Chúc Minh Tỉ chỉnh lại chiếc áo vừa bị xé rách, lắc đầu:
"Không có."
Ma Vương liếc cậu một cái đầy nghi ngờ, rồi chìm vào trầm tư.
Một lát sau, sắc mặt hắn chợt biến đổi, như thể vừa nhớ ra điều gì đó quan trọng.
"...Là hắn ta?!"
Chúc Minh Tỉ lặng lẽ cụp mắt xuống.
Hơi thở của Ma Vương lập tức trở nên nóng bỏng, mặt mũi tái xanh, hai mắt đỏ rực, toàn thân toát lên một luồng giận dữ đến mức gần như hóa thành lửa, chỉ thiếu điều đốt trụi cả làn da Chúc Minh Tỉ từ xa.
"Quả nhiên là hắn, ta biết ngay mà!" - Ma Vương nghiến răng nghiến lợi - "Ma pháp Joa của hắn có hiệu lực với ta, vậy lời nguyền của Công chúa Heidi của ta cũng sẽ có tác dụng với hắn! Hắn dám hôn ngươi đến năm mươi mốt lần, nhiều hơn ta tận hai lần! Hắn có biết xấu hổ không đấy?! Chúc Minh Tỉ-"
Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp.
Nhưng lời Ma Vương đột ngột nghẹn lại.
Bởi vì lúc này, hắn nhận ra biểu cảm của Chúc Minh Tỉ hơi kỳ lạ, sắc mặt cậu trắng bệch, môi mím chặt, rõ ràng đang nhìn hắn, nhưng ánh mắt lại dao động bất định.
Trong khoảnh khắc ấy, ký ức Chúc Minh Tỉ từng quay mặt nôn khan khi lầm tưởng hắn là kẻ khác bất chợt hiện về.
【Hóa ra ngoại trừ mình, bất kỳ ai chạm môi vào Chúc Minh Tỉ cũng khiến Chúc Minh Tỉ buồn nôn.】
Câu nói ấy như một mũi tên lao thẳng vào đầu óc Ma Vương.
Tim hắn khẽ run lên.
Có một phần vui mừng, một phần hối hận, và cả một cảm giác đau nhói như bị ai đó kéo căng trái tim.
Năm mươi mốt lần hôn.
Hắn nghĩ, nó có lẽ là năm mươi mốt đoạn ký ức khiến Chúc Minh Tỉ muốn nôn khan.
Giận dữ và ghen tuông dần bị thay thế bằng một cảm giác đau đớn chua xót. Hắn bước lên một bước, nhẹ nhàng nắm lấy tay Chúc Minh Tỉ.
Chúc Minh Tỉ ngước nhìn hắn.
Ma Vương nhỏ giọng nói:
"Chúc Minh Tỉ, chuyện đó qua rồi. Đừng nghĩ tới nữa. Ngươi cứ coi như mình bị chó cắn một cái là được."
Chúc Minh Tỉ: "..."
Ma Vương tiếp tục:
"Chắc chắn rất khó quên, đúng không? Dù sao cũng năm mươi mốt lần, còn nhiều hơn ta tận hai lần. Nhưng mà, Chúc Minh Tỉ-"
"Ma Vương đại nhân," - Chúc Minh Tỉ cuối cùng không nhịn được nữa, cắt ngang lời hắn - "Ngài có biết đếm không vậy?"
Ma Vương khựng lại, sau đó như bừng tỉnh:
"...À đúng rồi, ta tính nhầm. Cộng thêm hai lần vừa rồi, ta và hắn bằng nhau rồi."
Chúc Minh Tỉ: "..."
Cậu nhắm chặt mắt.
Nhất định phải so cho bằng được hả?
Mà nếu thực sự muốn so số lần có khi cũng chẳng bằng đâu, vì trước khi vẽ ma pháp công chúa Heidi thì-
Đột nhiên.
Chúc Minh Tỉ cảm thấy môi mình bị ai đó nhẹ nhàng chạm vào.
Cậu ngẩn người mở mắt ra, thì thấy Ma Vương đã đứng thẳng dậy, tay đặt lên đầu cậu.
"Được rồi," - Ma Vương khẽ nói - "Giờ ta là người hôn ngươi nhiều nhất rồi, đừng nghĩ tới tên khốn kia nữa."
Chúc Minh Tỉ chớp mắt, chậm rãi.
Còn Ma Vương thì vành tai đỏ bừng, nhanh chóng thu tay lại.
"Đúng rồi, ta đã lấy được dịch hoa Ánh Trăng rồi. Tối nay là có thể điều chế thuốc giải..." - hắn vừa nói vừa càng lúc càng đỏ mặt, cuối cùng lí nhí ném lại một câu "Ta đi vào phòng thí nghiệm đây" rồi quay đầu chạy mất.
Chúc Minh Tỉ: "..."
-
Nửa tiếng sau, Chúc Minh Tỉ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng thí nghiệm.
Vừa mới ló đầu vào, cậu liền nghe tiếng choang choang của mấy lọ thuốc rơi xuống. Ma Vương vội vã đứng dậy, ánh mắt né tránh, môi mím chặt, vành tai đỏ lựng.
Chúc Minh Tỉ: "..."
Cậu nheo mắt:
"Ngài đang làm gì vậy?"
Ma Vương vội đáp:
"Không có! Ta... ta đang điều chế thuốc ma pháp!"
Chúc Minh Tỉ: "..."
Ngài tự nghe mà thấy câu đó có logic không?
Ánh mắt cậu quét một vòng, nhanh chóng phát hiện lọ thuốc có mùi hoa Ánh Trăng được đặt ở bàn khác. Trong khi đó, dưới lớp áo choàng đen của Ma Vương lại lồi ra một góc khả nghi.
Chúc Minh Tỉ bước tới, chậm rãi:
"Ma Vương đại nhân, mắt tôi hơi khó chịu, ngài giúp tôi xem thử được không?"
Ma Vương lập tức căng thẳng, đưa tay ra nhẹ nhàng vạch mí mắt cậu.
Ngay khoảnh khắc đó, Chúc Minh Tỉ đột ngột ra tay, rút món đồ đang giấu trong ngực hắn ra!
Ma Vương giơ tay cản lại, nhưng không kịp!
Thứ kia sáng loáng xuất hiện trước mắt cả hai.
Là một quyển sách.
Một quyển sách... có bìa vẽ hai Mị ma giống đực quấn lấy nhau trên giường.
Chúc Minh Tỉ: "..."
Ma Vương: "..."
Ma Vương đỏ đến mức như muốn bốc cháy, giống như chỉ muốn độn thổ. Chúc Minh Tỉ thì khẽ ho một tiếng, cố tỏ ra tự nhiên:
"Thì ra lần trước ngài giả dạng Mị ma là để đi mua cái này à? Ma Vương đại nhân, ngài chu đáo ghê, còn chuẩn bị trước nữa... Quyển này nhìn cũng xịn đó chứ, viền bìa còn dát vàng, nhìn là biết hàng chuyên nghiệp. Tôi cũng từng muốn mua mấy loại sách như vậy mà không biết mua ở đâu..."
Ma Vương im lặng một lúc, sau đó lí nhí hỏi:
"...Ngươi muốn đọc chung không?"
Chúc Minh Tỉ: "..."
Cắn răng:
"Được thôi, đọc để học thêm kiến thức cũng tốt."
Vừa nói vừa cứng đờ mở sách, nhưng cuốn này như bị dán keo, mở mãi không ra.
Ma Vương lấy lại sách, đổ thuốc ma pháp mới điều chế lên bìa, lập tức ánh sáng tím nhạt phát ra.
"Quyển này có ma pháp cấm chế, phải dùng thuốc đặc chế mới mở được." - Ma Vương giải thích.
Quả thật có vài sách đắt tiền được bán kèm thuốc mở khóa như thế, giống như mua kem phải có muỗng. Nhưng Ma Vương lại tự điều chế thuốc nên quyển này rõ ràng không phải mua chính thống từ hiệu sách.
Sau khi ánh sáng biến mất, Chúc Minh Tỉ ho nhẹ một tiếng, cúi đầu nhìn bìa sách đỏ mặt tim đập.
Không khí trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch của hai người vang lên rõ mồn một.
Một lát sau, Ma Vương hít sâu một hơi, bắt đầu mở sách.
Nhưng do lòng bàn tay hắn có mồ hôi, nên vô tình lật nhầm ngay trang thứ năm.
Nhìn rõ nội dung trang đó xong, cả hai đơ như tượng đá.
Không có hình ảnh k*ch th*ch, không có từ ngữ khó nói. Chỉ toàn... ký hiệu chi chít và một loạt ma trận phức tạp.
Ma Vương vội lật về trang đầu, thấy dòng chữ tay:
-
"Gửi vị pháp sư thiên tài đã giải được cấm chế cấp Thánh:
Xin chào!
Ngay khoảnh khắc thấy độ phức tạp của ma trận, chắc ngài đã nhận ra quyển sách này không hề bình thường. Đúng vậy, đây không phải là sách khiêu dâm, mà là một quyển sách quý báu ghi chép ma pháp Hắc Ám. Chúc mừng! Ngài đã may mắn sở hữu toàn bộ kiến thức trọn đời của ta..."
-
Chúc Minh Tỉ: "..."
Sao lại như vậy chứ?!
Giống hệt như vất vả lắm mới kiếm được link "phim tài liệu", tải về mất hai tiếng, mở ra phát hiện là... Cừu vui vẻ và Sói xám!
Ma Vương không tin, vội vàng mở mục lục.
Chỉ vừa liếc qua, cả phòng lập tức chìm vào câm lặng.
《Chương Một: Làm thế nào để giải Mị độc mà không cần g*** h*p với Ma tộc giống đực》
Chúc Minh Tỉ: "..."
Ma Vương: "..."
Ngón tay hắn run lên, đặt nặng trên trang giấy.
-
Không khí đông cứng mất hai phút.
Không ai lên tiếng.
Cho đến khi gió đêm bên ngoài thổi qua cửa sổ kính phòng thí nghiệm, Ma Vương mới hoàn hồn.
Hắn "rầm" một tiếng đóng sách lại, lạnh lùng nói:
"Tác giả quyển này là đồ lừa đảo, đừng phí thời gian nữa."
Nói xong, đầu ngón tay hắn bắt đầu cháy lên ngọn lửa đen đỏ.
Chúc Minh Tỉ giật mình, lập tức giành lại cuốn sách, ôm vào lòng.
Ma Vương nhìn cậu, không tiếp tục tranh.
Chúc Minh Tỉ mím môi, nhẹ nhàng mở sách ra xem.
Cậu đọc rất nhanh, gần như lướt qua từng dòng như gió. Còn Ma Vương không đọc, chỉ yên lặng ngồi bên quan sát khuôn mặt cậu.
Biểu cảm của Chúc Minh Tỉ dần dần thay đổi. Ban đầu là ngạc nhiên, sau đó nghiêm túc, rồi chậm rãi giãn ra, tiếp theo lại nhíu mày, cuối cùng trông có chút kỳ quặc.
Ma Vương thấp giọng hỏi:
"Quyển sách này... thật sự có ghi cách giải Mị độc khác sao?"
"Có thật," - Chúc Minh Tỉ gật đầu - "Ngài biết ai viết quyển sách này không?"
"Không muốn biết." - Ma Vương quay đầu sang hướng khác.
Nhưng Chúc Minh Tỉ vẫn tiếp tục:
"Tác giả là Shanno, một Mị ma có thiên phú pháp thuật cực cao. Nhưng hắn từ nhỏ đã không thích Ma tộc, năm mười bảy tuổi cải trang thành nhân loại và yêu một pháp sư nhân loại tên là Mulmer."
"Họ sống bên nhau hai mươi bốn năm, cho đến khi Mulmer bệnh nặng qua đời. Trước khi chết, Mulmer gọi Shanno đến bên giường, nói với hắn:
'Ta biết chuyện ngươi là Mị ma từ lâu rồi, cũng biết vì ngươi lỡ hút tinh khí của ta nên ta mới mắc bệnh, nhưng ta không trách ngươi vì ta yêu ngươi. Sau khi chết, ta sẽ từ chối trở về cõi Thánh, biến thành Vong linh, chờ ngày gặp lại ngươi. Nhưng trong thời gian đó, ngươi phải chờ ta, không được phản bội. Nếu ngươi phản bội, có quan hệ với kẻ khác, sẽ bị nguyền rủa theo ta cùng xuống địa ngục.'"
Chúc Minh Tỉ kể đến đây thì dừng lại.
Ma Vương mở lớn mắt nhìn cậu, ánh nhìn rơi lên ngực áo nơi in dấu hiệu của ước định năm ngày.
"Ma pháp này..." - Ma Vương thì thầm.
-
Chúc Minh Tỉ lật tới một trang trong sách, đưa Ma Vương xem ma trận do Mulmer vẽ:
"Trận pháp này có một phần trùng với ấn 'ước định năm ngày' trên ngực tôi."
Khi Ma Vương cau mày nghiên cứu ma trận, Chúc Minh Tỉ tiếp lời:
"Mulmer biết Mị ma bản tính vốn phóng túng, sợ người yêu sau khi mình chết sẽ đi tìm người khác để giải sầu. Nhưng hắn không biết rằng, Mị ma độc thân càng dễ phát tác Mị độc. Và năm thứ hai sau khi Mulmer qua đời, Shanno đã trúng phải Mị độc lần đầu tiên."
"Shanno từ chối Mị ma mà trưởng bối sắp đặt để giúp hắn giải độc, một mình bước lên con đường tìm kiếm cách hóa giải khác. Hai tháng sau, hắn dùng xương ngón tay của tộc Vong linh, răng nanh của Huyết tộc, nhãn cầu Mị ma và máu của người sói để giải được Mị độc, trở thành Mị ma đầu tiên trong lịch sử hóa giải Mị độc mà không cần g*** h*p với Ma tộc giống đực."
Nghe đến đây, Ma Vương há miệng định nói gì đó, nhưng Chúc Minh Tỉ giơ tay ra hiệu cho hắn im lặng, nghe hết đã.
Chúc Minh Tỉ nói tiếp:
"Sau khi giải được Mị độc, Shanno quỳ trước mộ Mulmer, xé toạc áo, để lộ ma trận Mulmer từng để lại trên ngực hắn khi còn sống. Hắn dùng dao rạch cổ tay, bôi máu lên ma trận ấy, và ngay lập tức, trận pháp tan biến.
Shanno mỉm cười, hôn lên bia mộ Mulmer và nói:
'd*c v*ng là bản tính của Mị ma, không có loại ma pháp nào có thể bắt Mị ma giữ mình. Ta tình nguyện tìm một con đường khác để giải Mị độc, không phải vì sợ lời nguyền mà ngươi để lại, mà là bởi vì... ta yêu ngươi.'"
Chúc Minh Tỉ nói xong liền im lặng.
Ma Vương thì lặng lẽ đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.
"Ngài đi đâu vậy?" - Chúc Minh Tỉ hỏi.
Ma Vương liếc cậu một cái, vẻ mặt khó ở:
"Đi lấy xương Vong linh, răng Huyết tộc, nhãn cầu Mị ma và máu người sói cho ngươi."
"Ngài tin công thức của Shanno à?" - Chúc Minh Tỉ hỏi.
Ma Vương mặt không cảm xúc:
"Không phải ngươi đã tin rồi sao?"
Chúc Minh Tỉ trầm ngâm:
"Cuốn sách này do một mình Shanno viết, độ xác thực đúng là đáng nghi, nhưng thử cũng không sao."
"Thử kiểu gì?" - Ma Vương hỏi.
Chúc Minh Tỉ còn chưa kịp đáp, một bên mắt đã chuyển sang màu tím.
Ma Vương lập tức rướn tới muốn hôn cậu, nhưng vừa mới áp mặt lại, Chúc Minh Tỉ đã quay đầu né tránh.
Ma Vương cười lạnh:
"Chúc Minh Tỉ, ngươi giỏi lắm, còn chưa thu thập đủ nguyên liệu mà đã không muốn dùng đến ta nữa rồi."
Chúc Minh Tỉ: "..."
Cậu nhăn trán xoa huyệt thái dương, khó xử giải thích: "Không phải vậy... để lát nữa hôn, tôi muốn dùng cơ thể này thử một chút."
"Thử gì?" - Ma Vương hỏi.
Chúc Minh Tỉ chỉ vào ma trận bên cạnh tay Ma Vương:
"Shanno nói không có ma pháp nào có thể khiến Mị ma giữ mình. Mà lúc bị phát tác Mị độc, tôi xem như nửa Mị ma, đúng không?"
Ma Vương nheo mắt, nhìn vào ma trận trên ngực cậu:
"Ý ngươi là..."
Chúc Minh Tỉ gật đầu, chìa tay trái ra:
"Tôi cần máu mình. Ngài dừng ma pháp Joa trước đi... Ngài nghiên cứu được cách dừng rồi đúng không?"
Ma Vương khựng lại một chút, rồi khẽ gật đầu:
"Vừa mới nghiên cứu xong."
Không cần thuốc, hắn chỉ dùng ngón tay điểm vài lần vào lòng bàn tay cậu, ma pháp Joa liền bị tạm dừng.
Chúc Minh Tỉ kéo áo, để lộ ngực có ấn "ước định năm ngày", rồi rạch một đường lên cổ tay, bôi máu lên ma trận đó.
Một luồng ánh sáng vàng rực rỡ lập tức lóe lên.
Khi ánh sáng tan đi, ma trận trước ngực Chúc Minh Tỉ thiếu mất một góc.
- Điều thứ ba trong "ước hẹn năm ngày" đã bị hóa giải.
Chúc Minh Tỉ nhắm mắt, thở phào nhẹ nhõm. Con dao rơi khỏi tay. Ma Vương nhanh tay đỡ lấy, dùng ma pháp chữa lành vết thương, rồi kéo cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cậu.
Nhưng lần này, Chúc Minh Tỉ lại như không được thỏa mãn, túm lấy cánh tay Ma Vương, ngửa đầu tham lam hút lấy hơi thở của hắn, cắn rách môi hắn, m*t lấy máu hắn mà vẫn không chịu buông tay.
Cho đến khi môi đã sưng lên, cậu mới miễn cưỡng thả ra, nhưng trán vẫn cọ nhẹ vào trán hắn, chưa chịu rời đi.
Ma Vương không kìm lòng được, lại cúi xuống định hôn tiếp, nhưng còn chưa chạm vào, Chúc Minh Tỉ đã bừng tỉnh, nhắm mắt đẩy hắn ra, quay đầu uống nước.
Ma Vương mặt lạnh như tiền, quay về ghế ngồi trước bàn thí nghiệm.
Chúc Minh Tỉ mở mắt, ánh nhìn đã trong trẻo trở lại. Cậu cúi xuống nhìn ấn ký thiếu một góc trước ngực, rồi ngẩng đầu:
"Xem ra công thức của Shanno khá đáng tin."
Ma Vương lặng lẽ cúi đầu, nhặt con dao trên bàn.
"Ngài lấy dao làm gì?" - Chúc Minh Tỉ cau mày.
Ma Vương:
"Lấy máu ngươi. Ta đi kiếm nguyên liệu. Chẳng phải ngươi đã tin Shanno rồi sao?"
Chúc Minh Tỉ im lặng một cách kỳ lạ, vẻ mặt do dự.
"Làm sao vậy?" - Ma Vương ngẩng đầu hỏi.
Hắn bỗng nghĩ tới điều gì, giọng cao lên, nhướng mày:
"Có tác dụng phụ gì à?"
Vừa hỏi, hắn vừa lật lại cuốn sách của Shanno.
Chẳng mấy chốc, hắn tìm thấy công thức chi tiết.
-
"Nghiền xương ngón tay tộc Vong linh và hai chiếc răng nanh Huyết tộc thành bột mịn, trộn với nhãn cầu Mị ma đã giã nhuyễn, khuấy đều thành hỗn hợp sền sệt, sau đó đổ máu người sói vào... Có thể thêm thảo dược khử mùi trước khi ăn, nhưng tuyệt đối không được đun nóng..."
-
Ma Vương lặng lẽ ngẩng đầu, thấy mặt Chúc Minh Tỉ đã trắng bệch.
Chúc Minh Tỉ nhỏ giọng hỏi:
"Ngài biết Shanno chết vì gì không?"
"Chết vì gì?" - Ma Vương hỏi.
"Sau khi uống máu người sói, hắn nhiễm phải độc sói. Cuốn sách này là thứ hắn viết trong những ngày cuối đời."
Ma Vương: "..."
Chúc Minh Tỉ thở dài:
"Nếu lúc đó có thể đun nóng thì đã không bị nhiễm độc rồi. Nhưng công thức này lại bắt buộc phải ăn sống."
Ma Vương: "..."
Chúc Minh Tỉ nhỏ nhẹ nói:
"Tôi không muốn ăn sống mấy thứ đó đâu."
Ma Vương: "..."
Hắn tức đến muốn bật cười. Hắn nhéo mặt Chúc Minh Tỉ:
"Chúc Minh Tỉ, ngay từ đầu ngươi đã không định dùng cách của Shanno để giải Mị độc đúng không? Ngươi chỉ muốn gỡ điều khoản thứ ba trong 'ước định năm ngày' thôi."
"Ơ?" - Chúc Minh Tỉ chớp mắt - "Không phải đâu, ban đầu tôi cũng định thử mà... chỉ là đến lúc thực sự phải ăn thì hơi... chùn bước..."
Ma Vương cười lạnh, chẳng buồn nghe cậu ngụy biện, chỉ hỏi:
"Gỡ điều khoản thứ ba để làm gì? Ngươi có tính toán gì trong đầu rồi à?"
Chúc Minh Tỉ cúi đầu, nhỏ giọng đáp thật:
"Không, tôi chỉ thấy... như vậy thì tự do hơn một chút."
Ma Vương nhéo tai cậu, rồi thở dài, nắm lấy tay cậu:
"Đi thôi, trời không còn sớm, về ngủ."
-
Do Mị độc của Chúc Minh Tỉ phát tác vào ban đêm nên mấy hôm nay hai người luôn ngủ cùng giường.
Nhưng hôm nay, không khí có hơi khác thường.
Trong ánh trăng bạc, Chúc Minh Tỉ nhìn ma pháp Joa đang bị tạm dừng trên tay mình, hỏi:
"Thuốc Joa ngài điều chế xong chưa?"
"Xong rồi," - Ma Vương đáp - "Nhưng loại ma pháp này phải để yên một thời gian mới có hiệu lực. Mai sáng là có thể giải hoàn toàn cho ngươi rồi."
"Ồ." - Chúc Minh Tỉ nói.
...Nhưng hiện tại ma pháp Joa đã bị tạm dừng rồi mà.
Cả hai người đồng thời nghĩ như vậy.
Một lát sau, hai người cùng xoay người, quay mặt vào nhau... rồi lại cùng nằm thẳng ra.
Không biết ai là người đầu tiên, nhưng nhịp thở bỗng trở nên hỗn loạn.
"Lúc trước ngài mới trở về, khí tức trên người lạ lắm, là cố tình biến đổi để phối hợp với thuật biến hình à?" - Chúc Minh Tỉ hỏi.
Ma Vương cúi đầu ngửi tay áo mình:
"Không, đó là do lúc giết Mị ma mua sách, ta bị dính máu hắn. Giờ còn mùi không?"
"...Hết rồi." - Chúc Minh Tỉ đáp.
Dù vậy, Ma Vương vẫn dùng phép thanh tẩy thêm một lần nữa.
Chúc Minh Tỉ không nhịn được hỏi:
"Sao đi mua sách thôi mà ngài lại giết người luôn vậy? Cãi nhau à?"
Ma Vương buồn bực nói:
"Lúc ta mua đồ, tên Mị ma đó nhất quyết đòi hướng dẫn cách dùng, còn thi triển mị thuật lên ta nên ta giết hắn luôn."
Chúc Minh Tỉ: "..."
"...Ngài có mua thứ gì khác không?" - Cậu dè dặt hỏi.
Ma Vương cứng đờ cả người.
"Mua gì vậy?" - Chúc Minh Tỉ truy hỏi.
Ma Vương ấp úng:
"Một vài món linh tinh, không đáng nhắc tới..."
"Cho tôi xem." - Chúc Minh Tỉ nói.
Không phải cậu thích soi mói, mà là yêu ma tộc nổi tiếng hay chơi đồ quái dị, cậu sợ Ma Vương mua trúng gì không sạch sẽ.
Ma Vương: "..."
Sau vài giây trầm mặc, hắn miễn cưỡng lấy đồ ra.
Chúc Minh Tỉ nhìn xong liền im bặt.
Một lọ thuốc mỡ, hai lọ thuốc nước, và một... cây nến?
Cậu lặng lẽ cầm cây nến lên.
Ma Vương giải thích:
"Cây nến này phát sáng đẹp hơn mấy phép chiếu sáng bình thường, đặt đầu giường thì..."
"Cái này là để nhỏ lên người." - Chúc Minh Tỉ cắt lời, rồi vứt luôn cây nến.
Ma Vương tròn mắt kinh hãi.
Chúc Minh Tỉ mở một lọ thuốc, ngửi thử, cau mày, cũng ném đi:
"Thuốc này k*ch d*c, sẽ khiến người ta mất kiểm soát."
Cậu mở lọ thứ hai, ngửi xong thì im lặng:
"Cái này... là tăng cường thể lực..."
Còn chưa nói xong, Ma Vương đã giật lấy và vứt luôn.
"Cái đó ta không cần! Là hắn tự đưa, ta còn chẳng biết đó là gì!" - Hắn vội vàng minh oan.
Chúc Minh Tỉ: "..."
Cuối cùng, khi cậu vừa cầm đến lọ thuốc mỡ, Ma Vương đã định cướp để ném, Chúc Minh Tỉ vội cản lại:
"Cái này không cần vứt."
"...Ồ." - Ma Vương ngoan ngoãn đưa lại cho cậu.
Chúc Minh Tỉ: "..."
Chúc Minh Tỉ đột nhiên cảm thấy hơi nhức đầu, muốn hỏi Ma Vương xem còn mua thêm quyển sách nào có thể học được không, nhưng cuối cùng không mở miệng nổi.
Cậu lặng lẽ nhét lọ thuốc mỡ xuống dưới gối, nhắm mắt lại, thiếp đi.
-
Ước chừng hơn một tiếng sau, Chúc Minh Tỉ bị một luồng nóng bức đánh thức.
Sao lại nhanh như vậy?
Rõ ràng lần giải độc trước mới trôi qua chưa đến hai tiếng, Chúc Minh Tỉ cắn môi, cảm giác khó chịu cuộn trào như thủy triều ập tới.
Cậu khẽ đẩy Ma Vương nằm bên cạnh, Ma Vương lập tức tỉnh lại, kinh ngạc hỏi: "Sao lại phát tác nhanh vậy?"
Vừa nói, hắn vừa cúi đầu hôn lên môi Chúc Minh Tỉ.
Chúc Minh Tỉ nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy cổ hắn.
Thế nhưng...
Lạ quá.
Không đủ.
Rõ ràng đã hôn được môi hắn, nếm được cả máu hắn, nhưng luồng nhiệt kia lại vẫn cuồn cuộn dâng lên, gần như muốn phá tan lý trí của cậu.
Chúc Minh Tỉ cảm thấy mình sắp phát điên đến nơi.
Cậu cắn mạnh đầu lưỡi để giữ lý trí, buông môi Ma Vương ra, đón lấy ánh mắt mờ mịt của hắn, khản giọng gọi: "Ma Vương đại nhân."
Ma Vương: "Ừ?"
【Nếu ma pháp Joa đã bị tạm ngưng rồi, chi bằng bây giờ cứ dứt điểm luôn cơn độc này.】
Câu nói ấy kẹt ngay nơi cổ họng, lại không sao thốt nên lời.
Chúc Minh Tỉ run rẩy nhắm mắt lại, lần nữa hôn lên môi hắn.
Ma Vương như chợt hiểu ra điều gì đó, cả người cứng đờ, nhiệt độ cơ thể vọt lên, tay đang ôm eo Chúc Minh Tỉ cũng bắt đầu run rẩy.
Chúc Minh Tỉ dùng hành động để truyền đạt ý muốn của mình.
Cơ thể Ma Vương càng lúc càng căng cứng, nóng bức không chịu nổi. Cho đến khi bàn tay Chúc Minh Tỉ chạm đến một chỗ nào đó, toàn thân hắn khẽ run lên, rồi lập tức bắt lấy cổ tay cậu, lật người đè cậu xuống giường!
Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu, ánh mắt long lanh như nước, run rẩy nhìn hắn dưới ánh trăng.
Yết hầu Ma Vương khẽ trượt, rồi hắn hốt hoảng bật dậy, nhảy xuống giường bỏ chạy.
Chúc Minh Tỉ: "......"
Một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu.
Cậu đột ngột tỉnh táo lại, rồi toàn thân lại nóng lên như bị thiêu, như có một ngọn lửa bùng cháy từ lòng bàn chân lan thẳng lên.
Cậu kéo chăn trùm kín đầu, nhắm mắt lại, cuộn người trong chăn như một con tôm chín đỏ hừng hực.
May mà lần phát độc này cuối cùng cũng tạm thời bị đè xuống.
Chừng hai phút sau, tiếng bước chân quen thuộc lại vang lên bên giường. Tim Chúc Minh Tỉ run lên, cậu kéo chăn xuống, ló đầu ra ngoài.
Ma Vương liếc nhanh qua đôi mắt đen láy của cậu, rồi nhẹ nhàng thở phào, cúi đầu: "Chúc Minh Tỉ, bây giờ ngươi thấy sao rồi?"
Chúc Minh Tỉ gật đầu, giọng bình tĩnh lạ thường giữa đêm: "Tôi ổn. Xin lỗi, vừa nãy làm ngài hoảng sợ rồi."
Ma Vương: "...... Không sao."
Chúc Minh Tỉ liếc sang bên cạnh mình, chờ Ma Vương lên giường. Nhưng hắn không quay lại, chỉ để một bình máu lớn lên tủ đầu giường.
"Chúc Minh Tỉ," hắn nói khẽ, "Tối nay ta sang phòng bên cạnh ngủ. Nếu ngươi thấy khó chịu, cứ gọi ta."
Chúc Minh Tỉ: "......"
Cậu khẽ cắn đầu lưỡi, nở nụ cười: "Ừm."
Ma Vương nhẹ nhàng khép cửa lại rời đi.
Cánh cửa khép lại, mọi cảm xúc trên gương mặt Chúc Minh Tỉ đều biến mất.
Cậu kéo chăn trùm kín đầu lần nữa, nhắm mắt, muốn chôn vùi mình trong đó.
-
Không rõ đã qua bao lâu, Chúc Minh Tỉ không chắc mình có ngủ được hay không, cơn độc lại một lần nữa trỗi dậy.
Cậu cố nhịn một lúc, rồi bò dậy, với tay lấy bình máu đặt ở đầu giường.
Lượng máu trong bình rất lớn, bình thường đủ để cầm cự cho năm lần phát độc.
Nhưng hôm nay thật lạ, trong cơ thể Chúc Minh Tỉ như có một con dã thú không biết thế nào là thỏa mãn. Cậu uống từng ngụm từng ngụm, đến khi máu trong bình cạn sạch mà vẫn không cảm thấy khá hơn.
Cậu khổ sở cuộn người lại, suýt nữa bật ra tiếng rên vì chịu không nổi.
Cậu nhắm mắt nằm ngửa trên giường, nghiến chặt cổ tay đến bật máu, mồ hôi đẫm ướt cả ga giường.
Máu chảy xuống má cậu, và ngay lúc ấy, cậu lại thầm cảm thấy may mắn vì ma pháp Joa đã bị tạm dừng.
Nhưng không được.
Cơn đau cũng không thể át đi nỗi giày vò do phát độc gây nên.
Toàn thân cậu run lên dữ dội.
【Đi tìm hắn, đi gọi hắn.】
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên đã bị cậu đè xuống. Chúc Minh Tỉ cắn chặt môi, cố gắng hết sức ngồi dậy, vươn tay về phía chiếc bình rỗng.
Cậu ngửa đầu, run rẩy đợi giọt máu còn sót lại ở đáy bình nhỏ vào miệng.
Tách.
Nhưng tay cậu run quá dữ, giọt máu hiếm hoi kia lại nhỏ trúng áo ngủ.
Chúc Minh Tỉ ngây người trừng mắt.
Hai giây sau, cậu nhắm mắt, cúi đầu định l**m máu đọng trên miệng bình.
Một bàn tay bỗng vươn tới, lấy mất cái bình khỏi tay cậu.
Chúc Minh Tỉ ngơ ngác nhìn lên.
Cậu nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, nhợt nhạt.
"Xin lỗi," người kia cúi xuống hôn cậu, run rẩy đè cậu xuống giường, "Ta tới trễ rồi."
Thân thể Chúc Minh Tỉ không kìm được mà khẽ run: "Ma Vương đại nhân..."
Người kia cắn rách đầu lưỡi, đưa nước bọt và máu của mình cho cậu.
Hắn bịt kín miệng cậu, cởi bỏ quần áo cậu.
"Suỵt, đừng nói gì cả."
Đừng đánh thức Ma Vương trẻ tuổi cách vách.