Dịch & chỉnh sửa: sxdnp
Trong giới eSports, vụ bê bối đầy thị phi liên quan đến G Thần cuối cùng cũng đi đến hồi kết khi thân phận chủ đầu tư của Tằng Phan được phơi bày. Kẻ đứng sau màn dàn dựng – tuyển thủ đường giữa của KKK, Dương Văn Viễn, thậm chí còn phải mở livestream cầm mic ra mắt trong trại giam. Những tay viết bịa chuyện và đám thủy quân chuyên tạo sóng dư luận cũng dần biến mất khỏi tầm mắt.
Người hâm mộ sau khi đã thỏa mãn cơn khát drama, lại quay trở về tập trung vào giải đấu.
Chính lúc này, họ mới nhận ra rằng, việc đội WKY bị nhiều người ghim cũng không phải là không có lý do.
Giải đấu Mùa Hè đã diễn ra được hai tuần.
Giữa tâm bão scandal, WKY vẫn duy trì thành tích bất bại trong loạt trận vòng bảng!
Ngoại trừ trận hòa chia điểm với đội kỳ cựu LAN, họ đã dễ dàng giành trọn 3 điểm ở mọi trận đấu khác, một thành tích đáng nể và khiến người xem không khỏi sửng sốt.
Luôn chễm chệ ở top 1 trên bảng xếp hạng.
Từ phòng họp bước ra, Tằng Phan vừa đi vừa bóp trán, lạnh lùng dặn dò Tằng Vân đang theo sát bên cạnh: “Lát nữa gọi người phụ trách bên thành phố S đến văn phòng tôi.”
Tưởng rằng mọi chuyện đã lắng xuống, phía nhà họ Nguyên sau lần trước im hơi lặng tiếng đã lâu, có lẽ chẳng còn gì đáng lo.
Vậy mà…
Bây giờ họ lại bất ngờ nhảy ra gây chuyện.
Xem ra lần trước không làm họ đau đủ, nên chẳng rút được bài học nào cả.
Nghĩ đến đây, Tằng Phan tiện tay lấy điện thoại ra, định xem giờ.
Ai ngờ lại bị thông báo Weibo nhảy ra làm cho giật mình.
Tằng Vân ôm một chồng tài liệu đi theo phía sau Tằng Phan. Thấy cô bất ngờ dừng lại, cậu ta suýt nữa không kịp phanh và va vào cô.
Vừa kịp đứng vững, Tằng Vân đã nghe thấy giọng cô: “Thôi, để sau rồi gọi anh ta qua cũng được.”
Tăng Vân bước lên trước, mở cửa giúp cô, rồi đặt đống tài liệu lên bàn làm việc. Chần chừ một lát, cậu mới cất lời: “Đại tiểu thư, lão gia đã biết chuyện của cậu Thẩm rồi.”
Ngón tay đang lật tài liệu của Tằng Phan khựng lại, giọng nói thoáng vẻ lãnh đạm: “Cậu nói gì với ông ấy rồi?”
“Tôi chỉ báo cáo một vài điều cơ bản thôi… trước đó chuyện này đã ầm ĩ quá mức…” Tằng Vân cúi đầu, lí nhí giải thích.
Trong lòng Tằng Phan rối bời.
Cô đặt tài liệu xuống, ngả người dựa vào ghế, im lặng một hồi rồi với tay cầm điện thoại lên—
Trên màn hình điện thoại là giao diện tài khoản phụ của cô.
Không biết từ bao giờ, Weibo đã bắt đầu thích thu thập dữ liệu lớn để tùy chỉnh nội dung đẩy cho từng người.
Và lần này, nội dung được đẩy đến…
Tằng Phan nhìn dòng bình luận và chữ trên màn hình, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp, xen lẫn chút xót xa.
Vẫn như mọi khi, ngắn gọn, súc tích. Đúng là phong cách của Thẩm Hi.
【WKY-Night V: [thông báo luật sư .jpg]】
Không nói một lời, Thâtm Hi trực tiếp quăng bản thư cảnh cáo pháp lý thẳng vào mặt mọi người để thể hiện quyết tâm của mình.
Vòng giải trí vừa mới yên ắng đôi chút lại bị lá thư pháp lý của Thẩm Hi khuấy động đến ngầm dậy sóng. Thêm vào đó, một bộ phận fan trước đây đã bắt đầu tỉnh ngộ.
Tin tức Thẩm Hi kiện anti-fan ra tòa nhanh chóng lan truyền khắp giới esport.
Phần bình luận bên dưới cũng đủ mọi kiểu ý kiến, chủ yếu chia thành ba nhóm.
Kiểu thứ nhất là những người hoàn toàn không hiểu gì và ra sức chửi bới Thẩm Hi—
【23333, cú này tôi ngỡ ngàng luôn, ý là gì đây??】
【Trời ơi, đúng kiểu “một lần trong đời” luôn!】
【Thật sự chưa từng thấy, từ khi theo giới đến giờ lần đầu thấy idol kiện fan. Ngay cả anti ở Hàn hung hăng đến mức đầu độc sao nhà người ta mà còn chẳng bị kiện ra tòa.】
【Thật đấy, thích cậu là vì muốn tốt cho cậu thôi, hiểu không? Kiện tụi con gái nhỏ bé thế này, đúng là chẳng có phong độ chút nào!】
Kiểu thứ ai là hoàn toàn đứng về phía Thẩm Hi——
【Gì cơ? Đừng lấy cái mác “vì muốn tốt cho cậu” để làm tổn thương người khác. Tôi nói Nhị Béo bỏ đồ ăn vặt cũng là vì muốn tốt cho nó, nhưng nó nghe tôi chắc? Mẹ cậu bảo cậu đừng yêu sớm, tập trung học hành cũng là vì tốt cho cậu, cậu nghe à?】
【Tôi thực sự bị cái logic thiên tài phía trên làm choáng váng, cậu đã thuyết phục tôi thành công rồi đấy!】
【Chính xác! Cậu có tư cách gì mà quản người khác? G thần của chúng tôi làm rất tốt, tại sao phải hành động theo ý của fan cơ chứ?】
【Khoan đã! Tôi không công nhận antifan cũng là fan đâu nhé, đừng bôi nhọ fan của G thần chúng tôi!】
【6666, ủng hộ G thần, cứ phải đối đầu trực diện thế này mới được!】
Còn kiểu cuối cùng chính là loại phản ánh trí tuệ. Đương nhiên, đây cũng là kiểu ít xuất hiện nhất ——
【Tuyển thủ eSports không giống idol, họ đâu sống dựa vào fan. Đẹp cỡ nào cũng chẳng ích gì, yếu kém mới là tội lỗi lớn nhất trong eSports!】
【Mối quan hệ giữa idol và fan nên như thế nào, và làm sao để theo đuổi thần tượng một cách lý trí thực sự là điều cần phải suy ngẫm trong cái giới hào nhoáng này!】
【Tôi thấy thế này rất tốt. Là fan lâu năm, tận mắt nhìn thấy fan nữ đem những thói hư tật xấu của văn hóa fandom vào đây, thật sự khiến cả giới này trở nên ngột ngạt!】
【Theo đuổi người thì nên vì kỹ năng của họ, thật sự cần biết đâu là giới hạn…】
Tằng Phan nhìn tầng tầng lớp lớp bình luận không ngừng tăng lên, trong lòng thực sự có chút lo lắng cho Thẩm Hi.
Cô khẽ động tâm, mím môi định gọi cho anh, nhưng ánh mắt bất chợt liếc qua, nhận ra Tằng Vân vẫn chưa rời đi.
“Cậu còn chưa đi?”
“Đại tiểu thư,” Tằng Vân cúi người cung kính, “vừa mới nhận được tin, đội WKY đã gửi thư cảnh cáo pháp lý cho người ta.”
“Tôi biết rồi.” Tằng Phan khẽ cụp mắt, giọng bình thản.
Tằng Vân nhìn gương mặt ẩn trong bóng tối, không rõ được cảm xúc của cô, ngập ngừng một chút rồi cất lời khuyên nhủ: “Đại tiểu thư, kiện tụng người hâm mộ thế này rất dễ bị người khác chỉ trích…”
Tằng Phan không ngẩng đầu, chỉ vẫy tay một cái.
Bất chợt, cô có chút tò mò muốn nghe ý kiến của Tằng Vân: “Cậu thấy Thẩm Hi là người như thế nào?” Tằng Phan nhỏ giọng hỏi.
Tằng Vân sửng sốt một chút, rồi trả lời: “Cậu ấy rất trầm lặng… cũng rất được mọi người yêu thích.”
Tằng Phan buông điện thoại xuống, ngồi thẳng lưng, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Hi, giọng nói mang theo vẻ mỉm cười như không cười: “Tôi không tin cậu không nhận ra anh ấy rất cứng đầu.”
Tằng Phan từ nhỏ tiếp xúc quen thuộc nhất là những quý công tử lễ độ hoặc là đám người ăn chơi lêu lổng.
Cô từng nghĩ mình thích là mẫu đàn ông ổn trọng, tin cậy.
Nhưng Thẩm Hi thì hoàn toàn không phải như vậy.
Dù anh ấy bề ngoài có vẻ lạnh lùng, lãnh đạm, sống không câu nệ, nhưng dưới vẻ ngoài xa cách đó là sự sắc bén và nổi loạn bẩm sinh, như con dao sắc bén giấu sau lớp băng lạnh giá.
Mang theo vẻ cô độc, nhưng cũng gần như cố chấp trong việc bảo vệ người mình quan tâm.
“Anh ấy rất biết cách bảo vệ người mà mình yêu quý”. Tằng Phan nói nhỏ, giọng như hòa vào ánh nắng ấm áp buổi trưa.
Thẩm Hi dường như không biết cách yêu một người như thế nào, vì vậy luôn chọn im lặng, gần như tự kỷ, như thể sống trong thế giới của riêng mình.
Nhưng Tằng Phan lại dễ dàng nhận ra thiện ý của con người.
Thẩm Hi như một đóa hoa trên vách núi trong đêm giá lạnh.
Dù cao cao tại thượng và lạnh lùng đến vậy, ẩn giấu bên dưới lớp băng là sự thuần khiết và nhiệt huyết chưa ai từng chạm tới.
Cảm xúc đến quá đột ngột, làm người ta hoang mang và lúng túng.
Nhưng khi được anh ôm trọn trong vòng tay, Tằng Phan vẫn cảm nhận được sự quan tâm của anh và cảm giác xao xuyến mạnh mẽ trong lòng mình.
Giống như dòng ấm áp từ đại dương băng giá chạm vào tim, chưa từng có trải nghiệm nào như vậy, ngọt ngào và ấm áp tràn ngập tâm trí.
Đôi mắt vốn lãnh đạm của cô giờ đây mềm mại hơn, ánh nhìn dịu dàng như được ánh nắng chiếu xuống.
Tằng Vân trong lòng không khỏi giật mình. Thẩm Hi đối với đại tiểu thư quả thực có sức ảnh hưởng vượt xa dự đoán của cậu ta.
Cậu ta nhớ lại lời dặn dò của lão gia: “Đại tiểu thư, cô thấy thế nào…”
Tằng Phan biết cậu ta đang muốn hỏi điều gì.
Không do dự, cô nhìn vào màn hình điện thoại, ánh mắt rơi vào khóe miệng đang nở nụ cười của Thẩm Hi, giọng nói nhẹ nhàng và mang theo ý cười: “Vui vẻ…”
“Ở bên anh ấy, tôi cũng rất vui vẻ.”
……
Tằng Phan xử lý xong đống tài liệu, ngẩng đầu lên thì phát hiện trời đã tối muộn từ lúc nào.
Ngoài cửa sổ, đèn đuôi xe và ánh đèn neon lấp lánh, làm cho căn phòng rộng lớn càng thêm tĩnh mịch và vắng vẻ.
Tằng Phan thả lỏng cơ thể, nhắm mắt dựa vào ghế, bất giác nhớ lại chuyện xảy ra vào buổi trưa hôm nay.
Cô ngồi thẳng lưng, cầm điện thoại lên và gọi cho Thẩm Hi qua WeChat.
Tiếng chuông vang lên.
Tút… tút tút.
Điện thoại reo một hồi lâu nhưng không ai bắt máy.
Sau đó, cuộc gọi bị cúp ngay lập tức.
Cúp máy?
Tằng Phan sửng sốt một chút, chưa kịp làm gì thì bên kia đã gọi lại.
Là Thẩm Hi… gọi video.
Tằng Phan do dự trong giây lát nhưng cuối cùng vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi.
Màn hình hiển thị hình ảnh của Thẩm Hi, dáng người gầy gò xuất hiện rõ ràng.
Trông anh như vừa mới tắm xong, mặc một chiếc áo thun đen rộng rãi, cổ áo rộng và để lộ cổ và chiếc xương quai xanh hoàn mỹ, tinh tế.
Những đường nét thon gọn, quyến rũ. Đọc Full Tại TruyenGG.bio
Dưới ánh đèn trắng lạnh, làn da của Thẩm Hi trắng đến gần như trong suốt.
Tằng Phan lập tức nhìn thấy vết đỏ trên cổ anh, nổi bật trên làn da trắng nõn.
Đó là… vết hôn chưa kịp tan biến.
Tóc đen nhánh của anh còn đang ướt, hơi nước mịn màng lượn lờ, từng giọt nước nhỏ chậm rãi rơi xuống, lướt qua vết đỏ, mang theo hơi ấm và sắc thái mờ ám.
Tằng Phan vừa nhìn thấy màn hình, khuôn mặt đã lập tức đỏ bừng, dù có cố gắng giữ bình tĩnh đến mấy cũng không thể kiềm chế.
Cô không khỏi nhớ lại toàn bộ quá trình lần trước, khi vết đỏ này được tạo ra—
Kể từ khi cả hai xác nhận quan hệ yêu đương, dù bận rộn công việc nhưng thỉnh thoảng Tằng Phan vẫn viện cớ “thăm hỏi công việc” để lén lút hẹn hò với Thẩm Hi.
Đôi khi, không thể cưỡng lại sức hút từ vẻ ngoài của anh…
Vẻ đẹp quyến rũ đến mức khiến cô hoàn toàn mất kiểm soát.
Và rồi, nhân cơ hội trả lại chiếc giày pha lê còn sót lại, Thẩm Hi đưa cô vào phòng của mình.
Vừa mới bước qua cửa, Tằng Phan còn chưa kịp quan sát kỹ căn phòng của anh, thì đã bị đôi tay mạnh mẽ của anh nắm chặt.
Tằng Phan theo đà xoay người, liền nhìn thấy Thẩm Hi đang im lìm, mím chặt đôi môi.
Anh không nói gì, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm, trong veo như làn nước, ánh mắt đầy sự tập trung.
Tằng Phan có chút hoang mang, ánh mắt lơ đãng nhưng vẫn cố gắng giữ vững tinh thần: “Có chuyện gì?”
Thẩm Hi im lặng, ánh mắt vẫn tập trung, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay đang nắm chặt trong tay mình.
Nhiệt độ từ làn da chạm nhau khiến anh không thể không cảm thấy rạo rực, khó mà chống đỡ nổi.
Hai người im lặng nhìn nhau trong giây lát, không ai nói lời nào.
Anh mở miệng với giọng khàn đặc, hỏi: “Sao em lại đến đây?”
“Đây là câu lạc bộ của em.”
“……”
Thẩm Hi im lặng một lúc, sau đó kéo cô ngồi xuống bên giường.
Tằng Phan hơi bối rối và không hiểu ý anh.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Thẩm Hi đứng trước mặt cô, dáng người cao gầy, vững vàng nhưng cũng đầy dịu dàng trong im lìm.
Ánh đèn rải rác khắp khuôn mặt cô, tạo nên những mảng sáng ấm áp.
Thẩm Hi đứng trên cao, từ góc nhìn của mình có thể rõ ràng nhìn thấy hàng lông mi dài mềm mại của cô, uốn cong và đổ bóng nhẹ nhàng xuống gương mặt.
Vẻ quý phái và khí chất mạnh mẽ mọi ngày của cô trong ánh đèn cũng mềm mại và ấm áp đến lạ thường.
Đây là khung cảnh chỉ riêng anh mới nhìn thấy.
Là Tằng Phan của riêng anh…
Khi nhìn thấy cô, anh như cảm giác cả thế giới đầy sắc xám và những ngày tháng lặng lẽ bỗng nhiên được ánh nắng chiếu rọi, tràn đầy ấm áp và hy vọng.
Trông cô cũng như phát sáng, làn da rạng rỡ trong ánh đèn.
Thẩm Hi từ từ quỳ một chân xuống, đôi mắt anh ngang tầm với cô, ánh mắt nóng bỏng sâu thẳm như xoáy lốc, chứa đựng bản năng nguyên thủy nhất của một người đàn ông.
“Em…”
Anh chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm ấm và đầy đặn.
Tằng Phan kiên nhẫn đợi anh nói xong, nhưng lời vừa thốt ra từ miệng anh lại mang theo một cảm giác lạnh lùng, dịu nhẹ đầy sức mạnh, khiến vành tai cô bất giác đỏ ửng.
Anh nói: “Vết hôn đã mất rồi.”
Tằng Phan nghe xong, trong lòng không khỏi cảm thấy một chút uất ức…
Uất ức?
“Em… có muốn…”
Vừa thốt ra câu này, ngôn từ mang theo một cơn lửa nóng ẩn sâu trong sự lạnh lùng, như lưỡi dao sắc bén đang lướt qua lớp băng mỏng.
Đó là bản năng chiếm hữu tự nhiên, vốn tiềm ẩn trong bản chất đàn ông.
Chưa đợi Tằng Phan đáp lại, Thẩm Hi đã nhanh chóng tiến gần, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, rồi đôi môi anh mềm mại áp xuống, đặt một nụ hôn đầy mê hoặc và chiếm lấy mọi giác quan của cô.
Làn môi mềm mại và mát lạnh chạm nhẹ lên môi cô, mang theo cảm giác mềm ẩm dễ chịu.
Nhưng hơi thở của anh lại nóng bỏng như lửa, tràn đầy sức mạnh và khao khát.
Cơn gió ấm áp từ hơi thở của anh lướt nhẹ qua gò má cô, khiến làn da cô như bùng cháy, từ từ đỏ rực.
Màu đỏ nhạt lan tỏa từ khóe mắt, trải dài xuống cổ, như làn sóng của cảm xúc không thể kiểm soát.
Hơi thở như ngưng lại trong không gian, không còn đủ sức.
Tất cả ý thức của cô cũng như trôi lơ lửng, chẳng thể tìm được điểm tựa…
Không biết từ khi nào, Tằng Phan không còn chống cự nữa, sau đó liền vươn tay ôm lấy cổ Thẩm Hi, hoàn toàn thả lỏng bản thân trong vòng tay anh.
Đôi môi mèm mại, ngọt ngào và ẩm ướt.
Hôn nhau, việc gì phải kiềm chế?
Tình yêu chính là như vậy, khiến người ta không thể không chìm đắm…
In một dấu hôn, anh cũng là người của em.
—————
☆ Tác giả: hì hì hì, có ngọt ngào lắm không nào!!!
Hôm nay hơi muộn, để lại bình luận sẽ được tặng quà đỏ, hôm qua mọi người quá lạnh nhạt làm mình khóc mất!
Nói thật là mình vừa thấy một người bạn của mình cày liền 5 chương trong một buổi tối, mình vừa ngưỡng mộ vừa tò mò không biết họ làm thế nào (:з」∠)
☆ sxdnp: Truyện đã đi được hơn nửa rùi, các pác bình luận gì đó cho tui có động lực đi