Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách

Chương 131

 
Trước khi rời đi, Chúc Minh Tỉ đã dùng máu làm dẫn, lấy mạng làm khế ước, chế ra một loại dược có thể giam cầm Ma Vương trong ba ngày, rồi dụ hắn uống vào.

Thế nhưng thực tế, đến ngày thứ hai, Ma Vương đã tỉnh dậy từ cơn mê, thứ thuốc ấy đã mất tác dụng sớm.

"Chắc chắn là vì A Tỉ đã thật sự trở thành một Vong linh rồi..."

Ma Vương vừa run tay vẽ trận truyền tống bằng mũi đao, vừa tái mặt lẩm bẩm.

-

Mọi người đều biết, kể từ khi vương tử Tinh Linh Rociel chết đi sống lại như một kỳ tích, Ma Vương ẩn mình trong rừng Ma pháp đã hoàn toàn biến mất suốt ba mươi năm.

Mãi cho đến đêm nay, một đêm chẳng có gì đặc biệt, tung tích của Ma Vương lại một lần nữa xuất hiện tại lưu vực sông Andona - nơi dẫn dắt các Vong linh.

Tin đồn đầu tiên lan ra từ miệng những Vong linh mới sinh.

Những kẻ mới chỉ tồn tại được một ngày, hai ngày, chưa hề nhớ ra tên mình hay ký ức kiếp trước, mờ mịt với cả thế giới xung quanh, vậy mà khi nhắc đến người kia, ai nấy đều cùng một dáng vẻ co rúm run rẩy.

Bọn họ vốn chỉ lặng lẽ trôi giữa dòng sông, vô định bước đi trong bóng tối, hoặc tò mò lần mò khám phá thế giới xa lạ này...

Bỗng nhiên, một sức mạnh khủng khiếp, quái dị, không tài nào chống lại đã nhấn họ vào một trận pháp, cưỡng chế đưa họ đến trước mặt một người.

Kẻ đó có mái tóc đen nhánh, đôi mắt cũng đen thẳm, hai chiếc sừng màu đen trên đầu phát ra ánh sáng âm u và lãnh lẽo dưới ánh trăng.

Hắn không chừa bất kỳ một Vong linh mới sinh nào, cưỡng ép gọi tất cả đến trước mặt, dùng đôi mắt đen lạnh lùng, vô cảm nhìn chằm chằm Vong linh cho đến khi xương cốt của bọn họ run rẩy vì sợ hãi. Chỉ khi ấy, hắn mới lạnh lùng vung tay ném họ đi như ném rác.

"Trời ơi! Ngươi gặp phải Ma Vương rồi đấy!"

Nghe xong lời kể của họ, những Vong linh trưởng thành hơn hoặc Huyết tộc lập tức hoảng hốt hô lên.

"Ma Vương mất tích ba mươi năm đã trở lại rồi!"

Tin tức này như mọc cánh bay đi khắp mọi ngóc ngách đại lục Hừng Đông.

-

Nửa đầu đêm đó, Ma Vương đã tìm khắp các Vong linh mới sinh trong hai ngày trở lại đây, nhưng không hề thấy Chúc Minh Tỉ.

Nửa đêm sau, hắn bắt đầu chuyển sang tìm kiếm nơi gọi là "bến đò Vong linh" mà Chúc Minh Tỉ từng nhắc đến.

Hắn bắt lấy hết Vong linh này đến Vong linh khác, nhưng chẳng ai biết "bến đò Vong linh" ở đâu.

Thứ đó dường như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa từng có ai thật sự trông thấy.

Ma Vương bước đi lảo đảo, đầu óc choáng váng.

Loại dược lấy mạng làm khế ước mà Chúc Minh Tỉ chế ra mất tác dụng sớm cũng chưa nói lên được điều gì. Một ngàn bảy trăm ba mươi hai Vong linh mới sinh không có cậu ấy, cũng không thể chứng minh cậu đã chết.

Chúc Minh Tỉ chưa chắc đã chết, có lẽ cậu chỉ đang bị giữ lại trong bến đò Vong linh.

Nhưng nơi có thể biến người sống thành Vong linh ấy rốt cuộc ở đâu? Người hắn yêu - Chúc Minh Tỉ đang ở đâu?

Anastasia vội vàng chạy đến thì thấy Ma Vương đang giữ hơn chục Vong linh trưởng thành lại để tra hỏi về bến đò Vong linh.

"Bến đò Vong linh... chẳng phải là truyền thuyết thôi sao? Nghe nói không ai chủ động tìm được nó... cũng chẳng ai sống sót quay lại..."

"...Anh ơi?"

Anastasia nhìn mái tóc và đôi mắt đen sẫm của Ma Vương, ánh mắt lộ rõ bi thương. Trái tim nàng như bị một tảng đá nặng đập vỡ, đau đến run rẩy.

Thế nhưng Ma Vương vẫn như kẻ chẳng màng thế sự, tiếp tục nhìn chằm chằm đám Vong linh: "Vậy là các ngươi đều không biết bến đò Vong linh ở đâu?"

"Tôi... tôi hình như từng nghe ai nói..." Một Vong linh run rẩy lên tiếng, răng va vào nhau lập cập, "Hình như ở một nơi hoang nguyên nào đó..."

"Hoang nguyên nào?" Giọng Ma Vương khàn khàn như thể đang ngậm cát.

"Tôi... tôi không nhớ rõ nữa rồi, đã lâu lắm rồi." Vong linh nọ gần như sắp khóc.

"Hoang nguyên U Ảnh."

Anastasia bỗng bước lên một bước, giọng nàng đầy đau buồn và nghi hoặc: "Anh quên rồi sao? Năm đó chúng ta đã cùng nhau rơi vào bến đò Vong linh mà!"

Ma Vương lập tức quay đầu nhìn về phía nàng, đôi mắt đen trống rỗng dán chặt lấy cô em gái.

Thấy hắn hoàn toàn không còn ký ức, Anastasia đành kể lại từ đầu: "Hôm ấy Phil chẳng phải vô tình ngã xuống sao? Sau đó em và Bellis cũng rơi theo, là anh đã..."

"Dẫn ta đi." Ma Vương ngắt lời nàng.

Anastasia dẫn hắn đến hoang nguyên U Ảnh, nhưng cả hai tìm suốt bốn mươi phút vẫn không thấy con sông năm xưa.

Nàng áy náy nói: "Sông ở đây nhìn giống nhau quá, lại thêm thời gian đã lâu... em thật sự không nhớ được đâu là chỗ từng ngã xuống."

Nàng ngập ngừng một chút, nhỏ giọng nói: "Có lẽ Phil và Bellis nhớ rõ hơn em."

Gần như ngay khi nàng dứt lời, Phil - người chu du suốt ba mươi năm không về nhà, và Bellis đã làm gia chủ suốt mười năm nay bị một trận pháp triệu hồi ném thẳng xuống chân Anastasia.

-

Thật ra, do hoang nguyên U Ảnh quá rộng, sông ngòi lại dày đặc, mà con sông năm đó lại không có gì nổi bật, nên cả ba người rơi xuống lúc ấy chẳng ai nhớ rõ địa điểm chính xác.

Nhưng cũng may, khi cả ba gom góp trí nhớ lại, cuối cùng cũng lọc ra được vài manh mối hữu ích.

Khi mặt trời ló dạng từ phương đông, họ cuối cùng cũng dẫn Ma Vương đến được con sông từng kéo từng người bọn họ vào bến đò Vong linh.

Ma Vương nhấc chân bước vào, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra.

Hắn lặng lẽ nhìn về phía ba người.

Cho dù đã là gia chủ mười năm, tóc mai điểm bạc, tâm thái chững chạc, nhưng khi bị ánh mắt lạnh như băng kia quét qua, Bellis vẫn theo bản năng rụt cổ lại, như thể trở lại thời thiếu niên. Hắn lắp bắp: "Nơi này không sai đâu... thật đấy, năm đó chúng tôi đúng là rơi xuống từ đây..."

"Có thể là do thời điểm chưa đúng." Phil từ đầu đến cuối vẫn im lặng chậm rãi lên tiếng, "Mấy năm trước khi cháu du hành ở nước Talli, từng nghe một Vong linh nói, bến đò Vong linh chỉ mở ra vào lúc sắp hừng đông."

Bellis: "Phải rồi phải rồi... tôi nhớ ra rồi, lần trước chúng tôi ngã vào là khi mặt trời còn chưa mọc, giờ thì trời sáng rồi, hay là ngài đợi đến mai..."

Cảm nhận được ánh nhìn ngày càng lạnh của Ma Vương, giọng Bellis nhỏ dần, rồi tắt hẳn.

Sau vài giây yên lặng, Ma Vương lùi lại một bước, rời khỏi dòng sông.

Hắn vận áo choàng đen, đứng im lìm bên bờ nước.

Trước mặt hắn là mặt trời đỏ rực vừa nhô lên từ đường chân trời, rực cháy như muốn nuốt chửng cả người hắn.

Anastasia thắt tim, không nhịn được bước tới, muốn khuyên hắn nghỉ ngơi một đêm, đợi đến sáng sớm mai...

Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Ma Vương đã ra tay.

Ba người phía sau bị hất tung ra xa trăm trượng, lưỡi loan đao đen kịt bỗng hiện lên trong tay Ma Vương.

Dưới mặt trời đỏ rực, Ma Vương giơ cao lưỡi đao -

Ầm!!

Dòng sông cuồn cuộn bị một nhát chém đứt đôi, đại địa rung chuyển như sắp vỡ toang, vạn vật trên hoang nguyên U Ảnh đều cảm nhận được trời đất đảo điên.

Cánh cửa khép chặt của bến đò Vong linh rốt cuộc đã mở ra trước Ma Vương.

Hắn bước một chân vào vòng xoáy nơi mặt đất nứt toác.

Ma Vương cuối cùng cũng bước vào bến đò Vong linh.

Hắn vạch những bụi gai treo dải ruy băng đỏ, dấn bước lên con đường nhỏ um tùm cỏ dại, đi qua từng ngã rẽ trên hành trình, rồi trông thấy những khối hổ phách khổng lồ chảy xuống từ dòng Kim Hà.

Mỗi một khối hổ phách vàng óng đều ôm lấy một thân người cuộn tròn.

Có người khuôn mặt yên bình như đang ngủ.

Có người chỉ còn lại bộ xương, trông như một Vong linh mới sinh.

Trong vô số kén hổ phách thai nghén Vong linh ấy, chỉ duy nhất một kén trống rỗng, không thấy thân người bên trong.

Chỉ có khối kén đặc biệt ấy mang theo hơi thở thuộc về Chúc Minh Tỉ.

Ma Vương nín thở, dùng hai tay dịu dàng chậm rãi bóc mở lớp vỏ ngoài của khối kén ấy.

Nhưng bên trong, ngoài một quả cầu thủy tinh xỉn màu, cứng nhắc thô ráp như hòn đá, hắn không thấy bất kỳ thứ gì liên quan đến Chúc Minh Tỉ.

-- Chủ nhân ngươi đâu rồi?

Ma Vương run tay nâng quả cầu thủy tinh lên, đặt vào lòng bàn tay.

-- Người ta yêu, A Tỉ của ta, đang ở đâu?

-

Đến tận khi màn đêm lại buông xuống, Ma Vương mới ôm quả cầu lảo đảo bước ra khỏi bến đò Vong linh.

Anastasia đã đợi sẵn từ lâu ở lối ra, vội vã chạy tới: "Sau khi rời khỏi bến đò Vong linh sẽ mất tạm thời ma lực, nhưng rất nhanh sẽ hồi phục, anh nên nghỉ ngơi một chút..."

"Trong kho Thánh điện còn bao nhiêu đá quý Thánh Dũ?" Ma Vương khản giọng ngắt lời.

"Đá quý Thánh Dũ?" Anastasia lúc này mới thấy quả cầu thủy tinh không chút ánh sáng trong lòng hắn, "Không còn nữa, từ khi Thánh khí... chọn chủ rồi, các trưởng lão không còn tìm đá quý Thánh Dũ đều đặn nữa..."

Giọng nàng rất khẽ, thậm chí không dám nhắc đến tên người ấy, sợ chạm đến vết thương của Ma Vương.

Nhưng nàng còn chưa nói hết, Ma Vương đã triệu hồi Bạch Anh, phi thân lên lưng rồng, ôm quả cầu bay thẳng về Thánh Sơn.

Ma Vương suốt năm ngày không ăn không ngủ, tìm được tổng cộng bảy viên đá quý Thánh Dũ tại Thánh Sơn.

Năm viên đầu tiên, vừa đưa đến gần quả cầu, đã bị nó nuốt chửng trong chớp mắt.

Đến viên thứ sáu, quả cầu bắt đầu "nhai từ tốn", mất hơn một tiếng mới hấp thụ hết.

Còn đến viên thứ bảy, nó càng ăn càng chậm, nếu không nhìn kỹ gần như không thể phát hiện viên ngọc đang dần tan chảy trên đỉnh đầu quả cầu.

Khi thấy quả cầu cuối cùng cũng bắt đầu phát ra ánh sáng mờ nhạt gần như vô hình, Ma Vương lại một lần nữa hỏi về tung tích của Chúc Minh Tỉ.

Quả cầu vẫn không hồi đáp.

Ma Vương lặng lẽ nhìn nó, rồi xoay người quay lại Thánh Sơn.

Chân hắn vừa bước vào phạm vi núi, một luồng gió mạnh liền thổi bật hắn ngã nhào xuống đất.

Những ngày chạy đôn chạy đáo, mệt mỏi, liên tục sử dụng ma pháp cấp Thánh và siêu Thánh đã khiến thân thể hắn rệu rã. Khi sau gáy chạm xuống lớp tuyết mềm, hắn chẳng thể kháng cự gì nữa, lập tức chìm vào giấc ngủ sâu.

-

Khi tỉnh lại, Ma Vương thấy mình đang nằm trong một tẩm điện của vương cung Tinh Linh, quả cầu thủy tinh đặt ở đầu giường, đá quý Thánh Dũ trên đỉnh quả cầu đang tiêu hóa được một phần ba. Anastasia ngồi cạnh giường, tựa lưng vào ghế mà chợp mắt, quầng thâm dưới mắt đậm rõ, trông vô cùng mệt mỏi.

"Anh tỉnh rồi à?"

Nghe thấy động tĩnh, Anastasia cũng tỉnh theo, dè dặt hỏi: "Anh cảm thấy thế nào? Có muốn ăn chút gì không?"

"Ta đã ngủ bao lâu rồi?" Ma Vương hỏi.

"Anh ngủ ba ngày," Anastasia dịu giọng đáp, "Ngủ rất yên bình nữa."

Ma Vương lặng im nhìn lên bức bích họa trên trần, hồi lâu không nói gì.

Anastasia trong lòng bắt đầu lo lắng, thậm chí hơi hối hận vì đã lỡ lời.

Nhưng một lát sau, Ma Vương đột nhiên mở miệng.

"Ta mơ thấy A Tỉ."

Cảm nhận được anh trai có ý muốn giãi bày, Anastasia lập tức nhỏ nhẹ hỏi: "Ồ? Anh mơ thấy cậu ấy thế nào?"

"Ta mơ thấy em ấy đang ngủ," Ma Vương nói, "Em ấy nằm trên đất, ngủ rất yên tĩnh, cơ thể như trong suốt, ta gọi thế nào cũng không tỉnh."

Hắn dừng một chút, nói tiếp: "Nơi đó rất kỳ lạ, giống như một căn phòng, nhưng lại chẳng có giường, mặt đất đầy vết nứt, xung quanh là sương mù dày đặc. Bên cạnh chỉ có một quyển sách khổng lồ mở ra không chữ, và vài đốm sáng trôi nổi."

"Nghe anh kể chi tiết như thế, chắc là một giấc mơ rất rõ ràng." Anastasia nói.

"Cũng rất thật." Ma Vương lẩm bẩm, "Ta chạm vào em ấy, em ấy còn nhíu mày, phản ứng chân thật hệt như ngoài đời... thậm chí có cả cảm giác thật. Ta chưa từng mơ giấc nào sống động đến vậy."

Nói xong, Ma Vương khẽ nắm lấy mép chăn mỏng, trong lòng bỗng trào dâng mong muốn được ngủ tiếp, để tiếp tục giấc mơ kia.

Nhưng lúc này, Anastasia đột nhiên hít vào một hơi khác thường, sắc mặt cũng trở nên lạ lạ.

"Sao vậy?"

"Anh ơi..." Giọng nàng khô khốc, môi hé ra lại khép lại, như đang do dự có nên nói ra điều tiếp theo hay không.

"Nói đi."

Anastasia hít sâu, cuối cùng cũng lên tiếng: "Anh còn nhớ không... có lẽ anh quên rồi, nhưng năm đó sau khi chúng em rời khỏi bến đò Vong linh, Bellis và Phil đều mơ thấy những giấc mộng kỳ lạ. Bellis mơ thấy ông nội cậu ấy hấp hối, Phil thì mơ thấy Saint Delia... về sau mới chứng thực đó không phải giấc mơ bình thường, mà là năng lực của người sống từng vào bến đò Vong linh, đó là có thể giao tiếp với huyết thân đang cận kề cái chết..."

"Dù anh không phải huyết thân của Chúc Minh Tỉ, nhưng," Anastasia vội vã bổ sung, "nhưng anh là linh khế giả của cậu ấy, là người có liên kết linh hồn chặt chẽ nhất, biết đâu... biết đâu cũng có thể..."

"Không."

Nhịp thở và nhịp tim của Ma Vương rõ ràng trở nên dồn dập, ánh mắt đen thẫm của hắn lần đầu tiên hắt ánh sáng từ ngoài cửa sổ: "Không có chuyện 'biết đâu', không có 'có thể', giấc mơ đó là thật! Huyết thân? Ta từng lấy thân phận Huyết tộc để biến A Tỉ thành Huyết tộc, theo quy tắc của Huyết tộc, ta chính là huyết thân của em ấy!"

Anastasia chưa từng biết chuyện này, thoáng chốc sững sờ.

Ma Vương càng nói càng kích động, sắc mặt tái nhợt dần trở lại hồng hào, hô hấp cũng gấp gáp hơn. Hắn không thể nằm yên được nữa, bước xuống giường, đi đi lại lại trong phòng: "Đúng, đó là ta đang nói chuyện với A Tỉ. A Tỉ chưa biến mất, em ấy chỉ đang ngủ say trong một không gian đặc biệt, đang chữa thương, chắc chắn là gặp được kỳ duyên, em ấy sẽ trở về, em ấy không lừa ta! Đúng, đúng! Lúc rời đi em ấy có nói sẽ quay về, cả Thánh khí cũng từng nói rằng ta và em ấy sẽ đoàn tụ trong tương lai. Thánh khí sẽ không nói dối!"

Hy vọng yếu ớt cũng dần dâng lên trong lòng Anastasia, nàng dịu giọng phụ họa: "Phải đấy, anh... cậu ấy sẽ về. Nếu Thánh khí đã nói vậy, thì anh cũng đừng hành hạ bản thân nữa, nghỉ ngơi cho khỏe, chờ đợi..."

"Ta không thể chỉ chờ, ta phải làm gì đó." Ma Vương vừa đi vòng vòng trong phòng, vừa lẩm bẩm.

Đột nhiên, hắn dừng bước, nhìn ra cửa sổ.

Vì Rociel đã trở lại hình dạng Ma Vương, nên Anastasia sắp xếp cho hắn nghỉ ở một cung điện hẻo lánh, ngay bên ngoài là một khu rừng nhỏ không người.

Lúc này, gió đêm thổi tới, cả rừng đầy hoa xanh lam nở rộ trong ánh trăng, đẹp đến nao lòng.

"...Là hoa Ánh Trăng sao?"

"Dĩ nhiên không phải hoa Ánh Trăng rồi." Anastasia không hiểu sao anh trai lại nhận nhầm, "Đó là hoa Lam Nhan, loài hoa phổ biến nhất ở Tinh Linh giới. Hoa Ánh Trăng chỉ nở ở thung lũng Ánh Trăng, không thể trồng nơi khác."

"Không," Ma Vương lại nhẹ nhàng lên tiếng, "Hoa Ánh Trăng có thể trồng được. Càng xa thung lũng Ánh Trăng, nó càng dễ chết. Nhưng nếu mỗi đêm, khi trăng lên, ta lại chuyển nó ra xa một chút... thì nó vẫn có thể sống tiếp..."

Giọng Ma Vương càng lúc càng nhẹ, ánh trăng rọi xuống khuôn mặt tái nhợt của hắn, khiến thần sắc hắn trở nên mông lung xa xăm:

"...Kiên trì càng lâu, thì có thể trồng hoa Ánh Trăng càng xa... Chỉ cần kiên trì ba trăm năm, thì cả trước cửa lâu đài trong rừng Ma pháp cũng có thể phủ đầy hoa Ánh Trăng."

Tim Anastasia thắt lại, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ hoang đường: "Chẳng lẽ anh muốn..."

Ma Vương khẽ bật cười, giọng hắn nhẹ nhàng đến mức như thì thầm với người tình dưới ánh trăng:

"Anastasia, em có biết không... Tương truyền, nếu một người tự tay trồng được hoa Ánh Trăng trước cửa nhà mình, thì người yêu đã mất sẽ quay trở về bên cạnh họ..."

Anastasia lặng lẽ nhìn hắn, nước mắt không kiềm được rơi lã chã.

Chúc Minh Tỉ, xin cậu nhất định phải trở về.

Chưa bao giờ nàng từng cầu nguyện thành tâm đến vậy.

Bằng không... anh trai nàng sẽ không bao giờ quay lại là anh ấy của ngày xưa nữa.
 

Bình Luận (0)
Comment