Dịch & chỉnh sửa: sxdnp
Hơi thở nóng bỏng của anh, phả vào làn da nơi cổ khiến Tằng Phan nổi da gà.
Đầu óc cô choáng váng, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
Thẩm Hi thấy cô không đáp, lại cọ nhẹ vào cổ cô, bàn tay dưới lớp áo vô thức vuốt ve, khiến cô run rẩy từng hồi.
“Có được không?”
Giọng anh khàn khàn như tấm giấy nhám bị chà qua, mang theo khát vọng trần trụi không chút che giấu.
Tằng Phan hoàn toàn bị anh chi phối, nghĩ đến chiến thắng mà anh mới khó khăn giành được, lòng cô lại mềm nhũn cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
“Ừ……”
Chỉ một động tác nhỏ, cũng đủ khiến con mãnh thú trong lòng Thẩm Hi mất kiểm soát.
Không để cô kịp phản ứng, Thẩm Hi mở cửa xe, cúi người và bế cô lên.
……
Thời gian đã muộn, trong thang máy không một bóng người, ánh sáng trắng lạnh lẽo nhưng không thể dập tắt ngọn lửa cháy bỏng giữa hai người.
Tằng Phan thu lại tất cả lớp ngụy trang, ngoan ngoãn tựa vào lòng anh.
Cảm giác ngại ngùng đến muộn.
Nhưng, đó là Thẩm Hi……
Âm thanh cửa mật mã bị mở ra, được phóng to trong bóng tối, Tằng Phan cảm thấy bàn tay to lớn ôm chặt lấy eo mình, sau đó cô bắt đầu hèn nhát.
“Thẩm Hi…… em……”
Tằng Phan vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay anh, mò mẫm bật đèn phòng khách.
Từng hơi thở dồn dập trong bóng tối mang theo sự áp bức… khiến trái tim cô run rẩy.
Từng ngón tay của cô run rẩy chạm vào công tắc đèn, nhưng trước khi đèn được bật sáng, cổ tay trắng mịn của cô đã bị ai kia giữ chặt.
Chưa kịp phản kháng, thì bàn tay ấm áp kia lại dùng hơi dùng lực, tầm nhìn phía trước thay đổi. Đợi khi Tằng Phan phản ứng lại, thì cả cơ thể cô đã bị Thẩm Hi ôm chặt trong lòng.
Lưng cô tựa vào cánh cửa, trước mặt cô là thần hình cường tráng và rắn chắc của anh.
Tằng Phan thro bản năng muốn đẩy anh ra.
Đôi tay lại bị gì chặt lên cửa, chỉ kịp hét lên một tiếng, thì Thẩm Hi đã cúi xuống hôn cô.
Môi và lưỡi quyện vào nhau.
Nụ hôn của anh nóng bỏng và bá đạo, hoàn toàn khác xa so với khuôn mật lạnh lùng của anh.
Liếm, cắn, gặm, mút và đan xen.
Hô hấp của cả hai trở nên hỗn loạn, không nỡ tách ra mà hòa quyện vào nhau.
Nụ hôn của anh mỗi lúc càng nóng bỏng hơn, mùi hương thanh mát của bạc hà hòa quyện với mùi hương nhàn nhạt của thuốc lá, kích thích đến thần kinh của Tằng Phan.
Một người từ trước đến nay không thích mùi thuốc lá, vào lúc này lại, mùi hương đó lại mang đến cảm giác của một người đàn ông trưởng thành.
Tằng Phan bất giác đáp lại anh.
Người trước mặt hơi dừng lại, nhưng ngay sau đó, nụ hôn càng thêm cuồng nhiệt, mãnh liệt như ngọn sóng lớn, nhấn chìm mọi giác quan của cô.
Bên tai vang lên chất giọng khàn khàn của Thẩm Hi, mang theo dục vọng mà gọi tên cô, trong lời nói của anh bao hàm ý nghĩa mà bất kỳ người trưởng thành nào cũng hiểu được: “Phan Phan…”
Tằng Phan hơi ngửa đầu ra sau, nhìn vào mắt anh, bất giác khẽ rên lên một tiếng.
Rất nhẹ và ngọt ngào như làn nước mùa xuân, trong lòng Thẩm Hi khẽ rung động.
Anh siết nhẹ cái eo thon của cô bằng một tay, tay còn lại luồn vào mái tóc dài, dịu dàng đỡ lấy đầu cô, sợ cô bị đụng đầu vào cửa.
Chiếm hữu đến tuyệt đối, nhưng cũng vô cùng trân trọng cô.
Thẩm Hi nhỏ giọng hỏi cô: “Có được không?”
Trong bóng tối, Tằng Phan không thể thấy rõ mặt của anh, nhưng đôi mắt đenh nhánh kia vẫn luôn tỏa sáng, giống như một ngọn lửa đang bùng cháy.
Tằng Phan vươn tay ra, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt hẹp dài xinh đẹp và sống mũi thẳng tắp của anh
Sau đó, dừng lại nơi đôi môi mỏng của anh.
Anh rất yên tĩnh.
Để mặt ngón tay cô vuốt ve gương mặt mình.
Không có trận đấu, không có thân phận, chỉ có hai người đang yêu nhau.
Khi ngón tay anh di chuyển, máu trong cơ thể Tằng Phan sôi sục, cảm xúc dần dần đạt đến đỉnh điểm.
Cô không kìm chế được nữa, nhón chân lên, đôi tay trắng nõn mịn màmg vòng qua cổ anh, chủ động hôn lên khóe môi căng thẳng của Thẩm Hi.
Lúc này rồi thì cần gì phải nói?
Sự im lặng và nhiệt tình của anh, cô sẵn sàng tiếp nhận.
Không khí như trở nên ngột ngạt, lý trí dần tan biến sau mỗi lần chạm môi.
Có lẽ đó là bản năng của đàn ông, dù Thẩm Hi không có chút kinh nghiệm nào, cũng đủ khiến Tằng Phan không thể chống đỡ.
Thẩm Hi để lại một khung cảnh lộn xộn sau lưng, nhẹ nhàng bế cô bước vào phòng ngủ. Cô ngoan ngoãn để anh đặt mình lên giường, ánh mắt ngước lên theo từng động tác của anh.
Anh bật chiếc đèn bàn, ánh sáng dịu nhẹ màu vàng nhạt phủ lên không gian, mờ ảo tựa như mọi thứ đang xoay tròn.
Mọi chuyện diễn ra tự nhiên, không còn ai xen vào khoảnh khắc đắm chìm của đôi tình nhân.
Đây chính là hạnh phúc tột cùng, là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời.
…………
Nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, Tằng Phan nằm trên giường nghiến răng tức tối.
Thẩm Hi đúng là dựa vào sắc đẹp để làm càn!
Rõ ràng biết cô không thể từ chối dáng vẻ làm nũng của anh…
Nhưng khi nghĩ về khóe mắt ửng đỏ đầy quyến rũ của anh đêm qua, cô lại thấy rằng bản thân không hề thiệt thòi.
Nhưng mà, đàn ông đều là đồ lươn lẹo!
Nói thì hay lắm, bảo sẽ nhẹ nhàng, nhanh thôi!
Hoàn! Toàn! Không! Phải!
Cô đã cầu xin anh chậm lại, anh gật đầu đồng ý nhưng động tác vẫn như vậy. Nhìn cô khóc lóc thảm thiết như thế, mà anh cũng không hề thương tiếc, ngược lại… càng hưng phấn hơn??
Người hâm mộ đều bị lừa hết rồi!
Anh nào có phải là đóa hoa lạnh lùng trên đỉnh núi cao, rõ ràng là một con sói nhỏ háo sắc.
Tằng Phan hậm hực quay đầu nhìn người bên cạnh đang say giấc, nhưng không tài nào giận được nữa.
Thẩm Hi nhắm mắt, hàng lông mi dài cà dày giống như lông quạ đen, đổ cái bóng nhỏ xuống mặt.
Không biết có phải do nụ hôn hôm qua quá nồng liệt, mà đôi môi trắng bệch ngày thường của anh cũng có thêm chút huyết sắc.
Anh lặng lẽ chìm vào giấc ngủ như thế, kiềm chế sự thờ ơ của mình.
Nếu không tính đến những vết xước mờ mờ trên lưng và dấu hôn đỏ rực rải rác trên người, thì Thẩm Hi ngủ say như một đứa trẻ ngây thơ.
Tằng Phan: “……”
!!! Tất cả đều là do cô làm sao?
Cô khẽ ho khan, cảm giác tội lỗi khiến ánh mắt vội vã lảng đi nơi khác.
Cả đêm trằn trọc, cơ thể cô mỏi nhừ, nhưng chẳng thể nào ngủ thêm được nữa.
Nhận ra cơ thể mình trống rỗng dưới lớp chăn, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng.
Cô quyết định dậy, chậm rãi khoác lên người bộ đồ ngủ. Sau một hồi loay hoay, cuối cùng cô cũng tìm thấy chiếc điện thoại của mình.
Ơ? Điện thoại bị tắt nguồn từ lúc nào.
Tăng Phan cắm sạc vào, nhưng khi màn hình sáng lên, cô phát hiện pin vẫn đầy 100%.
Cái đồ vô dụng này, đầy pin mà cũng tự tắt!
Cô vừa lầm bầm vừa mở máy, chợt giật mình khi thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Cô mở danh sách cuộc gọi lên xem.
Cơ Trưởng, Nhị Bàn, Vu Thần liên tiếp gọi hẳn mấy chục cuộc điện thoại, đặc biệt là Nhị Bàn, một dãy dài đều là những cuộc gọi nhỡ.
Vậy mà chẳng có cuộc gọi nào từ Nhan Phương hay Light.
Nhìn vào những cuộc gọi nhỡ trên màn hình, mặt Tằng Phan bỗng đỏ bừng lên.
Cô quay sang nhìn Thẩm Hi vẫn đang say ngủ và những dấu vết đỏ ửng khắp cơ thể mình, dường như cuối cùng cũng hiểu ra tại sao điện thoại đầy pin nhưng lại bị tắt nguồn.
Cô đưa tay lên che mặt, vừa bối rối vừa không nhịn được cười.
Trời ạ, bị điện thoại làm gián đoạn một lần, không biết Thẩm Hi đã mang trong lòng bao nhiêu oán hận đây.
Ngay trong tình huống như vậy mà vẫn nhớ tắt nguồn.
Sao anh ấy lại đáng yêu đến thế cơ chứ?
Khóe miệng cô bất giác cong lên, lướt nhanh qua tin nhắn trên WeChat, sau đó mở Weibo.
May mắn thay, trong top 10 tìm kiếm không hề có tin tức gì về đội WKY.
Ngay cả những tin tức liên quan đến Liên Minh Huyền Thoại cũng không lọt vào top tìm kiếm.
Tằng Phan kéo thanh tìm kiếm xuống mãi, đến tận vị trí thứ 45 mới nhìn thấy một dòng chữ nhỏ: LPL Mùa Hè đã kết thúc.
Nhìn dòng chữ ấy, cô bỗng thấm thía câu tự trào mà mọi người trong ngành thường buông một cách nhẹ tênh: “Từ xưa đến nay, eSports chẳng bao giờ vào được hot search.”
Câu nói tưởng chừng chỉ là đùa vui ấy, thực chất chứa đựng biết bao nỗi cay đắng và bất lực.
Vô địch bằng tất cả nỗ lực, nhưng lại chẳng được mọi người thừa nhận.
Trong mắt một số người, thành tích ấy thậm chí chẳng đáng giá một xu.
Tằng Phan cảm thấy lòng chợt dâng lên một nỗi xót xa.
Cô mở trang chính thức của đội tuyển WKY, thấy hàng ngàn bình luận chúc mừng chiến thắng. Chỉ lúc này, cảm giác khó chịu trong cô mới dần dịu lại.
Vẫn còn có những thiên thần nhỏ.
Nghĩ đến đây, Tằng Phan liền đăng nhập tài khoản chính của mình.
Chỉnh sửa.
Ngay khi vừa đăng bài viết, cổ tay cô đã bị một bàn tay kéo lại.
Cô ngã vào một vòng tay ấm áp.
Quay đầu nhìn, hóa ra Thẩm Hi không biết đã tỉnh từ bao giờ.
Anh ngồi dựa trên giường, chiếc chăn mỏng mùa hè đã trượt xuống ngang hông, để lộ phần ngực trắng trẻo.
Thẩm Hi không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn. Dáng anh cao gầy, vẻ ngoài mang nét gầy mảnh đặc trưng của những chàng trai trẻ, đầy sức sống.
Nhưng lúc này, Tằng Phan mới nhận ra, Thẩm Hi chính là kiểu người mặc áo thì trông gầy, cởi áo lại rắn rỏi bất ngờ.
Lớp cơ bắp săn chắc phủ đều, những đường nét ở vùng bụng và eo của anh mượt mà và quyến rũ.
Trên làn da trắng ngần của anh, những dấu hôn đỏ rực trở nên nổi bật lạ thường.
Tằng Phan không tài nào tưởng tượng được sự hoang dại của mình đêm qua.
Cô vội vành ngoảnh mặt đi, nhưng giọng nói lắp bắp lại để lộ sự bối rối của cô: “Sao…… sao anh không…… không mặc quần áo?”
Thẩm Hi không trả lời cô, giọng khàn khàn, mơ hồ: “Khát nước.”
Mềm mại, giống như đang làm nũng.
Tằng Phan hơi ngơ ngác, sao lại khác hẳn những gì trong tiểu thuyết? Không phải đều nói là nữ chính chịu không nổi, đều là nam chính đến hầu hạ nữ chính à?
Xem ra, số mệnh làm “bảo mẫu” của cô không hề thay đổi???
Bà mẹ già……
Tằng Phan bất lực mà thờ dài, định xuống giường lấy nước cho anh, nhưng lại anh kéo ngược lại vào lòng mà không chút phòng bị.
Môi cô bị chặn lại, nụ hôn bá đạo khiến giọng anh càng thêm mơ hồ, “Như vậy là được rồi.”
“Đừng mà…”
Sáng sớm đúng là giai đoạn nguy hiểm, huống chi hôm qua lại là lần đầu của Thẩm Hi.
Cảm giác bàn tay chạm vào làn da ấm áp, ngón tay của Thẩm Hi không tự chủ mà vuốt ve dọc bờ eo mềm mại của cô.
“Thẩm Hi…”
Tằng Phan muốn tránh né, gọi tên anh là vì muốn anh dừng lại.
Nhưng cô không hay biết rằng, giọng nói khàn khàn mang theo sự quyến rũ của cô, gọi tên anh càng khiến Thẩm Hi không thể kiềm chế.
Tằng Phan không thoát ra được vòng tay của anh, cô đã hoàn toàn thất bại. Để mặt bản thân bị cuốn vào cơn bão điên cuồng không lối thoát .
Gương mặt của Thẩm Hi ghé sát, phả hơi thở vào tai coi: “Phan Phan, gọi tên của anh đi.”
“Gọi tên anh…”
Những giọt mồ hôi lăn dài trên mặt anh, đôi mắt đen sâu thẳm như đáy biển cuộn sóng.
Tằng Phan không kìm được tiếng rên rỉ, mơ hồ gọi tên anh: “Thẩm Hi……”
……
Trong căn phòng lặng thinh, không ai hay biết những âm thanh ngọt ngào đang diễn ra, nhưng trên Weibo, mọi động thái đã khiến cộng đồng mạng bùng nổ.
Khi bản thân Tằng Phan, kẻ khởi xướng mọi chuyện, còn chưa hay biết, hashtag bốc thăm mừng chiến thắng của đội wky, đã lao thẳng như tên bắn, vượt qua mọi chủ đề nóng cùng thời điểm và chiếm trọn vị trí số một trên bảng xếp hạng tìm kiếm, giữ vững ngôi vương một cách đầy thuyết phục.
【Vãi, mẹ ơi, tôi nghĩ mắt mình có vấn đề rồi aaaaa, kim chủ papa hãy lật thẻ em tôi đi, đội WKY lợi hại thật đấy, áu áu, chúc mừng giành được quán quân!!】
【# rút thăm trúng thưởng mừng đội WKY giành chiến thắng # | Thân là fan suốt 5 năm của LPL, yêu thích ZGA đã 4 năm rồi, từng đau lòng khi thấy Nguyệt Thần giải nghệ, tôi vô cùng mong chờ vào đội mới được tái sinh, WKY, may là bọn họ vẫn không phụ lòng chúng tôi, quán quân LPL Mùa Hè đúng là đỉnh của chóp!!】
【Aaaaa, kim chủ, xin chị hãy nhìn em một cái, em là nhắm đến giải thưởng 500.000 tệ đó, nên không thể không khen đội WKY được!!】
【G Thần uy vũ, đội WKY đúng là quá lợi hại rồi!! Tôi xem trận chung kết cuối cùng mà trong lòng sôi sục không nguôi!!】
【Hahahahahahaha, đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy LPL của mình xuất hiện trong hot search trên Weibo. Tôi thực sự cảm nhận được sự nhiệt tình của mọi người đối với thể thao điện tử và sự phát triển của thể thao điện tử của chúng tôi. Nó thực sự giống như một thế giới khác. Cố lên!!】
【Kim chủ papa thạt hào phóng, Tập đoàn Vạn Đằng đúng là khiến người ta phải quỳ xuống gọi “bố”, tùy tiện rút thăm trúng thưởng đã trúng được một nghìn vạn, quả thật khiến tôi được mở to mắt!】
【Nói thật, tiền thưởng trúng giải không phải nộp thuế đâu nhỉ? Đúng không? Đúng không???】
【Mơ đẹp quá luôn ấy nhỉ?】
【Giải thưởng này ghi hẳn tên tôi đây này, trời ơi! Đội WKY đỉnh quá đi!】
【Không đùa chứ, giờ này mà vẫn tin G Thần và nữ đại gia không có gì à? Thật sự kiểu cưng chiều thế này, bạn giành quán quân, tôi đổ tiền đưa bạn lên hot search, đúng là tình yêu đích thực luôn chứ còn gì nữa?】
【Đây là chuyện tình thần tiên đấy à?!】
【Fan CP không đại diện cho tất cả người hâm mộ, hành vi của fan xin đừng đánh đồng toàn bộ fandom!】
【Không phải chứ, các bạn bị gì à, đại gia nhà tôi có bạn trai rồi nhé! Nhìn body với làn da trắng mịn kia, mấy cậu thanh niên nghiện game sao sánh nổi!】
【Đội WKY toàn trai đẹp, kỹ năng đỉnh cao, khiến người ta phải ngưỡng mộ và gục ngã!】
【Ôi trời, người trên đây khen thế còn chưa đủ đâu!】
【G Thần quả là đóa hoa cao lãnh nổi tiếng…】
【Đúng vậy, chúng ta bàn tán sôi nổi thế này, đội WKY ai nấy cũng đều lên tiếng, mà sao chưa thấy G Thần đâu nhỉ?】
Cộng đồng mạng đang náo loạn tìm kiếm G thần, người vừa giành chức vô địch liền biến mất không dấu vết. Đám đồng đội lợn thích xem náo nhiệt của đội WKY cũng sốt sắng chạy khắp nơi truy tìm Thẩm Hi.
Qua đêm ở ngoài, không về nhà!!!
Chuyện này khiến hội FA cả đời chưa từng yêu đương cảm thấy vô cùng bất mãn!
Nhưng mà, gọi điện thì tắt máy, lên mạng không thấy bóng, game cũng không online, tìm kiểu gì cũng không ra!
Thẩm Hi đã ở đâu?
Ừm… cộng đồng mạng tìm, đồng đội tìm, chẳng một ai biết được rốt cuộc anh đã biến đi đâu.
……
Tổng bộ Tập đoàn Vạn Đằng.
Vương Thiến làm lễ tân ở Tập đoàn Vạn Đằng mấy năm, cô là một trong số những người đẹp có giọng nói hay ở Vạn Đằng.
Không ai biết rằng, một cô nàng nhìn thì dễ thương này lại là một người đam mê esport.
Vương Thiến ngơ ngác khi nhìn thấy sếp Tằng và một chàng trai cao gầy đang đi cùng nhau.
May mắn thay, nhiều năm làm việc ở quầy lễ tân đã giúp cô giữ được vẻ mặt không suy sụp.
Cho đến khi hai người đi xa, Vương Thiến mới thả lỏng.
Nhưng mà, có gì đó không đúng lắm…
Vương Thiến nhìn hai bóng lưng thân mật kia, khuých vai đồng nghiệp bên cạnh, nhỏ tiếng hỏi: “Ê, Khinh Khinh, sao sếp Tằng lại xuất hiện vào lúc này, bây giờ đã là 4 giờ chiều rồi?? Chúng ta cũng sắp tan làm rồi còn gì??”
Nghe thấy lời này từ cô, cô gái đang thu dọn đồ đạc liền ngơ ngác, hơi nghi hoặc mà nói: “Đúng vậy, sếp Tằng quả thật rất hiếm khi xuất hiện vào giờ này, bình thường cô ấy đến rất sớm.”
“Đúng vậy, tôi rất khâm phục sếp Tằng của chúng ta, rõ ràng là một tiểu thư nhà giàu xinh đẹp, nhưng lại nỗ lực hơn bất kỳ ai,” Vương Thiến thở dài một hơi, cảm thán: “Người có điều kiện tốt hơn bạn còn cố gắng hơn cả bạn, chúng ta đúng là phải đề cao bản thân hơn rồi.”
“Nhưng mà, hôm nay đúng là rất lạ nha, đây là lần đầu tiên tôi thấy sếp Tằng mang giày thấp đó nha,” Khinh Khinh nói nhỏ, “Dáng vẻ lạnh lùng của sếp Tằng thường ngày đã rất xinh đẹp rồi, nhưng nhìn cô ấy như thế này trông càng gần gũi, thân thiết hơn, vẫn rất xinh đẹp.”
“Là vì bạn trai nhỉ?” Khinh Khinh nở nụ cười hóng hớt.
Cô đỡ lấy gương mặt nhỏ nhắn của mình, giọng nói đầy khao khát: “Cư dân mạng đều nói bạn trai của sếp Tằng là một nam minh tinh mới nổi, còn nói lịh tinh là bao nuôi, đúng là phải khiến bọn họ phải sáng mắt, bạn trai cô ấy tốt cỡ nào.”
Nói xong,, Khinh Khinh nhìn về phía hai người gần như đã đi mất hút: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy có đàn ông đến đưa cơm đấy, cô nhìn cách mà anh ấy bảo vệ cô ấy đi, ngậm trong miệng chỉ sợ tan mất, cầm trong tay thì lại sợ làm mất…”
Sau màn phân tích đầy chi tiết, Khinh Khinh tổng kết lại một câu: “Hai người họ chính là dáng vẻ của tình yêu, tôi lại tin vào tình yêu rồi.”
Vương Thiến im lặng nghe hết, nhìn bóng dáng hai người biến mất sau cánh cửa thang máy, cúi đầu nhìn thật kỹ chiếc điện thoại trong tay.
Giọng nói nghi hoặc, lại như hiểu ra điều gì đó.
“Người này, thật sự không phải G Thần à?”
“Giống thật đấy…”
Màn hình điện thoại của cô, vừa hay là bài đăng rút thăm trúng thưởng trên Weibo của Tằng Phan
Mà trên đó, là một bức ảnh bóng lưng của G Thần.
……
Hôm nay, vốn dĩ Tằng Phan định ngủ đến hơn 8 giờ sáng mới dậy, nhưng khi tỉnh dậy đã bị Thẩm Hi ôm lại rồi lăn qua lăn lại vài vòng, lần nữa tỉnh lại đã là đầu giờ chiều.
Tằng Phan bỏ lỡ cuộc họp thường kỳ, không muốn thực hành “từ nay vua sẽ không lên triều sớm”, nên chật vật đứng dậy khỏi giường, bướng bỉnh đi đến báo cáo.
Cô cố gắng mặc quần áo, nhưng vì nguyên nhân nào đó lại từ bỏ việc đi giày cao gót, rồi chuyển sang mang giày đế bằng.
Lờ đi ánh mắt khó hiểu của mọi người, Tằng Phan ép mình đi vào văn phòng trên tầng cao nhất với vẻ mặt ủ rũ.
Ừm.
Phía sau cô là Thẩm Hi ăn mặc kín mít, còn cầm theo một hộp cơm.
Tuy nói rằng đây là canh bổ máu tình yêu do chính Thẩm Hi tự nấu.
Suy nghĩ tuyên bố chủ quyền của anh không thể rõ ràng hơn… nhưng Tằng Phan lại không còn chút tinh thần nào để quản anh.
Cô đúng là đã đánh giá cao bản thân, hôm qua vật lộn cả đêm, buổi sáng còn không tiếc cực khổ, cô vì giữ vững hình tượng mà ép bản thân bày ra dáng vẻ chưa từng có chuyện gì sảy ra, bây giờ quả thật có hơi buồn.
Vừa vào văn phòng, cô liền làm ổ trên chiếc ghế mềm mại, tài liệu gì đó cũng không thể xem được nữa.
Nghĩ đến khung cảnh lộn xộn vào buổi sáng nay, chiếc váy ngắn và áo đấu nhàu nát khiến Tằng Phan không khỏi đỏ mặt.
Tuy nhiên, thân là “thủ phạm”, Thẩm Hi lại không có chút tự giác nào.
Thấy môi cô trắng bệch, không có tinh thần, anh liền lặng lẽ tiến lên múc cho cô một bát canh. Mùi vị ngọt nhẹ của táo đỏ lan tỏa trong không khí.
Tằng Phan hơi ngơ ngác, nhìn gương mặt hung thần nhà bếp của Thẩm Hi.
Còn Thẩm Hi lại không hiểu sự nghi hoặc của cô, bế ngang cô lên và đặt xuống ghế sô pha mềm mại, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, cẩn thận múc từng thìa.
Tằng Phan vẫn còn ngơ ngác. Đọc Full Tại TruyenGG.bio
Thẩm Hi dứt khoát đưa thìa canh đến tận miệng cô, giọng nói bình tĩnh: “Uống đi.”
Tằng Phan nghe lời, uống thìa canh.
Là loại canh thơm ngon như hương vị thoảng qua.
Ấm nóng.
Thoang thoảng mùi táo đỏ, mang theo hương vị ngọt ngào đậm đà.
Không biết là do tác dụng tâm lý hay thực sự hiệu nghiệm, Tằng Phan cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Thẩm Hi lặng lẽ, không nói gì, chỉ cẩn thận đút từng thìa canh cho cô.
Thấy cô uống hết ngụm cuối cùng, anh mới cất tiếng hỏi: “Còn đau không?”
“!!!” Tằng Phan bị câu hỏi tưởng như bình thường nhưng lại đầy sức công phá của anh làm cho giật mình, suýt chút nữa phun cả canh ra, cuối cùng lại bị sặc.
Cô chỉ có thể ho khan, trông vô cùng lúng túng.
Thẩm Hi yên lặng vỗ lưng cho cô, đợi cô ổn định lại mới đưa tay kéo cô vào trong vòng tay mình.
Cúi đầu, giọng nói trầm ấm vang bên tai: “Đau lưng à? Để anh đi mua thuốc cho em nhé?”
Tằng Phan nghe xong, lưỡi như líu lại: “Mua… mua thuốc?”
Thẩm Hi mặt vẫn điềm tĩnh, nhưng trong đôi mắt anh tràn đầy sự lo lắng và nghiêm túc.
Anh không đùa, mà đang thực sự muốn làm thế.
Tằng Phan chợt nhớ lại dáng vẻ quyến rũ của anh đêm qua, mồ hôi thấm đẫm cả trán. Đôi tai cô đỏ bừng.
Cô khẽ kéo giãn khoảng cách giữa hai người, cố giữ cho mình bình tĩnh: “Không cần, em—”
Hai từ “không sao” còn chưa kịp nói ra, một bàn tay ấm áp đã nhẹ nhàng đặt lên phần eo đang hơi nhức mỏi của cô.
Lòng bàn tay anh vừa đủ ấm, lực đạo cũng vừa phải, giúp cô xoa dịu những cơn đau.
Giọng nói của anh vẫn như thường lệ, trầm ổn: “Anh học được từ nhỏ.”
“Bố anh dạy.”
Tằng Phan biết anh đang nói về bố của anh.
“Cả cách nấu canh cũng học từ hồi đó…”
Ánh mắt Tằng Phan dừng lại trên người Thẩm Hi.
Tóc mái anh có chút dài, rũ xuống trán, che lấp đôi mắt dài mảnh, nhưng nhờ vẻ chuyên chú mà trông anh lại càng dịu dàng hơn.
Không còn sự sắc lạnh khi lần đầu gặp mặt.
Tằng Phan bỗng chốc có phần thất thần, ánh mắt cũng dần trở nên rõ ràng, không chút che giấu.
Thẩm Hi thoáng khựng lại, ngón tay vô thức mơn trớn phần da thịt mềm mại bên hông cô, nhưng anh vẫn giữ nguyên động tác.
Chỉ đến khi đã xoa bóp gần nửa tiếng, cảm giác cơ thể cô dần thả lỏng, gần như sắp ngủ thiếp đi, anh mới chịu dừng tay.
Sau đó, anh vòng tay siết lấy eo cô, cúi xuống, đặt một nụ hôn khẽ lên môi cô.
Đó là cảm xúc yêu thương mãnh liệt, không lời nào diễn tả được.
Đôi môi thoáng lạnh áp sát nhau, Tằng Phan theo bản năng nín thở.
Dáng người cô mảnh mai nhưng đầy đặn vừa đủ, xương quai xanh trắng nõn, tinh tế, thậm chí những mạch máu mờ mờ phía dưới làn da cũng thấp thoáng hiện lên.
Bầu không khí lại trở nên mờ ám, như được phủ bởi một lớp sương nóng mỏng manh.
Không muốn lại trở thành kẻ bị động như lần trước, Tằng Phan quyết định ra tay trước, chủ động hỏi: “Thẩm Hi…”
“Ừm…?” Giọng anh khàn khàn, thấp trầm đầy mê hoặc.
“Anh thích em ở điểm nào?” Tằng Phan khẽ hỏi, đôi mắt hơi cụp xuống, giọng đầy nghi hoặc.
Thẩm Hi cúi xuống, đôi môi mỏng chạm nhẹ vào cổ cô, đáp bằng chất giọng trầm ấm: “Tối qua.”
Tằng Phan: “…………”
Vãi! Hóa ra anh thích dáng vẻ cô không mặt gì??? Đồ lưu manh!
Thẩm Hi nhìn biểu cảm của cô liền biết cô đang nghĩ lệch đi, nhưng anh không hề phủ nhận.
Dù cô như thế nào, anh cũng đều thích hết.
Nụ hôn của anh nhẹ nhàng, không chút vội vã hay chiếm đoạt. Ôm cô trong lòng, Thẩm Hi cảm thấy cuộc đời mình cuối cùng đã trọn vẹn.
Nắng vàng ấm áp, bầu không khí cũng thật vừa vặn.
Nhưng đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại chói tai lại không đúng lúc vang lên, phá vỡ sự hoàn hảo.
Thẩm Hi: “……”
Tằng Phan: “……”
Tằng Phan nhìn sắc mặt của Thẩm Hi, không nhị được liền phụt cười.
Cười rồi.
Cô rất tò mò muốn biết lần này lại là ai đây?
—————
☆ Lời tác giả: Yêu tôi thì hãy để lại lời nhắn trên Weibo nhé, hahaha!
Vậy nên khi để lại bình luận, nhớ cẩn thận nha, ahhh!
Phiên bản đầy đủ, hãy nhắn tin riêng kèm đăng ký để nhận nhé! Tôi thực sự đã cố hết sức, không dám làm trái quy định đâu.
Khóc thút thít.jpg
Tắt đèn vẫn là thao tác quen thuộc, đúng không?
Đây chính là đoạn mà mọi người mong chờ bấy lâu! Câu chuyện sắp kết thúc rồi, haha, vui hay buồn đây?