"Ngươi nghe gì chưa? Có kẻ cướp nhà đấu giá ở Thánh Thành đó!"
"Nghe nói cả nửa kho hàng bị vơ sạch!"
"Khiếp thật, nhà đấu giá đúng là xui tận mạng..."
"..."
Chúc Minh Tỉ vừa bước vào lớp đã nghe thấy nhóm bạn học hào hứng bàn tán chuyện xảy ra sáng nay.
Cậu nhíu mày.
Ma Vương đúng là có cướp nhà đấu giá... nhưng chẳng phải chỉ lấy một hộp phấn Cánh Vàng thôi sao? Ai lại đồn thành cả kho bị vét sạch thế này?
Nhìn thấy báo ma pháp đang bay tứ tung trong lớp, Chúc Minh Tỉ tiện tay kéo xuống một tờ, cúi đầu đọc.
Bài báo không nhắc thẳng tên "Ma Vương", chỉ dùng từ ngữ vòng vo như "thế lực hắc ám không thể cưỡng lại" để ám chỉ, còn kẻ phá kho thì được mô tả là "một thanh đao cong khổng lồ màu đen."
Kèm theo là hình ảnh mô phỏng bằng ma pháp:
Một nửa kho hàng trống trơn, phần còn lại rơi vãi khắp nơi, còn hai pháp sư cấp Thánh mà Chúc Minh Tỉ từng gặp thì cúi đầu đứng một góc, mặt mày đầy hổ thẹn.
Chúc Minh Tỉ quay sang nhìn Ma Vương.
Chỉ thấy Ma Vương đang thoăn thoắt trèo lên ghế dành cho người lùn, ngả lưng một cái ngủ luôn.
Như thể quá quen với mấy lời bôi nhọ kiểu này rồi.
"Lần đầu ngài đi cướp là khi nào vậy?" Chúc Minh Tỉ gấp tờ báo lại, mở kết giới cách âm, hỏi một câu tưởng chừng không liên quan.
Ma Vương ngẩng mặt ra khỏi tay áo, nghĩ nghĩ, rồi kể:
"Hồi đó gần Thánh Thành có một tiểu quốc, hoàng thất sống xa xỉ vô độ, tiêu sạch quốc khố mà không dám nói với dân, bèn bịa ra chuyện bị ta cướp."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Ma Vương nhếch mép, "Ta bèn đi cướp từng kho riêng của đám hoàng thất đó, rồi châm lửa đốt nhà chúng. Tụi nó nghèo rớt mồng tơi, mấy thứ nhặt được còn không đủ cho Bạch Anh xỉa răng."
Chúc Minh Tỉ: "..."
Ma Vương ngồi thẳng dậy, giật tờ báo ma pháp khỏi tay Chúc Minh Tỉ, tay chỉ vào hai gương mặt tội lỗi trên đó.
"Xem ra có thể ghé nhà hai tên này cướp thử." Hắn vừa nói, vừa liếc Chúc Minh Tỉ như vô tình, "Biết đâu lấp được một góc hầm báu của ta."
Chúc Minh Tỉ: "..."
Ma Vương là kiểu người hễ nảy ra ý tưởng là phải lập tức hành động.
Hắn nhảy phắt xuống ghế, vác theo thanh đao cong đen như mực lúc này đang ngụy trang thành pháp trượng bình thường:
"Thôi, giờ đi luôn cho rồi, chậm chút nữa lỡ hai tên đó chạy mất thì phiền."
Nói đoạn, hắn lại cau mày, liếc nhìn Chúc Minh Tỉ lúc này đang âm thầm lôi sách vở ra học:
"Ngươi không đi cùng ta à?"
Chúc Minh Tỉ hoàn toàn không có hứng làm đồng phạm lần thứ hai.
Cậu lắc đầu, uể oải nói:
"Ngài tự đi đi. Nhớ mang theo hai loại dược liệu trong lâu đài về là được... Tôi ở lại một mình cũng không sao, dù gì tên đó lúc rời đi cũng bị thương nặng, chắc chưa thể quay lại ngay đâu."
Ma Vương cau mày, xoay người rời khỏi lớp học.
Chúc Minh Tỉ thu kết giới cách âm, mở sách ra.
Nhưng bạn học phía trước lại thần thần bí bí quay đầu lại, đồng loạt hỏi cậu chuyện "Otis" biến mất cùng Ma Vương.
"Cậu ta chỉ xui thôi, bị vuốt rồng cào trúng áo, lúc tỉnh dậy thấy mình nằm ở rìa rừng Ma pháp rồi tự mò về. Không bị thương gì đáng kể."
Chúc Minh Tỉ đã giải thích chuyện này với thầy cô sáng nay, giờ lặp lại vô cùng thuần thục.
Mấy bạn học gật gù, đồng thanh: "Không chết là may lắm rồi."
Chúc Minh Tỉ tiện miệng hỏi:
"Vừa nãy lúc Otis còn ở đây sao mấy cậu không hỏi?"
Hai bạn học phía trước liếc nhau, khẽ nói:
"Cậu không thấy Otis đáng sợ sao?"
"Đáng sợ?" Chúc Minh Tỉ ngớ ra.
Thân phận thật của Ma Vương thì đúng là hơi dọa người thật...
Nhưng giờ đang đóng giả người lùn, nhìn kiểu gì cũng không liên quan đến hai chữ "đáng sợ" cho lắm.
Sáng nay còn ngoan ngoãn theo mình đi chào thầy cô cơ mà.
"Đúng đúng!" Một người nói, "Mỗi lần tôi vô tình chạm mắt với cậu ta, ánh mắt của cậu ta cứ như đang khinh bỉ, xem thường tôi ấy. Rõ ràng tôi chẳng làm gì đắc tội!"
Chúc Minh Tỉ: "..."
Cậu nói: "Có thể cậu nhìn nhầm. Cậu ta thấp, mỗi lần ngẩng đầu nhìn người là sẽ hơi trợn mắt, trông như đang lườm, nhưng thật ra không phải."
"Một lần bút tôi rơi xuống ngay chỗ chân cậu ta. Tôi còn chưa kêu ai nhặt hộ thì cậu ta đã dẫm nát nó rồi!" Người khác phẫn nộ nói.
Chúc Minh Tỉ: "..."
"...Có thể cậu ta không thấy. Chắc không cố tình giẫm đâu."
"Còn hôm trước nữa, lúc cậu bị thầy gọi lên bảng vẽ trận pháp, cậu ta nằm ngủ gục luôn trên bàn. Cô Demily tới nhắc thì cậu ta lại bảo 'giảng chả hiểu gì, thay vì nghe còn không bằng ngủ một giấc'. Cô suýt khóc, hôm sau xin nghỉ luôn..."
Chúc Minh Tỉ: "..."
"...Có lẽ cậu ta chỉ muốn cô ấy dạy tốt hơn."
"Minh Tây, sao cậu lại bênh người mà ai cũng ghét thế? Lại còn chơi thân với cậu ta như vậy? Cậu bị cậu ta nắm thóp à?"
Chúc Minh Tỉ: "..."
Cậu còn chưa kịp trả lời thì người kia sắc mặt biến đổi, vội vàng quay lại giả vờ đọc sách, không dám hó hé thêm một lời.
Ngay sau đó, ghế dưới mông hai người như trượt mất, cả hai đồng loạt ngã phịch xuống đất kêu "ái da!"
Chúc Minh Tỉ: "..."
Cậu quay đầu, quả nhiên thấy Ma Vương đại nhân thò đầu từ cửa sau lớp học, ánh mắt đầy u oán.
"Ra đây." Hắn trầm giọng.
Chúc Minh Tỉ: "..."
Cậu đặt sách xuống, đi ra ngoài.
-
Ma Vương hỏi: "Bọn họ nói xấu ta?"
"Ngài đừng để bụng, họ hiểu lầm ngài nhiều lắm." Chúc Minh Tỉ an ủi.
Ma Vương lại cười lạnh: "Không hiểu lầm đâu. Cái bút đó... là ta cố ý giẫm nát đấy."
Chúc Minh Tỉ lại chớp mắt:
"Cũng có thể thông cảm thôi. Bạn đó đúng là hơi phiền, mỗi tiết học làm rơi bút cả chục lần, lần nào cũng gọi tôi nhặt."
Ma Vương im lặng, ngẩng đầu nhìn Chúc Minh Tỉ.
"Chúc Minh Tỉ."
"Hử?"
Ma Vương cúi đầu, kéo tay cậu, dắt tới góc cầu thang vắng người.
Sau đó, hắn tuột tay xuống, nắm lấy tay cậu, kéo nhẹ một cái.
"Ngồi xuống."
Chúc Minh Tỉ ngoan ngoãn ngồi xuống theo.
Ma Vương đưa tay ra, vẽ một pháp trận bảo vệ lên trán cậu bằng những đầu ngón tay lạnh như băng.
"Ta sẽ quay lại nhanh thôi. Lần này không được nhận nhầm nữa đấy!"
"Biết rồi." Chúc Minh Tỉ mỉm cười đáp.
"...Nếu ngươi không chắc người về là ta, hãy kích hoạt kết giới Kim Quang. Nếu là ta thật, ta sẽ phá được. Nếu không phải ta... thì ta cũng sẽ quay về ngay."
Cách này không có tác dụng với Ma Vương trong gương, nhưng Chúc Minh Tỉ vẫn rất nể mặt, gật đầu: "Được."
Nhưng sau khi Chúc Minh Tỉ đứng dậy, Ma Vương vẫn chưa rời đi, tay vẫn còn nắm tay cậu.
"Sao vậy?" Chúc Minh Tỉ hỏi.
Ma Vương dời mắt, mím môi, nói: "Thôi, ngươi đi với ta đi."
Chúc Minh Tỉ hơi sững người, vừa định từ chối thì Ma Vương đã cắt lời:
"Chúng ta đi lấy dược liệu trong lâu đài, rồi điều chế thuốc. Xong là về."
"...Ngài không đi tìm hai pháp sư cấp Thánh kia nữa à?"
"Để sau." Ma Vương nói, "Chưa giải quyết xong tên kia, ta không yên tâm. Trên người ngươi còn có ước định năm ngày và ma pháp Joa, ta không muốn có gì xảy ra với ngươi."
-
Hai người rất nhanh đã thu đủ dược liệu và điều chế xong ma dược.
Tổng cộng điều chế được hai lọ, mỗi người cầm một lọ.
"Ve Cánh Vàng sợ nóng thích lạnh, thuốc gặp nhiệt sẽ mất tác dụng."
Ma Vương vừa nói vừa đưa cho Chúc Minh Tỉ một hộp băng lạnh:
"Cất vào đây."
Chúc Minh Tỉ cảm ơn, cẩn thận bỏ thuốc vào.
"Hy vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ."
Cậu khẽ nói.
-
Ma Vương trong gương có vẻ thật sự bị thương rất nặng.
Từ sau lần đó đến nay, dù Bellis và Phil đã khỏi hẳn và trở lại ký túc xá, hắn cũng không hề xuất hiện thêm lần nào.
"Ê!"
Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, Chúc Minh Tỉ đã bị thiếu gia Bellis đang ngồi gác chân trên sofa liếc một cái:
"Rốt cuộc ngươi với tên người lùn kia là quan hệ gì thế? Hai người ngày nào cũng dính nhau như sam, còn ngủ chung phòng nữa, nói chuyện cũng dính dính nhão nhão... Hai người là một cặp đúng không?!"
Chúc Minh Tỉ sững người.
Cùng lúc đó, Phil vừa ra khỏi phòng, tay cầm cốc nước, cũng liếc qua cậu một cái.
Ánh mắt kia lại như thể lần đầu tiên tán đồng lời của Bellis vậy.
Được "kẻ thù" đồng thuận, Bellis càng đắc ý, hai tay khoác ra sau ghế, cười hô hố:
"Mắt mũi kiểu gì mà lại đi thích đàn ông, đã thế còn là một tên người lùn? Ghê tởm muốn ói-"
Rầm!
Trần nhà trên đầu Bellis đột ngột sập xuống, rầm một cái đập thẳng lên đầu hắn.
Bellis hét thảm một tiếng, lập tức ngất xỉu.
Chúc Minh Tỉ: "..."
Cậu quay đầu lại, thấy Ma Vương trong hình dạng người lùn đang ngáp dài, vừa đẩy cửa phòng ra vừa uể oải chào: "Chào buổi sáng."
Chúc Minh Tỉ: "..."
-
"Chúng ta có nên xin chuyển sang phòng đôi không?"
Sau khi Bellis bị y tế đưa đi, Phil ra ngoài chạy bộ, trong ký túc xá lại chỉ còn hai người, Ma Vương chợt hỏi vậy.
Chúc Minh Tỉ thật sự có động lòng một giây.
Từ khi Bellis và Phil trở lại, Ma Vương mỗi ngày dù ở trong phòng cũng chỉ giữ hình dạng Otis. Cậu đã lâu lắm rồi chưa thấy lại hình dáng vương tử Tinh Linh ấy.
Mà Bellis dù mồm độc, cũng không thể ngày nào cũng nhập viện được...
Nhưng...
Chúc Minh Tỉ lắc đầu:
"Không cần. Muốn xin chuyển sang phòng đôi phải tham gia thử thách mạo hiểm trong rừng và đạt thứ hạng cao. Quá nổi bật, tôi không muốn gây chú ý."
Ma Vương: "Vậy ta đi thi. Chỉ cần hạng nhất là được, ngươi khỏi cần lộ diện."
Chúc Minh Tỉ lại lắc đầu: "Không cần đâu."
Ma Vương có hơi không vui, nhíu mày: "Tại sao?"
Chúc Minh Tỉ đáp:
"Từ lần đó đến nay đã hơn hai mươi ngày, tôi có linh cảm... hắn sắp quay lại rồi."
"Vậy thì liên quan gì đến chuyện chuyển phòng?" Ma Vương không hiểu.
Chúc Minh Tỉ im lặng hồi lâu, ngẩng lên nhìn hắn:
"Nay chúng ta có ma pháp phá giải Ẩn Khí, nếu lần này hắn lại xuất hiện, có lẽ sẽ là cơ hội để giải quyết triệt để."
"Giải quyết rồi thì sao?" Ma Vương mất kiên nhẫn hỏi.
Chúc Minh Tỉ khẽ cụp mắt xuống, đáp:
"......Thì Ma Vương đại nhân ngài... có thể rời đi rồi."
Gương mặt Ma Vương lập tức cứng đờ.