em lại gọi anh ta là anh?”

“Trông anh ấy lớn hơn chúng ta vài tuổi mà. Mà anh nhìn xem, em gọi xong thái độ người ta tốt hẳn.” Cô quay mặt, nhìn vết bầm trên mu bàn tay anh: “Chắc anh không như em, mới phải chịu khổ chứ gì?”

“…”

Đoạn Tiêu trừng mắt nhìn khuôn mặt mịn màng, khiến người ta giận điên của cô, tức tối nghiến răng, đổi đề tài: “Lát nữa mẹ anh có nói gì thì em cũng đừng nghe, cứ làm ngược lại là được.”

“Em đoán được bà ta sẽ nói gì rồi.” Hạ Ngưỡng nghiêm túc đáp. “Nhưng em thấy bà ta nói đúng.”

“Đúng cái gì?”

“Anh nên ra nước ngoài học tiếp, sẽ có cuộc sống mới, đừng liên lạc với em nữa. Dù sao em cũng đã trả lại tiền cho anh rồi, hai năm qua cảm ơn anh.”

Giữa mày Đoạn Tiêu lạnh dần: “Em đừng tự tìm đường chết.”

“Em biết anh thích em.” Cô đối diện anh không chút e dè: “Đoạn Tiêu, em biết từ lâu rồi.”

Tuy sau kỳ nghỉ hè năm lớp 12, anh chưa từng thừa nhận tình cảm của mình.

Ý cô là, những lời đe nẹt và dọa dẫm của anh còn tác dụng gì nữa đâu? Cô không còn sợ nữa, chỉ cần nắm lấy điểm yếu là anh thích cô, tiếp theo đã đến lúc cô phản công.

Đoạn Tiêu rũ mi xuống, đôi mắt lạnh lùng đối diện với cô.

Xe dừng lại tại điểm đến.

Hạ Ngưỡng xuống xe, tốt bụng đứng đợi anh đi cùng.

Đây là một bảo tàng khoa học công nghệ AI chưa khai trương. Đoạn Tự vừa xử lý xong công việc, bà ta mặc bộ sườn xám phong cách dân tộc, ngồi uống trà trong khu vực đợi khách ở sảnh.

Thấy họ đến, Đoạn Tự đặt mạnh tách trà xuống: “A Tiêu. Mẹ đã nói rồi, đừng lãng phí thời gian và sự kiên nhẫn của mẹ nữa.”

Đoạn Tiêu im lặng ngồi xuống đối diện bà ta, ngả người ra sau một cách thản nhiên. Trên mặt anh mang theo vẻ phản nghịch, trong đôi mắt thờ ơ chứa đựng đôi chút bất cần.

Do tâm trạng không tốt, anh không nhìn thẳng vào ai.

Thư ký Thích lấy bản hợp đồng ra, đưa cây bút ký cho Hạ Ngưỡng: “Đây là hợp đồng nợ giữa A Tiêu và cô ký vào kỳ nghỉ hè hai năm trước. Cô đã trả tiền cho cậu ấy rồi, nhưng hai người chưa hoàn tất thủ tục pháp lý.”

“Chọn luật sư giỏi như vậy để giúp con soạn hợp đồng, nghĩ ra một đống sơ hở.” Đoạn Tự chống cằm nhìn sang Đoạn Tiêu, rồi quay đầu nói: “Bạn nhỏ à, trước khi ký hợp đồng cũng phải đọc cho kỹ chứ, sao lại dám thỏa thuận với Đoạn Tiêu thế.”

Bản hợp đồng ấy là con bài cuối cùng mà Đoạn Tiêu giữ lại để dùng khi cần thiết.

Bề ngoài trông không có vấn đề gì, nhưng nếu để ý kỹ từng câu chữ thì số tiền ba trăm nghìn mà Hạ Ngưỡng đã trả vẫn hoàn toàn không đủ.

Anh đã tìm đến những luật sư hàng đầu, thủ đoạn này đã lan truyền trong giới từ lâu, chỉ có Hạ Ngưỡng bị che giấu suốt hai năm qua.

Hạ Ngưỡng thực sự không ngờ anh lại chuẩn bị chiêu này. Cô sững sờ nhìn Đoạn Tiêu, như muốn xác nhận sự thật.

Gương mặt anh lạnh như sương, nhìn cô bằng ánh nhìn lạnh lùng, không có lời bào chữa nào.

Anh vốn dĩ là loại người như vậy, vì mục đích sẵn sàng làm mọi cách. Huống chi hai năm trước anh đã tính đến việc giữ cô bên cạnh mình, chỉnh sửa hợp đồng theo hướng này cũng không phải điều bất ngờ.

Thư ký Thích nhắc nhở: “Cô chỉ cần ký ở đây, hợp đồng này sẽ vô hiệu. Cô có thể giữ lại bản này.”

Hạ Ngưỡng nhìn chỗ để tên của bên A: “Thế còn anh ấy không cần ký sao?”

Đoạn Tự mỉm cười: “Nó sẽ ký thôi.”

Hạ Ngưỡng đáp “Ồ,” đôi mi dài rủ xuống. Cô hơi cúi người, bờ vai mảnh khảnh khẽ khom xuống ký tên mình vào.

Cô đã hiểu rõ bản chất b.ệnh ho.ạn thực sự của anh. Cô vẫn luôn biết rằng hai người không cùng một thế giới.

Thế nên mùa hè hai năm trước họ phải chia tay, cả mùa hè này cũng vậy.

Ánh mắt nóng bỏng của Đoạn Tiêu dừng lại trên người cô, vài giây sau anh đột ngột lên tiếng: “Anh sẽ quay lại tìm em. Nếu muốn trốn thì trốn cho kỹ vào.”

Ngòi bút của Hạ Ngưỡng khựng lại trên tờ giấy, mực đọng thành một chấm tròn, nhưng cô không ngẩng lên.

“Anh thích em thì sao chứ?”

Giọng anh bình thản tiếp tục vang lên, không để ý đến ai khác.

“Em mà có bạn trai, anh sẽ phá. Em lấy người khác anh sẽ biến em thành góa phụ. Ngoại trừ quay về bên anh, cả đời này em đừng hòng sống yên ổn nổi một ngày.”

Bình Luận (0)
Comment