Đừng Để Mất Người Yêu Bá Đạo

Chương 58

Dịch & chỉnh sửa: sxdnp

Tằng Phan rời mắt khỏi ánh đỏ nhạt đầy mơ hồ ấy. Nhìn mái tóc ướt rượt của anh, không còn tâm trí lẩn quẩn với những ý nghĩ mơ mộng, Tằng Phan chuyển sự chú ý sang một điều khác: “Anh mau sấy tóc đi.”

Thẩm Hi rảnh rỗi cầm điện thoại, mắt dán vào màn hình như bị mê hoặc trước ống kính đang phản chiếu hình ảnh của mình.

Cô không nói gì, nhưng ánh mắt thì lại chẳng nỡ rời đi.

Căn cứ trong im ắng, chỉ còn tiếng lạch cạch của bàn phím phát ra đều đặn.

Không ai chú ý đến đôi tình nhân nhỏ này.

Thẩm Hi ngồi xuống ghế của mình, mò mẫm đeo tai nghe.

Cô vô tình mở chai sữa đang đặt sẵn trên bàn, vừa uống vừa để tâm trí trôi đi.

Nhấp từng ngụm sữa chậm rãi, vẫn giữ im lặng, không nói một lời.

Tằng Phan cảm thấy tức giận trong lòng.

Cô nhận ra, Thẩm Hi thực sự rất cố chấp.

Khi gặp chuyện gì không vừa ý, anh không tranh cãi, cũng không phản đối, chỉ im lìm và nhìn cô bằng đôi mắt đen láy, đầy thách thức.

Nhưng cô lại không thể cưỡng nổi kiểu hành động này.

Mỗi lần bị anh nhìn như vậy, trái tim cô lại mềm nhũn, như thể không còn sức phản kháng.

Đúng là cô đã thua anh trong trận đấu này.

Tằng Phan chưa bao giờ biết mình có tiềm năng trở thành một người mẹ già khó tính và mơ hồ như một bà dì kỳ quặc, nhưng Thẩm Hi lại khéo léo khai thác mọi điểm đó một cách triệt để.

Tằng Phan bất đắc dĩ thở dài, giọng nhỏ nhẹ như đang dỗ dành một đứa trẻ khó chịu: “Không sấy khô tóc sẽ dễ cảm lạnh đấy.”

“Anh không thích.”

“Nhưng sẽ bị ốm đó.”

Giọng nói của Tằng Phan mềm mại, dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ đang làm nũng.

Thẩm Hi nghe ra điều đó.

“Ừm…”

Anh lúng túng rồi khẽ ừm một tiếng.

Cổ anh trắng nõn nhưng lại ẩn hiện chút đỏ nhạt.

Tằng Phan vừa nói câu đó ra cũng cảm thấy ngượng ngùng một chút, nhưng khi nhìn thấy vẻ ngại ngùng của Thẩm Hi, cô lại không nhịn được nảy sinh tâm tư trêu đùa.

“Thẩm Hi?”

Tằng Phan mỉm cười, nhẹ nhàng gọi tên anh.

“Anh có phải… đang ngại không?”

“Lần sau, để em giúp anh sấy khô tóc được không?”

Cô vừa nói xong, Thẩm Hi khẽ cứng người trong một giây.

Sau đó, anh đặt chai sữa xuống, tập trung nhìn cô.

Đôi mắt đen sâu thẳm của anh như phản chiếu cả bầu trời đầy sao.

Tằng Phan thu lại vài phần nụ cười trên mặt.

Im lặng một lúc lâu.

Thẩm Hi mới mở miệng chậm rãi: “Nhớ rồi đấy nhé.”

Tằng Phan nhất thời không phản ứng kịp, hỏi lại: “Á? ”

“Em giúp anh sấy khô tóc…”

Giọng anh hơi khàn, nhưng trong màn đêm yên ắng lại ấm áp lạ thường,

như một ánh lửa nhỏ dịu dàng làm trái tim cô tan chảy.

Tằng Phan cười tươi, nhẹ nhàng gật đầu.

“Ừ.”

“Anh mau đi lấy máy sấy đi.”

Tằng Phan lại lần nữa hối thúc.

Gaming house của đội Wky có hẳn một cái máy sấy tóc, nhưng đám đàn ông thô kệch ở đây không những chưa bao giờ dùng tới mà thậm chí còn chẳng biết nó được đặt ở đâu.

Sau một hồi lục lọi khắp nơi, Thẩm Hi cuối cùng cũng tìm thấy nó. Lúc này, mái tóc ngắn đen nhánh của anh đã gần khô tự nhiên rồi.

Tằng Phan nhìn Thẩm Hi ngồi đó, tay cầm chiếc máy sấy, trong đôi mắt lạnh nhạt thường ngày lại lộ ra chút ngơ ngác hiếm hoi.

Tằng Phan bật cười, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Lần sau sấy cho khô luôn đi.”

Thẩm Hi cầm máy sấy, mím môi, không nói gì.

Tằng Phan nhìn thấy sự lúng túng của anh, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu.”

Thẩm Hi đặt máy sấy lên bàn, cụp mắt xuống, giọng nói khẽ khàng, thấp đến mức như tự lẩm bẩm: “Vậy… lần sau…”

“Em sấy giúp anh.”

Tằng Phan nhìn mái tóc ngắn nửa khô của Thẩm Hi trước màn hình, rồi lại nhìn đôi mắt dài hẹp và gương mặt nghiêng hoàn hảo của anh, bèn lên tiếng phụ họa.

Thẩm Hi ngước mắt.

“Ừm.”

Anh vốn chống một tay lên trán, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối.

Giờ phút này, khi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy của anh được ánh đèn phản chiếu, tựa như viên pha lê đen lấp lánh và huyền ảo.

Tằng Phan lại không nhịn được nở một nụ cười.

Cô nghĩ, có lẽ bản thân thực sự rất thích Thẩm Hi.

Chỉ cần ngồi đây ngắm nhìn anh.

Dù không nói lời nào, nhưng trong sự tĩnh lặng ấy, vẫn có thể cảm nhận được một sự ấm áp, dịu dàng khó tả.

Một lúc sau.

Thẩm Hi là người phá vỡ bầu không khí im lặng trước tiên.

“Em…”

“Sao thế?”

“Em…” Trầm Hi nghe thấy giọng nói của cô, lại lặp lại một lần nữa.

Nhưng lần này, sau khi nói ra, cậu do dự, không biết tiếp tục thế nào.

Trái lại, Tằng Phan không hề cảm thấy phiền.

Cô kiên nhẫn, thậm chí còn cảm thấy dáng vẻ này của Thẩm Hi thật đáng yêu.

Khi sự lạnh lùng, xa cách vốn có được cởi bỏ, Thẩm Hi với chút lúng túng như thế này lại trở nên sống động, khiến tim người khác bất giác đập nhanh hơn.

Ánh mắt cô khẽ lướt trên gương mặt của Thẩm Hi.

Sao lại có thể đẹp đến vậy chứ?

Tằng Phan nghĩ, và câu nói ấy vô thức bật ra khỏi miệng.

“Em thậy xinh đẹp.”

Trong chớp mắt, vành tai của Thẩm Hi cũng đỏ ửng lên.

Tằng Phan cũng cảm thấy hơi ngại ngùng.

Bối rối thật.

Đúng là “sắc đẹp hại người, rượu giả làm say” mà!

Tằng Phan vừa định nói gì đó để chuyển hướng sự chú ý thì Thẩm Hi cuối cùng cũng lên tiếng.

“Đi hẹn hò đi.”

Giọng của Thẩm Hi có chút căng thẳng, khàn đặc đến lạ thường.

Tằng Phan ngẩn ra một lúc, rồi bất giác bật cười.

“Được thôi.”

Hai người họ ở bên nhau cũng không phải thời gian ngắn, nhưng mối quan hệ luôn giấu kín, chưa từng cùng nhau bước ra khỏi thế giới riêng tư ấy.

Cô bận, anh cũng bận.

Ánh đèn rực rỡ chiếu xuống.

Dưới ánh đèn, nụ cười của cô hiện lên rõ ràng, đôi mắt phượng sắc sảo cong thành một đường vòng cung tuyệt đẹp.

Đôi mày như ngọn núi xa mờ, đôi môi đỏ khẽ nhếch, trong ánh mắt lấp lánh những tia sáng như sao rơi.

Tằng Phan hiếm khi cười khi ở bên ngoài.

Một mỹ nhân lạnh lùng, luôn giữ nét mặt trầm tĩnh, nay nở nụ cười rạng rỡ như thế, khiến người ta có cảm giác cả trăm loài hoa đều bừng nở.

Khóe môi Thẩm Hi cũng khẽ cong lên, nhưng ánh mắt anh lại không tự chủ được mà dừng lại nơi đôi môi đỏ mọng, đầy đặn của cô.

Yết hầu anh khẽ chuyển động.

Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Hi đột nhiên nhớ tới một thành ngữ mà trước đây không hiểu, nhưng giờ cuối cùng cũng thấm thía tận đáy lòng.

Cái gọi là “thực tủy tri vị”, cũng là “dục bãi bất năng”.

“Rõ ràng hết rồi.” Trầm Hi lặng lẽ nhìn cô, bất chợt đưa tay chỉ vào vết đỏ trên cổ mình.

Tằng Phan khẽ nhíu mày.

“Cái này là mấy hôm trước…”

“Mấy hôm trước.”

Trầm Hi cắt ngang lời cô, nhấn mạnh ba chữ đó.

“……” Tằng Phan cạn lời.

“Của em thì không còn.”

Chưa đợi Tằng Phan phản ứng, Thẩm Hi lại chậm rãi nói tiếp: “Em dùng kem che khuyết điểm à.”

“Đừng che.” Giọng Thẩm Hi trầm xuống, thoáng chút bất mãn.

Tằng Phan bỗng cảm thấy buồn cười.

Thật sự chỉ khi ở bên Thẩm Hi, cô mới hiểu được bên dưới vẻ lạnh lùng, hờ hững ấy là một người dính người đến mức nào.

Trong anh ngập tràn sự chiếm hữu và khao khát chẳng hề giấu giếm.

Nhưng Thẩm Hi lại quá giỏi nũng nịu. Đọc Full Tại TruyenGG.bio

Chỉ cần im lặng nhìn cô, Tằng Phan đã chẳng thể giữ được ranh giới của mình.

Nhìn anh im lặng mím chặt môi, cô cuối cùng cũng không đành lòng, nhẹ giọng thỏa hiệp: “Anh ngoan một chút, em sẽ không che nữa.”

Tình yêu ngọt ngào đến mức khiến người ta chìm đắm, ý thức cũng dần mờ nhạt…

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Đến khi Tằng Phan cúp điện thoại, cô mới chợt nhận ra, vốn định hỏi Thẩm Hi về chuyện kiện tụng fan, vậy mà lại quên mất, chẳng hề nhắc tới.

Cô đưa tay che mặt, có chút hối hận.

Nhưng nụ cười trên môi vẫn chẳng thể giấu đi.

Thôi kệ, quên thì quên vậy.

Dù Thẩm Hi có kiện, có gây ra làn sóng dư luận, cô cũng sẽ bảo vệ được anh.

Cái văn hóa fandom độc hại trong giới eSports này, sớm muộn gì cũng phải được dọn dẹp.

Tằng Phan tự nhủ với chính mình như vậy.

……

“Ê ê ê, đôi chân ngắn kia còn định lén đánh lén anh mập à!”

“Xem đây, Vô Địch Phiêu Phiêu Quyền của tôi, thần Thresh trợ thủ số một thế giới là đây!!”

Nhìn trụ chính của đối phương nổ tung, Nhị Bàn cuối cùng mới ngừng màn lải nhải của mình, tháo tai nghe, rồi mở phần mềm xem bình luận.

“Hahahaha! Thấy dáng vẻ anh hùng oai phong lẫm liệt của tôi chưa?”

“Nói cho các cậu biết, danh hiệu quán quân của tôi không phải tự nhiên mà có đâu! Đừng có mà coi thường tôi!”

“Nào nào, đi ngang qua đừng bỏ lỡ! Xem xong livestream của tôi, đừng quên mua áo đấu của tôi đấy!”

“Tôi nói này, các người hâm mộ đúng là không tích cực chút nào!!! Không mua thì đuổi khỏi fan club luôn!”

“Doanh số áo đấu của tôi thua G Thần và đội trưởng thì thôi đi, nhưng lại còn thua cả tên Cơ Trưởng nữa, thế này chẳng phải vứt mặt mũi tôi xuống đất giẫm nát hay sao!”

“Fan chân chính thì mau nhanh tay nào, nhìn tôi đánh hay thế này còn chần chờ gì nữa!”

Nhị Bàn vừa nói vừa nhìn vào màn hình phần mềm bình luận.

Màn hình đầy bình luận, trắng xóa như tuyết rơi.

Nhưng Nhị Bàn phát hiện ra một điều.

Không có một bình luận nào liên quan đến lời nói của anh! ! ! !

Nhị Bàn: ???

Đám fan giả các người?!

Nhị Bàn vừa định nổi giận trách móc đám fan giả này thì bỗng phát hiện ra, mặc dù các bình luận không hề liên quan đến anh, nhưng—

【Đm tôi nghe thấy cái gì vậy? Có phải tôi vừa nghe thấy giọng của G Thần không???】

【Nghe thấy giọng của G Thần thì đã làm sai? Bọn họ ở chung một phòng huấn luyện, chắc chắn có thể nghe thấy……】

【Không thể không nói, cho dù có tạp âm xung quanh Nhị Bàn, thì giọng nói dễ nghe của G Thần cũng kiến tôi mang bầu!!! Đây là trai ngoan thần tiên gì thế!!】

【Nghe giọng của G Thần rất lạ, nhưng vấn đề là anh ấy đã nói cái gì… chắc tôi bị lãng tai rồi, hình như anh ấy nói hai chữ “hẹn hò” thì phải?????】

【Má!!!! Hẹn hò với ai? Và hẹn hò ở đâu?】

【Lầu trên đừng đùa, đây là câu chuyện kinh dị lớn nhất năm nay mà tôi được nghe……】

【Lầu trên bình tĩnh, lúc nãy tôi cũng nghe thấy, còn tưởng là bản thân bị lãng tai.】

【Các cô cùng nhau bị lãng tai rồi qaq】

【Vậy nên……】

【Vậy nên, G Thần có bạn gái à?】

【Chen một câu, nếu là thật, thì khả năng thu âm của micro của Nhị Bàn đúng là đỉnh thật! Đỉnh của chóp luôn!】

【Tôi không nghe, tôi không nghe, các cô đừng nói bừa. G thần mà tôi yêu nhất luôn trong sạch, kiêu ngạo như đóa hoa, ai mà hái được chứ?!?】

【Đừng nói, đừng nói nữa, để lại cho tôi chút tưởng niệm……】

【Vãi, điên rồi……】

【Tôi còn thường mơ mộng giữa ban ngày rằng mình có thể chinh phục được G thần, giờ các người đến cả cơ hội mơ mộng cũng không cho tôi mơ nữa à?!?】

【Một đội quân fan của G Thần đang trên đường đến đây!!】

【Hình như đụng phải một dưa lớn!!】

【Nói chứ, nếu G Thần thực sự yêu đương, nhưng lại bị Nhị Bàn lỡ miệng để lộ trên livestream……】

【Đau lòng thay cho Nhị Bàn 23333】

【Cô nên đau lòng thay Nhị Bàn ư? Không phải nên đau lòng cho fan của G Thần à 2333333】

【Đúng thật, fan của G Thần đúng là thảm… mới nhảy hố được bao lâu chứ? Dưa này nối tiếp dưa kia, tâm trạng fan của G Thần lên xuống thất thường như đang chơi tàu lượn siêu tốc……】

【Tất nhiên rồi, bảy bé hồ lô trên cùng một dàn, dưa trên dàn của G Thần phải nói là liên tiếp nhau……】

【Kể câu chuyện cười, G Thần nuôi sống cả một hệ thống dram của esport.】

【6666】

Bình luận của cư dân mạng vẫn tiếp tục, còn phần bình luận trực tiếp thì như núi lửa phun trào, không cách nào kiềm lại được.

Thế nhưng Nhị Bàn giờ đây đã không còn dám nhìn vào màn hình nữa.

Hoảng sợ đến mức như chú cún bị dọa.

Trong đầu cậu ta lúc này chỉ còn văng vẳng một câu ——

Xong đời rồi, gây họa lớn rồi!

Dù không biết người trong câu chuyện là ai, nhưng cậu ta chắc chắn một điều— Thẩm Hi thực sự có người mình thích.

Kiểu thích mà cả hai từng cùng nhau vai kề vai rong ruổi khắp Đấu Trường Công Lý.

Nếu mối quan hệ ấy thành sự thật, còn cậu ta lại vô tình để lộ trước mặt người hâm mộ… thì chẳng phải cậu ta toang rồi à?

Đừng nói đến việc anh Vu và chị chủ trách tội, chỉ riêng Thẩm Hi thôi đã đủ khiến cậu ta…

Nhị Bàn sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Vội vàng giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cậu ta lắp bắp buông một câu “Kết thúc livestream ở đây nhé”, sau đó cuống cuồng tắt phát trực tiếp.

Kế đến, cậu ta lập tức co giò chạy đi tìm Thẩm Hi để nhận lỗi.

Thành khẩn thì khoan hồng, chống đối thì nghiêm trị.

Chuyện lớn thế này, cậu biết mình không gánh nổi.

Buổi livestream chết chóc này… đúng là… đòi mạng cậu ta mà!

QaQ

—————

☆ Tác giả: Hihihi, ngọt không? Nói thử xem, các bạn có yêu tôi không!

Mong nhận được bình luận, lưu trữ và ủng hộ truyện mới nha!

Nếu không thì tôi sẽ ngược họ đấy, tin không hả!!! [giơ nắm đấm đe dọa.jpg]

☆ Tên tướng LoL: Thresh

☆ Chú thích:

[1] Thực tủy tri vị – 食髓知味 là một câu thành ngữ gốc Hán, có nghĩa là “ăn được tủy thì biết vị”. Thành ngữ này ám chỉ việc khi đã trải nghiệm một điều gì đó đặc biệt thú vị hoặc hấp dẫn, người ta sẽ khó lòng quên hoặc dễ dàng từ bỏ, thậm chí còn muốn tìm kiếm thêm nữa.

[2] Dục bãi bất năng – 欲罢不能 là một câu thành ngữ Hán ngữ, nghĩa là “muốn dừng lại nhưng không thể”.

Thường được dùng để diễn tả một trạng thái khi ai đó bị cuốn hút quá mức vào một việc nào đó, dù có ý định dừng lại nhưng vẫn không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn hoặc sự ràng buộc.

Nó có thể áp dụng trong nhiều ngữ cảnh, chẳng hạn:

– Công việc: Một người làm việc chăm chỉ đến mức không thể dừng dù đã mệt.

– Giải trí: Bị cuốn hút vào một cuốn sách, bộ phim hay trò chơi mà không muốn ngừng.

– Cảm xúc: Một mối quan hệ hoặc cảm giác nào đó mà dù muốn kết thúc nhưng không làm được.

Câu này thường được dùng để nhấn mạnh sự say mê hoặc khó khăn trong việc thoát ra khỏi một tình huống nhất định.

Bình Luận (0)
Comment