Đừng Để Mất Người Yêu Bá Đạo

Chương 54

Dịch & chỉnh sửa: sxdnp


Đừng thấy Nhị Bàn có thân hình mập mạp, nhưng cái thể hình 200 cân đó lại vô cùng linh hoạt.

Cả thần xe Akina cũng không thể nhanh và linh hoạt như cách bạn lái!

Nhưng vị thần của vận mệnh lại không đứng về phía bọn họ.

Có một cô gái rất thông minh, mạnh dạn đặt tấm banner nặng trịch xuống đất, chặn ngay lối đi dành cho tuyển thủ, khiến cả ba bị chặn lại.

Nhị Bàn bị sốc mà trợn tròn mắt.

Thậm chí cậu ta còn nhìn thấy một lớp bụi bay lên khi tấm banner đập xuống….

Con mẹ nó.

Làm phiền rồi, làm phiền rồi.

Thế mà lại có cả loại fan bạo lực này???

Loại fan nữ này, không cần cũng được.

Run cầm cập.

Người hâm mộ nhìn thấy thần tượng của mình đứng sờ sờ trước mặt, tiếng la hét vang vọng cả hầm đỗ xe.

Mười mấy cô gái cùng nhau la hét——

“Trời ơi, Nhị Bàn, anh ký tên cho em đi, lần này nhất định phải giành được quán quân đấy nhé!!!”

“Trời ơi đất hỡi, G Thần, chúng ta có thể chụp chung tấm ảnh không?”

“G Thần, em thích anh rất lâu rồi!!”

“Hay quá, G Thần có thể ký tên cho em không?”

“Nhị Bàn, anh mau ký tên đi, rồi còn vài sân thi đấu, trận đấu sắp bắt đầu rồi kìa.”

“G Thần, đây là banner và bảng đèn tiếp ừn do bọn em tự làm, anh có thích không?”

Những người hâm mộ này rất vui khi nhìn thấy bọn họ, trầm mê trong việc được tiếp xúc gần với thần tượng.

Dù sao, đội WKY cũng là một cơn lũ bùn đá không hề yếu đuối và giả tạo, trong giới esport.

Các đội khác ít nhiều gì cũng nhận các lời mời tham gia hoạt động thương nghiệp.

Cho dù là để hỗ trợ các công ty sản xuất bàn phím hay tham dự các buổi họp mặt người hâm mộ do Liên Minh Huyền Thoại tổ chức, thậm chí có những đội rất thân thiện và thân thiện với người hâm mộ và thỉnh thoảng sẽ chọn một số người hâm mộ may mắn đến thăm gaming house.

Nhưng mà!

Những thứ này thì đội WKY đều không có!! Không có gì hết!!!

[Cuộc sống không còn gì luyến tiếc .jpg]

Nếu so sánh với các đội khác thì quả thật rất đáng thương.

Vẫn nên mua chút gì đó làm kỷ niệm, ngay cả goods của đội WKY cũng là hàng giới hạn.

Tranh nhau đỏ cả mắt mới được ông trời thương sót!!!

Người làm việc???

Mấy pha “thao tác” cần cù chịu khó thi đấu với tinh thần khắc kỷ của họ, đúng là khiến fan yêu thích họ phải “mắt xanh lè” vì phấn khích.

Dẫu sao thì hai “bông hoa” của làng eSports đều tụ hội ở đây mà!!!

Fan chỉ có thể đứng từ xa ngắm họ trong các trận đấu, hoặc khổ sở canh chừng những buổi livestream không cố định, mong mỏi đến sáng.

Thật sự là một câu chuyện đầy nước mắt.

Khó khăn lắm lần trước mới có một vụ tình cờ gặp nhau ở sân bay, nhưng số người biết tin lại chẳng được bao nhiêu.

Không đến đón họ ở sân bay, đúng là hối hận đến chết.

Bây giờ lại có thể tình cờ gặp họ vừa bước ra ở bãi đỗ xe, đúng là tổ tiên phù hộ!!!

Khoảnh khắc đỉnh cao của việc theo đuổi thần tượng!!!

Vui sướng lâng lâng như say rượu, cho đến khi…

Có một người bất giác nhận ra chiếc túi xách da màu đỏ trên người Thẩm Hi, thứ hoàn toàn không ăn nhập với bộ vest thường ngày của Tằng Phan đang đứng bên cạnh anh.

Giữa đám đông đang ngập tràn niềm vui, bỗng vang lên một tiếng chất vấn chói tai khiến mọi người sững sờ: “G Thần, cô ta rốt cuộc là ai? Anh thật sự… thật sự thích một cô gái ngoài ngành à???”

Giọng nói cao vút, bén nhọn đến mức lạc cả âm, hoàn toàn lấn át những tiếng reo hò phấn khích của đám đông.

Trong khoảnh khắc, cả không gian như bị đóng băng. Đám fan đang chen nhau đòi chữ ký đều khựng lại, tiếng ồn ào biến mất, im lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Thẩm Hi.

Tằng Phan trong lòng thoáng lo lắng, ánh mắt bất giác liếc qua người đồng đội.

Nhưng gương mặt Thẩm Hi vẫn không hề thay đổi, vẻ dửng dưng lạnh nhạt như chẳng để tâm chút nào, khóe mắt lộ ra một chút bâng quơ thờ ơ.

Trong bầu không khí im lặng ấy, chỉ có giọng nói chậm rãi, kéo dài của anh vang lên rõ ràng: “Sao hả?”

“Sao tôi phải nói với mấy người?”

Giọng nói của Thẩm Hi, mang theo sự lạnh nhạt và không kiên nhẫn, rõ ràng đến mức ai cũng có thể nhận ra.

Thế nhưng, người fan đó lại không chịu chấp nhận.

“Bọn em đều là fan của anh, bọn em quan tâm đến anh!!! Cô ta, dựa vào đâu mà xứng đáng được anh yêu thích???”

Vừa nói, cô ta vừa phẫn nộ chỉ tay về phía Tằng Phan, ánh mắt đỏ ngầu đầy căm hận.

“Cô ta chỉ là một kẻ ngoài ngành, loại người ai cũng cưỡi, ai cũng ngủ!!!”

Lời nói đầy cay nghiệt bật ra, cô ta dường như vẫn chưa hết giận, cầm cả dải băng cổ vũ trên tay ném thẳng về phía Tằng Phan.

Khi tay không còn gì để ném, cô ta lại giật lấy quả trứng từ trong túi của Lưu Mẫn – người đang sững sờ đứng cạnh, rồi không chút do dự, ném thẳng vào mặt Tằng Phan.

Người phụ nữ giận dữ hành động rất nhanh, ngoài Thẩm Hi, không ai kịp phản ứng.

Tằng Phan hoàn toàn chết lặng trước sự phát triển ngoài tầm kiểm soát này.

Cho đến khi…

Quả trứng bay tới.

Đôi mắt cậu ta gần như muốn rớt khỏi hốc mắt.

Con mẹ nó!

Cô nàng mạnh mẽ!

Đây là nhà đầu tư của tôi đấy, áu áu áu.

Cảnh tượng hỗn loạn như chiến trường. Đám fan đứng từ xa chỉ thấy rõ ràng một điều rằng Tằng Phan đang được Thẩm Hi bảo vệ rất chặt trong vòng tay.

Cô cúi đầu, tựa sát vào lồng ngực nam thần của bọn hị, không ai nhìn rõ biểu cảm của cô.

Những dòng chất lỏng vàng nhầy nhụa và lòng trắng trứng cứ nhỏ tong tỏng, men theo chiếc áo thun đen của Thẩm Hi, loang dần ra một mảng lớn.

Mọi người đều nuốt nước bọt, ánh mắt dần chuyển sang nhìn gương mặt của Thẩm Hi.

Sự điềm tĩnh khi nãy đều đã biến mất, thay vào đó là mặt đen như đít nồi.

Nhị Bàn ngơ ngác xông lên, nhanh chóng chuẩn bị cứu giá, thì đã bị cái nhíu mày của Thẩm Hi ngăn lại.

Sau đó, anh quay lại nhìn người hâm mộ.

Đôi mày nhíu chặt, đôi môi cũng mím thành một đường kẻ.

Mái tóc đen ngắn phủ bóng mờ trên khuôn mặt, khiến cả người anh trông lạnh lùng và tràn ngập sự thù địch khó tả.

Khi Thẩm Hi ngước mắt lên, xung quanh liền trở nên yên tĩnh.

Sự bồn chồn do những người hâm mộ phía sau xúi giục cũng dường như đã bị đóng băng vào lúc này.

Rất lâu.

Có một âm thanh gay gắt phát ra từ giữa hai hàm răng.

Giọng nói nghiêm túc: “Xin lỗi đi.”

Người hâm mộ cảm thấy có lỗi trong giây lát.

“Không, sao tôi phải xin lỗi chứ, tôi không xin lỗi!!”

Cô gái kia tuy đang ngẩng đầu, nhưng cổ lại không tình nguyện mà rụt lại, mạnh mồm nói đạo lým

“Bọn tôi đều là đang quan tâm anh, sao anh lại không chịu nghe chứ???

Chính là vì cô ta, mà đội WKY vừa giành được quân quân đã bị mắng chửi te tua!! Bản thân anh tụt lại còn chưa đủ, định kéo cả đội cùng tụt lại phía sau ư?”

Cô ta càng nói càng nghĩ là mình có lý.

“Anh nhìn Nhị Bàn của bọn tôi mà xem, bị người ta mắng có sướng thật không? Anh kéo chân bọn họ, bộ anh không có chút tự giác nào à.

Dựa vào đâu chứ?? Dựa vào kỹ thuật của anh tốt? Người có thể thay thế anh đầy ra đấy, anh trai nhỏ bên máy chủ Hàn Quốc cũng được.

Đều là vì cô ta, đều là do cái thứ hồng nhan họa thủy này mới kiến mọi việc trở nên thế này, đều là lỗi củ cô ta……”

“Sao anh cứ không chịu nghe em chứ…”

“Đủ rồi!” Âm thanh lạnh lùng vang lên, ngắt lời cô ta.

“Xin lỗi đi.”

“Còn nữa, tôi không cần loại fan hâm mộ như cô.”

“Đừng lấy danh nghĩ là vì muốn tốt cho tôi mà chỉ trỏ này nọ, cô, chỉ là một người hâm mộ.”

“Tôi cũng không phải là minh tinh.”

Cô gái nọ đứng yên tại chỗ, không tình nguyện mà mở miệng.

Thẩm Hi mím chặt môi.

Mắt thấy sắp đánh nhau đến nơi, Tằng Phan nhanh chóng an ủi con tim yếu đuối vừa bị dọa sợ của mình, nhỏ giọng an ủi anh: “Em không sao cả.”

“Đi trước đi.”

Thẩm Hi thở một hơi nhẹ nhõm.

Cúi đầu, giúp Tăng Phan chỉnh lại mái tóc dài hơi rối do vừa rồi hỗn loạn.

Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, thuận tay ném chiếc túi của Tăng Phan cho Nhị Béo đang ngơ ngác, bất ngờ bế Tăng Phan lên theo kiểu bế ngang.

“A…”

Tằng Phan chỉ kịp thốt lên một tiếng kinh hô, liền bị ôm chặt vào một vòng tay quen thuộc.

Thẩm Hi ép đầu cô vào ngực mình, giọng khàn khàn: “Đừng động đậy.”

Nghe thấy sự trầm thấp và lạnh lùng trong giọng nói của anh, Tăng Phan thả lỏng cơ thể, để mặc anh hành động.

Thẩm Hi sải bước đi nhanh về phía lối đi của các tuyển thủ.

Không ai dám cản.

Khi thấy hai người họ sắp đi vào trong, Nhị Bàn mới phát giác rồi nhanh chóng đi theo vào trong

Khi đi qua cửa quay của lối vào dành cho tuyển thủ, Thẩm Hi nhìn bảo vệ ở hai bên.

Anh dừng lại và nói một cách bình tĩnh: “Bãi đậu xe có camera không?”

Người bảo vệ đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, có chút bối rối đáp, “Có…”

Thẩm Hi gật đầu, rồi nhấc chân rời đi. Đọc Full Tại TruyenGG.bio

Nhị Bàn ở phía sau vội vàng chạy theo, vô cùng hoảng hốt: “Mẹ ơi… lần này tụi mình lại lên trang nhất rồi đúng không? Không đúng, lần này chắc anh Vu điên thật rồi…”

Cậu ta lẩm bẩm mãi, cuối cùng cũng nhận ra điều quan trọng nhất, vội quay sang hỏi: “Chết tiệt, Thẩm Hi, cái câu mà hồi nãy cậu hỏi… đừng nói là… đừng nói cậu định…”

“Tôi sẽ kiện cô ta ra tòa.”

Nhị Bàn: ???

Chỉ sợ đây là người đầu tiên dám kiện fan nhỉ? Cương ngạnh?

“Khoan đã, không phải chứ, có kiện thì cũng phải để chị chủ ra mặt chứ?” Nhị Bàn do dự nói.

Chết tiệt, tên này lại định giở trò nịnh bợ hả?

Thả chị chủ trong lòng cậu ra, để tôi!!

……

Sân thi đấu.

Hai đội đấu của trận trước đã rời đi, và thời gian thi đấu của đội WKY cũng sắp bắt đầu.

Tuy nhiên, lối đi dành cho tuyển thủ lại trống trơn, không một bóng người.

Hai bình luận viên nhìn hàng ghế dành cho tuyển thủ vẫn trống không mà ngơ ngác, nhưng vẫn phải cố gắng giữ vẻ bình tĩnh như thể mọi chuyện đang nằm trong tầm kiểm soát.

Không còn cách nào khác, họ đành lái câu chuyện sang thành tích thi đấu của đội WKY để khỏa lấp bầu không khí gượng gạo.

“Năm nay, khí thế của đội WKY như thế chẻ măng, có thể nói là một chú ngựa ô thực thụ trong giới LPL. Đối thủ của họ hôm nay lại là đội mạnh truyền thống, đội ET. Hai đội này chạm trán chắc chắn sẽ là một trận cầu rực lửa!”

“Đây chắc chắn là một trận đấu mãn nhãn rồi. Nice, anh nghĩ ai sẽ giành chiến thắng?” Wawa lên tiếng hỏi.

“Đội WKY chứ còn ai! Đội hình của họ phối hợp cực kỳ nhuần nhuyễn, vừa mới vô địch giải đấu giữa mùa, hôm nay lại là trận mở màn của họ tại giải Mùa Hè, chắc chắn họ sẽ dốc toàn lực!”

“Anh nói buồn cười thật, đội nào chẳng nhắm đến ngôi vô địch? Chưa kể hôm nay đều là trận mở màn của họ?” Wawa nhanh chóng phản bác.

Nice cũng không chịu thua, tiếp tục tung hứng với Wawa để kéo dài thời gian và làm nóng bầu không khí.

Sau đó.

Bầu không khí đã được hâm nóng, hai bình luận viên nói đến mức khô cả miệng, nhưng lối đi của tuyển thủ vẫn vắng tanh không một bóng người.

Nhìn đồng hồ, thời gian sắp hết, nếu không có ai xuất hiện thì chắc chắn sẽ lâm vào cảnh trống không trên sóng trực tiếp.

Đúng lúc này, Nice bỗng nhiên ngừng lại giữa câu đùa cợt, tay ấn vào chiếc tai nghe trên tai.

Sau đó, anh và Wawa nhìn nhau, ánh mắt đầy ý tứ.

Dưới ánh mắt chờ đợi của khán giả, Nice cuối cùng cũng cất lời, giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo chút tạp âm nhẹ, truyền khắp khán đài: “Chắc hẳn mọi người đều biết, gần đây trong giới xuất hiện một số tin đồn thất thiệt lan truyền chóng mặt. Vì những tin đồn ác ý này, đội tuyển WKY vừa gặp phải một số sự cố tại lối ra vào của tuyển thủ. Do đó, trận đấu hôm nay buộc phải tạm hoãn 20 phút.”

Bên dưới khán đài lập tức xôn xao.

Đúng lúc đó, một giọng nữ đầy giận dữ vang lên.

Giọng cô ấy sắc bén, vang vọng khắp khán phòng nhỏ khiến ai cũng phải chú ý.

“Toàn bộ đội WKY đều điên hết rồi à?? Bọn họ vậy mà lại định vì một đứa con gái ngoài ngành mà chặt đứt đường đi của cả đội?”

Nói rồi, cô ta ném tấm bảng đèn trong tay xuống đất, xoay người rời đi.

Tấm bảng đèn rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

Khán đài bỗng lặng đi trong giây lát, ngay cả bình luận viên trên sân khấu cũng im bặt.

Bầu không khí ngượng ngùng lan tỏa khắp nơi.

Nice siết chặt chiếc micro trong tay, cố gắng giữ giọng mình thật bình tĩnh:

“Vừa nhận được thông tin, người phụ nữ thân thiết xuất hiện trong tin tức thực chất là cô Tằng Phan, cổ đông lớn nhất của đội WKY. Mong mọi người giữ bình tĩnh và lý trí.”

Hả?? Cổ đông??

Cô nàng fan kia đi được một nửa thì dừng lại, đi cũng không được mà ở cũng không xong, trên mặt từ đỏ chuyển thành trắng bệch.

Bình luận trôi nổi trên livestream cũng bùng nổ theo.

Tất cả fan của giới esport chỉ muốn hỏi một câu.

Con mẹ nó đang nói cái gì vậy??

Ngất.

Một hiểu lầm tai hại.
—————

☆ Tác giả: Thế nào, mọi người có vui không?? Thêm chương, đều thêm cho mọi người đấy.

Không bình luận, không lưu truyện, không chăm tôi thì tôi khóc huhu cho mà xem, gõ chữ mệt lắm đấy áu áu áu.

Bình Luận (0)
Comment