Dừng Chân Mùa Hạ - Tước Nhĩ

Chương 73

Cảm giác lạnh lẽo từ sâu thẳm lan ra bao trùm lấy Hạ Ngưỡng. Cô không hiểu vì sao chàng trai ngày xưa lại trở thành bộ dạng xấu xa, hư hỏng như bây giờ.

Nhưng có lẽ từ cái năm hai người chia xa, những thủ đoạn xấu xa của anh đã bắt đầu lộ ra.

Cô nắm chặt điện thoại, nhìn về phía cửa.

Chưa kịp bước chân ra ngoài, giọng Đoạn Tiêu lãnh đạm vang lên: “Nếu em ra ngoài, tên đàn ông vừa rồi đang đợi em dưới lầu.”

Anh đã nhục mạ người ta đến mức đó, đương nhiên chắc chắn đối phương không dám trả thù anh. Nhưng Hạ Ngưỡng đang ở đây một mình không ai giúp đỡ, rời khỏi anh thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Lông mi khẽ run, cô cúi đầu mở màn hình điện thoại.

Khi lên du thuyền hướng ra biển, tín hiệu đã bị ngắt, phải kết nối wifi và mạng vệ tinh của tàu.

Nhưng cô không phải khách ở đây, không biết tài khoản lẫn mật khẩu.

Anh đây… chẳng phải là đang gián tiếp giam cầm cô sao.

Hạ Ngưỡng kinh hoàng nhìn anh: “Anh điên rồi! Anh có biết mình đang làm gì không? Không nghĩ đến chuyện sau khi rời thuyền sẽ ra sao à?”

Có vẻ bị cô chọc cười, lồng ng.ực Đoạn Tiêu khẽ rung lên.

“Bạn trai mới của em là người thứ mấy rồi?” Người đàn ông ung dung đứng dậy, từng bước tiến lại gần, “Anh ta còn lo không xong bản thân, có thể đến giết tôi sao?”

Hạ Ngưỡng thậm chí không biết tại sao anh lại biết rõ về những gì xảy ra với Lạc Tinh Lãng đến vậy. Cô lùi lại, nhưng cằm đã bị anh giữ chặt.

Đoạn Tiêu bắt cô ngước mặt lên, ánh mắt anh thờ ơ mà nhàn nhã: “Em nên biết đường lui của mình ở đâu.”

Không có cách nào liên lạc với bên ngoài, trên tàu này khả năng cao toàn người của anh. Lần đầu tiên cô rơi vào hoàn cảnh như vậy, lông mày nhíu chặt: “Rốt cuộc anh muốn gì?”

“Vừa mua con tàu này.” Đôi mắt anh hơi ngước lên, “Trong mấy ngày chạy thử này, đêm dài rất buồn chán.”

Hạ Ngưỡng hiểu ý anh, đôi môi cô cảm giác lạnh buốt: “Tại sao… lại là tôi?”

“Vì tối qua.” Anh ngừng một chút, nhìn cô đầy ác ý, cười khẩy, “Rất thoải mái, rất gây nghiện, em chẳng phải cũng rất hưởng thụ sao?”

Lời nói thẳng thắn, trần trụi làm cô đỏ bừng mặt, chỉ cảm thấy bẩn thỉu và ghê tởm đến khó nghe.

“Bảo bối, chỉ cần ngoan ngoãn một chút…” Đầu ngón tay Đoạn Tiêu lướt nhẹ qua đôi môi mềm mại của cô, rũ mắt xuống “Cả hai chúng ta đều sẽ rất vui.”

Đôi mắt Hạ Ngưỡng đỏ hoe, cô bất lực nhắm mắt lại. Cô không hiểu mình đã làm gì sai, tại sao lại vướng vào người như anh.

Có lẽ ngay từ lúc yêu cầu anh giúp đỡ vào tối qua, cô đã bước chân vào hang cọp.

Cô âm thầm siết chặt tay, cố trấn tĩnh phân tích tình hình: “Anh chỉ cần một người phụ nữ ở bên trong khoảng thời gian này.”

“Đã nghĩ thông rồi?”

“Anh định làm gì tôi?” Khuôn mặt Hạ Ngưỡng lạnh lùng, chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. “Một tháng này không cho tôi ra khỏi phòng, tịch thu điện thoại của tôi?”

Đoạn Tiêu bật cười, không nhịn được gõ nhẹ lên đầu cô: “Suy nghĩ nhiều quá, cắt đứt liên lạc của em thì có ý nghĩa gì với tôi.”

“…”

Anh nhấc chiếc áo vest đặt trên ghế sofa, khoác lên người cô: “Muốn ra ngoài chơi không?”

Hạ Ngưỡng cứ thế bị anh dẫn đi trong tình trạng mơ hồ, rồi lại bị anh lấy danh nghĩa bạn gái mà đưa ra ngoài.

Thang máy dừng ở tầng 15, là nhà hát.

Khi bị anh kéo ngồi xuống hàng ghế đầu sát sân khấu, lòng Hạ Ngưỡng vẫn còn đầy nghi hoặc.

Cô đột nhiên hiểu ra, Đoạn Tiêu thực sự không hề e ngại chuyện cô làm ầm lên.

Cô là vũ công của đoàn ca múa kịch, một phần nào đó cũng được coi là nhân vật công chúng có tầm ảnh hưởng. Nhưng dù có cầu cứu ra bên ngoài, cô có thể nói được gì?

Nói rằng bản thân vô tình qua đêm với thiếu gia Đoạn thị, sau đó lại bị anh quấn lấy không buông vì quá hài lòng?

Nhưng đêm qua, bất kể từ video quay lại hay trong mắt người ngoài, tất cả chỉ giống một mối quan hệ tình cảm tự nguyện. Thậm chí còn giống như sự ngầm hiểu không cần lời giữa hai người trưởng thành.

Cô muốn chứng minh mình đã uống nhầm thứ gì đó tại bữa tiệc, nhưng giờ đã qua 24 tiếng, cơ thể cô liệu còn kiểm tra ra được gì?

Chuyện cá nhân của cô vốn chẳng phải chuyện to lớn gì.

Nếu làm lớn chuyện, cô chỉ trở thành đề tài bàn tán trên mạng, thậm chí hủy hoại luôn công việc của mình.

Chưa kể đến thế lực của gia đình Đoạn Tiêu, dù không thể che trời bằng một tay, nhưng để hủy hoại một người phụ nữ không có chỗ dựa như cô lại là chuyện dễ như trở bàn tay.

Trong giới giải trí, những ngôi sao dù là hạng A hay hạng B, nếu đắc tội sai người, bị phong sát cũng chỉ là chuyện trong một đêm.

Cô vẫn còn quá non nớt, hoàn toàn không thể chống đỡ được những mưu kế nham hiểm như thế này.

Rõ ràng cả hai bằng tuổi, nhưng vì hoàn cảnh trưởng thành khác biệt, đến cả cách hành xử cũng chênh lệch một trời một vực.

Điều này, từ lâu đã như vậy.

Khán giả ở các hàng ghế phía sau nhà hát dần ngồi kín chỗ. Đèn sân khấu chiếu xuống, âm nhạc vang lên réo rắt.

Hơi lạnh trong phòng bật quá mạnh, Hạ Ngưỡng tự mình luồn vào chiếc áo vest rộng hơn cơ thể cô rất nhiều.

Nếu không thể thay đổi tình cảnh khó xử này.

Cô chỉ còn cách chờ tới điểm cập bến tiếp theo để tìm cách rời đi. Cô tuyệt đối không thể ở trên chiếc du thuyền này với anh suốt một tháng.

Trên chiếc bàn nhỏ trước mặt có đĩa trái cây và trà được chuẩn bị riêng cho khách VIP. Đoạn Tiêu thong thả xiên một miếng dưa lưới, ánh mắt lơ đãng liếc qua từng cử động của Hạ Ngưỡng.

Mấy năm nay cô không hề trưởng thành chút nào, có phải vì cuộc sống quá thuận lợi không?

Cũng phải, cô là vũ công tài năng, nổi tiếng từ khi còn rất trẻ, lớn lên dưới ánh đèn sân khấu.

Để đi đến vị trí nghệ sĩ thực thụ, cô dựa vào năng lực thực sự. Bao nhiêu bậc thầy yêu quý tài năng của cô, con đường múa của cô gần như không gặp trở ngại lớn.

Điều duy nhất khó khăn chính là phải gánh vác cô em gái ốm yếu. Nhưng hai năm khó khăn đó cũng đã vượt qua được.

Không có gì lạ khi cô hoàn toàn không biết cách che giấu cảm xúc, tất cả lo lắng, bất an, cùng những suy nghĩ ngổn ngang gần như đã viết hết lên mặt.

Một lúc sau, góc áo của anh bị kéo nhẹ.

Rõ ràng cô đang gom góp chút thông minh của mình ra để đàm phán với anh.

Đoạn Tiêu nghiêng đầu, ra hiệu bảo cô nói.

Hạ Ngưỡng nuốt khan: “Nếu đây là giao dịch, tôi sẽ nhận được gì?”

Anh nhướng mày: “Em muốn gì, tôi đều có thể cho em.”

“Tôi không cần tiền của anh, tôi cần lời hứa. Anh phải xóa hết video tối qua…” Cô nhìn anh một cách kiên định và nghiêm túc, ” Và sau khi tôi rời khỏi con tàu này, sẽ không ai biết chuyện giữa chúng ta.”

“Thế em định giải thích thế nào với bạn trai của mình?” Đoạn Tiêu cười khẩy, mang theo ác ý: “Dù gì cũng rất lâu mới quay lại.”

Hạ Ngưỡng không muốn giải thích mối quan hệ giữa cô và Lạc Tinh Lãng với anh, cô gắt lên: “Tôi đang nghỉ phép, coi như đi du lịch!”

Anh nhếch môi: “Được thôi, vậy chúc chúng ta đều chơi vui vẻ.”

Miếng dưa lưới được đưa đến sát môi cô.

Hầu như không cho cô cơ hội từ chối, anh đã nhét nó vào miệng cô.

Hạ Ngưỡng buộc phải nhai, nhăn mặt trừng mắt nhìn anh: “Thêm một điều nữa, không được ép tôi ăn thứ tôi không thích!”

“Không thích ăn dưa lưới?” Đoạn Tiêu nghiêng đầu nhìn cô, “Trước đây đâu có cái tật này.”

Cô quay mặt đi, không muốn cùng anh lật lại chuyện cũ, nhàn nhạt nói: “Con người sẽ thay đổi.”

Không rõ đây có được coi là thuận theo hoàn cảnh không, nhưng những điều kiện này đã là quyền lợi lớn nhất mà Hạ Ngưỡng có thể đòi hỏi trong tình huống hiện tại.

Không phải là cô chưa từng nghe những câu chuyện về các thiếu gia giàu có, chơi bời phóng túng và vô độ. Vì vậy cô chỉ có thể ôm hy vọng rằng Đoạn Tiêu chưa đến mức mất hết lý trí và không nhận người thân.

Là cô đụng nhầm người trước, vậy thì cô cứ thử bình tĩnh, thương lượng với anh một cách bình đẳng.

Thay vì bị động, chi bằng chủ động tìm cách giải quyết vấn đề.

Hạ Ngưỡng chỉ mong một tuần này trôi qua thật nhanh.

Đến khi vở diễn trên sân khấu qua được một nửa, cô mới nhận ra ai là diễn viên đang biểu diễn.

Đó là một vở múa cổ điển《Triệu Thị Cô Nhi》. Nhóm vũ công chắc thuộc một đoàn múa nào đó của Tỉnh, trình diễn cũng khá ổn.

Nhưng người nâng tầm cả vở diễn lại chính là nhân vật chính, cũng là tiền bối của cô – Ngũ Tân Dịch.

Hai người quen biết nhau từ năm Hạ Ngưỡng học năm cuối đại học, hiện giờ cùng là nam và nữ chính trong Đoàn ca Múa kịch Trung Quốc.

Thế nhưng, vị thế của Ngũ Tân Dịch trong làng múa cao hơn cô rất nhiều.

Từ bề dày kinh nghiệm, danh tiếng trong nghề, cho đến những giải thưởng danh giá mà anh ấy nhận được, Ngũ Tân Dịch là một nghệ sĩ múa quốc tế xuất sắc.

Hạ Ngưỡng không khỏi băn khoăn: “Tại sao đàn anh lại ở đây…”

Đoạn Tiêu nghiêng đầu nhìn cô: “Người quen của em à?”

Anh không hề để tâm đến vở diễn, càng không chú ý đến những huyền thoại trong giới múa.

Chỉ là muốn làm cô vui nên mới dẫn cô đến đây xem.

“Đàn anh Ngũ rất giỏi, làm cùng đơn vị với tôi. Mấy năm nay anh ấy không nhận diễn riêng nữa.” Hạ Ngưỡng chăm chú nhìn màn trình diễn của người đàn ông trên sân khấu, nghi hoặc: “Anh mời anh ấy đến đây à?”

Anh nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc, hỏi lại: “Tôi rảnh đến mức đó sao?”

Những người lên con tàu này không phải ai cũng giàu có, vé tàu cũng chỉ khoảng 300 nghìn tệ một vé.

Nhưng để được nâng cấp phòng sang hạng thượng lưu trên tầng cao nhất, hành khách phải có tài sản ít nhất 9 con số. Không giàu thì cũng là người có tiếng tăm.

Vì vậy quản gia trên tàu cũng phải là một đội ngũ lớn. Trước khi khởi hành, tất nhiên sẽ có người sắp xếp chu đáo các hoạt động giải trí trên từng tầng.

Hạ Ngưỡng không thèm để ý giọng điệu châm chọc của anh, suy đoán: “Vậy anh ấy … đến đây chơi sao?”

“Em quan tâm đến anh ta vậy à?”

“Đàn anh là nhân tài hiếm có trong ngành của chúng tôi. Nhưng hai năm nay anh ấy không tham gia nhiều hoạt động, vì sức khỏe không được tốt.”

“Hừ.” Đoạn Tiêu bỗng cười khẽ, “Tôi nhớ rồi. Người này cũng ở trên tầng cao nhất.”

“Ý anh là gì?”

Anh không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Em nói người này sức khỏe không tốt?”

“Đúng vậy.” Hạ Ngưỡng nhìn lên sân khấu, ánh mắt thoáng chút đau lòng: “Chân của anh ấy từng hai lần bị chấn thương ngay trên sân khấu. Có lẽ vì sợ sai sót thêm lần nữa nên anh ấy thà biểu diễn ở những nơi như thế này còn hơn là lên các sân khấu lớn trang trọng … Thực ra, anh ấy không cần phải đặt nặng chuyện đó đến vậy. Anh ấy luôn là một đàn anh mà mọi người luôn ngưỡng mộ và kính trọng.”

Đoạn Tiêu nhìn biểu cảm của cô, khẽ bật cười, không rõ là chế giễu hay không.

Hạ Ngưỡng không muốn giải thích, cũng không kỳ vọng anh sẽ hiểu được sự đồng cảm giữa những người trong ngành như cô.

Còn khoảng năm phút nữa là vở diễn kết thúc, trợ lý Cừu xuất hiện bên cạnh họ và đưa cho Hạ Ngưỡng một chiếc thẻ phòng.

“Trên du thuyền, tất cả chi tiêu đều được ghi vào thẻ này. Và chỉ có thẻ này mới mở được thang máy lên tầng cao nhất.” Trợ lý Cừu cúi người, giọng nhỏ nhẹ: “Quần áo thay đổi đã được chuẩn bị sẵn trong phòng.”

Hạ Ngưỡng liếc nhìn số phòng, đúng là căn phòng ban nãy.

Cô lẽ ra nên bày tỏ thái độ không vui với trợ lý Cừu, bởi trước khi lên tàu, anh ấy thừa biết Đoạn Tiêu sẽ không để cô rời đi nhưng không hề nhắc nhở cô một lời.

Thế nhưng, mỗi người đều có vai trò và giới hạn của mình. Cô hiểu rằng anh ấy cũng có những khó xử riêng.

Vì vậy, Hạ Ngưỡng chỉ gật đầu cười khẽ, đáp lại:”Cảm ơn anh.”

Lời vừa dứt, Đoạn Tiêu đã nắm lấy cổ tay cô và kéo cô ra ngoài.

Anh dẫn cô đến thang máy riêng, hướng về tầng cao nhất.

Hạ Ngưỡng ngạc nhiên, liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, kim giờ vừa dừng ở con số 10, lí nhí hỏi: “Còn sớm mà…”

Ánh đèn ấm áp trong thang máy chiếu lên bờ vai thẳng tắp của Đoạn Tiêu, làm gương mặt anh trong ánh sáng mờ ảo càng thêm sắc nét. Cảm giác lạnh lẽo, áp bức ấy không hề giảm mà thậm chí còn thêm chút lạnh lùng mà nghiêm nghị.

Đôi mắt anh đen sâu thẳm, giọng nói trầm thấp:”Chúng ta sắp bước vào vùng biển quốc tế, khoang dưới sẽ trở nên hỗn loạn.”

“Tại sao?”

Anh nhếch môi cười nhạt: “Bởi vì bản chất con người chính là thứ thú vị nhất trên thế gian. Em sống trong một xã hội đầy trật tự lâu nay, từng thử trải nghiệm sự phóng túng trong giây lát chưa?”

Hạ Ngưỡng cảm thấy hơi bối rối.

Nhưng cô dường như không hiểu rõ lắm, chỉ mím chặt đôi môi lại.

Vùng biển quốc tế không có luật pháp, cũng không thuộc sự quản lý của bất kỳ quốc gia nào. Ở đó, mọi thứ đều có thể xảy ra mà không phải chịu trách nhiệm.

Giống như một vùng đất hoang vô chủ, điều đáng sợ không phải là động vật, mà là con người.

Không có sự giám sát và ràng buộc của quy định xã hội, tội phạm không cần lý do để thực hiện hành vi phạm tội.

Bàn tay cô nắm chặt của cô đã bắt đầu lạnh, dường như còn toát mồ hôi.

Đoạn Tiêu liếc nhìn cô: “An ninh trên du thuyền quốc tế đều được trang bị súng, em sợ gì chứ?”

Hạ Ngưỡng rũ mắt:”Đừng nói nữa, tôi không muốn biết.”

Việc kéo ai đó ra khỏi những nhận thức an toàn quen thuộc vốn là một hành động tàn nhẫn.

Chưa đầy một phút sau khi vào phòng, đã có hai nhân viên phục vụ gõ cửa để cung cấp dịch vụ chuẩn bị phòng nghỉ đêm, chủ yếu là giúp họ điều chỉnh nhiệt độ và ánh sáng trong phòng cho phù hợp.

Hạ Ngưỡng thầm mong họ ở lại lâu thêm một chút, mắt cứ liếc về phía Đoạn Tiêu – người đang ngồi ở bàn làm việc với chiếc laptop.

Cô không rõ dưới kia là nổi loạn hay chỉ là náo động, nhưng tầng cao nhất vẫn diễn ra các ván bài, với những khoản cược lớn dần, dường như không hề bị ảnh hưởng.

Khi nhân viên phục vụ rời đi, Hạ Ngưỡng chậm rãi đóng cửa lại.

Nhìn chiếc điện thoại sắp hết pin của mình, cô lưỡng lự một lát rồi hỏi: “Có sạc điện thoại không? Tôi sợ em gái lo lắng vì tôi không về nhà.”

Đoạn Tiêu vừa bắt máy một cuộc gọi vừa nhìn cô: “Trong ngăn kéo đầu giường, tìm đi.”

Hạ Ngưỡng vốn định hỏi mật khẩu wifi nhưng thấy anh đang bận việc, cô đành nuốt lại lời. May thay, khi mở ngăn kéo đầu giường, cô phát hiện mật khẩu wifi và thiết bị phát tín hiệu đã được để sẵn bên trong.

Cô chột dạ liếc nhìn về phía bàn làm việc rồi lén lút nhập mật khẩu để kết nối internet.

Cô gửi một tin nhắn cho em gái mình – Ôn Vân Miểu, báo rằng mình đi chơi để cô ấy không lo lắng. Nhưng tin nhắn cứ xoay vòng mãi mà chưa gửi đi được.

Tín hiệu ở vùng biển quốc tế thực sự quá yếu.

Không chỉ cô bỏ cuộc, Đoạn Tiêu cũng đã kết thúc cuộc gọi.

“Hạ Ngưỡng, lại đây.”

Giọng chàng trai vang lên từ phía sau.

Cô đặt điện thoại xuống, cảm giác bất an khi đứng dậy.

Đoạn Tiêu mở cửa kính dẫn ra ban công hình vòng cung, gió biển mặn mà ùa vào cùng với âm thanh náo nhiệt bên dưới, như thể cả du thuyền đang đếm ngược đón giao thừa.

Hạ Ngưỡng vẫn mặc chiếc áo vest rộng thùng thình của anh trên người, tay thu vào trong ống tay áo. Anh kéo cô lại và vòng tay ôm lấy vai cô.

“Em không thắc mắc tại sao đàn anh của em lại có mặt ở đây à?” Anh ghé sát tai cô, hơi thở nóng ấm của chàng trai quấn lấy vành tai cô, “Anh ta ở ngay phòng bên cạnh, nghe thấy gì không?”

Nghe thấy gì được … ồn ào quá.

Bên dưới vài tầng, khu giải trí lớn chật kín người, hồ bơi như biển người chen chúc.

Hạ Ngưỡng bị ép dựa vào lan can, mắt hướng về căn phòng sáng đèn bên cạnh. Trong đó có bóng dáng thoáng hiện mờ nhạt, và tiếng cười nói đùa giỡn của hai giọng nam xen lẫn một giọng nữ.

Cô sững lại, bàng hoàng nhận ra đàn anh của mình đang tham gia cuộc sống về đêm.

Chỉ là trong phòng không chỉ có mình anh ấy là đàn ông.

Bước chân lùi lại của cô bị Đoạn Tiêu ngăn lại. Anh rõ ràng thích thú khi thấy biểu cảm vỡ mộng của cô, bật cười khẽ, giọng khàn khàn lặp lại lời cô: “Đàn anh của em sức khỏe không tốt?”

“…”

Giọng nói của Hạ Ngưỡng nhỏ như muỗi vo ve, mặt đỏ bừng đẩy anh: “Đừng nghe cái này ở đây.”

“Không phải em rất kính trọng anh ta sao?” Đoạn Tiêu ghé sát, khẽ cắn vào vùng da mềm nơi gáy cô, trầm giọng giễu cợt: “Nghệ sĩ lớn cũng chỉ như vậy mà thôi.”

Chiếc áo khoác trên người cô trượt xuống một bên, lộ ra chiếc váy liền thân không tay, giản dị mà thanh lịch. Thế nhưng, lúc này vòng eo cô đã bị anh siết chặt.

Khóa kéo phía sau bị anh ấy cắn lấy, kéo xuống.

Âm thanh rất lớn, Hạ Ngưỡng lo lắng mấy người ở căn phòng bên cạnh có thể phát hiện nên cô cố đẩy anh ra.

Nhưng Đoạn Tiêu không nhúc nhích, vẫn ôm chặt cô từ phía sau. Anh cúi xuống hôn, một tay siết lấy eo cô, tay kia giữ lấy sau đầu cô, nhẹ nhàng xoay mặt cô lại.

Cô có chiếc đầu tròn, kiểu tóc dài thẳng đen dính sát da đầu đã để suốt nhiều năm nhưng vẫn rất đẹp.

Đêm qua anh hoàn toàn không cảm nhận đầy đủ từng phần cơ thể của cô, mà chỉ vội vàng lao vào vì sự mới mẻ.

Cô chống cự, nhưng đầu ngón tay Đoạn Tiêu áp lên cằm cô, giọng nói như đang đe doạ: “Tôi chưa từng thử chơi như tiền bối của em. Em muốn thử không?”

Câu nói đó khiến Hạ Ngưỡng sợ hãi, không dám nhúc nhích.

Bình Luận (0)
Comment