Đừng Để Mất Người Yêu Bá Đạo

Chương 67

Dịch & chỉnh sửa: sxdnp

“Hắt xì!”

Tằng Phan vội lấy tay che miệng, chau mày nhìn chiếc nhiệt kế trên tay.

Câu nói “sắc đẹp hại người” quả thật không phải là lời đồn vô căn cứ.

Vì không cưỡng lại được sức hút mê hoặc của Thẩm Hi, cô đã mạo hiểm hôn anh dù bản thân đang bị bệnh, và giờ thì hậu quả đến nhanh không tưởng…

Tằng Phan cảm thấy cổ họng khô rát, mũi nghẹt cứng, hắt xì liên tục.

Cô đưa nhiệt kế lên xem, nhiệt độ cơ thể đã lên đến 38 độ, đủ để coi là sốt nhẹ.

“Haiz…” Đặt nhiệt kế sang một bên, cô thở dài rồi miễn cưỡng uống thuốc.

Xem ra… tốc độ lây lan của vi khuẩn qua nước bọt thật sự nhanh kinh khủng.

Nghe nói có người đùa rằng, nếu truyền virus sang người khác, bản thân sẽ đỡ hơn. Không biết câu này có cơ sở hay không. Nếu đúng, Thẩm Hi chắc phải khỏi bệnh rồi nhỉ?

Vừa nghĩ mấy điều vẩn vơ, cô vừa lơ đãng lấy gương ra soi.

Làn da của Tằng Phan từ nhỏ đã cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần một chút kích thích cũng đủ khiến mặt mũi không chịu nổi. Điều khiến cô bực bội nhất là mỗi lần bị bệnh, khuôn mặt lại xuất hiện những vệt đỏ li ti, trông yếu ớt và thiếu sức sống vô cùng.

Quả nhiên.

Cánh mũi và gò má của Tằng Phan đã bắt đầu ửng đỏ.

Cô cầm điện thoại lên, lướt xem lịch trình của mình.

Lần này cô phải bay gấp để xử lý việc nhà họ Nguyên cản trở dự án phát triển ở thành phố S của tập đoàn Vạn Đằng. Tổng cộng, Tằng Vân đã dành cho cô năm ngày để giải quyết.

Giờ đây, vấn đề của nhà họ Nguyên đã ổn thỏa, hai ngày tới cô không có việc gì phải làm.

Nghĩ đến chiếc vé mà Vu Thần đã sắp xếp trong cuộc gọi trước đó, Tằng Phan lưỡng lự một chút. Cô cầm điện thoại lên, lại đặt xuống, cuối cùng quyết định sẽ cho bản thân thư giãn một chút, cùng Thẩm Hi đi xem trận đấu.

Hai người thường xuyên xa cách, lần này bất chợt cô lại không nỡ quay về với công việc ngay.

Nghĩ là làm, Tằng Phan lấy túi đồ trang điểm ra.

Nếu đã ra ngoài, phải che đi những vệt đỏ trên mặt trước đã.

Kem dưỡng, chống nắng, kem nền.

Tằng Phan cẩn thận trang điểm từng bước. May mắn là dù có chút ửng đỏ, làn da của cô vẫn ở trạng thái khá tốt, không bị hiện tượng mốc hay vón kem.

Lớp nền được đánh rất hoàn hảo.

Sau đó, cô chuyển sang trang điểm mắt.

Tằng Phan đang tỉ mỉ vẽ eyeliner thì bất chợt nghe thấy một giọng nói khàn khàn, đầy ngạc nhiên vang lên từ phía sau.

“Em đang làm gì thế?”

Tằng Phan bị âm thanh đó làm giật mình, tay run lên, đường eyeliner vừa kẻ lập tức biến thành một đường gợn sóng lượn lờ, kéo dài như muốn bay đến tận chân trời.

Tằng Phan: “……”

Cô luống cuống cầm bông tăm lau sạch đường kẻ mắt “phóng túng” kia, sau đó mới quay người lại nhìn Thẩm Hi.

Anh trông như vừa mới tỉnh dậy, tóc tai rối bù, chiếc áo thun đen cũng xộc xệch, lỏng lẻo trễ xuống, để lộ phần eo thon gọn và cơ bắp mượt mà.

Ánh mắt anh có chút mơ màng.

Tằng Phan kéo chiếc ghế bên cạnh lại, ra hiệu cho anh ngồi xuống.

Thẩm Hi hơi ngây ngẩn nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, trông rất biết nghe lời.

Tằng Phan đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trên trán anh, cẩn thận cảm nhận nhiệt độ trên đó.

Hừm, hình như đã không còn nóng nữa.

“Ngủ dậy rồi, có thấy chóng mặt không?”

Thẩm Hi yên lặng nhìn cô, khẽ lắc đầu.

Tằng Phan nghĩ chắc anh đã hạ sốt, nhưng vẫn không hoàn toàn yên tâm. Cô cầm chiếc nhiệt kế vừa để trên bàn lên.

“Đo lại lần nữa nhé.”

Thẩm Hi nhìn cô, nhẹ giọng đáp, “Anh ổn rồi mà.”

“Không được, vẫn phải đo lại để chắc chắn rằng anh đã hết sốt.” Giọng của Tằng Phan không lớn, nhưng đầy quyết đoán, không hề cho anh cơ hội phản bác.

Thẩm Hi cụp mắt, im lặng một lúc rồi hỏi: “Em đang làm gì vậy?”

“Thẩm Hi,” Tằng Phan gọi tên anh, cố gắng chuyển chủ đề.

“Đừng lảng tránh.”

“……”

Thẩm Hi mím môi, vẻ mặt thoáng chút kháng cự, nhưng dưới ánh mắt kiên trì của cô, cuối cùng anh vẫn đưa tay nhận lấy chiếc nhiệt kế.

Ngậm vào miệng.

Dù vậy, sự miễn cưỡng vẫn hiện rõ trên gương mặt.

Tằng Phan thấy anh ngoan ngoãn đo nhiệt độ, lúc này mới yên tâm cầm lại lọ kem nền trên bàn, cẩn thận dặm thêm một chút vào phần đuôi mắt vừa chỉnh sửa.

Cô tiếp tục kẻ lại eyeliner.

Lần này, Thẩm Hi không làm phiền cô nữa.

Anh ngồi yên lặng, chăm chú nhìn cô. Đợi đến khi cô kẻ xong, anh mới chậm rãi lên tiếng, giọng khàn khàn đầy vẻ tò mò của một chàng trai thẳng: “Em đang vẽ gì vậy?”

“Vẽ mắt mèo, đây là eyeliner.”

“Ồ.”

Thẩm Hi ngồi im, không nói thêm gì, ánh mắt như đang suy nghĩ gì đó, cũng giống như đang thả hồn mơ màng.

Khuôn mặt anh vẫn còn chút tái nhợt của người mới ốm dậy, nhưng đôi môi đã có sắc hồng hơn, hàng mi dài rủ xuống như một chiếc quạt nhỏ.

Trông anh ngoan ngoãn đến mức khiến Tằng Phan không khỏi mềm lòng. Cô nhẹ giọng giải thích: “Loại bút kẻ này không bị lem đâu.”

Thẩm Hi mím môi, trong mắt ánh lên vẻ tò mò: “Thật không?”

“Không biết nữa, hôm nay em mới dùng lần đầu.”

“Ừ.”

“Đợi năm phút nhé, sau đó phải lấy nhiệt kế ra xem.” Tằng Phan vừa chỉnh dáng lông mày, vừa nhắc nhở anh, giọng nói dịu dàng nhưng không kém phần nghiêm túc.

Thẩm Hi lặng lẽ nhìn cô, từ cổ họng bật ra một tiếng đáp mơ hồ.

Căn phòng trở lại tĩnh lặng.

Chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

“Vậy em cầm nhíp làm gì?” Thẩm Hi đột nhiên lên tiếng.

Tằng Phan không còn bị anh làm cho giật mình nữa, giọng nói vẫn bình thản như thường ngày: “Tỉa lông mày, lông mày hơi rậm.”

Một lúc sau, Thẩm Hi lại hỏi: “Còn bút nữa? Định làm gì?”

“Vẽ lông mày, hơi ít.”

“……”

Thẩm Hi im lặng, không nói thêm gì.

Tằng Phan nghĩ anh đã hiểu nên cũng chẳng để ý, cầm lấy cây che khuyết điểm bên cạnh, nhìn vào gương che đi những mạch máu đỏ nơi cánh mũi và hai bên má.

Thẩm Hi lấy nhiệt kế ra, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào cô.

Nhìn cô từng bước từng bước thoa thoa vẽ vẽ lên gương mặt mình, cuối cùng đặt mọi thứ xuống.

Lúc này, Thẩm Hi mới mở miệng lần nữa: “Vừa nãy em…”

“Sao thế?” Tằng Phan quay đầu nhìn anh, ánh mắt dịu dàng, như mặt hồ lấp lánh ánh sáng, lại giống viên pha lê trong suốt lóng lánh.

Thẩm Hi nhìn thấy đôi môi đỏ mọng mềm mịn của cô.

Yết hầu anh khẽ chuyển động, ngón tay không kìm được mà co lại.

Thực sự chẳng thể chống cự nổi.

Trước mặt cô, anh giống như một cậu thiếu niên mười mấy tuổi, luôn mất đi sự kiểm soát.

Mà cô, hết lần này đến lần khác, lại chẳng hề hay biết.

Vô tình mê hoặc.

Thẩm Hi cụp mắt xuống, ngừng lại một chút rồi chuyển chủ đề: “Vừa rồi em bôi gì dưới mắt vậy?”

Tằng Phan không nhận ra ẩn ý trong câu hỏi, chỉ giải thích: “Che quầng thâm mắt.”

“Nhưng rõ ràng em vẫn dùng màu đen ở dưới mắt mà…”

“Là em vẽ bóng cho bọng mắt.”

“……” Giọng Thẩm Hi bỗng ngừng lại.

Tằng Phan cũng chậm rãi nhận ra câu trả lời này nghe có chút không ổn, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, Thẩm Hi đã tiếp tục hỏi: “Vậy vừa nãy em cầm cái cây đó chọc chọc lên mặt để làm gì?”

“Da em hơi ửng đỏ, nên che đi một chút.”

“Còn cái mà em quét lên mặt sau đó?”

“Phấn má, vì da em không đủ hồng hào.”

Thẩm Hi: ……

Phụ nữ thật phức tạp.

Trước sau mâu thuẫn.

Họ… có phải đều bị bệnh không?

Trước sân vận động tổ chức vòng loại giải đấu Mùa Hè, dòng người đông nghịt chen chúc nhau.

Thể thức thi đấu mới năm nay là xếp hạng theo điểm số, chỉ những tuyển thủ đứng từ hạng 6 đến 8 trong mùa giải chính mới đủ tư cách tham gia.

Điều này đảm bảo rằng các đội tham gia đều có thực lực không tệ, hơn nữa thể thức “thắng thì đi tiếp, thua thì bị loại” so với trước đây lại càng thêm kịch tính và khốc liệt.

Chính vì vậy, hầu như người hâm mộ nào cũng đổ về sân để cổ vũ cho đội tuyển mình yêu thích.

Tất cả đều mong chờ một kỳ tích thuộc về họ. Đọc Full Tại TruyenGG.bio

Nếu đội tuyển yêu thích có thể quả cảm vượt qua từng trận đấu, đánh bại mọi đối thủ và tiến thẳng vào chung kết, thì đó mới thực sự là giây phút cuồng nhiệt nhất!

Tất cả những người hâm mộ đứng chờ ngoài cửa đều háo hức mong đợi.

Họ tụ thành từng nhóm nhỏ, vừa xếp hàng vừa trò chuyện rôm rả.

Trong tay, họ giơ cao những bảng đèn LED và băng rôn cổ vũ cho đội tuyển yêu thích của mình.

Trên mặt là những bức vẽ đầy màu sắc, thể hiện sự ủng hộ dành cho chiến đội.

Giữa cái nắng gay gắt của mùa hè, không khí lại càng thêm nóng bỏng.

Trong bầu không khí sôi động ấy, có hai người bỗng trở nên vô cùng lạc lõng.

Họ không mang theo bất cứ món đồ cổ vũ nào.

Một người là một quý cô với vẻ ngoài thanh lịch và khí chất lạnh lùng.

Chiếc kính râm lớn che nửa khuôn mặt, nhưng chỉ cần nhìn đôi môi đỏ quyến rũ và đường nét chiếc cằm hoàn hảo cũng đủ biết cô ấy là một mỹ nhân làm người khác ngoái nhìn.

Còn người kia…

Lưu Ngọc là một fan trung thành của đội ANTI. Bọn họ luôn chật vật ở ranh giới bị loại khỏi giải đấu nhưng lần này đã bất ngờ vượt qua vòng bảng để lọt vào vòng play-off. Điều đó khiến cô, một fan từng trở nên bình thản vì những chuỗi thất bại liên tiếp của đội, không thể kìm nén niềm xúc động.

Ngay khi vừa mua được vé, Lưu Ngọc đã vội vàng đặt vé máy bay đến thành phố S và một khách sạn gần sân vận động. Lúc này, khi đang chờ bên ngoài cổng, cô cảm thấy háo hức đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thế rồi, trong lúc đang chìm đắm trong cảm xúc, cô bỗng bị người bạn đồng hành kéo nhẹ áo.

“Gì vậy?”

“Cậu nhìn người đứng sau chúng ta kìa! Trời ơi, trời nóng như vậy mà bọc kín từ đầu đến chân, thậm chí không hở cả mắt nữa, không sợ sốc nhiệt à?” Người nọ thì thầm, tỏ vẻ khó hiểu.

Lưu Ngọc quay đầu lại nhìn, những lời bàn tán líu ríu xung quanh cũng lọt vào tai cô.

“Người này là sao vậy? Không lẽ bị bệnh? Mang cả bệnh truyền nhiễm mà vẫn đến xem thi đấu? Đúng là fan cứng!”

“Trời ơi, đừng có nói gở như vậy, nếu thật sự là bệnh truyền nhiễm thì tụi mình có mà tiêu luôn à?”

“Không đúng, người này thật sự rất kỳ lạ. Đội mũ, đeo khẩu trang kín mít, đã không thấy mặt mũi đâu rồi mà còn đeo thêm một cặp kính râm to đùng. Khoan đã, hình như là kính râm đồng khoản của G Thần nhà tôi! Trông cũng có chút ngầu!”

“Ha ha ha, nhưng mà fan cuồng của G Thần sao lại mò đến xem trận đấu của đội ANTI chứ? Hay là một fan từng nhảy tường?”

“Quả thật kỳ quặc, nhìn chẳng khác gì… khủng bố.”

Những câu chuyện phiếm luôn lan truyền nhanh chóng. Lúc đầu chỉ là vài người gần đó thì thầm, nhưng chẳng mấy chốc cả đám đông phía sau cũng bắt đầu chú ý đến hai người kỳ lạ nổi bật trong hàng chờ.

Tằng Phan nhanh chóng nhận ra ánh mắt tò mò, soi mói của mọi người xung quanh.

Cô hơi hoảng.

Chết thật, không lẽ Thẩm Hi đã bị nhận ra rồi?

Cô thầm nghĩ, nhưng vẻ ngoài vẫn giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng di chuyển một chút để che chắn cho Thẩm Hi, đồng thời ngước lên nhìn cô ấy.

Là chỗ nào chưa cải trang kỹ?

Ánh mắt của Tằng Phan dừng lại trên gương mặt Thẩm Hi, chăm chú đến lạ thường.

Thẩm Hi, đang cúi đầu nghịch điện thoại, cảm nhận được ánh nhìn ấy liền ngẩng lên.

Dưới cái nắng hè oi bức, hai má trắng ngần của cô cũng lấm tấm mồ hôi, một sợi tóc nghịch ngợm dính vào bên má, trông vô cùng tự nhiên nhưng lại toát lên nét cuốn hút.

Thẩm Hi hơi cử động ngón tay, ánh mắt khẽ lóe lên một tia khó đoán.

“Sao vậy?”

Thẩm Hi cất giọng khẽ, hơi khàn, như người vừa ốm dậy.

Tằng Phan ghé sát vào tai anh, thì thầm: “Nhiều người đang nhìn chúng ta lắm, anh không bị lộ rồi đấy chứ?”

Thẩm Hi liếc qua đám đông, chậm rãi đáp: “Không đâu.”

Ngắn gọn, súc tích.

“Anh… có nóng không?”

Tằng Phan nhìn bộ dạng kín mít của anh, bất giác cảm thấy chút cắn rứt trong lòng.

Mũ, khẩu trang, kính râm.

Dù đây là bộ ba vật dụng phổ biến khi ra đường, nhưng giữa tiết trời oi bức thế này, quả thật có phần hơi quá.

Ánh mắt của Thẩm Hi dừng lại trên khuôn mặt cô vài giây, sợi tóc nghịch ngợm trên má cô lúc nãy giờ đã rơi xuống.

Không cần anh phải làm gì nữa.

Thẩm Hi thu lại ánh nhìn, lắc đầu.

Làn da vốn đã trắng hơn người bình thường của anh, nay lại càng nổi bật hơn dưới lớp khẩu trang kín mít. Cổ và xương quai xanh lộ ra ngoài, làn da trắng mịn như sữa, nay điểm thêm chút ửng đỏ vì nóng, càng khiến người khác khó mà rời mắt.

“Hay là… bỏ kính râm ra đi?” Tằng Phan dè dặt đề nghị.

Thẩm Hi cúi đầu, liếc cô một cái.

Khuôn mặt anh không biểu lộ cảm xúc gì, ánh mắt cũng nhàn nhạt.

Qua lớp kính râm, Tằng Phan không thể nhìn rõ tâm trạng trong mắt anh, nhưng cô hiểu ý anh ngay lập tức.

Sao mà tháo ra được chứ…

Đúng vậy, anh không thể tháo ra.

Vì trên mặt anh, vẫn còn… dấu vết của sự trừng phạt từ một thằng trai thẳng.

Khuôn mặt Tằng Phan lập tức đỏ bừng, lan đến tận cổ. Dưới ánh nắng gay gắt của mùa hè, cô cũng không thể kìm lại mà hắt hơi một cái thật to, phá tan bầu không khí ngượng ngùng.
—————

☆ Tác giả: 2333

Trong mắt trai thắng, con gái trang điểm quả nhiên có độc, tức chết chị Phan của tôi rồi.

Bình Luận (0)
Comment