Đừng Để Mất Người Yêu Bá Đạo

Chương 56

Dịch & chỉnh sửa: sxdnp

“Không được đánh nhau!!!”

Đôi tay mũm mĩm béo núng nính dùng hết sức mới ngăn được Thám Hi đang nổi giận khỏi trạng thái sẵn sàng ra tay.

Cậu ta thở phào nhẹ nhõm.

Ôi trời ơi…

Đội WKY của họ là đội nam thần nổi tiếng trong giới eSports, là đội được nhiều người ngưỡng mộ. Nếu chỉ vì mình mà làm giảm đi tiếng tăm của cả đội, cậu ta thật sự rất ngại.

Cậu ta cũng không hề muốn cái tên của đội mình bị dính vào những scandal như “Yêu đương với gái bên ngoài”, “Đưa fan nữ lên tòa” và nay lại thêm “Đánh nhau ẩu đả”, điều đó sẽ rất mất mặt.

“Đừng động tay động chân nữa, chúng ta có quy định rất rõ ràng không được đánh nhau, nếu không sẽ bị cấm thi đấu đấy. Cả đội chỉ có mỗi cậu là chơi vị trí đường giữa, nhất định không được làm vậy đâu nhé!”

Thấy Thẩm Hi buông lỏng bàn tay đang nắm lấy ngón tay người kia, Nhị Bàn còn chưa thở hết một hơi đã nghe thấy giọng nói không chút sợ hãi của người đó vang lên, đầy khiêu khích: “Không dám đánh à?”

Thẩm Hi lạnh lùng liếc nhìn cái “rác” trong tay mình.

Anh không nói gì cả.

Ngược lại, chính Nhị Bàn lại bị lời khiêu khích này chạm đến nỗi tức giận, vội vàng mở miệng: “Mày.”

“Không phải chứ, mặt đây, có gan thì đánh đi.”

Dương Văn Viễn tỏ ra hoàn toàn không lo lắng.

Trên sân bóng, có vô số quy định nghe qua rất ngớ ngẩn, nhưng khi các hậu vệ ngăn cản hoặc chắn bóng, họ vẫn thường xuyên nói vài câu lời khiêu khích để làm mất tinh thần đối phương.

Nhưng ai mà gặp rủi ro vì điều đó chứ?

Cuối cùng, mọi thứ đều được đánh giá bằng bàn thắng và chiến thắng.

Trong giới eSports cũng vậy.

Cho dù hắn có dùng lời lẽ khiêu khích Thẩm Hi như thế nào đi nữa, miễn là Thẩm Hi là người bị hạ bại, thì không ai sẽ nhớ đến sự quá đáng của mình.

Chưa bị đánh đã khiến người ta tức điên, sau này Thẩm Hi sẽ dễ mất kiểm soát và thua trận mỗi khi đối mặt với hắn.

Nếu thực sự bị đánh, người chịu thiệt cũng sẽ là Thẩm Hi. Anh sẽ bị coi là không đủ vững vàng về tâm lý, và việc bị cấm thi đấu là hoàn toàn hợp lý.

Tính toán như vậy, hắn luôn là người thắng cuộc.

Tuy nhiên…

Cuộc sống không bao giờ diễn ra theo đúng kế hoạch của bạn.

Dù bạn có tính toán kỹ lưỡng đến đâu, mọi thứ đều có thể thay đổi bất ngờ. Vì cuối cùng, hành tinh này không phải chỉ xoay quanh bạn. Đôi khi, những điều bất ngờ xảy ra là điều không thể lường trước.

Dương Văn Viễn vừa dứt lời,

Một chai nước khoáng đột nhiên bay tới với tiếng pặc sắc bén, chính xác như một mũi tên, vượt qua Thẩm Hi và Nhị Bàn, đập mạnh vào người hắn.

Không, nên nói chính xác là đập vào mặt hắn.

Rồi điều kỳ lạ là, chai nước này trước đó hình như đã bị ai đó uống qua, nắp chai không được vặn thật chặt.

Vì vậy, khi nó bay đến và va vào người hắn, lực quán tính khiến nắp chai bay ra khỏi chai nước ngay sau cú đập…

Giữa ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, chai nước khoáng đột nhiên bật nắp, “bốp” một tiếng, toàn bộ nước bên trong dội thẳng lên người Dương Văn Viễn.

Nhị Bàn phản ứng nhanh nhạy, thoắt cái đã né sang một bên, không để giọt nước nào chạm vào mình.

Thầm Hi cũng khẽ lùi một bước, áo quần vẫn tinh tươm, chẳng bị vấy bẩn chút nào.

Chỉ còn lại Dương Văn Viễn đứng trơ trọi ở giữa phòng, nước từ mái tóc anh nhỏ từng giọt, từng giọt xuống, loang lổ một vệt lớn trên sàn nhà.

Trông hắn lúng túng và khổ sở, hệt như một gã hề bị bỏ rơi.

Thật khó mà nhìn thẳng vào cảnh tượng này.

Hắn vốn chuẩn bị đi thi đấu, khuôn mặt đã được trang điểm tự nhiên.

Thế nhưng, giờ đây bị nước tạt qua, lớp trang điểm dù nhẹ nhàng cũng bị lem luốc từng mảng. Phấn nền vàng nhòe nhoẹt, bột kẻ mày đen trôi loang lổ, tất cả hòa quyện lại tạo thành một diện mạo nham nhở. Kết hợp với biểu cảm hung tợn, trông hắn như một cảnh tượng đáng sợ từ phim kinh dị.

Hình tượng “cún con” ngoan ngoãn đáng yêu mà hắn cố xây dựng trước khán giả hoàn toàn sụp đổ.

Cái gọi là “năng lượng tích cực”, “ngây thơ trong sáng” đã bay biến đến tận chín tầng mây.

“Thằng ngu nào dám chơi lén tao?!”

Dứt lời, Dương Văn Viễn hất mái tóc ướt sũng, gương mặt giận dữ đến mức đỏ bừng, đứng phắt dậy như muốn nổ tung.

Nhưng chưa kịp làm gì, âm thanh lách cách của đôi giày cao gót đã vang lên trên sàn đá cẩm thạch, từng tiếng rõ ràng, lạnh lẽo mà đầy uy quyền. Từng bước chân như nhịp trống nện vào thính giác, sắc bén và dứt khoát.

Ngay sau đó, một giọng nữ lạnh lùng cất lên, gọn gàng nhưng đủ sức đâm thẳng vào lòng tự tôn: “Tôi ném đấy.”

“Chẳng phải anh cứ ỷ vào việc người ta không thể động tay động chân với anh mà tự tung tự tác à?”

Dương Văn Viễn quay đầu theo hướng phát ra giọng nói, liền thấy một người phụ nữ chậm rãi đứng dậy từ ghế sofa, bước từng bước về phía anh.

Cô mặc một bộ vest dáng casual được cắt may vừa vặn, đôi giày cao gót đỏ trên chân hòa hợp hoàn hảo với đôi môi đỏ rực sắc sảo.

Nhưng gương mặt của cô không hề mềm mại dịu dàng như những người phụ nữ hắn từng gặp. Ngược lại, ánh mắt và đường nét ấy mang một vẻ sắc bén đầy uy lực.

Chính cô là người ném chai nước đó.

Mà lại còn là cái chai mà anh ta chưa uống hết!

Dương Văn Viễn tức đến mức suýt nữa thì ngã ngửa ra sau!

“Cô…!!!”

“Tôi làm sao?”

Người phụ nữ hoàn toàn phớt lờ cơn giận dữ của anh ta, đôi môi đỏ khẽ nhếch, ánh mắt đầy vẻ cao ngạo, không coi ai ra gì.

Trước khí thế của cô, Dương Văn Viễn ngây người trong chốc lát, không thốt nên lời.

Người ấy lại tiến thêm một bước, khoảng cách càng gần hơn.

“Rốt cuộc thì, việc lén lút tung tin đồn thất thiệt sau lưng người khác mới thật sự là một đòn tấn công hèn hạ.”

Câu nói ấy vừa dứt, Dương Văn Viễn không còn tâm trí để nhận ra gương mặt có chút quen thuộc kia, mà lập tức tức giận đến nghẹn lời, phản bác: “Tôi chẳng hiểu cô đang nói gì cả!”

Hắn không thể để lộ chuyện mà bản thân đã làm!

Nếu không thì, không chỉ có fan xé xác hắn, ngay cả đội KKK cũng sẽ chuyển sự chú ý sang Thẩm Hi.

Nếu không, bây giờ bọn họ cũng chẳng đứng im bất động như thế này.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Dương Văn Viễn đầy oán độc, lướt qua bốn người đội KKK đang đứng bên kia bờ dửng dưng nhìn. Phải mất một lúc lâu, anh ta mới cố nén cơn giận dữ đang cuộn trào trong lòng.

Người hâm mộ khinh thường hắn, đồng đội cũng không xem trọng hắn…

Tất cả những điều này, đều là tại Thẩm Hi.

“Không hiểu thật à?”

Tằng Phan dừng lại cách Dương Văn Viễn không xa, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, lướt qua người anh ta.

Ánh mắt ấy rõ ràng rất hờ hững, nhưng lại khiến Dương Văn Viễn lạnh sống lưng, như thể mọi bí mật trên người hắn đều bị cô nhìn thấu.

Anh không kìm được mà chột dạ một chút.

Nhưng Tằng Phan chẳng để anh ta có cơ hội phản bác, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Vậy để tôi nói thay anh nhé.”

“Vào tối thứ hai sau kho đội WKY giành quán quân, anh đang làm gì?”

“Anh thật sự nghĩ rằng không ai biết đến Văn phòng thám tử tư Vân Tinh sao?”

“Anh chủ động liên lạc với Tô Vân chẳng phải là để chuẩn bị cho ngày hôm nay à? Cô ta đã thừa nhận hết mọi chuyện rồi. Nhưng anh không ngờ Tô Vân và Thẩm Hi lại không hành động theo kế hoạch của anh, đúng không?”

“Cảm giác chó cắn chó thế nào? Thú vị chứ?”

“Có phải anh cũng không ngờ rằng đám thuỷ quân của Bát Quái Esports giờ lại trở nên vô dụng thế này không?”

“Anh tưởng chuỗi kế hoạch liên hoàn của mình có thể tạt nước bẩn lên người khác, khiến ai cũng tin vào lời anh sao?”

“Người suốt ngày trêu đùa phụ nữ, làm bại hoại cả văn hóa trong giới esports, rốt cuộc là đội WKY hay chính anh, Dương Văn Viễn?”

“Và anh nghĩ Thẩm Hi thực sự sẽ rời khỏi giới esports dễ dàng như vậy sao?”

Tằng Phan nói với giọng ngày càng sắc bén, Dương Văn Viễn nghe mà hoảng loạn trong lòng, không thể không lùi lại một bước để cố gắng giữ bình tĩnh.

Nhưng anh ta vẫn không chịu thừa nhận: “Cô nói gì tôi không hiểu, cô nói gì thì là gì? Ai tin chứ?!”

Tằng Phan nhìn thấy vẻ cứng rắn và không chịu thừa nhận của anh ta, không tự giác nhíu mày, rồi lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra một cách tùy ý.

Giọng nói đầy oán độc của Dương Văn Viễn vang lên trong phòng nghỉ im lìm và tĩnh mịch. Tiếng điện từ phát ra kèm theo âm thanh lạo xạo, nhưng lại rõ ràng không ngờ: “Dù thế nào đi nữa, cũng nhất định phải làm lộ chuyện này ra. Tôi sẽ khiến Thẩm Hi rời khỏi giới esports!”

“Ha, mẹ nó, làm sao bà ta có thể đứng về phía hắn chứ? Dù người phụ nữ đó không nghe lời tôi và định kiếm một khoản tiền rồi bỏ đi, nhưng nếu bà ta không nhận được tiền, bà ta cũng chỉ có thể nghe lời tôi thôi.”

“Mấy ngày nữa, đoạn video mà bà ta quay lại sẽ được phát tán ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến Thẩm Hi mất hết danh tiếng.”

“Đến lúc đó, ai còn tin bà ta chứ? Không làm gì cũng chẳng sao, nhưng nếu điều này lan truyền trên cả mạng, tôi sẽ xem còn ai dám yêu thương bà ta nữa. Bà ta chỉ là một trò đùa thôi! Ai quan tâm đến sự thật được giấu dưới mặt báo?”

“Còn về các đội khác thì yên tâm đi. Đội WKY đã cản đường biết bao đội giành chức vô địch, nếu không ngã vào lúc này thì cũng xem như là còn lương tâm rồi.”

“Hahaha! Cả đời này hắn cũng chỉ là một kẻ đáng thương, không ai yêu hắn cả. Tôi muốn khiến hắn mất tất cả danh tiếng, để hắn không bao giờ cản đường tôi nữa!!!”

Lời nói của Dương Văn Viễn như phát điên, đầy vẻ đắc chí sau khi gây ra tội ác.

Sự ác độc của hắn mạnh mẽ đến mức ngay cả bản ghi âm cũng không thể che giấu được.

Tằng Phan có thể cảm nhận được sự lãnh đạm phát ra từ Thẩm Hi phía sau mình.

Cô thậm chí có thể hình dung biểu cảm của anh—môi nhíu chặt, khuôn mặt tái nhợt không một chút huyết sắc, như đang nghe câu chuyện của ai đó nhưng cũng như hoàn toàn không quan tâm.

Lạnh lùng, xa cách và thờ ơ.

Nhưng Tằng Phan biết rằng không phải như vậy.

Thẩm Hi không chỉ đơn thuần là vô tâm; anh giống như một viên đá đã trải qua muôn vàn gian nan. Không có nơi nương tựa, anh đành để gió bụi bao bọc, từng lớp từng lớp, tạo nên lớp vỏ cứng rắn và lạnh lùng như hiện tại.

Hắn nói, không có ai yêu quý anh…

Tằng Phan lại thấy đau lòng.

Cô nhẹ nhàng lùi một bước, vừa khéo lùi đến vị trí chếch trước Thẩm Hi.

Vị trí này rất khéo léo.

Vừa có thể che khuất ánh mắt đầy ác ý của Dương Văn Viễn, vừa có thể bí mật nắm lấy ngón tay của Thẩm Hi ở một góc khuất mà không ai chú ý.

Ngón tay anh thon dài, xương thịt cân đối.

Nhưng lạnh đến kinh người.

Tằng Phan nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay đó, cố gắng dùng nhiệt độ từ cơ thể mình để làm tan chảy băng giá trong tim anh.

Cho đến khi cảm nhận được ngón tay anh nhẹ nhàng cử động, chậm rãi đan tay ngược lại nắm lấy cô, Tằng Phan mới dần dần chuyển sự chú ý của mình về phía Dương Văn Viễn.

Người này, tuyệt đối không thể tha thứ.

“Còn gì để nói nữa? Giờ tin chưa?”

Tằng Phan ngắt đoạn ghi âm, giọng nói bình thản nhưng đầy sắc bén.

Dương Văn Viễn vẫn không cam tâm, vừa gào thét vừa cố giật lấy chiếc điện thoại của cô, có ý định tiêu hủy mọi chứng cứ.

“Vậy thì sao? Anh ta dám yêu một người ngoài ngành như cô, chính là điểm yếu lớn nhất! Anh ta quen cô ở đâu, quen cô như thế nào hahaha, ai tin được anh ta không lui tới những chốn phong lưu và lả lướt?”

“Chẳng lẽ anh nghĩ những người ngoài ngành đều không ra khỏi nhà, không cần mua sắm, không cần ăn uống à? Vậy thì làm sao mà không gặp được nhau?” Tằng Phan nhẹ nhàng phản bác lại.

“Cũng chỉ có chính anh mới gặp được người khác ở những nơi đó à?”

“Vậy thì sao?” Dương Văn Viễn có vẻ bình tĩnh hơn một chút. “Với người như mày, đã dính dáng vào những thứ này, ai tin được lời mày nói chứ?”

“Vậy ai dám tin cơ chứ?”

Lúc này Dương Văn Viễn mới nhận ra, Tằng Phan chính là người đã xuất hiện trong tấm ảnh kia, đang tán tỉnh Thẩm Hi.

“Cô xem bây giờ liệu có ai tin không?”

“Hahaha, danh tiếng của đội WKY đã nát như thế nào rồi. Ai bảo cô là gái ngoài ngành cơ chứ, có cô ở đây, anh ta mãi mãi không thể trở mình được!!!” Hắn phấn khích nói.

Tằng Phan chỉ bình tĩnh mở miệng, hỏi ngược lại: “Ai nói với anh, tôi là gái ngoài ngành?”

Dương Văn Viễn liền ngưng cười.

Hắn trợn to mắt, một lúc sau mới nói tiếp: “Đừng tưởng rằng cô ăn mặc đẹp một chút, đeo cái túi sách hàng hiệu… là coa thể che giấu thân phận đê hèn của mình!”

Tuy Dương Văn Viễn nói hơi khó nghe, và Tằng Phan cũng cảm nhận được Thẩm Hi đang tức sôi máu.

Zeng Pan nhẹ nhàng và dịu dàng vẽ những đường nét trong lòng bàn tay anh,
cố gắng làm anh bình tĩnh lại.

Nhận thấy tâm trạng anh đã dịu đi, Zeng Pan không còn để ý đến những lời lẽ lảm nhảm của Yang Wenyuan nữa. Thay vào đó, anh hỏi một cách thờ ơ: “Bây giờ, anh sẽ thừa nhận đây là việc của anh chứ?”

Yang Wenyuan liếc nhanh qua những biểu cảm khác nhau của mọi người trong phòng nghỉ.

Thậm chí cả đồng đội của anh cũng tránh ánh mắt của anh một cách rõ ràng.

Một nỗi thất vọng bất giác trào dâng trong lòng Yang Wenyuan.

Với ánh mắt mang chút mỉa mai, anh thản nhiên thừa nhận:

“Phải, là tôi làm. Thì sao?”

“Dù sao thì WKY cũng sắp tan rã rồi. Sau này sẽ không ai gọi tôi là ‘Tiểu Thẩm Hi’ nữa!”

“Tiểu Thẩm Hi? Anh có xứng không?” Tằng Phan chậm rãi nói, liếc nhìn móng tay được làm cẩn thận của mình, môi đỏ nhếch lên đầy khinh miệt.

Ánh mắt đầy vẻ mỉa mai.

“Xứng hay không xứng không phải do cô nói, mà là do khán giả…” Dương Văn Viễn vừa nói đến đây với vẻ ngạo mạn thì đột nhiên ngừng lại.

Anh ta nhìn thẳng về phía Nhị Bàn.

Nhận ra ánh mắt của anh ta đang tập trung vào mình, Nhị Bàn vội vàng luống cuống giấu điện thoại vào trong ống tay áo, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng… đã quá muộn.

Dương Văn Viễn bước nhanh về phía Nhị Bàn, giật lấy điện thoại với giọng đe dọa và đầy u ám: “Đưa đây, xóa ngay cho tao!”

Nhị Bàn không chịu nghe theo, xoay người định bỏ chạy.

Tuy nhiên, trước khi cậu ta kịp chạy đi, thì điện thoại đã bị Dương Văn Viễn giật mạnh ra khỏi tay.

Nhị Bàn không kịp phòng bị, không ngờ lại để Dương Văn Viễn thành công.

Dương Văn Viễn cúi đầu định xóa đoạn ghi âm, nhưng bất ngờ phát hiện màn hình hiển thị chính là khuôn mặt của mình.

Trên màn hình, những dòng tin nhắn và bình luận chạy liên tục khiến anh ta hoảng hốt.

Mẹ kiếp!! Vậy mà dám livestream!!! Bọn họ, rốt cuộc đã nghe thấy được bao nhiêu??

Mặt của Dương Văn Viễn tối sầm, lửa giận bùng lên trong lòng.

Một lúc, anh ta còn chưa kịp tắt buổi phát trực tiếp, chỉ biết nhìn chằm chằm Nhị Bàn với ánh mắt đầy sát khí.

Lúc này, giọng nói chậm rãi và lạnh nhạt của Tằng Phan vang lên bên tai anh,

cũng truyền vào tai của những khán giả đang theo dõi buổi phát trực tiếp.

Cô nói——

“Biết rõ là thông tin bịa đặt và phỉ báng nhưng vẫn phát tán trên internet, điều đó có thể cấu thành tội phỉ báng. Và khi thông tin này được chia sẻ 500 lần hoặc có đến 5000 lượt xem, tội danh sẽ được thiết lập.”

“Dương Văn Viễn, anh nghĩ mình sẽ bị tuyên án bao nhiêu năm?”

Chưa kịp để người nghe tiêu hóa câu nói của Tằng Phan, khán giả trong buổi phát trực tiếp đã thấy một nhóm người mặc đồng phục đột nhiên xông vào phòng nghỉ…

Cùng với tiếng điện thoại rơi xuống đất, buổi phát trực tiếp cũng dừng lại tại khoảnh khắc đó.

Sau đó, màn hình đen thui…

Người hâm mộ cũng điên theo——

【Tôi chỉ muốn xem livestream của Nhị Bàn trước trận đấu thôi, ai ngờ lại đụng phải quả bom khủng khiếp như thế này! Không được, tôi cần cứu tim ngay!】

【Ôi trời ơi, vậy có phải G Thần của tôi bị oan không? Bông hoa cao ngạo của tôi hoàn toàn trong sạch! 「Nhảy múa vui vẻ.jpg」】

【Nhóm người lúc nãy mặc gì đó là đồng phục phải không? Có phải là cảnh sát không… Tôi nghi ngờ thị giác của mình rồi.】

【Trời ơi, giới thể thao điện tử đụng phải đồn cảnh sát rồi sao? Đây là cái gì thế này?】

【Quả bom này làm tôi hoảng sợ… Xong rồi, xong rồi, tôi không còn tâm trí nào để xem trận đấu nữa!】

【Trời ơi, tin tức này là thông tin đầu tiên trong tin đồn eSports sao? Không chuẩn bị tinh thần chút nào…】

【Tôi là một người luôn đi đầu trong các tin đồn, nhưng kiểu tin đồn thế này thì không ai muốn đâu :)】

【Giờ thì đội KKK thực sự là nổi tiếng rồi!】

【Bối rối quá, trời ơi, ai giải thích cho tôi chuyện này rốt cuộc liên quan gì đến Yang Wenyuan vậy?】

【Đội KKK đột nhiên vào đồn cảnh sát rồi sao? Tôi sẽ xem chúng trên tin tức pháp luật sao? Không vui nổi…】

【Ôi trời, không lạ gì khi Nice vừa thông báo trận đấu của đội KKK được hoãn đến tuần sau… Nếu tôi là ông chủ của họ chắc sẽ phát điên mất.】

【Đúng vậy… Đội trưởng chủ lực bây giờ đã vào đồn cảnh sát, không biết liệu có thể quay lại hay không, nhưng thật là quá bi thương.】

【Đội KKK quá đen đủi… Thua trận lại còn phải dính vào trò tiểu xảo này! Thật kinh tởm.】

【Tôi vừa vào và không biết chuyện gì đang xảy ra? Tôi hiểu từng từ nhưng không hiểu được ngữ cảnh này…】

【Trời ơi, không ngờ Dương Văn Viễn lại ác như vậy. Vậy chúng ta có thể đã vu khống G Thần rồi sao? Tôi phải quỳ xuống xin lỗi G Thần ngay!】

【Đúng vậy, tôi cũng đã lên siêu thoại của G Thần để sửa chữa lỗi lầm. Xin lỗi, chắc hôm qua tôi bị đầu óc có vấn đề.】

【Nhưng… liệu đây có phải là trọng điểm không? Tôi nghe thấy ba thông tin sau đây là quan trọng nhất:

1. Dương Văn Viễn âm mưu hại G Thần, tung tin đồn vu khống. G Thần và các cô gái bên ngoài hoàn toàn không liên quan gì;

2. Dương Văn Viễn bị bắt vào đồn cảnh sát!

3. Nhân vật chủ chốt của đội WKY hóa ra là Chủ tịch của Tập đoàn Vạn Đằng!

Ôi trời, đây quả là thông tin vàng son lấp lánh, không thể đụng vào được!】

【Xong rồi xong rồi, tôi nghĩ Dương Văn Viễn sẽ không thể vượt qua lần này, không thể tin nổi!】

【Chuyên gia pháp lý của Dương Văn Viễn, tôi không ngờ anh ta lại làm ra hành động đầy tinh vi như vậy, thật sự ngầu đấy!】

【Từ giờ, tôi phải giữ miệng mình thật cẩn thận, mọi rủi ro đều từ bàn phím mà ra!】

【Đúng vậy, đây là thông tin ‘đại gia chân dài’ đích thực! Tôi mới biết lý do tại sao Tập đoàn Vạn Đằng lại tuyên bố chậm trễ như vậy… Hóa ra họ đã thu mua một số phương tiện truyền thông phát tán tin đồn và biến chúng thành các nhà xuất bản sách thiếu nhi. Thật sự là quá cao tay!】

【66666】

【Dương Văn Viễn rõ ràng là một người dễ thương như vậy, sao anh ta có thể làm ra chuyện như thế này chứ? Chắc chắn là ai đó đã nhìn nhầm! Tôi không tin!】

【Không phải, các bạn không thấy nếu không phải do livestream của Nhị Bàn xuất hiện, có khi chúng ta hoàn toàn không biết chuyện này cũng nên?】

【Đúng vậy, ai là người thao túng thông tin của chúng ta?】

【Quả là tin tức lớn nhất từ đầu năm tới nay! Tôi chưa từng thấy giới thể thao điện tử náo nhiệt như vậy…】

【Nhưng nghĩ lại việc người hâm mộ chuyển từ cổ vũ thành phản đối cũng thật đáng sợ. Tôi vừa nghe tin đội WKY hoãn trận đấu là vì bị các cuộc tấn công ‘vì lợi ích của bạn’ từ fan cuồng!】

【Đúng vậy, tôi vừa nhìn thấy thông tin này. Xưa nay giới thể thao điện tử không nằm trên top tìm kiếm, nhưng bây giờ chúng ta đã chiếm từ hạng 5 đến 7 trong bảng tìm kiếm… không phải vị trí đầu tiên, nhưng cũng là một bước tiến lớn…】

【Đây có phải là một bước tiến lớn không? Không biết với mức độ này thì nên khóc hay nên cười.】

Bởi vì cảnh sát đã vào cuộc đã khiến sự việc này như một cơn sóng thần, một trận động đất lan tỏa không thể ngăn cản.

Trong lúc ồn ào như vậy, trận khai mạc của đội WKY không tạo ra bất kỳ tiếng động nhỏ nào.

Thắng là thắng thôi.

Không quan trọng lắm, đừng ngăn tôi hóng tin đồn!

Không chỉ những người chuyển sang anti Thẩm Hi hay thậm chí là anti đội WKY cảm thấy sốc, mà ngày càng nhiều người bắt đầu tập trung vào một khía cạnh sâu sắc hơn của vụ việc—

Tin tức trong giới eSports này có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả?

“Vì muốn tốt cho thần tượng của bạn…” Liệu có thực sự đúng như vậy không?

Dù là người hâm mộ hay tuyển thủ, những người bước chân vào vòng tròn này ban đầu đều rất trong sáng.

Họ mang theo những giấc mơ lấp lánh,

Muốn trở thành ngôi sao mới nổi nhất trong giới eSports, hướng tới vinh quang và chinh phục mọi thử thách trong hành trình sao biển;

Hoặc chỉ đơn giản là dõi theo, cổ vũ, trở thành một mắt xích nhỏ bé nhưng quan trọng trong hành trình phát triển của người mình yêu thích.

Nhưng, mọi thứ bắt đầu thay đổi từ khi nào thế?

Khi vốn đầu tư và sự tiếp thị thương mại tràn vào, bạn có còn là chính mình nữa không?

Media mang đến sự chú ý, mang đến sức hút và ánh hào quang, nhưng cũng mang theo lớp phù hoa không dứt.

Được người ta yêu mến, không lo cơm áo gạo tiền, nhưng giữa men say và ánh đèn lấp lánh, không ít người mờ mắt, đánh mất bản thân trong giấc mộng chạy theo ánh sao.

Những ngày bị ánh đèn và tiếng vỗ tay chiếu rọi, liệu ta có thể giữ vững được ngọn lửa ban đầu trong tim?

Còn bạn, người đang lướt tin tức trên mạng, làm thế nào để phân biệt giữa tin thật và tin giả?

Đó là lý do ta thấy sự phóng túng trong những cuộc vui, thấy những lời ác ý sau lưng và những mưu tính đen tối.

Đó cũng là lý do ta chìm trong sương mù, không thể nhìn rõ bản chất.

Đó là lý do tình yêu có thể chuyển hóa thành hận thù, và tin tức có thể khiến fan từ cuồng nhiệt thành nổi giận.

Từ đó, hành động như sự cuồng loạn và mất đi lý trí như trong câu chuyện của Dương Văn Viễn và những màn phẫn nộ của fan hâm mộ. Có khi là những hành động như ném trứng gà đầy tức giận, trong sự mê mờ và tuyệt vọng.

Thế giới là như vậy, lấp lánh và phức tạp, đầy mê hoặc nhưng cũng đầy bất an.

Rốt cuộc là ai đã sai?

Màn đêm luôn khuyếch đại cảm xúc của con người.

Tằng Phan ngồi trên ghế sô pha, xem mấy bài đăng đang bùng nổ trên Weibo và diễn đàn, lại nhìn chiếc áo thun đen bị dính lòng đỏ trứng đang đặt trên bàn.

Đột nhiên cô lại muốn biết rõ câu trả lời.

Nhưng khi cầm điện thoại trong tay, cô lại do dự không biết có nên gọi điện thoại cho Thẩm Hi không.

Cô nhấn mở WeChat của Lạc Tử Khâm, gửi một tin nhắn cho cô bạn thân.

【Người đẹp ngồi ôm giang sơn: Lạc Lạc, cậu thích theo đuổi thần tượng như vậy, liệu có quan tâm anh ta là người như thế nào không?】

【Người đẹp ngồi ôm giang sơn: Vì những chuyện mà bản thân không biết rõ, từ fan chuyển thành anti liệu có đáng không?】

【Người đẹp ngồi ôm giang sơn: Câu nói… vì tốt cho anh】

Gửi xong, Tằng Phan lại cảm thấy bản thân hơi tự phụ.

Những lời nói ra đều không liên quan đến nhau.

Rốt cuộc là cô muốn hỏi điều gì, Lạc Lạc thật sự có thể đoán ra được sao?

Thật ra, bản thân cô cũng không rõ. Đọc Full Tại TruyenGG.bio

Cô chợt nhớ đến tiếng nức nở của cô gái ấy trong bãi đỗ xe vắng lặng, tiếng khóc như xé lòng, đến mức dù đã được Trầm Hi ôm vào lòng, âm thanh ấy vẫn vang vọng khắp không gian trống trải.

Cô cũng nghĩ về những bình luận chỉ trích dữ dội WKY, nhưng lại mang nỗi thất vọng chẳng thể ghét bỏ hoàn toàn từ những người hâm mộ. Một cảm xúc nặng trĩu đè lên ngực cô, khó chịu đến nghẹt thở.

Cô cười gượng, định xóa hết suy nghĩ ấy đi, thì một cuộc gọi bất ngờ vang lên.

Là Thẩm Hi.

Lẽ nào là tâm ý tương thông?

Tằng Phan nhận cuộc gọi, nhẹ nhàng mà alo một câu.

Đầu dây bên kia không có tiếng, là sự im lặng theo thói quen của Thẩm Hi.

Nhưng vào khoảnh khắc này, dù chỉ nghe thấy tiếng thở lặng lẽ của anh, cũng đã là sự an ủi lớn lao.

Chẳng rõ đã im lặng bao lâu.

Ở đầu dây bên kia, Thẩm Hi bất chợt lên tiếng, gọi tên cô.

Giọng nói trầm thấp, mang theo chút dịu dàng hiếm hoi giữa màn đêm lạnh lẽo.

“Tằng Phan?”

“Ừ…”

“Em không vui.” Anh khẽ nói.

Âm giọng khàn khàn, lại như chạm thẳng vào trái tim Tằng Phan.

Ấm áp đến lạ thường.

Rõ ràng là cô đã ngụy trang rất tốt, ngoài mặt không có biểu cảm gì, cũng im lặng không lên tiếng.

Nhưng anh lại chỉ dựa vào một tiếng đã có thể nhận ra cảm xúc khó nói của cô.

“Tại sao?” Giọng của anh trầm thấp.

“Vì những người hâm mộ kia?”

Thẩm Hi không thể im lặng nữa, cuối cùng cũng hỏi.

Tằng Phan mím chặt môi.

Ánh đèn ngủ dịu dàng lan tỏa thứ ánh sáng vàng ấm áp. Cô nghĩ đến những lời bình luận đó, trong lòng hiếm khi cảm thấy bối rối đến vậy.

Ngón tay cô siết chặt mép chăn đến mức trắng bệch.

“Ừm…”

“Anh sẽ kiện cô ta.” Thẩm Hi đứng nhìn đôi giày pha lê mà Tằng Phan từng để quên trong phòng anh, giọng nói dứt khoát.

“Nhưng cô ấy cũng chỉ là một fan hâm mộ muốn tốt cho anh thôi mà…”

“Thì sao?” Giọng nói của Thẩm Hi lạnh lùng, xa cách, như cắt đứt mọi lý do biện minh.

Lý trí đến mức vô cảm.

Tằng Phan im lặng, không biết phải nói gì thêm.

Thẩm Hi khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt vốn lạnh nhạt, xa cách lần đầu hiện lên nét nghiêm túc khác thường.

“Tằng Phan.”

Anh gọi tên cô.

“Cô ta chỉ là fan.”

“Cô ta chỉ là fan, nên cần phải phân định rõ ranh giới. Cái gọi là ‘vì tốt cho anh’ của cô ta, chẳng qua chỉ là xiềng xích áp đặt lên người khác cả.”

“Vì tốt cho em, chưa bao giờ là lý do để làm tổn thương người khác.”

Đây có lẽ là lần đầu tiên Thẩm Hi nói một hơi nhiều lời đến vậy, chỉ để thuyết phục người khác.

Nhưng…

Tằng Phan ngước nhìn trần nhà, vẫn mãi không thốt nên lời.

Thẩm Hi cũng không nói gì thêm.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu.

Giữa màn đêm yên tĩnh, giọng nói khàn khàn của Thẩm Hi bất ngờ vang lên bên tai cô——

“Anh còn không nỡ khiến em tổn thương.”
—————

☆ Tác giả: Hôm qua nói là sẽ viết hai chương, nhưng chưa viết xong, nên hôm nay gộp lại 6300 chữ bù cho mọi người nhé~ Saranghae~~~

Kim chủ của tui đúng chuẩn bạn trai mạnh mẽ, năng lực bạn trai của G Thần cũng max luôn!

Bình Luận (0)
Comment