"Ngài từng đến kho báu đó thật à?" Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu nhìn Ma Vương, hỏi thẳng.
Căn nhà gỗ phút chốc trở nên tĩnh lặng.
Cơ thể Ma Vương hơi cứng lại.
Finnegan không che giấu nổi vẻ kinh ngạc. Ông ta hoàn toàn không ngờ Chúc Minh Tỉ lại hỏi thẳng không chút vòng vo như vậy.
Một lúc sau, Ma Vương nhỏ giọng nói:
"Từng đến."
Chúc Minh Tỉ lại hỏi:
"Vậy lúc đó ngài có thấy quyển quyển trục ma pháp Joa không?"
Ma Vương nghiêng đầu, né tránh ánh mắt của cậu:
"...Có thấy. Nhưng lúc ấy ta cảm thấy vô dụng nên vứt đi rồi."
Chúc Minh Tỉ: "..."
Cậu hít sâu một hơi:
"Vứt ở đâu?"
Ma Vương đáp, giọng cứng ngắc:
"Không nhớ nữa. Nếu ta nhớ thì lúc đó cần gì phải nhọc công đi tìm cháu của Joa để giải ma pháp hộ ta?"
Căn nhà lại rơi vào yên tĩnh, tiếng hô hấp của từng người đều nghe thấy rõ ràng.
Chúc Minh Tỉ nhìn về phía hai luồng hơi thở đó, bắt gặp ánh mắt không chớp của Quinn và Finnegan đang nhìn chằm chằm hai người.
Chúc Minh Tỉ: "..."
Cậu bước lên một bước, kéo cổ tay Ma Vương ra ngoài.
Đóng cửa lại, Ma Vương là người mở lời trước:
"Trước kia không nói thật với ngươi là lỗi của ta. Nhưng quyển trục ma pháp Joa thật sự không tìm được đâu. Ngươi cũng đừng nghĩ đến việc tìm Ma tộc khác để giải độc."
Chúc Minh Tỉ: "..."
"Không được tìm Ma tộc khác, nhưng tìm ngài thì được à?" - Cậu hỏi.
Ma Vương không nói gì.
Chúc Minh Tỉ cảm thấy hơi đau đầu.
Cậu xoa xoa huyệt thái dương, nhưng Ma Vương đã ngẩng đầu nhìn cậu, giọng kỳ quặc:
"Ngươi phát tác Mị độc rồi."
Chúc Minh Tỉ mới nhận ra có điều không ổn. Cậu lập tức ngừng xoa đầu, lấy ra lọ máu Ma Vương đã đưa trước đó.
Nhưng chưa kịp mở nắp, Ma Vương đã giữ chặt cổ tay cậu:
"Ngươi định dùng cái này?"
"Chứ không thì sao?"
"Ngươi nghĩ lấy máu dễ lắm hả? Ta cho ngươi để phòng cấp cứu mà."
"Nhưng hiện giờ tôi không muốn hôn ngài." - Chúc Minh Tỉ lạnh lùng nói.
Ma Vương tiến một bước, đôi mắt đen như mực khóa chặt ánh nhìn của cậu:
"Ồ? Vậy ra trước đây ngươi hôn ta là vì muốn hôn sao?"
Chúc Minh Tỉ: "..."
Cậu đẩy hắn ra, ngửa đầu uống cạn lọ máu trong tay.
Mị độc bị dập tắt lần nữa, lý trí dần quay về.
"Tôi chưa từng có ý định tìm Ma tộc khác," Chúc Minh Tỉ nói, "Tôi vốn định sau khi gỡ bỏ ma pháp Joa xong sẽ nhờ ngài giúp tôi giải độc."
Ma Vương lập tức cứng đờ người, như không tin vào tai mình.
Chúc Minh Tỉ nói tiếp:
"Ngài có dung mạo điển trai, máu thơm ngọt, khí tức dễ chịu. So với ngài, mấy Ma tộc khác chẳng lọt nổi vào mắt tôi, tôi thật sự chẳng nuốt nổi máu họ."
Ma Vương: "..."
Hắn lạnh mặt:
"Chỉ vì lý do đó?"
Chúc Minh Tỉ lắc đầu:
"Hơn nữa, tôi cũng không rõ thuốc tê có thể làm ngài bớt đau thật không. Nếu thất bại, tôi sẽ lo cho ngài."
Ma Vương cúi đầu nhìn cậu, đúng lúc Chúc Minh Tỉ cũng đang nhìn hắn.
Đôi mắt cậu trong veo, không hề có ý trêu chọc hay mập mờ, chỉ là sự quan tâm thật lòng.
Tim Ma Vương tự dưng đập mạnh mấy nhịp.
Hắn nghiêng đầu, nhìn về ngọn núi tuyết lạnh lẽo, không lên tiếng.
Chúc Minh Tỉ thở dài:
"Tiếc là không tìm ra quyển trục ma pháp Joa, tôi thật sự không dám tưởng tượng cảnh giải độc sẽ khủng khiếp và quái đản cỡ nào."
Ma Vương: "..."
"Giá mà ngài đột nhiên nhớ ra mình đã vứt quyển trục đó ở đâu thì tốt biết mấy."
Ma Vương: "..."
Một lúc sau, hắn uể oải nói:
"Ở vực Vong Thần cạnh kho báu."
Chúc Minh Tỉ sững lại, sau đó bật cười:
"Tốt quá, vậy chúng ta lên đường ngay đi."
Ma Vương bỗng túm lấy cánh tay cậu.
"Sao vậy?" - Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu nhìn hắn.
Ma Vương hỏi:
"Sao ngươi chắc chắn ta biết quyển trục ở đâu?"
Chúc Minh Tỉ tròn mắt:
"Ơ, tôi có đâu?"
Ma Vương đưa hai ngón tay kẹp má cậu, lạnh lùng:
"Nói thật."
Chúc Minh Tỉ: "..."
Cậu thở dài:
"Tôi cũng không chắc chắn, chỉ là nửa đoán nửa đánh cược thôi... Ngài còn nhớ tiết học Thể năng cuối cùng chúng ta tham gia không?"
Ma Vương:
"Nhớ thì sao?"
Chúc Minh Tỉ:
"Hôm đó thầy Vicaria bảo, nếu không giải được ma pháp của Joa thì tôi cả đời cũng không thể trở thành pháp sư cao cấp. Sau khi tan học, ngài đã đến hỏi tôi có muốn giải ma pháp đó không. Ngài đã hỏi vậy... thì chắc chắn ngài có cách."
Ma Vương nheo mắt:
"Vậy lúc đó ngươi đã nghi ngờ rồi à?"
Chúc Minh Tỉ lắc đầu, thật thà nói:
"Không có. Chẳng qua trí nhớ tôi khá tốt, giờ nhớ lại mới thấy có gì đó sai sai."
Ma Vương cười lạnh một tiếng rồi buông tay cậu ra.
Chúc Minh Tỉ gật đầu với hắn, xoay người đẩy cửa căn nhà gỗ.
Ma Vương nhìn bóng lưng cậu, không nhịn được mà nghiến răng ken két.
-
Sau khi chia tay hai vị trưởng lão Tinh Linh dưới chân Thánh Sơn, Chúc Minh Tỉ mở bản đồ kho báu ra, nhìn về phía vực Vong Thần bên cạnh nơi cất giấu kho báu.
Kho báu nằm trong hang động ở núi Linh Lộc phía trước, còn Vực Vong Thần thì là một vực sâu vạn trượng dưới chân núi.
Tương truyền nơi đó sương độc dày đặc, cấm chế tầng tầng, bất kể ma lực mạnh yếu, người bước vào cũng không thể thi triển ma pháp, di chuyển chẳng khác nào giẫm lên đầm lầy.
Chúc Minh Tỉ nhìn mà thở dài:
"Trước đây ngài không định đến lấy quyển trục là vì đường quá gian nan sao?"
Ma Vương lắc đầu:
"Quyển trục đó ta đã tiện tay vứt từ nhiều năm trước, lúc đó thật sự không nhớ đã ném ở đâu. Sau khi dùng Thánh chủng Tinh Linh, ta mới bất chợt nhớ ra là đã vứt ở vực Vong Thần."
Thực ra, thời điểm hắn nhớ ra vị trí chính xác của quyển trục ma pháp Joa là vào ngày thứ hai sau khi cấy Thánh chủng Tinh Linh, cũng là ngày đầu tiên Chúc Minh Tỉ rời xa hắn.
Chiều hôm đó, hắn cưỡi Bạch Anh vừa tỉnh dậy bay ngang qua Thánh Thành, trông thấy Chúc Minh Tỉ đang tranh cãi với Bellis trước cửa lữ quán.
Dĩ nhiên hắn chẳng thèm liếc mắt, rời đi không chút lưu luyến.
Chỉ là khi trời gần sáng, hắn lại lấy ra bức thư chia tay đầy lạnh nhạt kia, ánh mắt rơi vào hai câu sau cùng:
【Nếu sau này ngài tìm được cách giải ma pháp Joa hay ước định năm ngày, tôi sẽ phối hợp để giải.】
【Nhưng ngoài chuyện đó ra, tôi nghĩ chúng ta không cần gặp lại nữa.】
--
Giữa khoảnh khắc chớp giật đó, ký ức đã chôn vùi từ lâu bỗng trào về, hắn chợt nhớ ra, quyển trục ma pháp Joa chính là đã bị ném vào vực Vong Thần.
-
Vù--
Cơn cuồng phong đột ngột thổi tung tấm bản đồ kho báu trong tay Chúc Minh Tỉ. Cậu ngẩng đầu lên, trông thấy Bạch Anh đang xoay vòng đáp xuống.
Chúc Minh Tỉ kinh ngạc:
"Ngài gọi Bạch Anh tới à?"
Ma Vương bế cậu lên lưng rồng, bật cười:
"Ở vực Vong Thần không thể dùng ma pháp, nhưng có cấm cưỡi ma long đâu."
Vừa dứt ba chữ "Vực Vong Thần", Bạch Anh liền dang cánh bay vút lên tầng mây!
Con rồng khổng lồ bay vượt qua dãy núi Linh Lộc, sau đó gập cánh lại, lao thẳng xuống vực sâu thăm thẳm!
Ma Vương vỗ nhẹ lên người rồng, giọng gượng gạo:
"Ta không định hạ cánh mà là tìm đồ, bay chậm một chút!"
Nhưng hắn nói quá trễ, Bạch Anh còn chưa nghe xong, hai móng vuốt đã chạm đất cái rầm.
Ngay lúc ấy, Chúc Minh Tỉ liền thấy một cuộn da dê nằm trong đất cách đó không xa, hơn nửa thân đã bị chôn lấp, chỉ lộ ra một góc nhỏ, cũ kỹ dày dặn, trông như đã bị sương gió mài mòn hàng trăm năm.
Ma Vương nhìn theo ánh mắt cậu, cơ thể dán sát ngực Chúc Minh Tỉ dần dần cứng ngắc từng tấc một.
"...Trùng hợp thật đấy, vừa xuống cái là thấy ngay." - Hắn khô khốc nói.
Chúc Minh Tỉ không đáp, chỉ đảo mắt nhìn quanh.
Rừng cây trong vực Vong Thần dày đặc, nhưng chỗ này lại là một khoảng đất trống hiếm thấy.
Diện tích chỗ trống không lớn, chỉ vừa đủ để một con Bạch Anh hạ xuống.
Ngoài ra, cậu còn thấy xung quanh có vài con đường mờ mịt, là vết tích do con người từng giẫm đạp nhiều lần mà thành.
Bất chợt-
Ma Vương đưa tay che mắt Chúc Minh Tỉ.
"Chúc Minh Tỉ."
Giọng hắn hơi khàn, nhưng cơ thể lại căng thẳng và nóng rực.
"...Cứ tiếp tục giả mù giả điếc như mọi khi, đừng nhìn."
Hàng mi Chúc Minh Tỉ run nhẹ trong lòng bàn tay hắn, rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
-
Trên đường về, hai người không cưỡi Bạch Anh mà dùng trận truyền tống.
Vừa bước ra khỏi trận, Ma Vương mặt mày tái nhợt, lảo đảo vài bước.
Chúc Minh Tỉ vội đưa tay đỡ hắn, nhưng bị hắn đẩy ra, gắng đứng thẳng:
"Ma pháp Joa của ngươi là phiên bản cải tiến. Tuy tìm được bản gốc, nhưng ta cần thời gian để giải trừ hoàn toàn."
Chúc Minh Tỉ gật đầu.
Ma Vương:
"Thêm thời gian điều chế đủ nguyên liệu cần thiết cho thuốc ma pháp, chắc khoảng ba ngày."
Chúc Minh Tỉ lại gật đầu.
Ma Vương siết chặt giọng:
"Ba ngày sau, ta sẽ giải Mị độc cho ngươi."
Chúc Minh Tỉ cúi đầu, nhỏ giọng "ờ" một tiếng.
Ma Vương khẽ sờ vành tai mình, rồi vội vàng đi vào phòng thí nghiệm bên cạnh.
Chúc Minh Tỉ đứng một lúc, rồi đi đến bên cửa sổ, mở toang ra.
Gió đêm lành lạnh lùa vào, nhưng cậu vẫn thấy chưa đủ. Cậu nhắm mắt, đưa đầu ra khỏi khung cửa sổ.
-
Hai ngày sau, chạng vạng tối.
Ma Vương đưa cho Chúc Minh Tỉ ba lọ máu:
"Ta phải đến thung lũng Ánh Trăng lấy dịch hoa Ánh Trăng, trước lúc trời sáng sẽ quay về."
Chúc Minh Tỉ đứng dậy:
"Tôi đi với ngài."
Nhưng ánh mắt Ma Vương lại né tránh kỳ lạ:
"...Không cần, một mình ta đi sẽ nhanh hơn."
Nói xong liền kéo mũ trùm lên, vội vã rời đi.
Ngay giờ đầu tiên sau khi hắn rời đi, Chúc Minh Tỉ đã phát tác Mị độc, uống một lọ máu để trấn áp. Cậu vừa ngồi bên ánh nến đọc sách vừa chốc chốc lại ngó ra ngoài cửa sổ.
Đến giờ thứ tư, cơn phát độc lần hai, nhưng lần này có gì đó không đúng.
Sau khi uống lọ thứ hai, cơ thể vẫn không khá hơn. Cậu nhìn vào gương, mắt trái vẫn nhuộm tím.
Gương trong tay rơi xuống đất, cả người Chúc Minh Tỉ run rẩy không kiểm soát, cậu nhắm mắt rồi lại mở ra, cắn răng lê đến phòng tắm.
Ma Vương hiện đang ở thung lũng Ánh Trăng. Nếu chưa thu thập đủ dịch hoa mà dùng trận truyền tống rời đi thì phải đợi một tháng sau mới được vào lại. Cậu không thể gọi hắn quay về.
Nhưng đầu óc Chúc Minh Tỉ quay cuồng, thân thể như nhũn ra. Cậu vừa vào tới phòng tắm đã ngã nhào xuống sàn, đầu gối đập mạnh xuống nền đá lạnh toát.
"Chúc Minh Tỉ!"
Cửa phòng tắm bỗng bật mở, một bóng đen lao vào như cơn lốc. Chúc Minh Tỉ lập tức thở phào.
Người nọ ôm lấy cậu khỏi mặt đất. Cậu vội vã ngẩng đầu lên, chủ động dâng môi, mãi đến khi đầu lưỡi m*t lấy dòng dịch ngọt ngào, cảm giác khó chịu mới dần tiêu tan.
Ngọt quá... Dễ chịu quá...
Đột nhiên, toàn thân Chúc Minh Tỉ cứng đờ, đầu óc như bị dội một chậu nước lạnh tỉnh bơ.
Không đúng!
Mùi trên người hắn... không đúng!
Cậu lập tức mở to mắt, vừa trông thấy gương mặt trước mắt, cơn buồn nôn từ dạ dày cuộn lên, cậu đẩy mạnh đối phương ra, nghiêng đầu khô khốc nôn khan.
-Người trước mặt không phải Ma Vương, mà là một Mị ma xa lạ.
Mị ma kia luống cuống mở to mắt:
"Chúc Minh Tỉ, ngươi sao thế..."
Nhưng ngay khoảnh khắc quay đầu, Chúc Minh Tỉ đã giơ pháp trượng lên, nhắm thẳng vào tim đối phương!
Bùm! Mị ma vội vàng né sang bên, lảo đảo tránh được đòn, giơ hai tay đầu hàng:
"Chúc Minh Tỉ, ngươi-"
Đột nhiên, hắn như chợt hiểu ra điều gì, lời nghẹn trong cổ, cau mày khó chịu.
Chớp mắt sau, một làn khói đen bốc lên, dung mạo diễm lệ của Mị ma biến thành dáng hình cao lớn, tái nhợt của Ma Vương.
"Là ta!" - Hắn cuống quýt nói - "Ta cải trang thành Mị ma để làm việc, cảm nhận được ngươi bị thương nên lập tức dùng trận truyền tống trở về. Vội quá nên quên giải thuật biến hình..."
Chúc Minh Tỉ ngẩn ra, mờ mịt:
"...Rociel?"
"Là ta." - Ma Vương thở phào, nhỏ giọng:
"Xin lỗi, vừa rồi làm ngươi sợ rồi phải không?"
Chúc Minh Tỉ lơ ngơ gật đầu.
Ma Vương bước đến muốn nắm tay cậu, nhưng vừa mới chạm ngón tay vào mu bàn tay, một đòn chí mạng lại ập tới. Pháp trượng hóa thành dao găm, thẳng cổ mà đâm!
Lần này, Ma Vương tránh không kịp, lưỡi dao cứa qua cổ, máu đỏ tươi chảy dọc làn da tái nhợt.
Hắn không tin lùi lại một bước, nhưng Chúc Minh Tỉ đã dựng lên kết giới Kim Quang, vung trượng vẽ ma trận Thánh Quang dưới chân, chỉ còn hai nét nữa là hoàn thành!
Ma Vương lập tức phá vỡ kết giới, nhào tới giữ chặt cổ tay cậu!
Thấy kết giới tan vỡ, ánh mắt Chúc Minh Tỉ mơ hồ chấn động, nét vẽ cũng khựng lại. Đúng lúc ấy, Ma Vương giật lấy pháp trượng, biến thành dao găm, rạch một đường vào lòng bàn tay chính mình.
Tí tách.
Máu chảy ra ròng ròng, hắn quăng dao, đưa tay ra trước mặt cậu, bất đắc dĩ nói:
"Thật là ta. Nhìn đi, ma pháp Joa này."
Nhìn ánh mắt cậu trợn tròn và vẻ bối rối khi thấy máu ở cổ cùng tay hắn, Ma Vương lại nhỏ giọng than:
"Ta nói là ta rồi mà, sao ngươi không tin?"
Chúc Minh Tỉ giờ mới nhận ra mình hiểu lầm.
"Xin lỗi," - Cậu vừa vội thi triển trị liệu vừa giải thích - "Vừa rồi tôi không thấy sét đánh, nên tưởng ngài là giả mạo... Ngài đặt kết giới chống sét ngoài lâu đài à?"
Ma Vương sững sờ:
"...Kết giới chống sét? Không có. Đúng rồi... Ta hôn ngươi rồi, sao không bị sét đánh?"
Chúc Minh Tỉ chớp mắt đầy hoang mang.
Ma Vương bất ngờ cầm tay cậu đặt l*n đ*nh đầu mình, rồi cúi người hôn cậu.
Lần này vẫn không có sét.
Xoẹt!
Ma Vương lập tức kéo áo cậu ra, nhìn lưng cậu.
Nhưng t*m l*ng tr*ng n*n nhẵn nhụi.
-Ma pháp công chúa Heidi đã mất hiệu lực.
"Không đúng mà," Ma Vương lẩm bẩm, "Phải hôn đủ năm mươi mốt lần mới mất tác dụng cơ mà."
Chúc Minh Tỉ: "..."
Khoan đã, tụi mình hôn nhau đủ bốn mươi chín lần hồi nào vậy?
Không phải mới có ba mươi tám lần à?
"...Chúc Minh Tỉ, ngươi trộm hôn ta hả?" - Ma Vương nhỏ giọng hỏi.
Chúc Minh Tỉ: "..."
Ai mà có thể lén hôn ngài tới tận năm mươi mốt lần chứ hả?!