Trong suốt một tuần trên du thuyền, Hạ Ngưỡng đã nghĩ ra vô số lý do để biện minh cho tình cảnh khốn cùng của mình.
Cô từng nghĩ, cứ rộng lượng một chút, coi như đây là một trò chơi dành cho người trưởng thành và sẽ sớm kết thúc thôi. Ngay cả khi Lư Tùng đã cho cô biết rằng lần uống nhầm đồ uống kia không phải tai nạn, nhưng vì yếu mềm nên cô muốn nhân nhượng cho êm xuôi.
Chuyện đó đã qua lâu rồi, lại không có bằng chứng.
Cô sức yếu lực mỏng, không có cách nào kiềm chế Đoạn Tiêu.
Cô chỉ là một người phụ nữ thành thị bình thường, có thể làm gì được người như Đoạn Tiêu?
Huống hồ giữa hai người quả thật có chuyện vướng mắc hồi cấp 3. Anh từng giúp đỡ cô, cũng dứt khoát chia tay như cô mong đợi.
Đêm đó anh rắp tâm tính kế, vậy coi như cô trả nợ.
Cô cho rằng mình đã nhượng bộ rất nhiều, muốn vờ như không có chuyện gì xảy ra. Cô muốn về nước, muốn bỏ lại những ký ức nơi đây.
Thế nhưng, người không buông tha cho cô lại là Đoạn Tiêu.
Cô bị đưa thẳng từ sân bay lên xe của anh một cách chính thức và công khai.
Vì anh đã đưa ra bản báo cáo điều trị nên chẳng ai quan tâm đến cô nữa, cô cũng không biết mình sẽ lại bị đưa đi đâu.
Cửa kính trong xe không thấy được tình hình bên ngoài, chỉ có hai người họ ngồi ở hàng ghế sau của chiếc xe Minivan hạng sang.
Đoạn Tiêu ngồi cạnh cô, đôi chân dài gác lên chỗ để chân, trên tay anh đang cầm túi đá viên y tế để chườm mặt. Nhưng dù được xử lý kịp thời thì gò má anh cũng không tránh khỏi sưng đỏ.
Lực tác động sẽ tương hỗ lẫn nhau, lòng bàn tay Hạ Ngưỡng vẫn tê rần đau nhức.
Cảm giác ngột ngạt trong không gian kín mít cũng vơi đi đôi chút khi xe dừng lại ở một địa điểm nào đó. Cửa xe được mở ra, luồng khí nóng bên ngoài theo gió ùa vào.
Trợ lý Cừu đưa chiếc mũ lưỡi trai màu đen tới, Đoạn Tiêu nhận lấy đội lên đầu. Chắc để làm nổi bật phần tối trên mặt anh, tránh người ta chú ý đến dấu tay hằn trên mặt anh.
Hạ Ngưỡng lạnh lùng nhìn họ.
Ngay sau đó, anh đã vươn tay nắm lấy cổ tay cô và kéo cô xuống xe.
Cô hơi vùng vẫy, nhưng chút sức yếu ớt đó chẳng khác nào châu chấu đá xe. Phản kháng dưới sự áp chế tuyệt đối là hành vi vô nghĩa, chỉ khiến bản thân mất mặt hơn.
Hạ Ngưỡng bị anh kéo vào thang máy ngầm, oán hận ngập đầy trong mắt cô: “Anh còn muốn làm gì!”
Đoạn Tiêu không nói một lời, kéo cô vào trong.
Hai cánh cửa nặng nề từ từ mở ra, đám vệ sĩ cao to đứng đầy tứ phía. Tiếng ồn đang bị đè nén nơi đây bỗng trở nên rõ ràng, mấy chiếc lồng bát giác căng dây xích sắt như ngầm báo cho khách ghé thăm biết rằng chỗ này là một võ đài quyền anh dưới lòng đất.
Họ kề vai, ngồi cạnh nhau ở vị trí quan sát tốt nhất trên lầu hai.
Tiếng dây xích kéo lê trên mặt đất dưới kia thật đinh tai nhức óc. Trên khán đài nhốn nháo, đã có một số người ngồi vào chỗ.
Xung quanh rất ồn, không khí tràn ngập đủ loại mùi thuốc lá và rượu.
Những nữ phục vụ bưng rượu và đồ ăn đến đều là những người đẹp tóc vàng mắt xanh, chân dài miên man. Trong đêm hè nóng nực, mấy mảnh vải họ mặc trên người chẳng khác gì đang ở bể bơi.
Hạ Ngưỡng đã đến đây, nhưng không biết rốt cuộc anh đang làm gì.
Mãi đến khi tất cả đèn trong khán phòng tắt hẳn, một chùm đèn rọi thẳng vào chiếc lồng bát giác đằng trước. Có mấy người đang đứng trong chiếc lồng, và người đang tr.ần tr.uồ.ng lại đang đứng đối diện với những người bên trong chính là chàng trai vừa bị cô lừa đi lúc này.
Cậu ấy thật sự vạm vỡ, gia nhập đoàn vệ sĩ từ rất sớm.
Nhưng trông cậu ấy non nớt và gầy hơn mấy võ sĩ quyền anh đối diện rất nhiều.
Vẫn còn quá trẻ, còn chưa lớn bằng Ôn Vân Miểu, nhưng trên người cậu ấy chi chít những vết sẹo cũ.
Khán giả ở đây đã bắt đầu đặt cược, màn hình lớn hiển thị thông tin cá nhân của Lương Lỗ Ô. Năm nay 19 tuổi, găng tay đấm bốc nặng 10 ounce…
Câu cuối cùng thông báo cho khán giả biết rằng cậu ấy đã ký vào giấy cam kết sinh tử, là người bán mạng trên võ đài.
Khi trận đấu bắt đầu, bầu không khí dưới khán đài còn dữ dội hơn cả trên sàn đấu. Đứng đối diện với đấu trường khốc liệt căng lưới thép, kẻ nào cũng phấn khích reo hò.
Trận đầu tiên, cậu ấy đấu với một võ sĩ quyền anh mới. Nhưng thể trọng của hai người họ không cân xứng, người đối diện nặng hơn Lương Lỗ Ô những 20kg.
Quyết đấu hai hiệp trên võ đài, từng cú móc trái, từng cú đấm thẳng liên tiếp được giáng xuống.
Sức mạnh của những khối cơ bắp căng phồng như châm ngòi cho khí thế trong võ đài, cảm giác đau đớn khi những cú đấm trúng đích móc vào da thịt, đều bị tiếng hò hét trên khán đài át đi.
Hạ Ngưỡng nắm chặt một bên tay vịn ghế, cô không thể xem nổi loại đấu tranh sinh tử này.
Huống chi, chàng trai trẻ trên sàn đấu vừa nhận xiên mứt quả cô đưa cách đây không lâu, nhưng bây giờ mặt cậu ấy đã be bét máu. Thoáng nhìn thì đang chiếm ưu thế đấy, nhưng rõ ràng cậu ấy cũng đang bị thương không nhẹ.
“Lương Lỗ Ô, kẻ không quốc tịch, em bảo cậu ấy thả em đi?” Cuối cùng Đoạn Tiêu bên cạnh cũng nở nụ cười, liếc nhìn cô bằng đôi mắt đen ẩn đầy châm biếm, “Em có biết cái mạng của nó là do anh cho không?”
Hạ Ngưỡng quay lại nhìn anh với vẻ khó tin, đang đoán ý nghĩa trong những lời anh nói lúc này, giọng cô run rẩy: “Tôi không bảo cậu ấy thả tôi đi… Tôi, tôi lừa cậu ấy.”
“Không phải em rất giỏi lợi dụng ưu thế của mình sao?” Đoạn Tiêu đưa tay ra, chạm đầu ngón tay lạnh lẽo vào mặt cô, “Cậu ấy không ngu, em cũng đừng giả ngu với tôi nữa.”
Một vệ sĩ từ năm mười lăm, mười sáu tuổi đã đổi ba đời chủ, sao lại bỏ vị trí chỉ vì dăm ba câu dối trá lọc lừa của cô.
Nhưng Hạ Ngưỡng làm sao có thể thừa nhận được?
Quả thật, cô biết mình đã lợi dụng sự rung động mơ hồ và lòng trắc ẩn của chàng trai trẻ đối với một người khác phái xinh đẹp, vừa vô tình, cũng vừa cố ý lừa cậu ấy đi.
Cho nên, trong lòng ba người họ đều biết rõ lý do Lương Lỗ Ô thất trách.
Bắt cậu ấy đấu một trận sinh tử không chỉ là hình phạt Đoạn Tiêu đưa ra với tư cách chủ nhân, mà còn là lời cảnh cáo.
Hiệp đấu này kết thúc, người đối diện đã bị Lương Lỗ Ô hạ gục. Khán giả bên dưới la ó chế giễu khi kẻ thua cuộc ngã xuống, máu trên sàn đấu được dọn sạch.
Lượt tiếp theo nhanh chóng bắt đầu, sau một trận đấu ác liệt, chắc chắn cậu ấy sẽ đuối sức khi đấu với những võ sĩ cùng hạng cân.
Trận đấu thứ ba, võ sĩ quyền anh mà cậu ấy phải đối đầu là một người da đen, mỗi quyền đấm thẳng đều hung hăng chí mạng.
Lương Lỗ Ô rất có khả năng chiến đấu, nếu không thì đã chẳng có mức giá cao đến vậy khi còn trẻ tuổi. Nhưng nếu phải đánh liên tục thì sớm muộn gì sức lực của cậu ấy cũng sẽ bị bào mòn, cạn kiệt.
Tiếng “Loảng xoảng” vang lên, chàng trai trẻ bị đá vào lưới sắt, phun ra một ngụm máu, đầu cọ vào lưới thép, từ từ trượt xuống.
Có những kẻ kích động dưới khán đài đã xông tới lồng bát giác, giật mạnh lưới sắt, cố gắng túm tóc cậu ấy, la ó chửi bới.
“Chết chưa? Chưa chết thì đứng dậy!”
“Tao đặt cược 30 vạn rupee vào mày đấy, đánh nó tiếp đi!”
“Không phải lát nữa còn phải đấu đơn với Báo sao? Đừng chết ở vòng này, làm tao cụt hứng!”
Có vẻ như bọn họ còn quan tâm đến thắng thua hơn cả võ sĩ trên sàn đấu, họ chẳng để tâm đến mạng sống của võ sĩ. Cảm giác thỏa mãn tột độ từ sự khát máu và lợi ích từ việc đặt cược mới khiến người ta mê đắm.
Trước đây Hạ Ngưỡng chưa từng trải nghiệm những góc tối nơi đất khách quê người.
Từ những lời đám người đó nói ra, cô ý thức được nếu Lương Lỗ Ô đánh tiếp thì chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.
Cô đã liên lụy đến cậu ấy.
Cũng do cô nhất thời muốn bỏ trốn, khiến cậu ấy đánh mất niềm tin của chủ nhân.
“Chuyện tôi muốn rời đi hoàn toàn không liên quan đến cậu ấy, cậu ấy là thuộc hạ của anh mà?” Cô không dám nhìn xuống khán đài nữa, túm lấy tay Đoạn Tiêu, “Cậu ấy còn nhỏ tuổi như vậy! Sao anh lại đối xử với cậu ấy như thế?”
Đoạn Tiêu không hề lay động, đường nét cứng rắn dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm sắc bén, hỏi ngược lại: “Tại sao em đối xử với cậu ấy như vậy?”
Ngón tay Hạ Ngưỡng nắm chặt lại, nghe tiếng hò reo lại vang lên dưới sàn đấu mà chỉ thấy máu dồn lên não.
Cô cắn răng, dịu giọng: “Xin lỗi, tôi không cố ý… Xin anh đừng để họ đánh tiếp nữa, xin anh.”
Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt đẫm lệ của cô, khó hiểu: “Em luôn khóc vì những người không quan trọng.”
Hơi thở của cô nghẹn lại, nước mắt tuôn như mưa trên gương mặt thanh tú động lòng, móng tay cô bấm sâu vào xương cổ tay anh mà không hề nhận ra.
Trợ lý Cừu bên cạnh chú ý tới, đang định bước lên ngăn cản thì Đoạn Tiêu đã dùng ánh mắt ngăn lại, bảo anh ấy dẫn người lên đây.
Bàn tay đang bấu chặt tay anh đã ướt đẫm mồ hôi, Đoạn Tiêu nhìn cô, từ từ thở hắt một hơi dài. Anh biết Hạ Ngưỡng không cố ý, cô đã bị dọa đến hồn bay phách lạc.
Cánh tay dưới đầu những ngón tay ấy đã bị rách da.
Có cảm giác ẩm ướt, máu thấm vào kẽ tay cô.
Bấy giờ Hạ Ngưỡng mới hoảng hốt buông tay, mặt mày tái mét, miệng vẫn lẩm bẩm xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Nhưng ngay sau đó, mùi máu tanh nồng nặc ập đến.
Là Lương Lỗ Ô bị hai vệ sĩ lôi lên, găng tay và dụng cụ bảo vệ răng của cậu ấy vẫn chưa được tháo ra. Toàn thân cậu ấy ướt đẫm máu và mồ hôi, bất lực nằm rạp trên mặt đất.
Dưới sàn đấu lại có một vòng đấu mới giữa các võ sĩ, không ai để tâm đến sự sống chết của võ sĩ ở hiệp đấu trước.
Hạ Ngưỡng thấy chàng trai trẻ gần như toàn thân đầy máu, quay mặt đi không nỡ nhìn thêm, sự áy náy và hối hận trong lòng sắp nhấn chìm cô.
Đoạn Tiêu hơi cúi người, giẫm giày lên xương bả vai của đối phương, ra hiệu cho chàng trai trẻ ngẩng đầu: “Cô ấy đẹp lắm, đúng không?”
Cô đang định lên tiếng thì đã thấy ánh mắt cảnh cáo của anh.
Đoạn Tiêu hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen bị vành mũ che khuất cứ nhìn cô chằm chằm như thế, anh nắm lấy tay cô: “Bây giờ tôi hơi tức giận, em có chắc là còn muốn nói không?”
Răng môi Hạ Ngưỡng run rẩy, nước mắt sợ hãi đã tích tụ quá nhiều, nhiều đến mức chẳng nhìn rõ bóng dáng anh.
Lương Lỗ Ô quỳ trên đất thở hổn hển, mím môi thốt ra mấy chữ. Vì kiệt sức nên cậu ấy lặp đi lặp lại nhiều lần.
Cậu ấy nói: “Là lỗi của tôi.”
Tò mò về người phụ nữ của chủ nhân là điều bất kính, nói cậu ấy vì sắc đẹp mà sinh lòng tham thì cũng không hẳn.
Cậu ấy đi theo Đoạn Tiêu hai năm, những người tiếp cận anh nếu không phải vì lợi ích thì cũng vì d.ục v.ọng. Nhưng Hạ Ngưỡng không cần gì cả, giống một tờ giấy trắng không cần người ta tốn tâm tư tìm hiểu.
Cậu ấy biết rõ cô đang lừa mình, biết cô muốn bỏ đi nên mới nói muốn ăn mì xào. Nhưng cậu ấy vẫn nhận xiên mứt quả cô đưa và để cô rời đi.
Những người đứng cạnh đã sớm chai sạn trước cảnh tượng này.
Không một ai động lòng, cũng có nghĩa là Hạ Ngưỡng hoàn toàn đơn độc.
Đoạn Tiêu thu chân lại, chán nản nhếch môi: “Lát nữa cậu ấy còn mấy trận?”
Trợ lý Cừu cung kính trả lời: “Một trận, với Báo.”
Nhưng ai cũng nhìn ra được Lương Lỗ Ô đã sức cùng lực tận, chẳng còn sức đấu thêm trận nào nữa. Bọn họ đấu sinh tử, nói không chừng trận tiếp theo sẽ là trận cậu ấy bỏ mạng.
Hạ Ngưỡng bị anh kéo lại gần, hoảng sợ nhìn anh.
Đoạn Tiêu cười khẽ: “Em không muốn cậu ấy đánh tiếp?”
Nước mắt vẫn chưa khô, cô vội gật đầu.
“Vậy hôn tôi một cái.”
Hạ Ngưỡng sững sờ.
“Giống nụ hôn em đã trao cho tôi trong tuyết năm đó.” Đoạn Tiêu không hề cảm nhận được yêu cầu này của anh lố bịch như thế nào, còn mặc cả, “Đừng hôn cho có lệ.”
Cô đã không còn tâm trí để suy xét, thậm chí còn vứt bỏ sự xấu hổ khi bị một đám người bao vây: “Hôn, hôn xong anh sẽ đưa cậu ấy đi bệnh viện chứ?”
Vết thương kiểu này chưa đến mức chết người, từ bao giờ mà cần phải đưa đến bệnh viện mới khỏi?
Đoạn Tiêu cười khẽ, nhướng môi: “Ừhm.”
Hạ Ngưỡng đứng dậy, như thể đã hạ quyết tâm lao vào, áp sát lên đôi môi mỏng của người đàn ông. Cô đã sớm không còn ấn tượng gì về nụ hôn trong tuyết năm đó, chỉ nhớ là một nụ hôn ẩm ướt và nóng bỏng.
Nhưng dù có tự cổ vũ bản thân thế nào, cô vẫn không kìm được run rẩy.
Chiếc mũ của Đoạn Tiêu bị cô kéo ra, ngay sau đó anh nắm lấy cằm cô, lạnh giọng: “Anh đã nói rồi, đừng hôn cho có lệ.”
Giọng anh trầm xuống, ngũ quan anh tuấn sắc bén càng nhuốm vẻ áp bức.
Hạ Ngưỡng bị dọa đến nỗi nói năng lộn xộn: “Tôi không có, tôi…”
Không để cô nói hết những lời bào chữa, Đoạn Tiêu kéo cô đi thẳng ra ngoài. Bước chân cô không vững, loạng choạng nhìn về sau.
Đúng lúc thấy Lương Lỗ Ô ngước mắt lên, đôi mắt đỏ ngầu như con thú nhỏ.
Hình như trải qua chuyện này, Hạ Ngưỡng đã nhận ra tình cảnh của mình, cũng nhận ra Đoạn Tiêu đã không còn là anh của ngày xưa.
Một mặt tàn nhẫn vô tình của anh được phóng đại trước mắt cô, càng thêm cụ thể.
Lên xe rồi, cô vẫn còn lo lắng cho chàng trai vừa nãy, nhưng giọng điệu có phần dè dặt: “Rốt cuộc anh có đưa cậu ấy đến bệnh viện không?”
Đoạn Tiêu nhìn sang, mắt không gợn sóng.
Cô thôi không nhìn nữa, mặt mày tái nhợt: “Vừa nãy anh đã đồng ý với tôi. Tôi đã quay về, anh không cần phải làm khó một cậu nhóc, cậu ấy còn quá nhỏ tuổi, cậu ấy,…”
“Khụ!” Trợ lý Cừu ngồi ở hàng ghế trước kịp thời cắt ngang, “Sếp Đoạn, máy bay được sắp xếp vào tối ngày kia.”
Hạ Ngưỡng tuyệt vọng nhìn anh ấy cầu cứu.
Trợ lý Cừu khẽ gật đầu với cô, ý bảo cô không cần lo cho Lương Lỗ Ô nữa. Đương nhiên, nếu cứ nhắc mãi về con người này trước mặt Đoạn Tiêu thì đấy không phải là lựa chọn sáng suốt.
Cô bình tĩnh lại đôi chút, cúi đầu im lặng.
Xe quay trở lại khách sạn Burj Al Arab.
Hạ Ngưỡng ngây người nhìn cánh cửa xe đang mở hé, vẫn cảm thấy thật hoang đường: “Cho tôi một lý do đi, tôi đã làm sai điều gì?”
Ánh mắt Đoạn Tiêu chìm trong bóng tối: “Tôi chỉ cần em ở bên tôi, giống như ngày xưa.”
Cô thấy nực cười: “Chúng ta đã chia tay lâu rồi, anh nhất định phải níu kéo quá khứ sao?”
Sáu năm, bạn trai mới, cuộc sống mới, lâu thật rồi.
Anh lười biếng rũ mi xuống: “Em đã bước tiếp, còn tôi thì không.”
Vật lộn cả đêm cho đến khuya, đôi bên đều xé bỏ lớp mặt nạ giả tạo. Cô không cần phải tìm trăm phương ngàn kế để trì hoãn trốn chạy, anh cũng lười phải chơi trò mèo vờn chuột với cô.
Hạ Ngưỡng bị ném vào bồn tắm một cách thô bạo, nước từ vòi hoa sen trút xuống không báo trước, làm ướt đẫm quần áo trên người cô.
Đoạn Tiêu ngồi bên mép bồn tắm, lạnh lùng nhìn cô: “Tự cởi.”
Cô đặt tay lên khóa kéo áo khoác, dù đã không còn gì để làm vốn liếng nhưng vẫn ngoan cố chống cự: “Anh vẫn sẽ cho tôi về nước chứ?”
Không nhận được câu trả lời, Hạ Ngưỡng nhớ lại câu uy hiếp ban đầu của anh. Cô không muốn làm bệnh nhân tâm thần, vì thế giọng nói yếu ớt lại vang lên trong phòng tắm trống trải.
“Sức khỏe của em gái tôi không tốt, em ấy từng làm phẫu thuật ghép tạng. Hiệu quả sau phẫu thuật kém, phải uống thuốc thường xuyên, ngoài tôi ra thì không còn người thân nào chăm sóc em ấy nữa.”
“Tôi có mấy người bạn khá thân, biết tôi mất tích, họ sẽ đi tìm.”
“Ngày nghỉ phép của tôi cũng sắp hết…”
Dưới ánh đèn, mái tóc đen nhánh như dòng thác của cô ướt sũng, dán vào gương mặt trắng bệch. Bóng mi đổ xuống mí mắt, mí mắt vẫn còn hơi sưng.
Thật ra có nói cũng vô ích.
Nếu Đoạn Tiêu có thể đồng cảm thì đã không sớm giăng bẫy lừa cô chui vào.
“Tốt nhất đừng khóc nữa, phiền lắm.” Anh đặt đầu ngón tay dưới cằm cô, nâng lên. “Muốn trở về không?”
Hạ Ngưỡng kìm nén tiếng khóc, bình tĩnh nhìn anh.
Cô cho rằng anh đang hỏi một câu vô nghĩa.
Đoạn Tiêu tắt vòi hoa sen đang xối vào mặt cô, di chuyển hai tay xuống dưới, hờ hững lướt qua cần cổ thon dài và xương quai xanh của cô: “Em đùa giỡn với tôi hai ngày rồi.”
Cô nghe không hiểu, nhưng khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt hẹp dài và đen thẫm của anh thì mặt cô lại đỏ bừng.
Kỳ kinh nguyệt của cô chỉ kéo dài năm ngày, trên thực tế đã hết từ lâu.
Trước hôm nay, cô vẫn một mực lừa anh để câu giờ, hóa ra anh biết.
Chống lòng bàn tay lên thành bồn tắm, anh cúi đầu, chạm vào làn tóc lạnh lẽo của cô, giọng khàn khàn: “Chiều ý tôi.”
Hạ Ngưỡng siết chặt bàn tay đang giấu trong áo khoác vì xấu hổ.
Cô hiểu câu này, nhưng không biết làm.
Không phải cô giả bộ thẹn thùng, mà thật sự không có kinh nghiệm.
Đêm đó, cô ngủ với anh lúc mơ mơ màng màng, cô vốn không làm gì cả, chỉ nhớ được là do anh chủ động.
Đoạn Tiêu thấy cô do dự thì lùi dậy, định bỏ đi.
Hạ Ngưỡng tưởng anh muốn đi, vô thức đưa tay kéo lại. Nhưng cô lại nắm nhầm chỗ, ở góc độ và khoảng cách này của cô, vừa khéo đưa tay nắm lấy thắt lưng anh.
Anh cụp mắt, ấn cô xuống với vẻ thích thú: “Rồi sao nữa?”
Sau đó… vốn dĩ không cần cô động tay.
Trong khoảnh khắc do dự, nụ hôn của Đoạn Tiêu đã phủ xuống. Hơi thở nam tính nồng nàn và mạnh mẽ bao trùm toàn bộ con người cô, hàng mi đen dày quét qua gò má cô.
Anh nắm bàn tay vụng về của cô: “Chưa từng cởi? Chỉ dạy một lần thôi đấy.”
“…”
Làm chuyện này với anh trong lúc tỉnh táo khiến Hạ Ngưỡng vô cùng xấu hổ. Cô vẫn e sợ nét thâm sâu khó lường của anh, còn phải chịu đựng để anh thân mật.
Ánh đèn sáng rõ, cô nhìn thấy hình xăm xương rắn dữ tợn trên hông trái của Đoạn Tiêu, sợ tới mức co rúm lại.
Nước ấm trong bồn tắm vẫn đang chảy, sắp ngập qua đầu cô.
Hạ Ngưỡng bị sặc nước, được một bàn tay to lớn vớt lên kịp thời. Trán cô ướt nhẹp không rõ là nước hay mồ hôi, môi bị cắn m.út đỏ bừng, vành tai cũng nóng ran.
Cảm xúc của loại chuyện này vốn là hai chiều, cứ coi như đang ngủ với trai bao nổi tiếng ở hộp đêm vậy.
Cô âm thầm tự an ủi bản thân, thử thả lỏng, cũng để bản thân dễ chịu hơn. Eo nhỏ mềm mại bị giữ chặt, nước trong bồn tắm tràn ra ngoài, bắn tung tóe lên sàn gạch men dát vàng.
Đoạn Tiêu ôm cô gái đang ướt sũng ra khỏi mặt nước, nhưng vẫn chưa đủ, anh về phòng tiếp tục dày vò cô.
Trên trần phòng ngủ chính, đối diện giường lớn là một tấm gương to và hoàn chỉnh. Từng chuyển động mạnh mẽ của bờ vai, gáy, và những thớ cơ bắp từ xương sống xuống thắt lưng của anh đều hiện rõ trong gương.
Hơi thở của Hạ Ngưỡng càng lúc càng gấp gáp, bật ra tiếng kêu thất thanh, khi ấy anh mới miễn cưỡng dừng lại.
Cô che mắt bằng mu bàn tay, xấu hổ xen lẫn giận dữ, hỏi bằng giọng run run: “Đêm đó… sao anh lại khóc?”
Đoạn Tiêu vùi mặt vào hõm cổ nóng ẩm đầy mồ hôi của cô, cắn nhẹ rồi nói: “Em lầm rồi, tôi vốn là một kẻ hèn hạ.”
Cô đau đớn rụt bờ vai và cổ, vành mắt đã đỏ lên, nhưng động tác này lại giống như muốn gần sát anh hơn.
“Em lừa tôi.” Anh vẫn đè lên người cô, nhưng lại trách móc như thể mình chịu ấm ức, “Tôi cũng muốn rút lại hứa hẹn của mình.”
Có cuộc sống mới thì sao, cùng lắm thì tạo ra một sợi dây ràng buộc khác.