Dịch & chỉnh sửa: sxdnp
Vị trí của Thẩm Hi khá rõ ràng.
Giữa bãi đỗ xe rộng lớn, anh từ phía sau cột bước ra, liền đụng phải ánh mắt của Tằng Phan.
Anh mặc một chiếc áo thun màu đen, cổ áo hơi rộng, lộ ra áo đồng phục đội màu đỏ bên trong.
Cái áo màu đen khiến da anh trông trắng hơn.
Chiếc quần đồng phục đội không được thay mà được xắn lên 2 lần một cách lỏng lẻo, để lộ một phần bắp chân.
Đôi mắt đen láy sáng và sâu, sảng khoái như làn nước đá mát lạnh mùa hè.
Tằng Phan, người đã lái xe suốt quãng đường đến đây, đã bớt khó chịu vì thời tiết nóng bức.
Bàn tay cầm điện thoại của Tằng Phan hơi siết chặt.
Sau đó, cô lấy một cái kính nhỏ trong túi ra chỉnh trang lại, sau khi xác định không có vấn đề gì.
Ai không phải là một nàng tiên nhỏ chứ?
Trước khi xuống xe, cô giơ cánh tay lên.
Tằng Phan ngửi thấy trên người mình hương gỗ hoa hồng đã hơi nhạt.
Do dự một chút.
Tằng Phan dừng lại rồi xịt thêm chút nước hoa lên người, sau đó mới mở cửa xe.
Cô vừa bước ra, Thẩm Hi đang đi bộ về phía trước xe liền trông thấy cô ngay lập tức.
Cô đang cúi người đóng cửa xe.
Ngón tay ngọc ngà, hương xe mỹ nhân.
Thân hình cúi xuống tạo nên một đường cong tuyệt đẹp, là nét mềm mại hiếm thấy từng bị che khuất bởi bộ vest thường ngày.
Mái tóc đen mềm mại buông xuống.
Che đi đôi má thanh tú, nhưng lại để lộ chiếc cổ thiên nga trắng ngọc, dưới ánh nắng phủ lên một lớp ánh sáng mờ nhạt, dễ dàng thu hút ánh nhìn của anh.
Bước chân Thẩm Hi khựng lại một chút, sau đó nhanh hơn.
Không nói lời nào, anh cầm lấy túi của cô.
Tằng Phan không từ chối, chỉ quay người lại, mỉm cười nhìn anh.
“Sao lại chủ động như vậy?”
“Gì cơ?” Thẩm Hi chăm chú nhìn cô, chậm chạp mở miệng.
Trên mặt anh là vẻ thờ ơ, nhưng trong đôi mắt đen láy lại hiện lên sự nghi hoặc và chuyên chú thuần túy.
Tằng Phan bỗng dưng muốn trêu chọc anh.
Một chút ác ý thú vị.
Cô dùng cằm chỉ chỉ vào chiếc túi trên tay Thẩm Hi, ý tứ không thể rõ ràng hơn.
Thẩm Hi im lặng nhìn cô, giọng nói có phần trầm thấp: “Em… không thích à?”
Rõ ràng trong cuốn “Người đàn ông chu đáo nhất là đáng yêu nhất” hôm qua không nói như thế…
Không phải nói rằng phụ nữ… đều rất chú ý đến những chi tiết nhỏ sao.
Vừa nói, anh vừa nâng tay, chậm rãi đưa chiếc túi lên trước mặt hai người.
Tằng Phan: ……
Nụ cười trên gương mặt Tằng Phan cứng lại.
Coi nên nói thế nào với anh đây, cô chỉ là muốn đùa anh chút thôi.
Quỳ.
Trêu không nổi, chọc không nổi.
Bạn còn kỳ vọng gì ở một chàng trai thẳng thắn nhất vũ trụ cơ chứ??
Cô giả vờ bình tĩnh, nhẹ nhàng kéo tay Thẩm Hi xuống, sau đó rời mắt, chuyển chủ đề: “Sao anh biết em đã đến?”
Thẩm Hi không nói gì.
Anh đâu thể nói với cô rằng, sau nghi nghe điện thoại xong thì anh đã chạy ra đây và đứng đợi được.
Chỉ đành giữ im lặng.
Cái nắng mùa hè thiêu đốt, Tằng Phan không khỏi nheo mắt đứng ở bãi đậu xe lộ thiên không có chỗ trú ẩn.
Thẩm Hi đứng che nắng cho cô, nói: “Đi thôi.”
Tằng Phan không chú ý đến hành động của Thẩm Hi, đi bên cạnh cô, đột nhiên nhớ đến cuộc trò chuyện hôm nay.
Tò mò mà mở miệng: “Sao anh lại đổi tên wechat vậy?”
“Muốn đổi thôi.”
“gp là ý gì?”
Lời này vừa thốt ra, Thẩm Hi hơi dừng lại bước chân.
Khi Tằng Phan bước ra một bước mới bừng tỉnh.
Cô quay người lại, nhìn Thẩm Hi đang đi phía sau cô một bước, ngập ngừng nói: “Thật sự… có hàm ý gì đặc biệt sao?”
Thẩm Hi từ trên cao nhìn xuống cô, trên mặt không chút biểu cảm.
Tim của Tằng Phan đập thình thịch.
Cẩn thận thăm dò: “Anh dận rồi à?”
Thẩm Hi lại không lên tiếng.
Cứ như vậy kiên định mà nhìn cô.
Kiểu tóc mà nhà tạo mẫu vừa làm cho anh chưa lâu đã có phần rối loạn, vài sợi tóc không nghe lời rủ xuống, lướt qua đôi mi mắt cụp xuống của anh.
Mang theo chút ấm ức khó tả, nhưng lại bướng bỉnh.
Tằng Phan cảm thấy mình như đang ỷ thế hiếp người, dựa vào sự cưng chiều mà làm càn???
Khụ khụ khụ.
Cô dời ánh mắt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Vậy em không hỏi nữa… đi thôi.”
Nói xong, cô xoay người.
Nhưng lại bị người kia nắm lấy cổ tay.
Còn chưa kịp phản ứng, đã bị một lực kéo khéo léo đưa trở lại.
Trước mặt, là Thẩm Hi đang cúi mặt.
Anh không nói gì. Tằng Phan cũng không nói gì.
Sự im lặng lan tỏa giữa hai người.
Một lúc lâu sau, Thẩm Hi mới cất giọng trầm khàn: “Em không biết à?”
Ánh mắt Tằng Phan rơi xuống bàn tay to đang nắm lấy cổ tay cô.
Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, sạch sẽ, mang theo vẻ quyến rũ bướng bỉnh.
Cô ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt Thẩm Hi đang nhìn mình không chớp.
Trái tim lại mềm nhũn.
Thật ra vừa rồi cô cũng chỉ nhất thời nảy ra ý nghĩ ấy.
Quen biết Thẩm Hi lâu như vậy, anh chưa bao giờ giỏi giao tiếp với người khác, thậm chí có lúc còn dè dặt đến mức mắc chứng tự kỷ.
Cho dù sự tình lần này phát sinh là do có người tính kế, nhưng quả thực cũng có yếu tố khiến Thẩm Hi không muốn lên tiếng.
Cô không để ý Thẩm Hi thế nào.
Nhưng nhiều lúc, giao tiếp chính là một cách kết nối xã hội của con người.
Có chuyện gì thì phải nói ra…
Thế nhưng, nhìn dáng vẻ bướng bỉnh lại ấm ức của anh.
Lời nặng nề thế nào cũng không thể nói thành lời.
Thôi, thôi, xem như xong đời rồi.
Tương lai còn dài, chắc chắn sẽ tốt hơn thôi.
Tằng – bà mẹ già – Phan nghĩ thầm trong lòng.
Vậy nên cô liền im lặng rất lâu, Thẩm Hi lại lặp lại lần nữa: “Em không biết thật à?”
Giọng anh khàn khàn, cuối cùng cũng gọi tên cô.
“Tằng Phan.”
“Biết chứ, nhưng anh khồn nói thì sao em biết được.” Tằng Phan độ nhiên cười.
“Có phải tên của em không?”
Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng ngữ khí vô cùng khẳng định.
Thẩm Hi nghe ra ý trêu chọc và ý cười trong lời nói của cô, đôi môi mím thành một đường thẳng căng chặt.
Nhưng anh lại im lặng, không nói thêm gì.
Một lúc lâu sau.
Anh chỉ bước dài qua người cô, để lại một câu: “Đi mau.” rồi đi lên trước cô.
Khụ khụ, hình như trò đùa hơi quá rồi.
Tằng Phan đuổi theo anh, nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh giận đấy à?”
Thẩm Hi không để ý đến cô, nhưng bước chân lại chậm đến mức mà ngay cả khi cô mang giày cao gót cũng không hề thấy khó khăn.
Tằng Phan ngẩng đầu lên, nhìn hàng lông mi dài của cô đổ bóng trên gương mặt, cùng khuôn mặt thanh tú, điển trai của cô.
Trong mắt bỗng tràn đầy ý cười.
Dù đang giận, nhưng sao lại thấy dáng vẻ kiêu kỳ này đáng yêu đến vậy???
Vậy nên…
Có phải cô vì muốn giữ hình tượng nên không nuôi một chú mèo nhỏ kiêu kỳ nào, nhưng lại vô tình “nhặt” được một anh bạn trai hệ mèo???
Bỗng nhiên hiểu ra lợi ích của tình chị em rồi làm sao đây!!
Muốn cưng chiều anh ấy quá đi mất.
Cô hết thuốc chữa rồi.
_(:з」∠)_
Tằng Phan vươn tay ra nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay út bên phải của Thẩm Hi.
Ngon tay của anh rất gầy, các khớp xương cứng cáp lộ rõ, nhưng không hề khiến người khác cảm thấy cấn tay, ngược lại còn mang vẻ đẹp gầy guộc tinh tế.
Những ngón tay ấm áp từ từ bò lên.
Sự thăm dò cẩn thận của cô khiến yết hầu của Thẩm Hi khẽ động.
Anh trở tay, nắm trọn những ngón tay mảnh khảnh ấy
Không nói gì. Đọc Full Tại TruyenGG.bio
Nhưng Tằng Phan lại vô tình nhìn thấy cần cổ trắng trẻo của anh đang đỏ lên.
Cô ngập ngừng nói: “Có phải là anh… đang ngại không?”
Thẩm Hi mím môi.
Từ chối trả lời câu hỏi.
Ánh mắt Tằng Phan mang theo ý cười, giọng nói mềm mại: “Vậy anh còn giận nữa không?”
Im lặng…
Có một giọng nói trầm thấp bay nhẹ trong làn gió hè: “Tôi không giận.”
“Thật ra, tên WeChat của tôi là…”
Lời của Tằng Bân còn chưa nói hết thì bị một tiếng gọi kinh thiên động địa cắt ngang.
“Ây dà, chị chủ, chị đến rồi!”
Tay của Thẩm Hi và Tằng Phan vừa mới chạm nhau liền lập tức tách ra như bị điện giật.
Cả hai cùng nhìn về phía phát ra giọng nói.
Chỉ thấy Nhị Bàn từ phía sau cột hành lang bên tòa nhà lao ra, thân hình hai trăm cân của anh ta hoàn toàn không thể che giấu nổi tư thế nhanh như chớp của mình.
“Để tôi cầm túi cho chị, nhanh, nhanh đến dưới ô, kẻo nắng làm đen da.”
“Đừng cầm ô, để tôi, để tôi làm!”
“Đi, đi bên này, sắp tới phòng nghỉ của chúng ta rồi.”
Cậu ta không chỉ chăm sóc nhà tài trợ một cách chu đáo thoải mái, mà còn tiện tay dùng cánh tay hất Thẩm Hi ra phía sau.
Nhân lúc Tằng Phan không để ý, Nhị Bàn quay đầu lại, trừng mắt ác ý với Thẩm Hi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chết tiệt, Thẩm Hi, cái đồ chó nhà cậu, vì muốn thể hiện trước mặt nhà tài trợ mà đến cả mặt mũi cũng không cần nữa!
Rõ ràng chúng ta cùng đi ra mà, sao cậu lại bỏ tôi lại sau cột để một mình đi tiếp đón nhà tài trợ hả???
Ít nhất cũng phải nói với tôi một tiếng chứ, để cả hai cùng đi! Không thể để thành hai ‘linh vật may mắn’ được à? Cả hai cùng góp mặt không tốt sao???”
Nhị Bàn vừa nói, vừa bất chợt nhăn mày, ánh mắt đầy chán ghét nhìn Thẩm Hi, buột miệng không thèm suy nghĩ: “Cậu xịt cái gì thế? Trời ơi, mùi nước hoa xịt nồng nặc, cậu nghĩ mình là nhang muỗi biết đi à? Tránh xa chị chủ của chúng tôi ra!”
Nói xong, cậu ta lại quay người, dẫn Tằng Phan đi vào trong.
Hoàn toàn không để ý đến gương mặt bỗng chốc sụp đổ của Tằng – nhang muỗi – Phan.
emmmm
Đám đàn ông thẳng như ruột ngựa này rốt cuộc là đang làm trò gì vậy? Nói nước hoa có mùi như nhang muỗi, đúng là khiến cô tức phát khóc.
Không đúng, người đáng ra phải khóc vì tức là Thẩm Hi mới đúng.
Nghĩ tới đây, Tằng Phan quay đầu lại nhìn một cái.
Quả nhiên, cô nhìn thấy mặt Thẩm Hi đen sì, không nói một lời.
Khóe môi cô hơi nhếch lên, nhưng lại không thể không giữ dáng vẻ lạnh lùng của nhà đầu tư trước mặt Nhị Bàn: “Đi thôi, đừng chậm trễ nữa.”
“Được, được, được, còn chưa đầy mười phút nữa là thi đấu, đúng là phải nhanh lên.”
Nhị Bàn liên tục đáp lời.
……
Trận đấu sắp bắt đầu, lúc này trong bãi đỗ xe không có nhiều người.
Hơn nữa, để các tuyển thủ có thể ra vào nhanh chóng, bãi đỗ xe thực ra có một lối đi dành riêng cho tuyển thủ ở chỗ hẻo lánh.
Nhị Bàn dẫn Tằng Phan đi về phía đó, nhưng còn chưa kịp đi đến lối đi dành riêng thì trong bãi đỗ xe vắng lặng bỗng chậm rãi chạy vào một chiếc xe buýt lớn.
Ba người còn chưa kịp phản ứng gì.
Cửa xe buýt vừa mở ra, trên xe ào xuống một đám cô gái trẻ cầm băng rôn và giơ bảng đèn.
Ba người giật mình, theo phản xạ nhìn qua, liền thấy trên bảng đèn đều viết tên WKY và G Thần.
Nhị Bàn:……
Thẩm Hi:……
Tằng Phan:……
Con mẹ nó, đây là gặp phải chuyện còn đáng sợ hơn cả việc fan cuồng tấn công gaming house à!
Đám người này sẽ không tập kích thần tượng đấy chứ??
Trên lý thuyết là không có chuyện như vậy xảy ra, nhưng tin tức còn đang tràn lan trên diễn đàn kia kìa!!
Hàng chục nghìn tòa nhà chọc trời thử hỏi bạn có sợ không!!
Nhị Bàn thật sự sợ họ sẽ nghĩ thông suốt và chuyển sang làm anti-fan mất thôi.
Cuộc đời sao lại khổ đến thế này…
_(:з」∠)_
Trong lòng Nhị Bàn có nghìn vạn chữ “đcm” chạy qua như nước lũ, còn chưa kịp mở hết các giả thuyết trong đầu thì ba người đang đứng trong bãi đỗ xe trống trải đã bị đám cô gái mắt tinh tường phát hiện.
Chỉ nghe một tiếng hét chói tai vang lên từ phía đó, cả đám như phát hiện kho báu lao về phía này như điên.
Thẩm Hi phản ứng nhanh nhất, kéo theo Tằng Phan lao về phía lối đi dành riêng cho tuyển thủ.
Nhị Bàn do dự giữa việc cản đường hoặc chạy đi thật nhanh…
Sau đó, cậu ta đứng giữa việc làm đàn em đáng yêu và bảo vệ tính mạng, quyết định chọn tính mạng!
Game thì quý, nhưng bảo vệ mạng sống mới quan trọng. Nếu hy sinh vì cuộc sống, cả hai đều có thể bỏ!
—————
☆ Tác giả: Khóc thảm, không phải mấy người chê tôi viết ngắn à??? Đáp lại là vả mặt và tăng thêm chương cho mấy người đây!!!