Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách

Chương 72

 
Tách.

Một giọt sương lạnh buốt rơi trúng mặt Chúc Minh Tỉ.

Cậu khẽ run mi mắt, chậm rãi mở mắt ra.

Nhưng khoảnh khắc nhìn rõ khung cảnh trước mắt, cậu liền trừng to mắt vì kinh hãi!

Chỉ thấy một người đàn ông xa lạ đang cúi xuống nhìn cậu. Người đó có đôi mắt màu nâu, tóc đỏ, để trần nửa thân trên với cơ bắp rắn chắc, râu ria xồm xoàm, trông chẳng khác nào một con dã thú.

Điều đáng sợ nhất là... hắn ta cao tới tận ba mét!

Ba mét!

Không có con người nào lại cao như thế cả!

Cậu đang nằm mơ sao? Hay đây là một cơn ác mộng kỳ dị?!

Chúc Minh Tỉ gần như theo bản năng chộp lấy một cành cây bên cạnh rồi cuống cuồng bỏ chạy.

Gã khổng lồ cất bước đuổi theo, mỗi bước đi đều khiến mặt đất rung chuyển.

Nhưng khi cậu chui vào một hang núi hẹp, gã khổng lồ lại dừng bước.

Hắn há miệng, dường như nói một tràng gì đó líu ríu bằng thứ ngôn ngữ lạ hoắc.

Thế nhưng Chúc Minh Tỉ chẳng hiểu nổi một chữ nào.

Mồ hôi hột to bằng hạt đậu lăn xuống trán, lưng cậu cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cậu không ngừng chạy tiếp, trong lòng càng lúc càng hoảng loạn.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây không phải là mơ! Đây là thế giới thật!

Nhưng sao cậu lại ở đây chứ?!

Rõ ràng cậu đang leo núi mà! Rõ ràng khi đang leo núi thì vô tình ngã xuống một cái hố cơ mà! Sao vừa mở mắt đã thấy mình ở cái nơi quỷ quái này rồi?!

Cậu vừa chạy vừa đảo mắt quan sát xung quanh.

Bất kể là gã khổng lồ vừa gặp hay khu rừng nơi cậu đang chạy, thậm chí cả những loài thực vật sượt qua người, tất cả đều xa lạ đến mức khiến người ta phát sợ.

Nhưng điều kinh khủng nhất là-

Chúc Minh Tỉ luôn cảm nhận được có một ánh mắt đang âm thầm theo dõi mình.

Cậu vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại, thế nhưng khu rừng vẫn nối tiếp không ngừng, còn ánh nhìn kia thì không có lấy một phút giây buông tha.

Cuối cùng, cậu chạy không nổi nữa, thở hồng hộc rồi dừng lại bên một con suối.

Nhưng vừa dừng lại, cậu liền phát hiện quần áo trên người mình cũng rất kỳ quặc.

Đây không phải là đồ của cậu!

...Lẽ nào cậu đã xuyên qua thời không?

Ý niệm ấy đột ngột nảy ra trong đầu, khiến Chúc Minh Tỉ lạnh người rùng mình một cái.

Cho đến khi cúi đầu nhìn thấy gương mặt mình phản chiếu trong làn nước, cậu mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

May quá, cho dù có xuyên qua thì ít nhất cũng không phải xuyên thành người khác.

Nhưng quần áo lạ lẫm này là sao?

Cậu kéo thử một cái, phát hiện vải vóc trên người mình có vẻ chất lượng không tồi.

"#~@&*~%......"

Đúng lúc này, lại có một tràng âm thanh hoàn toàn xa lạ vang lên từ phía sau.

Chúc Minh Tỉ lập tức quay người lại trong cảnh giác.

Trước mặt cậu là bảy tám người xa lạ.

Không.

Cậu không chắc bọn họ có phải là "người" không nữa.

Tất cả đều mặc những chiếc áo choàng giống nhau, nhìn như đồng phục, nhưng trong số đó lại có một người lùn chỉ cao khoảng một mét, một người tai nhọn hoắt, một kẻ có mắt đỏ rực và răng nanh nhọn hoắt như ma cà rồng, nhìn cực kỳ kỳ dị.

Chúc Minh Tỉ cảnh giác lùi lại một bước.

Phát hiện cậu không hiểu lời họ nói, người có đôi tai nhọn và người lùn nọ nhìn nhau, sau đó rút ra một cây gậy dài, chỉ thẳng vào cậu!

Chúc Minh Tỉ thấy trên cây gậy ấy khảm một viên ngọc sáng lấp lánh, tỏa ra thứ ánh sáng kỳ dị!

Tim cậu bỗng đập loạn lên, lập tức quay đầu bỏ chạy!

Bốp!

Nhưng lần này, cậu mới chạy được hai bước đã đâm sầm vào lòng ai đó.

Chúc Minh Tỉ hoảng hốt lùi lại.

Thế nhưng người kia lại siết chặt cậu vào lòng.

Người đó rất cao, ngực rất rộng, sức mạnh rất lớn. Cậu theo phản xạ muốn giãy ra thì chợt nghe thấy người kia gọi tên mình: "Chúc Minh Tỉ!"

...Là tiếng Trung.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này cậu nghe thấy tiếng Trung, mà đối phương còn gọi đích danh cậu.

Chúc Minh Tỉ lập tức dừng giãy giụa.

Cậu từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt trắng trẻo tuấn tú, mái tóc đen mượt như thác đổ, cùng đôi mắt sâu hun hút như vực thẳm... và hai chiếc sừng quỷ đáng sợ, sắc nhọn như dao găm mọc trên trán.

Đồng tử Chúc Minh Tỉ co rút lại. Cậu theo bản năng muốn đẩy người đàn ông kia ra, nhưng vừa chạm phải ánh mắt của hắn, động tác lại khựng lại.

Đó là một đôi mắt... vô cùng dịu dàng.

Dịu dàng, sâu sắc, lo lắng, hoang mang.

Như thể sẵn sàng moi tim gan ra đặt trước mặt cậu để nói rằng: Ta sẽ không bao giờ làm tổn thương em.

Chúc Minh Tỉ khẽ động yết hầu, nói ra câu đầu tiên sau khi tỉnh dậy:

"...Anh là ai?"

"Ta là người yêu của em, ta là Rociel." Người nọ đáp bằng tiếng Trung không mấy trôi chảy, "A Tỉ, em không nhận ra ta sao?"

Chúc Minh Tỉ chết trân tại chỗ: "Người yêu?"

Não cậu như bị treo máy trong giây lát. Nhưng nhìn kỹ lại gương mặt trước mắt... Ừm, đúng là trúng gu thật.

Nhưng... người yêu á?!

Cậu chẳng nhớ gì cả!

Chúc Minh Tỉ cúi xuống nhìn tay mình.

Lúc leo núi, cậu từng bị cành gai bên đường rạch một đường dài trong lòng bàn tay.

Thế nhưng giờ, vết thương ấy đã hoàn toàn biến mất.

Không chỉ vậy, đôi tay hiện giờ so với trước kia cũng khác, có vẻ trắng trẻo mịn màng hơn hẳn.

Chẳng lẽ... chẳng lẽ cậu đã xuyên qua thời không từ lâu, sau đó lại mất trí nhớ?!

Người đàn ông trước mặt, người tên "Rociel" kia, chậm rãi nhắm mắt lại rồi mở ra. Trong mắt hắn ánh lên vẻ đau đớn, như không thể chấp nhận việc cậu mất trí nhớ. Nhưng giọng nói của hắn vẫn cố giữ dịu dàng và bình tĩnh, như sợ sẽ dọa cậu sợ.

"A Tỉ, em nói muốn ra ngoài hái chút thảo dược, sao lại đột nhiên mất trí nhớ như vậy... Nhưng A Tỉ, em yên tâm, ta nhất định sẽ sớm điều chế xong thuốc ma pháp giúp em khôi phục ký ức."

Hắn nói tiếng Trung, gọi đúng tên cậu, giọng điệu ôn hòa, vẻ mặt đáng tin.

Nhưng Chúc Minh Tỉ vẫn không dám tin tưởng hoàn toàn, chỉ khẽ gật đầu cho có lệ, thái độ hơi xa cách.

Rociel mỉm cười, nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng nói: "Em sợ lắm phải không? Chúng ta về nhà thôi."

Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu nhìn khu rừng xa lạ hiểm trở, cuối cùng cũng chỉ đành gật đầu.

Rociel nhanh chóng dắt cậu đi xuyên qua một rừng hoa rực rỡ, phía cuối rừng là một căn nhà gỗ nhỏ xinh.

Cạch.

Rociel vừa nắm tay cậu vừa mở cửa.

Vừa bước vào, Chúc Minh Tỉ lập tức sững người.

"Sao vậy?" Rociel dịu dàng hỏi.

Cậu lắc đầu, không nói cho hắn biết rằng cách bày trí bên trong căn nhà này giống hệt căn phòng trong mơ của cậu.

Từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, sau này lại ở ký túc xá, cậu chưa từng có căn phòng của riêng mình.

Dù đã học cách biết ơn cuộc sống hiện tại, nhưng cậu vẫn từng mơ ước có thể sở hữu một căn phòng thật sự thuộc về mình. Nơi đó có bàn học bên cửa sổ, giường mềm, kệ sách đầy ắp...

Kệ sách!

Ánh mắt Chúc Minh Tỉ chợt dừng lại ở kệ sách.

Ngoài sách ra, trên đó còn đặt rất nhiều... ảnh?

Có lẽ là ảnh?

Nhưng những bức ảnh này lại sống động và sắc nét hơn bất kỳ tấm ảnh nào trong thế giới cậu từng sống, giống như tái hiện một khoảnh khắc chân thực nào đó.

Quan trọng nhất là trong mỗi bức ảnh ấy đều có gương mặt cậu.

"Đây là ảnh tái hiện bằng ma pháp của chúng ta." Rociel mỉm cười, cầm một tấm ảnh đôi lên rồi nhìn cậu đầy mong chờ, "Nhìn thấy những tấm ảnh này em có nhớ ra gì không?"

Chúc Minh Tỉ nhìn tấm ảnh tình nhân dính sát má tạo hình trái tim, im lặng lắc đầu: "...Không nhớ ra được gì."

Rociel có chút thất vọng đặt ảnh về chỗ cũ.

Nhưng rồi hắn lại mỉm cười như đã nghĩ thông: "Không sao, A Tỉ rồi sẽ nhớ lại thôi."

Thế nhưng ánh mắt Chúc Minh Tỉ lại bị một bức tranh khác thu hút.

Đó là bức họa đặt sau tấm ảnh đôi kia.

Là chân dung của riêng Rociel.

Cậu có thể nhận ra, từng nét bút trong bức tranh này đều do chính tay cậu vẽ ra.

Trong tranh, Rociel đang yên lặng nằm ngủ trên ghế sô pha, khuôn mặt hắn tuấn tú đến mức gần như không thật, như thể toàn bộ tình cảm của họa sĩ đều được rót vào trong từng đường nét. Nhưng giữa lông mày hắn lại khẽ nhíu, như đang đắm chìm trong một giấc mộng buồn.

Góc bức tranh có chữ ký của Chúc Minh Tỉ, kèm theo một câu nói.

"Câu này nghĩa là gì vậy?" Rociel chỉ vào dòng chữ hỏi.

"...Anh không đọc được sao?" Chúc Minh Tỉ hỏi nhỏ.

Rociel lắc đầu: "Em chỉ dạy ta nói ngôn ngữ của nơi em sống, chưa kịp dạy ta chữ viết."

"Rốt cuộc là nghĩa gì thế?" Rociel chớp mắt hỏi.

Lông mi hắn dài đến mức khó tin, đôi mắt sâu thẳm lấp lánh ánh sáng, tình cảm trong ánh nhìn như muốn tràn ra ngoài. Chúc Minh Tỉ bị hắn nhìn đến nóng cả tai.

Cậu vội vàng dời mắt, nhìn lại dòng chữ dưới tranh, khẽ đáp: "Để sau rồi nói."

Rociel cười.

"Anh cười gì?" Chúc Minh Tỉ hỏi.

"Ta thích từ 'sau này'," Rociel vui vẻ đáp.

Chúc Minh Tỉ lại cảm thấy, có lẽ cậu của sau này sẽ chẳng bao giờ nói cho hắn biết dòng chữ kia có ý nghĩa gì.

...Thật sự quá sến súa rồi.

Cậu chẳng thể tưởng tượng nổi bản thân lại có ngày viết ra câu:

【Vương tử của em, người yêu của em, định mệnh mà em không thể trốn chạy.】
 

Bình Luận (0)
Comment