Dịch & chỉnh sửa: sxdnp
Người có tình cho dù chỉ đơn giản nhìn nhau, cũng đủ ngọt ngào khiến người khác ngán ngẩm.
Không khí xung quanh như ngập tràn bong bóng màu hồng.
Ánh mắt giao nhau, trong đó không còn chỗ cho bất kỳ ai khác.
Đứng giữa hai người họ, Lạc Tử Khâm chỉ cảm thấy mình chẳng khác gì một cái bóng đèn sáng choang, vô duyên chiếu rọi cả bãi đỗ xe u ám, phá hỏng thế giới hai người.
Lạc Tử Khâm thật sự rất tuyệt vọng.
Dù sao thì người độc thân cũng có quyền được tôn trọng chứ!
Nhưng than ôi, vô ích thôi.
Tằng Phan kiên quyết không để cô về nhà một mình, còn cơm chó thì vẫn phải tiếp tục ăn!
Khoảnh khắc xe dừng trước cửa nhà, Lạc Tử Khâm thở phào nhẹ nhõm, như được giải thoát.
Tằng Phan cũng vậy.
Vì phải đưa Lạc Tử Khâm về, Thẩm Hi đành ngồi ở ghế sau. Nhưng ngay cả khi ngồi đó, sự hiện diện của anh vẫn vô cùng rõ rệt.
Anh không hề ồn ào, ngược lại, anh rất im lặng.
Thế nhưng, dù chẳng nói lời nào, suốt quãng đường, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi khuôn mặt Tằng Phan.
Qua không gian chật hẹp trong xe, anh dõi theo từng đường nét trên gương mặt cô.
Đôi mày thanh tú sắc sảo, ánh mắt cong nhẹ đầy khiêu khích, đôi môi đỏ mọng căng tràn.
Mọi thứ đều hoàn hảo, khiến anh khó mà kiềm lòng.
Nhưng điều làm tim anh loạn nhịp nhất là những hình vẽ sặc sỡ trên gương mặt cô. Những ký tự rực rỡ như nhảy múa trên làn da trắng mịn ấy.
Đó chính là ID game của anh… Night… Những đêm đen lạnh lẽo và cô độc ngày xưa, từ lúc nào đã bị sự dịu dàng của cô xua tan.
Có cô bên cạnh, bóng đêm nào còn tồn tại…
Tằng Phan không biết Thẩm Hi đang nghĩ gì, nhưng ánh mắt anh quá mức chăm chú, như chứa đầy ánh sao lấp lánh, khiến cô có chút bối rối, ánh nhìn cũng lạc đi nơi khác.
Do dự vài giây, Tằng Phan khẽ quay đầu, gọi tên anh bằng giọng nhẹ nhàng: “Thẩm Hi?”
Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi cô, chăm chú đến mức khiến người ta nghẹt thở. Anh đáp lại bằng một tiếng trầm thấp, vừa đủ nghe: “Ừ?”
“Anh về gaming house à?” Tằng Phan hỏi.
Thẩm Hi không trả lời, chỉ khẽ chớp mắt một cái.
Tằng Phan nghĩ anh không nghe rõ, nên lại hơi lưỡng lự gọi thêm một lần nữa: “Thẩm Hi?”
Lần này, anh không nói gì, chỉ lặng lẽ mở cửa sau ra, rồi nhanh chóng đi lên ghế phụ phía trước và ngồi xuống.
Động tác dứt khoát đến mức Tằng Phan chưa kịp phản ứng.
Tằng Phan: “???”
Cô vừa định hỏi anh làm sao thì Thẩm Hi đã nghiêng đầu quay sang nhìn cô.
Bầu trời bên ngoài đã tối đen như mực, chỉ còn le lói ánh đèn phố và bóng cây lay động.
Trong xe, ngọn đèn nhỏ màu cam tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp.
Gương mặt anh nổi bật trong ánh sáng ấy, từng đường nét rõ ràng hơn bao giờ hết, sống mũi cao thẳng, chân mày sắc nét, đôi mắt sâu thẳm ẩn trong bóng tối lại đen láy và sáng trong như viên đá obsidian.
Lặng lẽ và lạnh nhạt, nhưng ánh mắt anh lại nhuốm một chút ấm áp, giống như khói lửa nhân gian len lỏi trong đêm.
Rõ ràng là một người trên sân khấu tỏa sáng rực rỡ, thế mà giờ đây, lại mang chút dịu dàng khiến lòng người mềm nhũn.
Tằng Phan bỗng thấy lòng mình mềm đi, như không thể từ chối anh điều gì.
Cô khẽ chỉ vào dây an toàn bên cạnh Thẩm Hi, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại như gió thoảng: “Anh về gaming house à?”
Thẩm Hi không trả lời, ánh mắt lại dừng ở cô, chăm chú mà sâu lắng.
Tằng Phan thoáng ngẩn ra, không hiểu anh đang nghĩ gì.
Cô nhìn theo ánh mắt anh, mới nhận ra mình vẫn đang mặc bộ đồng phục cổ vũ cùng chiếc váy ngắn cũn cỡn.
Hoàn toàn khác với phong cách thường ngày.
Nghĩ đến khuôn mặt mình đang trang điểm lòe loẹt, Tằng Phan bất giác đưa tay sờ lên má, rồi chạm phải vài hạt kim tuyến rơi xuống.
Tằng Phan: “………”
Trời đất ơi! Chuyện gì đang xảy ra thế này?!
Hình tượng sụp đổ, nhân cách vỡ vụn, hình mẫu tổng tài lạnh lùng coi như tiêu đời rồi!
Trong đầu Tằng Phan, một phiên bản nhỏ của cô đang điên cuồng đập đầu vào tường, rầm rầm rầm vang dội, thì Thẩm Hi chậm rãi lên tiếng: “Để anh lái xe cho?”
“Hả?”
“Mặt dính đầy thứ kia, mắt cô híp lại rồi đúng không?” Thẩm Hi hỏi, giọng nghi hoặc.
“Gì cơ?” Tằng Phan bắt đầu nghi ngờ chính tai mình.
“Kim tuyến…”
Nhìn biểu cảm ngơ ngác đến khó tin của Tằng Phan, Thẩm Hi hiếm khi kiên nhẫn giải thích: “Bút kẻ mắt dùng xong còn bị lem, huống chi cái này. Dính đầy mặt thế kia, chắc chắn khó chịu đến mờ mắt rồi.”
“Để anh lái cho.”
Nói xong, anh còn nghiêng người tới, cẩn thận quan sát lớp trang điểm mắt của cô, rồi thản nhiên nhận xét: “Màu vàng không hợp đâu, trông tối da.”
Tằng Phan: ………
Vãi! Bài học trước đó vẫn chưa đủ đau à! Đọc Full Tại TruyenGG.bio
Loại đàn ông thép nguội này không xứng đáng nhận được sự mềm lòng của cô!
Trên suốt quãng đường bị say xe đến mức phải nhắm mắt lại, Tằng Phan chìm đắm trong nỗi đau buồn không thể dứt. Chỉ đến khi xe dừng lại dưới chung cư của mình, cô mới bàng hoàng nhận ra điều gì đó không ổn.
“Anh không quay về gaming house à?” Tằng Phan khó hiểu hỏi.
Thẩm Hi im lặng nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm như một hồ nước tĩnh lặng, nhưng lại thấp thoáng chút mềm mại của những gợn sóng.
“Sao vậy? Hay là để em xuống trước?” Tằng Phan dò hỏi, đồng thời vươn tay chuẩn bị mở cửa xe.
Nếu Thẩm Hi đã đưa cô về, cô về nhà trước cũng chẳng sao.
Thế nhưng chưa kịp hành động, cổ tay cô đã bị giữ lại. Khi cô ngoảnh đầu, đập vào mắt cô là ánh nhìn đầy chăm chú ấy.
Anh đang lặng lẽ làm nũng ư. Tằng Phan bất lực thở dài, rồi lại ngồi xuống. Thôi nào, cô biết mình không bao giờ thắng nổi dáng vẻ này của anh.
Hai người đối diện nhau, bầu không khí yên tĩnh đến lạ.
Một lúc lâu sau, Thẩm Hi mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Anh thắng rồi.”
Giọng nói khàn khàn, pha chút bướng bỉnh và niềm tự hào của kẻ chiến thắng.
Tằng Phan nghĩ đến trận đấu gian khổ hôm nay, lòng lại mềm ra một đoạn. Cô nghiêm túc gật đầu: “Em biết.”
Cô luôn biết, anh sẽ là người giỏi nhất.
Nhưng điều Thẩm Hi muốn, không chỉ đơn giản là câu nói đó.
Nhưng biết phải nói thế nào đây?
Anh mím môi, giọng nói mang chút ngập ngừng hiếm hoi: “Em…”
Hàng mi dài của anh tạo bóng hình phiến quạt dưới mắt, trên gương mặt vẫn là sự bướng bỉnh của chàng trai trẻ.
Mềm mại, không hề lạnh lùng hay hờ hững.
Thật là đáng yêu.
Trái tim Tằng Phan mềm nhũn và không thể làm gì.
Cô tháo dây an toàn, ghé sát lại, khẽ hôn lên môi Thẩm Hi.
Sau đó, cô hiếm khi chớp chớp mắt, “Phần thưởng.”
Thẩm Hi ngơ ngác một hồi, chậm rãi đưa tay lên sờ môi của chính mình.
Thấp thoáng vẫn còn cảm giác ấm áp.
Ngọt ngào, mềm mại……
Ánh mắt anh dần dần trở nên sâu thẳm, đôi đồng tử đen láy còn tối hơn bầu trời bên ngoài xe.
Nhưng Tằng Phan hoàn toàn không nhận ra những biến đổi này, vẫn tự nhiên nói tiếp: “Chúc mừng anh giành được ngôi vị quán quân của giải đấu mùa Hè…”
“Không đủ.” Thẩm Hi ngắt lời cô.
“Gì cơ?”
Thẩm Hi nghiêng người, chăm chú nhìn cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp, chứa chất khát vọng nặng nề và sâu thẳm như màn đêm: “Như vậy, không đủ.”
Dứt lời, Thẩm Hi liền cúi người về phía trước.
Tình huống bất ngờ khiến cô không kịp phản ứng.
Trước mắt cô tối sầm, lưng áp xuống ghế ngồi mềm mại, cổ tay bị anh nắm chặt, đôi môi cũng bị phủ kín bởi hơi ấm.
Nụ hôn ấy vừa mạnh mẽ, vừa mãnh liệt.
Không cho cô chút thời gian chuẩn bị, Thẩm Hi đã cuốn lấy đôi môi mềm mại của cô, động tác dịu dàng nhưng lại rất vội vã, anh như muốn chiếm trọn từng góc nhỏ trong khoang miệng cô.
Mọi giác quan đều bị anh khống chế.
Không còn sự hời hợt như trước, nụ hôn nóng bỏng khiến cô hoàn toàn mất lý trí.
Đầu óc Tằng Phan rối bời, nhịp thở cũng trở nên hỗn loạn.
Đôi môi của cô vừa ngọt ngào vừa mềm mại, hoàn tòn đối lập với vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày, ngọt ngào mê đắm.
Thẩm Hi chìm đắm vào đó.
Cái cảm giác thân mật không biên giới này khiến anh cảm thấy hài lòng, cổ họng không nhịn được mà than lên một tiếng.
Giọng nam trầm thấp, gợi cảm thật mê người.
Từ một nụ hôn nhẹ nhàng đến nụ hôn sâu, cả không khí cũng dần trở nên nóng bỏng.
Nhưng thế này vẫn chưa đủ… anh muốn nhiều hơn.
Tất cả.
Ngón tay Thẩm Hi từ từ trượt lên, nhẹ nhàng luồn vào bên dưới vạt áo đội của cô.
Làn da dưới tay anh mịn màng, mát lạnh tựa như dòng sữa mềm mại, khiến người ta không muốn buông tay.
Đầu ngón tay anh khẽ khàng vuốt ve, nhưng lại không thể che giấu sự rung động khi chạm vào vòng eo nhỏ nhắn, thanh mảnh ấy.
Không được……
Ngực Thẩm Hi phập phồng kịch liệt, anh khó nhọc cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ của Tằng Phan. Giọng nói khàn khàn mang theo khát khao rõ rệt, nhưng lại xen lẫn sự trân trọng và chút làm nũng dịu dàng.
“Đưa anh về nhà, được không?”
“Phan Phan…”
—————
☆ Lời tác giả: Trời ơi, xin mọi người giữ ý tứ một chút, chương sau… khụ khụ khụ.
Được rồi, đàn ông biết làm nũng thì có kẹo ăn, có cả “thịt” nữa!