Dừng Chân Mùa Hạ - Tước Nhĩ

Chương 74

Sao anh có thể… sao anh dám nói ra những lời như vậy?

Hạ Ngưỡng biết bản thân không còn đường lui ở đây, nhưng nếu thật sự bị ép phải chơi trò thác loạn này với anh thì thà rằng cô nhảy từ đây xuống, còn hơn là phải chịu đựng sự dày vò cả về thể xác lẫn tinh thần.

“Cứng đờ ra đấy làm gì?” Kẻ chủ mưu không hề hối hận tí nào, véo má cô, “Tôi đã nói rồi, em ngoan một chút thì mọi người đều vui vẻ.”

Anh dừng hành động ngang ngược bá đạo của mình lại, lúc này Hạ Ngưỡng mới dám thở phào nhẹ nhõm, cảm nhận được phòng bên cạnh cũng đã ngừng những âm thanh đáng xấu hổ kia.

Cô nghiến chặt răng: “Có thể vào trong được không?”

Đoạn Tiêu đè lên người cô, lười biếng nói: “Chờ một chút.”

Anh tựa cằm lên đầu cô, ôm trọn cô từ phía sau. Mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh, hòa với hương gỗ lạnh lẽo trên quần áo đều bao trùm hơi thở của cô.

Hạ Ngưỡng thấy không thoải mái với khoảng cách giữa cô và chàng trai, nhưng dù có phản kháng cũng không làm được gì.

Một lát sau, ngoài khơi xa ngang tầm với tầng mười chín bỗng vang lên mấy tiếng nổ lớn.

Cùng với tiếng hoan hô bên dưới, chỉ thấy pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, giống những cánh hoa rực rỡ sắc màu đang bung nở.

Cảnh tượng pháo hoa tráng lệ trên bầu trời chiếu sáng cả vùng biển tối đen, cũng khiến những du khách trên du thuyền trở nên phấn khích, tất cả đều hét to về phía vòm trời.

Hạ Ngưỡng sửng sốt hồi lâu, vẻ mặt vừa trầm lặng vừa nghiêm túc khi nhìn về phía xa.

Cô hé mở đôi môi vì ngạc nhiên, thưởng thức màn pháo hoa, góc nghiêng gương mặt dịu dàng ôn hòa, hiếm khi ngoan như vậy.

Đó thực sự là một tư thế rất thích hợp để hôn môi.

Nhưng Đoạn Tiêu không quấy rầy cô, chỉ đưa tay vuốt lại những sợi tóc mái lòa xòa bị gió biển thổi tung trước trán cô. Anh không hề có hứng thú hay quan tâm đến màn bắn pháo hoa, mà ngược lại điều khiến anh mê say là phản ứng của người trước mắt.

Chỉ cần rực rỡ một khoảnh khắc, hà tất mơ ước vĩnh hằng.

Bắn cả trăm loạt pháo hoa mừng đêm ra khơi đầu tiên của du thuyền, người ở phòng bên cũng thò đầu ra, ghé vào lan can.

Có tiếng cụng ly cười nói, mùi thuốc lá cũng theo đó bay sang.

Tiếng cười của Ngũ Tân Dịch truyền đến bên tai khiến Hạ Ngưỡng giật mình, cô vô thức vùi mặt vào lồng ng.ực người bên cạnh, giọng run run: “Vào, vào trong đi.”

Phát hiện ra đời sống riêng tư ít người biết đến của đàn anh không đáng sợ.

Điều đáng sợ là cô không biết phải giải thích thế nào về lý do mình xuất hiện ở đây, càng không biết phải giải thích ra sao về mối quan hệ của mình với Đoạn Tiêu.

Điện thoại trong phòng reo vang, Đoạn Tiêu không làm khó cô, anh liếc mắt nhìn làn khói thuốc bay đến trước mặt cô, thuận thế kéo cô vào trong.

Chỉ là, anh vẫn nắm chặt cổ tay Hạ Ngưỡng lúc nghe điện thoại.

Cô thấy sóng điện thoại đã tốt hơn, vốn muốn lấy di động ra trả lời tin nhắn, nhưng lúc này chỉ có thể ở bên anh một cách bị động.

Thôi thì cứ cầm điều khiển từ xa lên rồi hạ hết rèm cửa sổ sát đất xuống.

Nghĩ đến đàn anh đang ở ngay phòng bên cạnh, lòng cô vẫn hơi bối rối.

Có lẽ cuộc gọi Đoạn Tiêu nhận có liên quan đến công việc nên anh cứ nói tiếng Ý. Chắc anh biết rõ Hạ Ngưỡng không hiểu câu nào nên anh chẳng để tâm đến đôi mắt đen lúng liếng đang đảo quanh của cô.

Dù có nghĩ trăm phương ngàn kế để đối phó thì cô làm trời long đất lở được sao?

Thế nên khi anh vừa cúp điện thoại, Hạ Ngưỡng đang đứng cạnh đã bị anh kéo ngồi lên đùi mình.

Cô hoảng hốt chống khuỷu tay lên người anh, nhận ra anh muốn làm cho xong chuyện còn dang dở thì rơi nước mắt.

Đoạn Tiêu ngẩng đầu lên khỏi ngực cô, xoa mặt cô bằng ngón tay thô ráp, cất giọng không vui: “Khóc gì mà khóc? Em kéo rèm trước, tôi tưởng em đang mời gọi.”

“Đâu có.” Hốc mắt Hạ Ngưỡng ngấn lệ, nửa xấu hổ nửa e thẹn nhìn anh, “Đợi đến tối mai được không? Tôi vẫn còn hơi đau.”

Về cơ bản, giọng điệu thăm dò đó chẳng đủ tác dụng trước mặt anh.

Chẳng qua cô đang xem thử anh bằng lòng nhượng bộ đến mức nào.

Nhưng Đoạn Tiêu cũng biết tối qua anh đã làm hơi mạnh bạo, nên anh lần tay xuống dưới: “Để tôi xem.”

“Không cần!” Cô run rẩy kêu lên, nắm lấy tay anh, càng thêm căng thẳng, “Tôi…”

Bị cô cản tới cản lui, anh cũng mất kiên nhẫn: “Em thật phiền phức.”

Nghe giọng điệu lạnh lùng này của anh, Hạ Ngưỡng có hơi chùn bước, lại sợ không thỏa thuận với anh được. Rối rắm một hồi cô đành buông tay ra, mặc cho anh vén váy mình lên.

Đoạn Tiêu nhìn chằm chằm vào chỗ sưng đỏ một lúc lâu, anh ghé sát miệng vào, suýt nữa đã áp môi lên đó, nhưng lại ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng: “Tự bôi thuốc?”

Mặt cô đỏ bừng cứ như muốn chui xuống đất, khép hai chân lại: “Ừhm.”

“Đưa tay cho tôi.”

Cô bất lực trừng mắt, đưa tay ra: “Để làm gì?”

Đoạn Tiêu cười khẽ, cất giọng ngả ngớn: “Giúp tôi một chút.”

Hạ Ngưỡng nghe câu này của anh mà nửa hiểu nửa không, im lặng hai giây rồi muốn thương lượng trước: “Tôi không chấp nhận kiểu chơi đó đâu…”

“Kiểu nào?”

“Kiểu của đàn anh.”

Anh kéo cô về phía mình, giọng khàn khàn mang theo ý cười: “Tôi đùa em đấy.”

“…”

Váy Hạ Ngưỡng dài, muốn ngồi dạng chân trên đùi anh để giúp đỡ thì chỉ đành vén váy lên cao. Vành tai áp tóc mai, nghe anh thì thầm dạy dỗ mà gáy cô nóng ran.

Điều hòa cũng không ngăn nổi mồ hôi trên trán, tấm lưng nõn nà cũng ướt đẫm.

Rõ ràng thủ pháp của cô vụng về, còn tra tấn người ta thêm.

Đoạn Tiêu ngửa đầu ra sau dựa vào lưng ghế, không kìm nén nổi. Anh khép hờ mắt, yết hầu nhô lên trượt xuống, tiếng thở dài càng lúc càng trầm. Anh xắn tay áo lên đến cánh tay, gân xanh chiếm đóng trên bắp thịt cuồn cuộn.

Một tay anh dẫn cô di chuyển, tay còn lại cầm ly rượu trên bàn lên, uống gần hết nửa ly như để dịu cơn khát.

Vẻ phóng túng này hệt một vị thái tử gia ăn chơi trác táng, đắm chìm tửu sắc.

“Em làm vậy đến bao giờ?” Anh đặt mạnh ly rượu xuống bàn, giọng càng thêm trầm khàn, ngậm lấy tai cô, “Vẫn muốn xóa video giám sát chứ?”

Hạ Ngưỡng tưởng anh đang dùng chuyện này để uy hiếp cô nên sợ hãi co rúm người.

Nhưng giây tiếp theo, anh lại rất phối hợp lấy điện thoại ra. Tìm phần mềm giám sát, mở đoạn video đó lên.

Đoạn Tiêu cắn nhẹ lên môi cô, xoay mặt cô về phía chiếc điện thoại trên bàn: “Xem xong thì xóa, đừng xóa nhầm.”

“…”

Chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, tay Hạ Ngưỡng cũng tê rần.

May mà anh giữ lời hứa, thật sự để cô tự tay xóa đoạn video đó.

Sáng sớm ra khỏi phòng, Đoạn Tiêu đang nấu mì ở quầy bếp.

Hạ Ngưỡng ôm bụng đi ra, gõ lên khung cửa: “Tôi dùng điện thoại gọi quầy lễ tân được không?”

Anh nhướng mày: “Làm gì?”

“Tôi đến kỳ kinh nguyệt rồi.”

Đoạn Tiêu ấn nút gọi nhanh trên điện thoại bàn: “Trợ lý Cừu, cho người mang băng vệ sinh đến đây, thêm một phần canh nóng.”

Đầu dây bên kia lập tức trả lời “Vâng”.

Còn Hạ Ngưỡng đứng tại chỗ, nhìn anh chằm chằm như gặp quỷ.

Vậy thôi sao? Không phải anh nên cân nhắc đến việc đổi một cô gái khác bầu bạn với mình trong tuần này? Kỳ kinh nguyệt của cô khá đều nên cô đã nghĩ ra chiêu này lúc cố tình trì hoãn tối qua.

Nhưng phản ứng của anh thật khiến cô khó đoán.

Như thể nhận ra mình đang bị nhìn chằm chằm, Đoạn Tiêu nhìn sang: “Còn chuyện gì nữa không?”

“…”

Mặt anh bình tĩnh như thể chẳng để tâm đến việc sẽ không được chạm vào cô trong tuần này. Hạ Ngưỡng chợt nghĩ, lẽ nào anh thật sự cho rằng anh còn nhiều thời gian bên cô, cô sẽ ở cạnh anh cả tháng?

Nghĩ tới đây, cô ho khẽ: “Không có gì.”

Suốt một tuần trên du thuyền, chẳng có chuyện gì bất thường xảy ra.

Nếu không phải cứ hễ đến giờ là bị anh kéo đi ăn cơm, tối đến còn phải ngủ cùng anh thì suýt nữa Hạ Ngưỡng đã cho rằng cô thật sự đang đi nghỉ dưỡng.

Dù mỗi ngày đều đi dạo lung tung, từ khu leo núi, khu bắn cung đến thủy cung thì vẫn còn quá nhiều các khu vui chơi giải trí trên du thuyền. Cô như đang check-in để làm quen hoàn cảnh nhưng vẫn không thể đi hết.

Nhưng điều đáng mừng là, dù ở cùng một tầng.

Cô lại không hề chạm mặt Ngũ Tân Dịch.

Với cô mà nói, đây có lẽ là điều tốt đẹp nhất trong những ngày này.

Vừa đến giờ ăn tối, vệ sĩ phía sau không biết chui ra từ đâu, sẽ đưa cô đến thẳng phòng bao đã đặt trước để gặp Đoạn Tiêu.

Thi thoảng sẽ thấy anh vẫn chưa bàn chuyện xong, anh gặp mặt đủ loại người. Thấy cô đến, anh sẽ dập tắt thuốc lá hoặc xì gà rồi bảo cô chờ bên cạnh.

Đương nhiên anh cũng sẽ nhàn nhã hỏi cô đủ thứ chuyện: “Hôm nay quen được ai trên du thuyền?”

“Gã đàn ông tán gẫu với em ở cửa hàng kem là ai?”

“Đừng chạy xuống bể bơi ở khu vui chơi dưới kia, em không sợ nắng chiếu à? Bảo trợ lý Cừu dẫn em đến bể bơi riêng.”

Gần như mỗi câu chữ đều đang bảo với cô rằng, nhất cử nhất động của cô đều đang bị anh kiểm soát, chuyện này khiến Hạ Ngưỡng không khỏi lo lắng.

Đợi đến trạm dừng chân tiếp theo của du thuyền.

Anh giám sát cô chặt đến vậy, làm sao cô có thể nhân cơ hội rời đi?

Sống dở chết dở đến ngày thứ sáu, Hạ Ngưỡng hỏi nhân viên phục vụ quầy trong tiệm cà phê đã trò chuyện với mình vài lần: “Có thật là ngày mai sẽ cập bến Seoul không?”

“Vâng, sẽ dừng ở Incheon 8 tiếng.”

“Khoảng mấy giờ thì đến?”

“Theo tốc độ này thì chắc sẽ đến nơi trước 5 giờ sáng, tốc độ của tàu mới rất nhanh, nhưng phải đến 8 hoặc 9 giờ sáng mới mở cổng.”

Nhân viên phục vụ đã làm việc trên du thuyền lâu năm, khá quen thuộc với những quy trình này.

Hạ Ngưỡng lặng lẽ ghi nhớ thời gian, nói lời cảm ơn.

Sáng hôm sau, cô dậy rất sớm vì quá phấn khích.

Đoạn Tiêu vẫn chưa ra ngoài, du thuyền lớn đến vậy, bình thường anh có rất nhiều nơi để đi, những người anh gặp cũng không phải loại bạn bè có thể vui chơi giải trí với nhau theo kiểu thông thường.

Giống như ngày hôm trước, cô nói sẽ lên quán cà phê ở đài quan sát cao nhất.

Đoạn Tiêu liếc chiếc áo khoác cô đang mặc trên người, không nói gì thêm, cũng không có ý nghi ngờ.

Nhưng vất vả lắm Hạ Ngưỡng mới đợi được đến lúc mở cổng, lúc theo mọi người ra ngoài thì cô bị trợ lý Cừu dẫn người chặn lại.

Du thuyền cập bến ở cảng sân bay Incheon, thế mà họ lại đưa cô đến thẳng sân bay trung tâm.

Hạ Ngưỡng thấp thỏm bất an, không nhịn được nên cất tiếng hỏi lúc trên xe: “Chúng ta đi đâu? Đoạn Tiêu đâu rồi?”

Trợ lý Cừu đã quen với việc làm tròn bổn phận.

Rõ ràng anh ấy đã được dặn dò không tiết lộ gì với cô, nên chẳng nói một lời.

Cho đến khi chiếc xe chạy vào đường băng và dừng lại trước một chiếc máy bay nhỏ.

Hạ Ngưỡng được mời lên máy bay, thấy cabin trống trải chưa tới 10 chỗ ngồi, đây là một chiếc máy bay tư nhân.

Đoạn Tiêu đang ngồi trước bàn ăn, tay anh chống đầu, thản nhiên nhìn cô: “Chào buổi sáng, trợ lý Cừu nói em chưa ăn sáng, đang vội đi đâu?”

“…”

Lúc này đã hơn 9 giờ, Hạ Ngưỡng nhìn cửa cabin đã đóng thì khẽ nhíu mày: “Còn anh lại muốn đưa tôi đi đâu?”

“Chán ngồi tàu lắm đúng không?” Anh hất cằm về phía chỗ trống đối diện, ý bảo cô ngồi xuống, “Chúng ta bay thẳng đến Dubai.”

Mặt Hạ Ngưỡng trắng bệch, nhìn anh với vẻ hoài nghi.

Có phải anh đã đoán được cô sẽ chạy trốn ở trạm này, nên mới bắt cô trước không?

Nhưng việc điều động máy bay riêng và đường bay không thể làm trong một sớm một chiều. Lẽ nào cô lại xui đến thế, chạy trốn đúng lúc anh đã giải quyết xong mọi việc trên du thuyền?

Đoạn Tiêu chẳng quan tâm đến sự dò xét và suy đoán của cô, còn hỏi ngược lại: “Em không vui sao?”

Anh đã sắp đặt hết rồi, còn muốn cô nói gì nữa?

Hạ Ngưỡng ngồi đối diện anh, nhìn về phía mặt trời ngoài cửa sổ máy bay, cố bình tĩnh trả lời: “Vui.”

Mười tiếng sau, đến đảo Dubai.

Cô ngủ mê man trên máy bay, lệch múi giờ vẫn chưa điều chỉnh lại được.

Vừa hạ cánh đã có một chiếc xe Minivan hạng sang đang đợi sẵn, quản gia toàn diện được huấn luyện để phục vụ đã đến hỏi xem họ muốn đi bằng trực thăng hay ô tô.

Đầu Hạ Ngưỡng còn hơi choáng váng vì chuyến đi dài nên được Đoạn Tiêu ôm đi. Nghe thấy anh chọn phương án thứ hai, điểm đến là khách sạn Burj Al Arab*.

(*Burj Al Arab: là khách sạn 7 sao đầu tiên của thế giới, khách sạn Burj Al Arab gây ấn tượng trong hình dáng như một cánh buồm khổng lồ nổi trên mặt biển)

Trước khi đến khách sạn, hình như giữa chừng anh có xuống xe và ra ngoài vài lần.

Xe dừng trước cửa khách sạn bảy sao, giờ đã là buổi tối.

Khách sạn Burj Al Arab về đêm càng lộng lẫy hơn, mái vòm pha lê cực kỳ sang trọng, hai bên bể cá tản ra ánh sáng xanh lam huyền bí.

Cửa sổ sát đất của phòng Tổng thống có tầm nhìn hướng ra biển gần 270 độ, tuy ban đêm không nhìn rõ mặt biển, nhưng có thể nhận ra từ ánh đèn neon rằng đối diện là đảo nhân tạo lớn nhất thế giới, đảo Palm Jumeirah.

Vung tiền như rác giữa chốn xa hoa là chuyện thường ngày của Đoạn Tiêu. Nhưng cảm giác mới lạ của Hạ Ngưỡng đã sớm cạn kiệt trong những ngày này.

Trong phòng đốt trầm hương dễ chịu, cô lại không hề buồn ngủ.

Thấy di động lại mất tín hiệu, cô đang định kích hoạt dịch vụ chuyển vùng quốc tế thì lại được trợ lý Cừu mời đến phòng ăn phụ dùng bữa khuya.

Không biết ở phòng bên có nhân vật lớn nào đến mà có cả nhóm vệ sĩ đều đang đứng thẳng, mặc đồng phục, kỷ luật nghiêm minh giống một đội lính đánh thuê.

Hạ Ngưỡng lúc nào cũng bị người ta nhìn chằm chằm nên chẳng thể làm được việc gì khác.

Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nghĩ rằng, xem ra Đoạn Tiêu thật sự có công việc riêng cần xử lý, chứ không phải cố tình nhắm vào cô và chắc cũng không phát hiện ra mánh khóe cô dùng để trì hoãn.

Nhưng một tuần trôi qua, cái cớ đến kỳ kinh nguyệt của cô cũng hết hiệu lực.

Hạ Ngưỡng lo lắng, không biết tối nay phải làm sao.

Ban đầu cô không hề ôm ý định ngủ với anh để ở bên anh, mà chỉ vô tình có một đêm ngông cuồng nên cô đã ngủ với Đoạn Tiêu.

Cô đã sống đàng hoàng 20 mấy năm. Nếu thật lòng muốn đi đường tắt, bám víu cành cao thì cần gì phải đợi đến bây giờ.

Cô đang nghĩ miên man thì có giọng nói vang lên trong không gian yên tĩnh: “Yo, anh Đoạn của tôi còn đưa cô đến đây cơ đấy.”

Hạ Ngưỡng dừng động tác nhai, nhìn về phía phát ra giọng nói.

Vậy mà lại là Lư Tùng, người cô đã gặp ở bữa tiệc trước đó.

Gần 9 giờ rưỡi tối, người thừa kế của gia tộc Rothschild rời đi, cũng dẫn dàn vệ sĩ hùng hậu đi theo.

Đoạn Tiêu xoa ấn đường, quay đầu hỏi: “Người đâu?”

Trợ lý Cừu cất hợp đồng và máy tính, bước lên báo cáo: “Hạ tiểu thư ạ? Cô ấy vừa nói muốn ra ngoài đi dạo, đã đi được nửa tiếng.”

Đoạn Tiêu chỉnh chiếc đồng hồ đeo tay, thấy khó hiểu: “Giờ này còn ra ngoài?”

Trợ lý Cừu gật đầu: “Có Lỗ Ô lái xe theo trông coi, sẽ không gặp chuyện đâu.”

Miệng quạ đen thật linh nghiệm.

Vừa dứt lời, Lỗ Ô đã gọi điện thoại đến: “Xin lỗi trợ lý Cừu, e là không về trước 10 giờ được, cô Hạ nói muốn ăn mì xào Trung Quốc.”

Điện thoại đang bật loa ngoài, trợ lý Cừu còn chưa đáp lại.

Đoạn Tiêu ngồi bên, nghe câu này thì cười lạnh.

Cúp điện thoại, anh rút điếu thuốc trong bao ra, cắn trên môi rồi trầm ngâm hỏi: “Vừa rồi có ai đến?”

“Vài đại lý khoáng sản và dầu mỏ…” Trợ lý Cừu liệt kê từng người một, rồi nhắc đến người cuối cùng, “Cậu tư nhà họ Lư cũng đến.”

“Lư Tùng?”

“Vâng, anh ta còn nhờ tôi nhắn với cậu rằng bố anh ta cũng ở đây.”

Đoạn Tiêu cụp hàng mi đen rậm, nhưng chỉ hai giây sau, sắc mặt anh đã trở lại bình thường: “Chuẩn bị máy bay, đến sân bay.”

“Bây giờ?” Trợ lý Cừu vừa dùng điện thoại thao tác nhanh vừa hỏi, “Có việc gấp phải đi trước sao?”

Anh nhếch môi: “Đi bắt người.”

Nửa tiếng sau, chiếc xe thương vụ màu đen đỗ lại gần sân bay. Chỉ có một quán mì xào Trung Quốc ở đây, vệ sĩ trông chừng cô còn khá trẻ.

Chỉ biết cậu ấy tên là Lương Lỗ Ô, nhìn có vẻ chưa tới 20 tuổi.

Đến giờ Hạ Ngưỡng vẫn không biết rốt cuộc cậu ấy là người nước nào, có gương mặt Châu Á nhưng hình như không thạo tiếng Trung, nói chuyện rất chậm, và vì nói chậm nên ít nói.

Hơi giống Miểu Miểu nhà cô.

Hạ Ngưỡng nghe cậu ấy nói chuyện thì không khỏi nhớ đến Ôn Vân Miểu.

Sau khi lừa cậu ấy, nói mình muốn ăn mì xào, cô lại nói mình cần vào nhà vệ sinh gấp vì đến kỳ s.inh l.ý.

Thậm chí Lương Lỗ Ô còn không biết “Kỳ si.nh l.ý” là gì.

Hạ Ngưỡng mặt đối mặt, phổ cập khoa học cho chàng trai xa lạ cao lớn này, không hề né tránh ánh mắt: “Menstruation, I’m having my period*.”

(*Kỳ kinh nguyệt, tôi đang có kinh)

“…”

Có lẽ đây là lần đầu chàng trai này nói chuyện với một người con gái như cô, lại còn nói về chuyện này, lỗ tai cậu ấy đỏ bừng rồi hỏi mình có thể làm gì.

“Mua băng vệ sinh, loại dùng ban đêm, loại dài.” Hạ Ngưỡng đưa xiên mứt quả cô mua thêm cho cậu ấy, “Nè, phí chạy việc.”

Lương Lỗ Ô ngẩn ra, xua tay: “Trợ lý Cừu không cho phép chúng tôi nhận hối lộ.”

Hạ Ngưỡng nhìn cậu ấy, mỉm cười: “Tôi không đưa hối lộ cho cậu, cậu biết cả từ ‘Hối lộ’ cơ à?”

Sau khi đuổi cậu ấy đi, cô nắm chặt hộ chiếu, ví tiền và thẻ tín dụng trong túi, lập tức chạy đến quầy mua vé máy bay về nước.

Hàng người rất dài, may mà cô không cần ký gửi hành lý.

Theo dòng người lên chuyến bay đêm, Hạ Ngưỡng mặc niệm: Quên đi, một tuần này coi như là trả nợ, trả những gì cô đã nợ anh hồi cấp 3.

Nhưng trời không chiều lòng người, khi qua cửa hải quan thì cô bị chặn lại, bị đưa vào phòng tối.

Đây không phải là lần đầu tiên cô xuất ngoại, vì vậy cô cũng rất tò mò tại sao mình bị chặn. Vì chưa đầy nửa tiếng nữa là đã đến giờ máy bay cất cánh.

Ngồi trong căn phòng nhỏ chưa đến 10 phút, một nhóm người bước vào.

Thấy người chàng trai dẫn đầu, trái tim cô chùng xuống.

Đoạn Tiêu mặc một bộ đồ màu đen, đường tơ mạ vàng được đặt làm riêng vòng từ cổ tay áo đến quanh cánh tay. Vạt sơ mi phóng khoáng sơ vin nửa vời vào thắt lưng, nhưng chiếc quần tây lại thẳng tắp.

Khi đôi mắt thâm thúy kia nhìn sang, người ta vẫn không đoán được cảm xúc bên trong.

“Không phải em đã nói sẽ đi theo tôi sao?” Anh nhìn từ trên cao xuống, quan sát kỹ khuôn mặt cô, “Sao lại muốn đi trước?”

Hạ Ngưỡng tức giận đứng dậy, nhưng lại bị trợ lý Cừu chặn lại, cô tức run người: “Giờ anh không thèm giả bộ nữa rồi?”

Đoạn Tiêu cười khẽ: “Đáng lẽ tôi phải hỏi em câu này chứ?”

“Tối hôm đó, vốn dĩ tôi không hề uống rượu do bạn anh đưa, mà uống nước của anh.” Cô vạch mặt thẳng thừng, hất tay trợ lý Cừu ra rồi bước tới tát anh một cái thật mạnh, “Anh đã tính kế tôi từ sớm, anh thật vô liêm sỉ!”

Tiếng tát tai vang lên giòn giã.

Lòng bàn tay cô tê dại, mặt Đoạn Tiêu hơi bị lệch sang bên.

Đám người xung quanh không dám thở, ngay cả nhân viên hãng hàng không đằng sau cũng chỉ đứng nhìn. Sau khi được ra hiệu, trợ lý Cừu đưa tập tài liệu trong tay cho nhân viên bên Tổng cục Hải quan xem xét.

Đó là một bản báo cáo điều trị của bệnh nhân tâm thần, tên người bệnh là Hạ Ngưỡng.

Mà giấy chứng nhận người giám hộ của cô ở nước ngoài cũng đã được đổi thành thông tin của Đoạn Tiêu.

Hạ Ngưỡng không nhìn rõ chữ trên tập tài liệu đó, nhưng sau khi thấy người của bên Hải quan rời khỏi phòng, cô đoán được đó là thứ gây bất lợi cho cô.

Cô muốn đuổi theo hỏi cho rõ, nhưng lại bị Đoạn Tiêu nắm một tay, kéo về trước mặt anh.

Cổ tay Hạ Ngưỡng đớn đau khi bị anh nắm chặt, cô giận giữ trừng mắt: “Anh đã làm gì?”

“Đáng tiếc thật.” Giọng anh ẩn chứa lửa giận vì bị khiêu khích, rồi cơn phẫn nộ lại hóa thành nụ cười tiếc thương, “Không làm một vũ công nổi tiếng gần xa, lại muốn làm một bệnh nhân tâm thần.”

Bình Luận (0)
Comment