Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách

Chương 71

 
Sau khi Chúc Minh Tỉ nói xong câu ấy, đúng lúc một cơn gió lùa qua, đẩy bật cửa sổ, kéo theo tiếng ồn ào náo nhiệt từ tầng dưới vọng lên.

- Đó là tiếng của các học sinh dậy sớm đi đến nhà ăn.

Chúc Minh Tỉ cầm lấy bộ đồ ăn chuyên dụng của Ma Vương, dịu giọng nói:

"Không còn sớm nữa, chúng ta cũng đi ăn thôi."

Nhưng Ma Vương vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

"Ma Vương đại nhân?" Chúc Minh Tỉ gọi khẽ một tiếng.

Ma Vương ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cảm:

"Ngươi đi đi, ta không đói."

Đây là lần đầu tiên trong suốt những ngày qua Ma Vương đề nghị hành động riêng rẽ.

Chúc Minh Tỉ vốn là người rất tinh tế. Trước đây chỉ cần Ma Vương hơi mím môi là cậu đã đoán ra hắn không thích món ăn đó mà kịp thời gắp ra, vậy mà giờ đây cậu lại như người mù kẻ điếc, chẳng hề nhận ra chút khác thường nào trong tâm trạng Ma Vương.

"Vậy à," Chúc Minh Tỉ nói, "Vậy tôi đi trước. Tiết đầu hôm nay là tiết Thực hành ma pháp của thầy Bellio, học ở phòng 201 tầng hai toà thực nghiệm ma pháp, ngài đừng quên nhé."

"Không muốn đi," Ma Vương nói đều đều, "Ta sắp rời khỏi đây rồi, cái thân phận Otis này cũng không cần nữa, ta còn phải ép bản thân đi học mấy tiết chán chết ấy làm gì?"

Chúc Minh Tỉ vẫn dịu dàng đáp:

"Vậy ngài nghỉ ngơi đi, tôi sẽ giải thích với thầy Bellio."

-

Chúc Minh Tỉ bước vào phòng thực nghiệm ma pháp, vừa ngồi xuống liền bị bạn cùng lớp quay đầu lại hỏi:

"Cậu và Otis cãi nhau à?"

"Không mà, sao cậu lại nghĩ vậy?" Chúc Minh Tỉ mỉm cười đáp rất tự nhiên.

"Đã mấy ngày nay rồi, đây là lần đầu tiên tụi này thấy hai người không đi chung." Một bạn khác cũng thì thào xen vào, "Hai người cãi nhau vì chuyện gì vậy? Chắc lại là lỗi của Otis chứ gì, cậu ta tính tình tệ như vậy, cũng chỉ có cậu chịu được thôi."

Chúc Minh Tỉ không đáp, chỉ lễ phép mỉm cười rồi cúi đầu mở sách ra đọc.

Khi cậu tập trung đọc sách, trên người liền toát ra một loại khí chất rất kỳ lạ. Hàng mi đen dài nhẹ rũ, ánh mắt yên tĩnh dán vào trang giấy, môi mím nhẹ, gương mặt trẻ trung tuấn tú chẳng vương lấy một tia biểu cảm.

Mọi người nhìn thấy dáng vẻ ấy, đều thức thời ngậm miệng lại, ngay cả tiếng xì xầm xung quanh cũng nhỏ dần.

Nhưng vẫn có người không biết điều.

"Bạn Minh Tây ơi, cậu chia tay với bạn Otis rồi hả?" Một nữ sinh khoảng mười lăm mười sáu tuổi tóc cột hai bên ghé đầu qua hỏi, đôi mắt mở to tròn xoe, hàng mày nhíu lại, vẻ mặt như tiếc nuối giùm cho một cuộc tình tan vỡ.

Chúc Minh Tỉ chậm rãi đặt sách xuống:

"Cậu hiểu nhầm rồi, tôi và cậu ấy không phải kiểu quan hệ như vậy."

Nữ sinh ngẩn ra:

"...Hả? Nhưng... nhưng mấy hôm trước tôi còn thấy cậu lau miệng cho cậu ấy ở nhà ăn mà."

Chúc Minh Tỉ mỉm cười:

"Cậu ấy thấp hơn tôi nhiều, tôi hay vô thức đối xử với cậu ấy như em trai. Trước đây tôi có rất nhiều em, tôi quen chăm sóc các em rồi."

Nữ sinh ngập ngừng:

"Ờ... thế thì chắc tôi hiểu nhầm thật, xin lỗi nha."

"Không sao." Chúc Minh Tỉ nhẹ nhàng đáp.

Rầm!

Cửa phòng thực nghiệm đột nhiên bị người ta đạp tung ra.

Mọi người quay đầu nhìn.

Chỉ thấy bạn học Otis vừa lùn vừa khó ở đang đứng trước cửa, sắc mặt âm u như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó. So với sắc mặt của hắn, bầu trời xám xanh phía sau còn tươi sáng hơn nhiều.

"Ra đây." Hắn lạnh lùng nhìn Chúc Minh Tỉ, nói.

...Tính tình tệ thế này, Chúc Minh Tỉ không ở với cậu ta nữa đúng là điều hoàn toàn hợp lý.

Trong lòng phần lớn người có mặt đều đồng thời hiện lên một ý nghĩ như thế.

Chúc Minh Tỉ thở dài một hơi, đứng dậy rời khỏi lớp học.

Cậu vừa ra khỏi cửa, cánh cửa đã bị Otis dùng ma pháp "rầm" một tiếng đóng sầm lại, chặn hết mọi ánh mắt tò mò từ bên trong.

"Ta là em trai ngươi khi nào?!" Ma Vương nghiến răng nói, "Ta lớn hơn ngươi hai trăm tuổi!"

Chúc Minh Tỉ lập tức xin lỗi:

"Xin lỗi, tôi không nên nói vậy."

Nhưng ngay sau đó, hình dáng người lùn của Ma Vương lập tức cao vút lên, biến thành dáng vẻ vương tử Tinh Linh Rociel, khiến Chúc Minh Tỉ phải ngẩng đầu mới nhìn thấy mắt hắn.

"Giờ còn coi ta là em trai được không?"

Vị vương tử cao ráo tuấn tú lạnh lùng cười khẩy.

Đúng lúc đó, Chúc Minh Tỉ vừa hay trông thấy bóng dáng cô Demily thấp thoáng cuối hành lang.

Tim cậu đập lỡ một nhịp, vội kéo tay Rociel trốn vào lớp học trống kế bên.

"Ngài làm gì vậy? Sao lại tùy tiện biến hình ngoài này?"

Rociel mạnh mẽ rút tay khỏi tay cậu, cười lạnh:

"Yên tâm, ta dùng ma pháp rồi. Người khác nhìn vẫn thấy ta là Otis."

Chúc Minh Tỉ nhìn kỹ mới phát hiện phần th*n d*** của Rociel được bao phủ bởi một làn sương mỏng, mà đường nét của làn sương đó rõ ràng là hình dáng của người lùn Otis.

Cậu thở phào:

"Đây là ma pháp gì vậy? Tôi chưa từng nghe qua."

"Ma pháp 'Không phải em trai'." Rociel đáp.

Chúc Minh Tỉ: "?"

...Cái tên gì vậy trời?

"Là một ma pháp sư tên 'Không phải em trai' phát minh ra à?" Chúc Minh Tỉ hỏi.

"Không phải." Rociel đáp, "Là ta vừa mới nghĩ ra đấy."

Chúc Minh Tỉ: "..."

"...Ngài đúng là xứng danh ma pháp sư thiên tài." Chúc Minh Tỉ chân thành tán thưởng.

Rociel khoanh tay, lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì thêm.

Chúc Minh Tỉ bỗng thấy lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

"Ngài định sau này ở học viện lúc nào cũng dùng ma pháp này sao?"

"Không thì sao? Để ngươi mỗi ngày cứ nhìn xuống ta, rồi coi ta như em trai chắc?"

Chúc Minh Tỉ: "..."

Cậu cẩn trọng nói:

"Nhưng như vậy thì người khác sẽ thấy tôi kỳ quặc, cứ nói chuyện với không khí phía trên đầu ngài ấy."

"Liên quan gì tới ta? Bọn họ chỉ thấy ngươi bị điên thôi." Rociel lạnh tanh.

Chúc Minh Tỉ: "..."

Đúng lúc này, chuông báo tiết vang lên, Chúc Minh Tỉ vừa định quay về lớp, thì Rociel đã tóm lấy cổ tay cậu:

"Đi nộp đơn xin chuyển vào phòng đôi với ta."

Chúc Minh Tỉ ngớ ra:

"Nhưng mà..."

"Không được từ chối!" Rociel mất kiên nhẫn, "Cho dù mai ta phải đi, ta cũng không chịu nổi việc tiếp tục ở chung với tên ngu Bellis kia!"

Chúc Minh Tỉ im lặng một lát, rồi gật đầu:

"Được."

-

Thử thách mạo hiểm trong rừng diễn ra mỗi tuần, hôm nay vừa khéo là ngày thi.

Nội dung rất đơn giản, các học sinh theo cặp vào sâu trong rừng Ma pháp thu thập các nguyên liệu trong danh sách. Ai lấy được nhiều loại nhất thì xếp hạng càng cao.

Top 3 mỗi tuần sẽ được quyền đăng ký phòng đôi. Còn nếu đi thi một mình mà giành giải nhất thì có thể chọn ở phòng đôi một mình hoặc rủ thêm một bạn cùng ở.

Rociel không chọn thi một mình, mà chọn ghép đôi.

"Ngươi cũng nói rồi, hắn có thể sẽ sớm xuất hiện lại. Ta không muốn rời xa ngươi quá."

Rociel giải thích.

"Biết rồi." Chúc Minh Tỉ tỏ vẻ hiểu.

-

Rừng Ma pháp đối với cả hai mà nói đã không thể quen thuộc hơn.

Trong khi những học sinh khác đều cảnh giác cao độ, người hơi khom xuống, tay nắm chặt pháp trượng, ánh mắt căng thẳng, thì Chúc Minh Tỉ và Rociel vừa vào rừng đã tách khỏi đám đông, ung dung như đang đi dạo ngắm cảnh.

Mặt trời dần lên, mây mù tản ra, bầu trời trở nên quang đãng, ánh nắng vàng nhạt rải lên người Rociel, khiến Chúc Minh Tỉ ngẩn ngơ trong giây lát.

Từ ngày ở ký túc xá tới nay, đây là lần đầu tiên cậu lại thấy vương tử Tinh Linh Rociel xuất hiện ở nơi khác.

Rừng rậm và Tinh Linh vốn là một cặp đôi trời sinh.

Chim hót ríu rít, bướm bay rợp trời, đến cả cánh hoa trôi lơ lửng từ đâu đó cũng như có linh tính, thi nhau đậu vào tóc Rociel.

"Nhìn gì vậy?"

Rociel vừa đưa tay hái một mầm cây trong danh sách, vừa quay lại hỏi.

Chúc Minh Tỉ ho nhẹ, thu mắt lại:

"Không có gì. Tôi chỉ đang nghĩ... lũ bướm và chim kia có phải cũng nhìn thấy được gương mặt thật của ngài giống tôi không."

Rociel đáp:

"Ma pháp 'Không phải em trai' sẽ khiến mọi người trừ ngươi đều nhìn thấy ta là Otis. Không bao gồm sinh vật khác."

Đúng lúc đó, một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi thơm dịu nhẹ của hoa cỏ.

"Bên kia hình như có cánh hoa Thanh Dực trong danh sách." Chúc Minh Tỉ nói.

"Đi thôi."

Hương hoa dẫn họ đến một bụi hoa tuyệt đẹp, nơi này tụ hội vô số tiên hoa trưởng thành và chưa trưởng thành. Dáng người họ nhỏ nhắn nhưng cánh lại to, đẹp như những đóa hoa nở rộ.

Vừa thấy Rociel xuất hiện, các tiên hoa đã hân hoan bay tới, vây kín quanh vị vương tử Tinh Linh.

Chúc Minh Tỉ cầm lấy pháp trượng, lặng lẽ dùng ma pháp tái hiện cảnh tượng này, ghi lại từng khung hình.

Rociel tiện tay đưa lên, một tiên hoa tròn trịa liền đáp nhẹ lên đầu ngón tay trắng trẻo sạch sẽ của hắn.

"Chúc Minh Tỉ."

Rociel bất chợt quay đầu hỏi:

"Ngươi có nhiều em trai em gái lắm à?"

Chúc Minh Tỉ gật đầu.

"Họ giờ ở đâu? Ngươi chưa bao giờ kể ta nghe về quá khứ của mình."

Giọng hắn nghe ra có chút u oán.

Chúc Minh Tỉ trầm mặc chốc lát, rồi nói:

"Không có gì đáng nói cả. Quá khứ và những người thân của tôi... đã ở lại thế giới kia rồi."

Rociel sững người, thu tay về.

Tiên hoa lập tức bay đi.

Hắn nhìn Chúc Minh Tỉ, hai người lặng lẽ đối mắt trong chốc lát.

Cuối cùng là Chúc Minh Tỉ rời mắt trước.

"À, mấy tiên hoa này đẹp thật đấy."

Chúc Minh Tỉ bật cười, đưa tay khều một cái trong không trung.

"Cho ngươi."

Rociel lập tức bắt một tiên hoa nhét vào tay cậu.

"Chơi đi."

Chúc Minh Tỉ: "..."

Nhìn tiên hoa nhỏ run rẩy sợ hãi trong lòng bàn tay, Chúc Minh Tỉ lặng lẽ buông nó ra.

"Nhìn một chút là đủ rồi." Cậu thì thầm.

Không biết có phải do hành động thô lỗ vừa rồi của Rociel quá mức hay không, đám tiên hoa trong bụi hoa liền hoảng loạn vỗ cánh bay tán loạn, như một bầy chim sẻ bị hoảng sợ.

Chúc Minh Tỉ vừa nhìn Rociel, vừa định mở lời, thì bất chợt một làn sương đen ập tới, che khuất tầm mắt cậu.

Chúc Minh Tỉ khựng lại trong giây lát, rồi ngay lập tức một tầng mồ hôi lạnh trào dọc sống lưng!

Cũng như khi Ma Vương muốn dùng thuật Tinh Linh Truy Quang thì bắt buộc phải hóa thân thành Tinh Linh, việc duy trì hình dạng vương tử Tinh Linh khiến Rociel không thể sử dụng ma pháp Hắc Ám. Vì vậy, kẻ vừa xuất hiện chính là Ma Vương trong gương.

"Rociel!" Cậu hoảng hốt gọi.

"Ừ, ta đây."

Giọng nói trầm thấp mang theo ý cười khẽ vang bên tai.

Ngay sau đó, một cánh tay cứng như sắt vòng lấy eo cậu, siết chặt kéo vào lòng, môi mềm áp lên vành tai cậu, hơi thở ấm nóng phủ xuống.

"A Tỉ, ta nhớ em đến điên rồi."

Người kia khe khẽ thở dài, giọng nói dịu dàng đến mê hoặc.

-

Khi làn sương đen tản đi, mọi thứ xung quanh đã thay đổi hoàn toàn.

Bầu trời xanh biến thành đêm tối, bụi hoa biến thành rừng sâu.

Vị vương tử Tinh Linh bên cạnh cũng hóa thành Ma Vương khoác áo choàng đen.

Chúc Minh Tỉ đẩy mạnh Ma Vương đang ôm chặt lấy mình ra.

Ma Vương bị đẩy lùi vài bước, nhưng vẫn mỉm cười nhìn cậu.

Hắn trông nhợt nhạt, bước đi lảo đảo, nhưng đôi mắt dưới ánh đom đóm lại sáng rực như thiêu đốt.

Sau lưng hắn, dưới bóng trăng, là một cánh đồng hoa Ánh Trăng xanh thẳm, bát ngát đến tận chân trời.

- Đây là tương lai của ba trăm năm sau.

Chúc Minh Tỉ hoảng loạn thu ánh mắt lại, theo phản xạ sờ lên cây pháp trượng, đồng thời hỏi:

"Ngài đưa tôi vào thế giới của ngài rồi?!"

Ma Vương vẫn mỉm cười, sửa lại lời cậu:

"Không, không phải 'thế giới của ta', là 'thế giới của chúng ta'. Sau này chúng ta có thể mãi mãi sống ở nơi này, sẽ không còn kẻ phiền phức nào xen vào giữa chúng ta nữa."

"Ngài đùa gì vậy?" Chúc Minh Tỉ cố giữ bình tĩnh, "Đây không phải là thế giới của tôi. Tôi không thể ở lại đây quá lâu. Không tới một ngày, cơ thể tôi sẽ bắt đầu trong suốt, và tôi buộc phải rời khỏi nơi này."

Thế nhưng nụ cười trên môi Ma Vương vẫn không chút suy suyển.

"Đến lúc em trở nên trong suốt, ta sẽ đưa em ra ngoài, cho Ma gương ăn ma tinh thạch, rồi chúng ta lại quay lại. Trước đây khi ta hôn mê, chẳng phải em cũng dùng cách đó để ở đây hơn hai mươi ngày sao? Vậy thì chúng ta cũng có thể sống như thế hai mươi năm, hai trăm năm."

Chúc Minh Tỉ bước từng bước lùi lại:

"Di chuyển qua lại liên tục như vậy sẽ tiêu hao sinh lực, ngài không sợ tôi vì thế mà tổn thọ à?"

"Không sao cả." Ma Vương mỉm cười nói, "Đã có pháp thuật của Joa, có tổn thọ thì cũng là ta chịu."

Chúc Minh Tỉ nhắm mắt rồi mở ra.

Đầu pháp trượng trong tay cậu đã chạm vào hộp ma dược, chỉ cần thi triển một chú thuật nhỏ là có thể đâm thủng hộp, để pháp trượng thấm thuốc, thi triển được ma pháp giải trừ Ẩn Khí...

Không được.

Chúc Minh Tỉ lặng lẽ buông pháp trượng xuống.

Bây giờ chưa phải lúc. Dù trông Ma Vương có vẻ lảo đảo, thân thể yếu ớt, cậu cũng chưa chắc có thể thắng nổi hắn.

Phải chờ một thời cơ thích hợp...

Chúc Minh Tỉ cụp mắt, nét mặt dần bình tĩnh.

"Tôi mệt rồi, muốn ngủ một chút."

"Được."

Ma Vương nắm tay cậu, cùng cậu bước qua con đường trải đầy hoa Ánh Trăng từng bước, từng bước đi về phía lâu đài.

-

Thân thể Ma Vương lạnh như khối ngọc không bao giờ ấm lên.

Chúc Minh Tỉ và hắn nằm trên giường, bị hắn ôm vào lòng, cả người lạnh đến mức muốn run rẩy.

Nhưng cái ôm của Ma Vương lại ngày một siết chặt.

"A Tỉ, ta nhớ em lắm... Ta sợ sẽ không bao giờ được gặp lại em nữa." Hắn thì thầm, đôi môi lạnh lẽo cọ qua gò má cậu, bàn tay rộng lớn lần theo sống lưng cậu mà đếm từng đốt xương, giọng nói dịu dàng như nước, ngập đầy nỗi si mê.

"Tôi muốn ngủ." Chúc Minh Tỉ lạnh lùng nói.

"Được." Ma Vương cười, thả lỏng vòng ôm đôi chút, rồi lại ghé sát, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên môi cậu:

"Vậy cùng ngủ nhé."

Chúc Minh Tỉ lập tức cứng người lại, theo phản xạ đẩy hắn ra, ngửa người về sau.

Nhưng không có gì xảy ra.

Chúc Minh Tỉ sửng sốt nhìn ra cửa sổ, chẳng nghe thấy gì, chỉ thấy một tia chớp rạch ngang bầu trời như ánh sáng ban ngày.

"A Tỉ à, em không cần sợ pháp thuật của công chúa Heidi nữa đâu." Ma Vương mỉm cười, "Ta đã đặt kết giới cách âm và tránh sét quanh lâu đài rồi."

Giọng hắn dịu dàng đầy thỏa mãn, còn mang theo vẻ nhàn nhã của kẻ đã nắm chắc con mồi trong tay. Còn Chúc Minh Tỉ chỉ thấy lạnh sống lưng, run rẩy không thôi.

Có lẽ vì quá kích động, lần này Ma Vương rất lâu mới chìm vào giấc ngủ.

Hắn ngủ rồi, hơi thở đều đặn, lông mày giãn ra, khóe môi cũng nhẹ nhàng cong lên.

Chúc Minh Tỉ nhẹ nhàng rút tay ra khỏi vòng tay hắn, lần mò lấy pháp trượng và ma dược trong túi.

Nhưng vừa nhìn thấy thuốc, sắc mặt cậu lập tức thay đổi.

- Loại thuốc này lẽ ra phải có màu vàng kim, giờ lại biến thành trong suốt như nước.

"Ưm..."

Ma Vương bên cạnh lại sáp tới, tiếp tục ôm lấy cậu.

Hắn không mở mắt, chỉ dụi mặt vào người Chúc Minh Tỉ đầy thỏa mãn, giọng khàn đặc vì buồn ngủ:

"Ta đã dùng ma pháp nhiệt độ cao lên túi đồ của A Tỉ rồi, thuốc phá Ẩn Khí hẳn là đã mất tác dụng rồi."

Nói xong, hắn còn khẽ cười một tiếng.

"À đúng rồi, A Tỉ... loài ve Cánh Vàng ở thế giới này đã tuyệt chủng rồi. Em sẽ không bao giờ pha chế được liều ma dược phá Ẩn Khí thứ hai, cũng không bao giờ tìm lại được Ma gương của mình."

"Cho nên A Tỉ à," giọng hắn khàn và trầm, nhưng cảm xúc trong đó lại hân hoan như đang hát khúc ca khải hoàn,

"Ngoan ngoãn ở bên ta đi, đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi nữa."
 

Bình Luận (0)
Comment