Đúng vậy. Khế ước máu đang trở nên ngày càng mạnh.
Mỗi giây trôi qua, cơ thể cậu lại càng khó khống chế hơn.
Đáng lẽ cậu phải nhận ra điều đó từ sớm, chí ít là từ khi chính tay đánh Saint Delia lại bị phản phệ bằng hình phạt linh hồn.
Lúc Saint Delia còn "sống", cậu đánh gã cũng đâu có bị gì.
Chúc Minh Tỉ gồng hết sức kiểm soát thân thể, nhưng rồi vẫn thấy mình lại vẽ thêm một nét nữa.
"Đúng, đúng rồi, chính là như thế." Saint Delia gấp gáp giục, "Đừng có lề mề, mau vẽ xong trận pháp, rồi..."
Rồi thì sao?
Sẽ thế nào?
Giữa đau đớn và lửa cháy, Saint Delia cười rộ lên, đầy chờ mong.
Không rõ là do Saint Delia lộ rõ cảm xúc, hay vì Ma gương vốn có thể nhìn thấu lòng người.
Chúc Minh Tỉ đã nhìn ra âm mưu của gã một cách rõ ràng chưa từng có:
- Sau đó, gã sẽ cưỡng chế ký khế ước xương với cậu - một Chúc Minh Tỉ không còn chút năng lực phản kháng nào.
Dù vẫn chỉ là khế ước chưa hoàn chỉnh, cũng chẳng sao cả.
Khế ước máu nửa vời + khế ước xương nửa vời = đã đủ để làm rất nhiều chuyện.
Ngón tay Chúc Minh Tỉ vì cố ghì lại mà gãy mất một đốt, nhưng đốt thứ hai vẫn cố động đậy, muốn hoàn thành trận pháp đưa cậu xuống tận cùng vực thẳm.
Nhưng linh hồn cậu không chấp nhận.
"Đừng ngoan cố nữa," Saint Delia bắt đầu mất kiên nhẫn, "Ngươi giằng co cũng vô ích thôi, rồi cũng sẽ phải thỏa hiệp. Huống hồ, ta mà chết thì ngươi cũng chết."
"Chúc Minh Tỉ," gã nói tiếp, "ngươi không muốn gặp Rociel nữa à?"
Muốn chứ.
Cả người Chúc Minh Tỉ như tê dại, tất cả xương cốt đều chua xót đến run rẩy. Chỉ cần nghe đến cái tên "Rociel", cậu liền phát điên, liều lĩnh muốn sống.
Đừng cố nữa, thôi bỏ đi.
Giằng co thì được gì chứ? Cuối cùng chẳng phải vẫn là hồn bay phách tán sao?
Ký khế ước xương thì sao? Làm nô lệ cho Saint Delia thì sao?
Dù có bị biến thành vũ khí để gã tấn công Rociel...
Dù có mất hết lý trí, bị thao túng như con rối...
- Nhưng vẫn là đang sống.
Chỉ cần còn sống, thì vẫn còn hi vọng.
Chúc Minh Tỉ nhắm mắt. Rồi lại mở ra.
Ngón tay cậu cuối cùng cũng cử động.
Động tác cực nhanh, gần như để lại tàn ảnh. Ma lực khổng lồ tuôn ra từ vòng tay pháp thuật, truyền vào phần đốt xương còn sót lại, vẽ nên một trận pháp cấp Thánh phức tạp trên nền đất thêu chỉ vàng.
Saint Delia thở phào một hơi.
Gã gật đầu tỏ vẻ hài lòng, vừa nghiến răng chịu đựng đau đớn tột cùng, vừa nhìn trận pháp được vẽ ra bằng ánh mắt hân hoan đầy hứng khởi.
Nhưng chỉ vừa liếc qua, gã đã cảm thấy một cơn rét buốt thấu xương.
"......Ngươi đang làm gì vậy?" Giọng gã bắt đầu run lên không kiểm soát nổi.
Chúc Minh Tỉ dừng tay, ngẩng đầu nhìn gã.
"Saint Delia, ngươi chắc chắn sẽ chết." Chúc Minh Tỉ vừa nói vừa hạ xuống nét cuối cùng. Giọng cậu nhẹ tênh, vang giữa dòng sông chỉ vàng: "Nhưng ta cảm thấy, ta có thể sống."
Trận pháp Thánh Quang chói lọi cuối cùng cũng thành hình.
Thánh khiết. Rực rỡ. Đẹp đến lặng người. Đem theo sức mạnh thanh tẩy mọi ô uế, nó nhấn chìm hoàn toàn Saint Delia trong đống lửa.
Không để lại một mảnh xương.
Cùng lúc đó, linh hồn của Chúc Minh Tỉ cũng bắt đầu tan rã.
Dù có bị ký khế ước xương, thì ít nhất cũng gọi là còn "sống".
Chỉ cần sống là còn hy vọng.
Nhưng, liệu Chúc Minh Tỉ nhất định sẽ chết sao?
Con người Chúc Minh Tỉ không thể nào sống lại được.
Vậy gương linh Chúc Minh Tỉ thì sao?
Nếu tương lai không thể thay đổi, nếu số phận đã định sẵn không thể tránh...
- Vậy thì.
- Nếu cậu nhớ không lầm...
Vào rạng sáng hôm Saint Delia bị chém làm đôi, Ma Vương tương lai còn được Ma gương dẫn xuyên qua thời không một lần.
Chúc Minh Tỉ có thể cảm nhận rõ ràng linh hồn mình đang bay tán loạn, ý thức dần tan biến.
Thế nhưng cậu lại mang một tâm trạng bình thản chưa từng có, nhẹ nhàng đón lấy màn đêm đang đến gần.
Ngay khoảnh khắc trước khi chết, cậu thậm chí khẽ mỉm cười.
Không vì lý do gì cao siêu cả.
Chỉ là bất chợt nhớ lại một chuyện xưa.
Cậu nhớ đến năm đó, cậu và Ma Vương từng bị tám người sói rượt ở thung lũng Ánh Trăng. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Ma Vương đã dùng một cách gần như tự sát để đưa cả hai thoát hiểm.
Sau đó, cậu từng hỏi hắn: "Trước đó tại sao ngài lại tự tin mình sẽ sống sót đến vậy?"
Ma Vương cười đầy đắc ý: "Bởi vì Thánh khí tiên đoán không bao giờ sai."
Thật nực cười!
Chỉ vì một "lời tiên tri" mà dám tin chắc bản thân không chết.
Khi ấy cậu đã thật lòng muốn bóp cổ hắn một trận.
Không ngờ đến hôm nay, chính cậu lại đưa ra một lựa chọn y hệt.
Được thôi. Được thôi.
Ngay khoảnh khắc ý thức hoàn toàn tiêu tan,
Chúc Minh Tỉ thầm lặp lại trong lòng:
"Mong rằng lời tiên đoán của Thánh khí sẽ không sai."