Đừng Để Mất Người Yêu Bá Đạo

Chương 68

Dịch & chỉnh sửa: sxdnp

Ánh đèn sân đấu mờ ảo, ngoài tiếng bình luận viên sôi nổi, cả khán đài rộng lớn gần như im phăng phắc.

Tất cả mọi người đều chăm chú theo dõi trận đấu.

Bình luận viên A: “Xạ thủ của đội TT1, Kog’Maw, vừa mới ra dò tầm nhìn đã gặp ngay đội hình chủ lực của ANTI! Trời ơi, lần này liệu có chạy thoát không đây?”

Trận đấu vừa bắt đầu, khán giả đã phải chứng kiến một tình huống nghẹt thở.

Đặc biệt là những fan của đội TT1, nhìn xạ thủ của mình không hay biết gì mà đi thẳng vào đội hình chủ lực của đối thủ, cả đám như nín thở, tim treo lơ lửng.

Bình luận viên B: “Ồ, may quá! Kog’Maw vừa kịp dùng Tốc Biến chạy thoát, thật sự quá hiểm!”

Bình luận viên A: “Bây giờ phải xem đội TT1 sẽ ứng phó thế nào đây.”

Ngồi dưới khán đài, Tằng Phan cũng không khỏi thót tim.

Cả nhóm của cô vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, trận đấu trên sân đã căng thẳng đến như vậy.

Nhớ lại chuỗi giải đấu này diễn ra theo thể thức loại trực tiếp, từng trận, từng trận đấu lọt qua vòng bảng, cuối cùng sẽ chọn ra đội để thi đấu với hai đội dẫn đầu bảng xếp hạng là WKY và LAN ở bán kết và chung kết, Tằng Phan không khỏi lo lắng cho Thẩm Hi và đồng đội của anh.

Thể thức mới này thực sự là một thử thách khắc nghiệt.

Phải vượt qua những trận chiến khốc liệt như thế nào mới có thể giành được chiếc cúp vô địch nặng trĩu trong tay?

Khi Tằng Phan còn đang suy nghĩ miên man, Nhị Bàn ngồi hàng ghế trước đột nhiên quay lại, cố gắng hạ giọng hỏi Thẩm Hi: “Lão đại, sao các cô đến muộn vậy? Đừng nói cũng giống đội trưởng nhé, xui xẻo đến mức bị bệnh nhé?”

“Không.”

Giọng của Thẩm Hu lạnh nhạt, nhưng Nhị Bàn chẳng mảy may để ý, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.

“Thế thì tốt, chứ nếu bọn họ nghĩ ra mấy chiêu trò hack gì đó, đến lúc chúng ta bị lật thuyền trong rãnh nước thì tôi khóc thật đấy!”

Hắn nói xong, lại liếc mắt nhìn lên sân đấu: “À này, Hi, ông xem thử đội TT1 trận này có vẻ không ổn lắm phải không?”

Đội TT1 và đội WKY vốn là hàng xóm với nhau, thường xuyên tổ chức đấu tập nên quan hệ khá tốt.

Giờ đây, nhìn xạ thủ của đội TT1 vừa lên sân đã bị khống chế, Nhị Bàn có chút lo lắng.

Tằng Phan, thật ra vẫn chưa hiểu hết mấy trận đấu đỉnh cao kiểu này, nghe Nhị Bàn hỏi vậy thì theo phản xạ nhìn sang Thẩm Hi đang ngồi cạnh mình.

Thẩm Hi vẫn giữ nguyên bộ dạng kín mít như lúc ở ngoài, khẩu trang, kính râm, mũ lưỡi trai chẳng tháo cái nào.

Thế nhưng, dáng vẻ của anh quá đỗi bình tĩnh.

Dù có vô số ánh mắt đang âm thầm quan sát anh, Thẩm Hi vẫn chẳng hề tỏ ra bận tâm.

Mặc dù không thấy được nét mặt, khuôn mặt bị che kín đến mức không còn khe hở, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ sự lạnh nhạt và xa cách toát lên từ anh.

Nhìn thấy cả hai người đều đổ dồn ánh mắt mong chờ vào mình, Thẩm Hi hơi mấp máy môi, sau đó khẽ gật đầu.

Xem như ngầm thừa nhận.

“Hả? Thật á?” Nhị Bàn không thể tin nổi.

“Thế nếu đội ANTI thắng, lần này chắc chắn thằng đường trên của TT1 lại chạy qua khóc lóc đòi ăn vặt của tôi!” Giọng nói của Nhị Bàn đầy bi thương.

Thẩm Hi: “…………”

Tằng Phan không nhịn được, bật cười khúc khích.

Nhị Bàn làm ra vẻ bi thảm đến mức cô cứ tưởng sắp xảy ra chuyện động trời gì.

Được rồi, cướp đồ ăn vặt của cậu thì đúng là một vụ thảm án thật.

Nhị Bàn đúng là cây hài chính hiệu.

Tằng Phan bị cậu chọc cười, nhưng vẫn cố làm ra vẻ nghiêm túc, lạnh lùng nghiêng đầu nhìn hắn một cách cao ngạo: “Không phải cậu đang giảm cân à?”

Giọng nói nhẹ nhàng, âm lượng cũng không cao.

Ấy vậy mà cả người Nhị Bàn lập tức cứng đờ, khuôn mặt tròn trịa trông như đang đông cứng lại trong một biểu cảm kỳ lạ.

Vẻ mặt của Nhị Bàn lúc này là một tổ hợp của ấm ức, đau khổ, và hối hận không kịp. Nếu chụp màn hình lại, chắc chắn sẽ thành một chiếc meme hoàn hảo với dòng chữ bên dưới.

Trái tim tôi giờ đây đã không còn biết đau nữa!

Nhưng cú chí mạng từ Tằng Phan, hiển nhiên, chưa dừng lại ở đó: “Tôi nhớ là áo thi đấu của cậu lần trước đã phải đặt riêng size XXL bản rộng rồi. Mà đồ đặt may cũng không rẻ đâu nhé.”

“Còn mập lên nữa thì tự bỏ tiền ra đấy.”

“Á…” Nhị Bàn méo mặt, suýt khóc.

Cậu chỉ còn biết làm ra vẻ đáng thương, trưng cái mặt mếu máo quay sang cầu cứu Thẩm Hi.

Nhưng Thẩm Hi chẳng buồn quan tâm, chỉ đáp lại hắn bằng một cái nghiêng đầu lạnh nhạt.

À đúng hơn là một cái nghiêng đầu lạnh nhạt với mũ, khẩu trang che kín mít.

“Tôi hiểu rồi! Được lắm, ra ngoài ông có chó khác rồi nên bây giờ đối với tôi thấy chết mà không cứu chứ gì!” Nhị Bàn giận dữ gào lên.

Hết bạn bè! Có chuyện gì thì nhắn vào chai thủy tinh nhờ đại dương gửi hộ nhé!

Cậu lẩm bẩm oán trách, nhưng khi nhìn thấy những ngón tay của Thẩm Hi đang gõ nhịp nhè nhẹ lên lưng ghế, cậu lập tức xoay người lại.

Động tác nhanh nhẹn đến mức chẳng ai nghĩ cậu là một người nặng hơn 200 cân.

Chạy thôi, chạy ngay thôi!

Dù không rõ lý do, nhưng mỗi lần Thẩm Hi bắt đầu… ừm, gõ gõ tay như vậy, đối thủ chắc chắn sẽ bị anh truy đuổi tận nhà chính. Hết lần này đến lần khác bị hạ gục ngay tại suối, không khác gì bị bắt nạt công khai.

Kết cục thường là đội bạn suy sụp tinh thần, chịu không nổi mà chủ động đầu hàng.

Thực sự là một màn hủy diệt đau thương cho người xem, rơi nước mắt cho người nghe.

Đúng nghĩa là lao thẳng vào mặt đối thủ!

Cứng rắn đến tàn nhẫn!

Thế nên, khi tâm trạng Thẩm Hi không tốt, tốt nhất là đừng dại mà chọc anh.

Hừ, quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm!

Động tác của Nhị Bàn vô cùng nhanh, khiến Tằng Phan ngơ ngác ngồi nhìn gáy cổ của Nhị Bàn.

Dù đã trải qua quá nhiều chuyện, cô ấy vẫn nhanh chóng che giấu cảm xúc của mình một cách tinh tế, không để lộ ra ngoài.

Lúc này, tiếng bình luận viên vang lên, thu hút sự chú ý của cô.

“Dù TT1 đã đổi đường dưới, nhưng ba người bên đội ANTI vẫn phối hợp chặt chẽ với người đi đường giữa của mình, cái bẫy bất ngờ tấn công vào Yasuo của TT1.”

“Ba chọi một, Yasuo gặp nguy rồi!”

Cả khán đài đều im lặng, mọi ánh mắt đổ dồn vào màn hình, chuẩn bị chứng kiến cuộc đụng độ đầu tiên.

“Yasuo dường như cảm nhận được tình huống không ổn!”

“Nhưng vẫn không kịp, người đi đường trên của ANTI, Ryze, nhanh chóng dùng Tốc Biến, khống chế Yasuo của TT1. Dù Yasuo cố gắng phản kháng, nhưng ngay sau đó, Braum tới kịp, tung chiêu yếu hóa.”

“Không thể tin nổi, chỉ sau ba phút đầu trận, cả hai đội đã giao tranh và TT1 mất mạng đầu tiên.”

“Hiện giờ, tình hình của TT1 thật sự không ổn.”

“Đúng vậy, dù xạ thủ của TT1, Đại Mồm, đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng người đi đường giữa lại mất mạng sớm. Rõ ràng, lợi thế đang nghiêng về đội ANTI.”

Bình luận viên vừa phân tích, vừa đưa ra những nhận định về tình hình trận đấu, khiến cho khán giả không thể rời mắt.

Tằng Phan cũng chăm chú theo dõi.

Mãi đến khi trận đấu tiến vào giai đoạn phát triển ổn định sau hơn mười phút, cô mới thu lại sự chú ý, và nhận ra Thẩm Hi bên cạnh đang cúi đầu, một cánh tay chống lên trán, vẻ mặt lạnh lùng và mệt mỏi.

Đôi mắt anh có chút đờ đẫn, dường như không cảm nhận được không khí náo nhiệt của trận đấu.

Tằng Phan giật mình, không khỏi lo lắng anh lại bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Vội vã tiến lại gần, cô nhẹ nhàng nâng mũ của anh lên, tay đặt lên trán để kiểm tra nhiệt độ.

May mắn là không có gì bất thường, nhiệt độ vẫn bình thường.

Tằng Phan thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn thấy vẻ uể oải của anh, cô vẫn không yên tâm.

Cô khẽ nghiêng người, giọng nói nhỏ nhẹ bên tai anh: “Anh có cảm thấy không khỏe không?”

“Không thì… tháo cái này ra đi?” Tằng Phan liếc nhìn sân đấu mờ mịt, “Không ai chú ý đâu.”

Cô vừa nói vừa nhẹ nhàng đẩy chiếc kính râm của Thẩm Hi xuống một chút, để hai người có thể đối diện nhìn nhau.

Thẩm Hi mím môi.

Nhìn xuống, giọng nói không có chút cảm xúc: “Anh không sao.”

Mặc dù vẻ mặt anh lạnh lùng, nhưng lại có những vết tích mà Tằng Phan đã vô tình vẽ lung tung trên mặt anh khi cô trang điểm cho anh trước đó.

Làn da của Thẩm Hi rất sáng, dù ánh sáng trong sân tối, nhưng vẫn phát ra ánh sáng nhạt như sữa. Vì thức khuya cày rank và bị ốm, làn da anh càng thêm tái nhợt, lớp phấn mắt màu đỏ rượu làm nổi bật sắc mặt anh.

Ban đầu chỉ là một hình phạt cho anh, để anh cảm nhận sự mâu thuẫn trong lời nói của mình, nên cô chỉ đơn giản vẽ trên mặt anh, không hề chú trọng đến việc trang điểm tinh tế.

Kết hợp với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của Thẩm Hi, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.

Đúng là rất đáng yêu.

Tằng Phan cảm thấy trái tim mình mềm nhũn.

Cô cố gắng kiềm chế nụ cười, dịu dàng nói: “Tháo ra đi, không thì xem trận đấu cũng không thoải mái.”

Thẩm Hi không ngẩng đầu lên cũng chẳng nói gì, chỉ lắc đầu im lặng.

“Vậy thôi.” Tằng Phan bất đắc dĩ, đành để anh tự đẩy kính râm lên, che đi đôi mắt.

Tằng Phan quay lại, hướng ánh mắt về màn hình lớn trên sân đấu.

Không nhìn được vài phút, cô lại bất chợt nhớ ra gì đó, cúi đầu lấy một chiếc bình giữ nhiệt nhỏ trong túi và hỏi anh: “Anh có muốn uống không?”

Thẩm Hi không trả lời, chỉ ngước mắt nhìn cô.

Mặc dù có kính râm che, nhưng Tằng Phan vẫn cảm nhận được sự nghi ngờ trong ánh mắt anh.

“Là sữa, uống một chút không?”

Tằng Phan cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.

Dù Thẩm Hi có vẻ lạnh lùng và xa cách, luôn như một con thú nhỏ không quan tâm, nhưng anh lại bất ngờ thích uống sữa, sữa chua và những thứ như vậy.

Vị giác của anh lại giống như một đứa trẻ.

Trong anh, sự mâu thuẫn ấy thật rõ ràng, lôi cuốn, khiến Tằng Phan luôn muốn chiều chuộng anh.

Thẩm Hi lắc đầu, mặt hơi uể oải.

Tằng Phan khựng lại một chút, không ngờ anh lại từ chối.

Cô quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Thẩm Hi, “Anh không vui à?”

Dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại đầy chắc chắn.

Người bên cạnh không có động tĩnh gì.

Ánh mắt có chút lơ đãng.

Tằng Phan đột nhiên mạnh mẽ hơn, hai tay nâng khuôn mặt Thẩm Hi, không để anh tránh đi.

Bốn mắt nhìn nhau

Một lúc lâu sau, Tằng Phan mới nghe thấy giọng Thẩm Hi khàn khàn.

“Cái tên Nhị Bàn lại béo lên rồi.”

“Gì cơ?” Tằng Phan không hiểu ngay lập tức.

“Em biết Nhị Bàn lại béo lên.” Giọng Thẩm Hi khô khan.

Nhìn thấy cô vẫn chưa hiểu, anh dừng lại một chút, rồi tiếp tục: “Em quan tâm cậu ấy.”

“……”

“Có phải em đều đối xử tốt với tất cả mọi người như vậy à?” Thẩm Hi hạ mắt, giọng nói khàn khàn có chút không chắc chắn.

Tằng Phan lúc này mới hiểu ra.

Thẩm Hi… đang ghen à? Thậm chí còn ghen với cả đồng đội…

Đúng là vừa bá đạo vừa đáng yêu.

Tằng Phan cảm thấy toàn thân mình như được bao phủ bởi một cảm giác dịu dàng, cô mở nắp bình, cẩn thận đặt ống hút vào, rồi đưa lên miệng anh.

Nhìn Thẩm Hi ngoan ngoãn cầm ống hút, Tằng Phan mới nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.

Những ngón tay mượt mà lướt qua lòng bàn tay ấm áp và khô ráo của anh, những khớp ngón tay rõ ràng, đầu ngón tay hơi chai, cô nhẹ nhàng vuốt ve qua lại.

Cuối cùng, hai tay đan vào nhau.

Thẩm Hi nghe thấy, giọng cô ấm áp như ánh mặt trời tháng Tám, rực rỡ và cháy bỏng.

“Em là sếp của cậu ấy.”

“Nhưng em chỉ đối tối với một mình anh.”

Thẩm Hi ngẩng lên nhìn cô, kính râm hơi trượt xuống, để lộ đôi mắt sâu như giếng.

Mọi thứ xung quanh tối đen, nhưng dưới lớp bóng tối ấy là những cảm xúc cuộn trào mãnh liệt.

Tằng Phan nhìn Thẩm Hi, anh chỉ im lặng nhìn cô mà không nói gì. Cô cảm thấy hơi lạ, bèn khẽ chạm vào gò má anh.

Dù qua lớp khẩu trang, cô vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm và độ đàn hồi từ đầu ngón tay của anh. “Anh nhìn em làm gì?”

Thẩm Hi vẫn im lặng nhìn cô.

Im lặng một lúc lâu. Đọc Full Tại TruyenGG.bio

“Em phải nhớ lấy.” Giọng anh khàn đặc.

Trong bóng tối, đôi mắt anh hơi ướt, có chút mờ.

Tằng Phan cảm thấy tim mình như bị chạm vào, không kiềm chế được mà nhìn anh. Cô thấy anh giơ tay ra, ngoan ngoãn cầm lấy hộp sữa, thế là cô cũng đưa tay còn lại ra, vòng tay ôm lấy eo anh.

Làn da ấm áp dưới tay cô, có thể cảm nhận rõ ràng sự chuyển động của cơ bắp mỏng manh trên eo anh.

Không phải quá gồ ghề, nhưng rất săn chắc.

Không hiểu sao, Tằng Phan lại chợt nhớ đến cảnh anh bước ra từ phòng tắm tối hôm qua, quấn khăn tắm quanh người.

Làn da màu trắng sữa mịn màng, những đường nét cơ bắp uốn lượn hoàn hảo.

Vòng eo mảnh mai, không chút mỡ thừa, là điều mà mọi người phụ nữ đều ao ước.

Nhưng lúc này, khi cô chạm vào eo anh, trong đầu Tằng Phan chỉ có một suy nghĩ—

Anh quá gầy, cần phải bổ sung thêm chút gì đó.

Nghĩ vậy, cô không kìm được mà thốt ra câu nói ấy.

“Đừng ngưỡng mộ Nhị Bàn.”

“Anh gầy như thế, phải ăn uống đầy đủ.”

Nói rồi, Tằng Phan lại bắt đầu nhắc nhở những lời cũ rích: “Anh phải ngủ đủ giấc, đừng hút thuốc, đừng thức khuya, nhớ ăn mấy thứ em mua cho ạn…”

Thẩm Hi không lên tiếng.

Nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại giống như chứa đựng cả vầng sao lấp lánh.

Tằng Phan không nhận được câu trả lời rõ ràng, cô nhẹ nhàng gọi tên anh: “Thẩm Hj, cậu nghe thấy không?”

“Ừm.”

Giọng anh khàn khàn đáp lại.

Không cần phải ghen tị với người khác.

Những gì anh cần có, thật ra anh đã có tất cả.

Tằng Phan đã cho anh tất cả.

Trận đấu đầu tiên đã đi qua một nửa, tiếng bình luận của hai người vẫn đầy sôi nổi và quyết liệt.

Nhìn vào màn hình lớn trên sân, khi hai đội đấu tranh giành nhau, Tằng Phan không khỏi nghĩ về lời nói của Nhị Bàn lúc trước.

Cô nghiêng người lại gần Thẩm Hi, hạ thấp giọng hỏi: “TT1 lần này thật sự không ổn sao?”

Lần này, TT1 chọn bên xanh, đội hình gồm Gnar, Gragas, Yasuo, Kog’Maw và Alistar, có vẻ như là một đội hình khá mạnh.

“Không tốt lắm.” Thẩm Hi đáp lại chậm rãi.

Nhìn thấy Tằng Phan vẫn có vẻ chưa hiểu rõ, Thẩm Hi hiếm khi tỏ ra kiên nhẫn, giải thích cho cô.

Cách anh đối xử với cô khác xa so với thái độ thiếu kiên nhẫn với Nhị Bàn.

“Kog’Maw là một tướng phụ thuộc vào giai đoạn cuối game, trong khi đối diện, đội ANTI có một tướng như LeBlanc, một pháp sư sát thủ mạnh mẽ ở phiên bản này, nếu TT1 không…”

Thẩm Hi chưa nói hết, Tằng Phan đã hiểu ý anh.

Kog’Maw đúng là một tướng rất mạnh nếu được chơi tốt, có thể gây ra những pha gây sát thương cực lớn, nhưng điều kiện là TT1 phải kéo dài trận đấu đến giai đoạn cuối, khi mà đội hình của họ mạnh mẽ hơn. Tuy nhiên, theo tình hình hiện tại, TT1 rất có thể sẽ bị đội ANTI vượt lên trong giai đoạn giữa và đầu trận.

Tằng Phan hiểu ra rồi, và tình thế trên sân lại tiếp tục thay đổi.

Trong khi tất cả người hâm mộ của TT1 và Nhị Bàn đều đang hồi hộp mong chờ đội của mình có thể vực dậy và lội ngược dòng, thì một tai họa bất ngờ lại ập đến.

Ở phút thứ 25 của trận đấu, Yasuo của TT1 trong lúc đi ra sông để kiểm tra sóng đã gặp phải Lee Sin của đội ANTI. Chưa kịp phản ứng, Yasuo đã bị một cú đá bay thẳng từ Lee Sin. Ngay sau đó, LeBlanc của đội anti cũng lao tới, kết thúc nhanh chóng Yasuo, khiến cho TT1 mất đi nguồn sát thương chủ lực ở giữa trận.

Tận dụng thời cơ này, đội anti tiến lên không chút do dự, dễ dàng ăn được rồng nhỏ và có được lợi thế một nghìn vàng so với TT1.

Đúng lúc này, tình huống xấu lại càng tồi tệ hơn cho TT1.

Khi vào phút thứ 25, Gnar của TT1 lên đường để farm, lại gặp phải Lee Sin và LeBlance của đội ANTI. Lee Sin suýt nữa đã tiễn Gnar về trời với cú đá mạnh mẽ. Dù Gnar có cố gắng chống đỡ, nhưng hai đánh một vẫn là thua.

Gnar sử dụng hết mọi chiêu thức, flash và E để cố gắng thoát thân, nhưng vẫn bị LeBlance hạ gục. Với việc mất đi hai thành viên, phòng tuyến của TT1 đã bị phá vỡ.

Thẩm Hi nhìn vào diễn biến trên sân đấu, mặt không cảm xúc, bình thản lên tiếng: “Trận này xong rồi.”

Tằng Phan ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh.

Cùng lúc đó, Nhị Bàn, vốn đã im lặng một lúc lâu, cũng quay lại, giọng nói đầy tiếc nuối: “Xong rồi xong rồi, đội ANTI vốn dĩ chỉ là đội phải trụ hạng mà, sao lần này họ lại mạnh mẽ đến vậy, thẳng tay đánh bại TT1… Dù TT1 có yếu đến mức nào thì cũng chẳng thể dễ dàng thua thế này.”

“Thôi xong, lần này tôi chắc chắn sẽ mất tiền rồi.”

“Chúa ơi, cầu xin ngài giúp đỡ nam thần của tôi, đừng để TT1 thua, còn có Phật tổ phương Đông, đừng keo kiệt lòng từ bi của ngài.”

“Đừng để thua…”

Tằng Phan im lặng, trong lòng thầm nghĩ: “Phật tổ mới là thiện nam tín nữ đấy nhỉ?” Nếu như thế này mà bị kéo đi đánh chết chắc sẽ là một tội ác.

Tạo nghiệp mà!
—————

☆ Tác giả: Được rồi, những ai lo lắng về việc cập nhật thì đừng lo nữa, hôm nay tôi cuối cùng cũng có bản thảo, đã đặt vào file lưu trữ và sẽ phát đúng giờ, từ 6 giờ đến 9 giờ. Quả thật là có xin nghỉ phép rồi.

Trong tháng này sẽ kết thúc, đừng lo lắng, còn hai trận đấu nữa, viết đến giải Mùa Xuân năm sau, và nối tiếp với phần mở đầu của quyển trước đó “Không kháng được sự dễ thương mềm mại của cô ấy”. Đến lúc đó, bộ truyện này sẽ có kết thúc hoàn hảo. Tôi muốn thông báo trước cho các bạn, nếu có bất kỳ ngoại truyện nào yêu thích, nhanh chóng đưa ra để tôi thêm vào kế hoạch viết nhé.

☆ sxdnp: Đúng vậy, bộ tiếp theo của bộ này chính là 《Đừng để mất bạn gái đáng yêu》, mời mọi người đón đọc.

☆ Tên tướng LMHT: 大嘴 (đại chủy) – Kog’Maw, 亚索 (á tố) – Yasuo, 瑞兹 (thụy tư) – Ryze, 布隆 (bố long) – Braum, 纳尔 (nạp nhĩ)- Gnar, 酒桶 (tửu thống)- Gragas, 牛头 (ngưu đầu) – Alistar, 妖姬 (yêu cơ) – LeBlanc, 盲僧 (mang tăng) – Lee Sin

Bình Luận (0)
Comment