Đừng Để Mất Người Yêu Bá Đạo

Chương 77

Dịch & chỉnh sửa: sxdnp

Nhìn Thẩm Hi với gương mặt lạnh tanh, Nhị Bàn cuối cùng cũng không nhịn được, ngón tay đang lật thực đơn liền dừng lại.

Cậu dùng khuỷu tay huých Thẩm Hi một cái, nói: “Chết tiệt, Hi à, cậu thoát kiếp FA rồi, mời bọn này một bữa cơm thôi mà trông khó chịu thế hả? Mặt đen như đáy nồi rồi kìa!”

“Đúng đấy.”

“Phải không? Cậu xem sắc mặt mình đi, ai biết thì bảo tụi mình đang ăn tôm hùm, chứ không biết còn tưởng ăn gân rồng tủy phượng ấy chứ…” Nhị Bàn bĩu môi.

Thẩm Hi không nói gì, chỉ lặng lẽ liếc nhìn Nhị Bàn một cái, ánh mắt lạnh lùng.

Bị nhìn vậy, Nhị Bàn theo phản xạ rụt cổ lại, nhưng ngay sau đó nhớ ra mình chẳng làm gì sai, liền ưỡn ngực hùng hồn, giọng đầy khí thế: “Hừ! Hôm nay tôi phải ăn con tôm hùm bự nhất!”

“Làm ngay 5kg tôm hùm trước đã!”

Thẩm Hi: “………”

Thẩm Hi liếc Nhị Bàn một cái, giọng thờ ơ: “Tùy anh.”

Nhìn gương mặt tròn vo của Nhị Bàn nở nụ cười, Thẩm Hi mới chậm rãi uống một ngụm nước, rồi nhàn nhã nói: “Một cân, 500 tệ.”

Nhị Bàn nghe xong, mặt liền tái mét.

Để kiểm soát cân nặng của Nhị Bàn, Vu Thần không chỉ ngày ngày ép cậu ăn rau, đến mức cậu sắp biến thành thỏ, không những thế mà còn đặt ra một quy tắc thép ——

Mập lên một cân, phạt 500 tệ!

Trời đất quỷ thần ơi, có cần tàn nhẫn thế không?!

Nhị Bàn nghi ngờ rằng tháng này không những không được nhận lương mà còn phải cầm cố luôn cả quần lót để trả tiền phạt.

Cái quy tắc trời đánh này đã khiến cậu chịu đủ ấm ức vào tháng trước!

Khoai tây chiên giòn tan bay mất, thịt kho tàu cũng chẳng còn!

Chưa kịp lãnh lương đã phải bù 2000 tệ.

Đúng là bi kịch nhân gian!

Nhị Bàn nghĩ đến đồng lương ít ỏi của mình, rồi lại nhìn đĩa tôm hùm đất hấp dẫn, nuốt nước bọt ừng ực, cuối cùng đau đớn đẩy thực đơn sang chỗ cơ trưởng, như thể quyết tâm hy sinh.

Cơ Trưởng chẳng khách sáo, giật lấy thực đơn.

Nhưng vừa giật, không nhấc lên nổi.

“Này này này, buông cái tay mập đầy tội lỗi của cậu ra!” Anh cười, nói rồi vung tay đập mạnh vào tay Nhị Bàn vẫn còn lưu luyến.

Nhị Bàn trừng mắt lườm anh một cái, sau đó lặng lẽ lui về góc phòng, ngồi vẽ vòng tròn như đang trồng nấm.

“Hừ.” Cơ trưởng bật cười, không chút nể mặt.

Sau đó, anh liếc nhìn gương mặt lạnh băng của Thẩm Hi, rồi ghé tai Light đang đứng xem trò vui mà thì thầm: “Đm, hôm nay Hi khó ở thật đấy.”

Light liếc nhìn Nhị Bàn một cái, môi cong lên đầy ẩn ý: “Tôi đã bảo đừng tự gọi điện, cậu ta không chịu nghe cơ.”

“Sao cơ?” Cơ Trưởng ngơ ngác.

“Ài, có những lúc, đàn ông mà bị quấy rầy thì đúng là thảm họa, hahaha.” Vu Thần ghé sát lại, cười đầy vẻ gian tà.

Cơ Trưởng cuối cùng cũng hiểu ra, ánh mắt nhìn Nhị Bàn lập tức tràn đầy sự thương hại.

Thằng nhóc này, tự rước họa vào thân!

……

Càng về đêm, quán ăn đêm càng đông đúc, náo nhiệt.

Quán tôm hùm đất này nổi tiếng nhất nhì thủ đô, luôn ngập tràn bầu không khí sôi động và đậm chất đời thường.

Cả nhóm cụng ly liên tục, uống đến cao hứng.

Thế nhưng, ở góc khuất, Thẩm Hi vẫn im lặng, hoàn toàn tách biệt với sự ồn ào xung quanh.

Anh lười biếng tựa nghiêng vào bàn, một tay chống lên thái dương, hàng mi dài rũ xuống che đi cảm xúc nơi đáy mắt.

Không nói một lời.

Lạnh nhạt, hờ hững như thể mọi thứ đều nằm ngoài tầm mắt.

Chỉ thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu, chứng tỏ anh vẫn chưa ngủ.

Nhóm Nhị Bàn vốn đã quen với tính khí của anh, chẳng ai giận, ngược lại còn trêu chọc.

“Sao hôm nay sếp lại không đến?” Nhị Bàn huých vào người Thẩm Hi, cái miệng lại muốn kiếm chuyện.

Lần này, Thẩm Hi không trưng bộ mặt lạnh băng như thường lệ, chỉ chậm rãi ngẩng đầu, hàng mi cong khẽ chớp.

Khuôn mặt anh vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng đôi má lại vương chút ửng đỏ vì men say. Đôi mắt lạnh lùng giờ ánh lên tia sáng mơ màng, vẻ đẹp ấy làm người ta không khỏi ngẩn ngơ.

Nhị Bàn hoàn toàn đờ ra, trong đầu chỉ có một câu chửi thề nhưng không biết nên nói ra hay không.

Có đồng đội sở hữu nhan sắc thế này, ai mà thèm để ý đến mình nữa?

Chết tiệt, độc thân từ trong trứng chẳng phải là lỗi của mình, mà là do đám đồng đội heo này!

Aaaa, thật sự tức chết mà!

Nhị Bàn mải nghĩ ngợi, phản ứng chậm mất một nhịp, chỉ có thể trố mắt nhìn Thẩm Hi ngồi bên cạnh, tay chống cằm, như đang suy tư điều gì đó.

Một lúc lâu sau, Thẩm Hi mới chậm rãi mở miệng, giọng lơ mơ: “Phan Phan đâu…”

Nhị Bàn: “…………”

Ôi vãi, đây là đang dò hỏi hành tung của sếp à.

Còn nữa, sao tôi biết được mấy thứ này chứ…

Nhị Bàn chửi thầm trong lòng, nhưng vấn đề đơn giản này của anh không khác gì chọc vào tổ ong.

Thẩm Hi đặt cốc rượu xuống, ánh mắt mơ màng nhìn xung quanh, tên gọi trong miệng hơi mơ hồ, nhưng vẫn có thể nghe rõ là “Phan Phan…”

Nhị Bàn giật mình, vội vã nhìn quanh, tìm xem có ai chú ý đến những lời của Thẩm Hi không.

Họ vừa mới giành được chức vô địch giải mùa hè, sắp đại diện cho thể thao điện tử Trung Quốc thi đấu quốc tế.

Dù thể thao điện tử vẫn còn là một lĩnh vực ít người biết, nhưng giờ đây sự chú ý dành cho họ đã đủ lớn. Chỉ trong khoảng thời gian ăn khuya ngắn ngủi, đã có vài nhóm người đến xin chữ ký.

Mặc dù lúc này không có ai tiến lại gần, nhưng vẫn có không ít ánh mắt lén lút dõi theo họ…

Nhị Bàn nghĩ đến việc mối quan hệ này bị lộ ra ngoài, không khỏi rùng mình. Những bình luận trên mạng chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp.

Những lời nói như “bao nuôi”, “kim chủ” hay đủ thứ câu từ khó nghe cũng đủ để tưởng tượng ra.

Cậu chắc chắn sẽ gặp rắc rối.

Nhị Bàn nghĩ đến đây, mặt mày xanh mét.

Chưa kịp suy nghĩ kỹ, câuh vội vàng bịt chặt miệng Thẩm Hi.

Đã là cái mồm lớn rồi, mà nếu chuyện này lại bị cậu tiết lộ…

Nhị Bàn gần như có thể tưởng tượng ra cảnh mình sẽ chẳng còn tiền mua cả quần lót!

Kim chủ mà ra tay, ai có thể chống lại chứ?

Nhị Bàn cố gắng bịt miệng Thẩm Hi, thì thầm khẩn cầu Vu Thần: “Chết tiệt, sao giờ? Nếu chuyện này bị phát hiện, ngày mai tiêu đề trên trang nhất không còn là “Đội WKY vô địch giải mùa hè” nữa, mà sẽ thành “Nhà ai bao nuôi mạnh nhất? G Thần đội WKY đánh bại nam minh tinh mới nổi, được kim chủ yêu chiều” mất!!!”

Vu Thần liếc nhìn Nhị Bàn đang cuống quýt như gà mắc tóc, rồi tiếp tục nói với vẻ bình thản: “Có thể tiêu đề sẽ là ‘Luôn nhớ tới nhà tài trợ, G Thần đã có thể gả vào nhà giàu rồi’?”

Nhị Bàn: ???

Vu Thần thản nhiên nói: “Chắc chắn là bọn chúng thích viết nhảm mà. Tôi ra ngoài mua giúp vợ túi thức ăn cho mèo mà cũng có thể viết thành, tôi không chịu nổi cái dáng người béo múp của bạn, ép bạn ăn thức ăn cho mèo để giảm cân.”

Nói xong, Vu Thần lại uống một hơi hết chỗ rượu trong ly, thở dài thườn thượt, đấm ngực thở phì phò: “Mẹ kiếp, tôi cho cậu ăn thức ăn cho mèo làm cái khỉ gì??!! Chỉ là mấy hôm trước tôi vứt cái đồ ăn vặt của cậu đi thôi mà! Nó đã hết hạn rồi, sao tôi lại phải chịu cái tội oan này chứ!”

Nhị Bàn toát mồ hôi, vội vàng nói cho qua chuyện: “Đúng rồi, đúng rồi, anh không cho tôi ăn thức ăn cho mèo, tôi ăn ngon hơn nhiều! Thế còn Thẩm Hi thì sao???”

Nhị Bàn nhìn Thẩm Hi đang cố gắng vùng vẫy trong tay mình, đầu óc quay cuồng.

Lần đầu tiên anh hối hận vì đã chăm chỉ luyện tập uống rượu trước đó! Anh cũng muốn say, nhưng khổ quá.

Vu Thần nhìn anh, hơi thở có mùi rượu nồng nặc.

Nhị Bàn hồi hộp chờ đợi kế sách thần kỳ của Vu Thần.

Vu Thần thở dài một hơi, giọng lơ đãng: “Không phải đâu, thức ăn cho mèo còn đắt hơn đồ cậu ăn nhiều.”

Nhị Bàn: ………

Nhị Bàn: ! ! !

Cậu không thể chịu đựng được nữa! !

Lửa giận bùng lên, Nhị Bàn suýt nữa phát điên, ngay khi chuẩn bị phát tác thì Light, người từ nãy đến giờ chỉ lặng lẽ hút thuốc, bỗng nhiên phả ra một làn khói thuốc, nói với vẻ dửng dưng: “Đi thôi, về thôi.”

Nói xong, anh ta tiến đến định đỡ lấy Thẩm Hi.

Nhưng ngay khi ngón tay còn chưa chạm vào Thẩm Hi, Nhị Bàn, người đang che miệng Thẩm Hi, như bị giẫm phải đuôi mèo, nhanh chóng bật dậy, lùi lại một bước.

“Mẹ kiếp, cậu là chó chắc?!!”

Nhị Bàn nhìn thấy vết cắn trên ngón tay mình, trong lòng ấm ức đến mức muốn khóc.

Thẩm Hi lại không thèm nhìn cậu lấy một cái, ánh mắt mờ mịt, nhưng vẫn chậm rãi mở miệng: “Tôi muốn… Phan.”

Anh quá cố chấp, chẳng thể nào thuyết phục được.

Để tránh Thẩm Hi nói ra thêm điều gì bất ngờ, cả nhóm vội vàng thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rời đi.

Nhị Bàn, người vừa phải chịu bao đả kích, ôm cánh tay đầy vết thương, mặt mày tèm lem chạy theo phía sau, vội vàng rời khỏi quán ăn khuya.

Ngay cả điếu thuốc rơi xuống đất mà cậu cũng không nhận ra.

Trong đầu cậu chỉ nghĩ đến đĩa tôm hùm còn chưa ăn hết.

Mọi thứ kết thúc một cách vội vàng.

Cậu thật sự căm ghét!

Lẽ ra cậu có thể xin mang tôm hùm về! !

Lãng phí thật đáng xấu hổ!

……

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, cơn gió mát làm Thẩm Hi, người đang say rượu, cảm thấy đầu óc có phần tỉnh táo hơn một chút.

Ít nhất thì anh cũng có thể nói chuyện một cách trôi chảy hơn.

Nhưng vẫn còn nhớ cô ấy…

Có lẽ là do rượu khiến cảm xúc của con người trở nên mạnh mẽ hơn.

Tằng Phan nằm trên giường, ngây ngốc nhìn trần nhà, nhưng lại không thể nào ngủ được.

Mặc dù họ chỉ mới gần gũi chưa được bao lâu, nhưng khi ngồi trên ghế sofa, cô lại cảm thấy căn nhà trống vắng vô cùng.

Im lặng đến lạ.

Đây là căn hộ đơn của cô, nơi mà cô đã sống suốt một thời gian dài.

Cảm giác này rõ ràng không phải là sự yếu đuối mà cô nên có.

Tằng Phan lăn mình sang một bên, với tay lên bàn đầu giường tìm điện thoại.

Thời gian đã qua nửa đêm.

Thẩm Hi vẫn chưa nhắn tin cho cô.

Tằng Phan không thể diễn tả được cảm giác của mình lúc này, thật ra thì họ mới chia tay chưa đầy vài tiếng đồng hồ thôi mà.

Cô mệt mỏi lướt một vòng trên vòng bạn bè, rồi vô tình thấy bức ảnh mà Vu Thần vừa đăng.

Không biết có phải vì vui quá mà tay run không, bức ảnh của Vu Thần chụp khá mờ.

Tằng Phan chăm chú nhìn dưới ánh đèn, cuối cùng cũng nhận ra Thẩm Hi ở góc nhỏ trong bức ảnh.

Anh cúi đầu, ánh mắt bị mái tóc che khuất, không thể nhìn rõ.

Trước mặt anh là một cốc bia đã uống nửa.

Ánh sáng đêm vàng vọt phản chiếu dưới ánh đèn, mang một vẻ quyến rũ lạ thường.

Khói trắng mỏng manh thoát ra từ những kẽ tay anh.

Giống như… đang hút thuốc.

Tằng Phan nhíu mày.

Cô vừa phóng to bức ảnh, định nhìn kỹ hơn thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Là… cuộc gọi của Thẩm Hi.

Tằng Phan nhìn vào bức ảnh mờ ảo, do dự một chút rồi mới bắt máy.

Đầu dây bên kia rất yên tĩnh.

Tằng Phan đợi vài giây, rồi mới nghe thấy giọng của Thẩm Hi.

Lời nói rõ ràng từng chữ.

Mỗi một âm tiết đều được anh gọi rất chậm, rất rõ ràng, “Tằng Phan.”

Tằng Phan nhẹ nhàng đáp lại, “Ừ.”

Giọng anh có vẻ hơi chậm, giống như đang tìm kiếm điều gì thú vị, lại gọi tên cô lần nữa, “Tằng Phan…”

“Ừ, em đây.” Tằng Phan không hề tỏ vẻ khó chịu.

Chỉ cần nghe thấy giọng anh, mọi cảm xúc của cô đều biến thành sự yêu thương và dịu dàng.

Không trách được người ta bảo không nên có mối quan hệ chị em yêu đương, thật sự là bị anh làm cho mê mẩn đến mức không thể thoát ra.

Tằng Phan thở dài đầy yêu chiều, cắt đứt trò chơi “gọi tên rồi tôi trả lời” ngây ngô đó, “Anh ở đâu?”

Anh không trả lời, giống như đang cố gắng suy nghĩ một lúc lâu, rồi mới trả lời cô bằng giọng chậm rãi, “Còn em, ở đâu?”

Chưa kịp để Tằng Phan trả lời, anh lại tiếp tục, giọng anh đầy kiên quyết, nhưng lại không giống lúc tỉnh táo, mà mềm mại như thể đang làm nũng, “Anh muốn gặp em.”

Đó là một câu khẳng định.

Nhưng giọng nói lại mang theo chút giọng mũi, khác hẳn vẻ lạnh lùng bình thường khi anh tỉnh táo.

Thẩm Hi say rồi.

Tằng Phan mới thật sự nhận ra điều này.

Cô kiên nhẫn hiếm có, nhẹ nhàng dỗ dành anh.

Đêm nay tĩnh lặng đến lạ thường, ánh đèn cũng mềm mại như đang ôm lấy mọi thứ.

Lúc này, Tằng Phan hoàn toàn bỏ đi vẻ lạnh lùng và quyết đoán của một CEO ban ngày. Ngón tay cô vô thức lướt trên bộ móng, giọng nói mềm mại dỗ dành anh.

Giống như tất cả các cô gái đang yêu, “Được rồi, vậy tôi đến đón anh nhé?”

Khi Thẩm Hi nghe thấy câu này, dường như rất hài lòng, phát ra một tiếng hum nhẹ từ cuống họng, nhưng Tằng Phan lại không nghe thấy anh đồng ý.

Bên kia im lặng. Đọc Full Tại TruyenGG.bio

Một lúc lâu sau, Tằng Phan mới nghe thấy giọng anh, hơi mơ hồ: “Muộn rồi… anh tự về được.”

Hơi thở của Tằng Phan bỗng chốc ngừng lại, rồi cô khẽ mỉm cười, Thẩm Hi thật sự rất đáng yêu.

Dù có say đến mức nào, anh vẫn nhớ phải bảo vệ cô, không để cô phải ra ngoài một mình vào đêm khuya.

Cô không phản bác anh, “Ừ, em sẽ đợi anh về nhà.”

……

Trên đường phố.

Đi phía trước là Nhan Phương, người luôn điềm tĩnh và nghiêm túc.

Nhìn thấy người đồng đội đường dưới của mình, rồi nhìn vào vết thương trên tay của Nhị Bàn, sự uất ức trong lòng Nhị Bàn lại dâng lên như những đợt sóng nhỏ không ngừng dâng cao.

Cậu ta nắm lấy tay Nhan Phương, lợi dụng lúc Thẩm Hi và Vu Thần đều đã say, vội vàng tố cáo.

“Đội trưởng, tên chó Thẩm Hi kia cắn em!! Đã thế, anh Vu còn nói là em không bằng một con mèo??? Hôm nay, bọn họ đã khiến em tổn thương cả thể xác lẫn tâm hồn, em nghiêm túc đề nghị, cải thiện chế độ ân uống của em để bồi thường tổn thất về tinh thần.”

Nhan Phương vô cảm, “Bác bỏ.”

Nhị Bàn: “Tại sao chứ?? Em không đồng ý với quyết định này, sao anh lại nhẫn tâm người luôn sát cánh bên anh là em, phải hứng chịu nỗi đau không phù hợp với tuổi tác của em chứ!!!”

Nhan Phương bình tĩnh nhìn cậu ta, còn chưa lên tiếng đã bị Cơ Trưởng cướp lời.

Cơ Trưởng: “Khi cậu và G Thần ở cùng phòng với nhau, rồi đội mũ xanh cho đội trưởng, sao không nghĩ đến việc đã gây tổn thương gấp đôi cho đội trưởng hả?”

Nhị Bàn nhìn bộ dạng vui vẻ của Cơ Trưởng, cố gắng kìm nén suy nghĩ muốn ném giày vào mặt anh ta, cố giữ thể diện: “Anh im miệng đi, không hề nhé, tôi không có như vậy!!!”

Cậu ta giả vờ thâm tình: “Giữa Thẩm Hi và đội trưởng, tôi chỉ là một người qua đường.”

Cơ Trưởng: “Đừng nói nữa, hahaha, cậu thì tính là người qua đường của nhà ai hả, người trên con đường hoàng tuyền à?”

Nhị Bàn: “………”

Cơ Trưởng: “Hahaha, nước sống ở đường dưới đã nhuộm xanh đầu của đội trưởng rồi, okay. Hahaha hahaha.”

Nhị Bàn nghiến răng: “Tạm biệt, sau này không có hỗ trợ đường trên gì nữa.”

Cơ Trưởng cười hihi: “Vốn dĩ đã không có rồi.”

Nhị Bàn chưa kịp lấy lại phong độ, đã bị đội trưởng chọc cho suýt nữa nghẹn chết vì tức.

Tuy nhiên, chưa kịp bình tĩnh lại, đội trưởng đã quay lại một vài bước, giọng điệu cực kỳ khiêu khích: “À đúng rồi, quên nói với cậu, Light và tôi đã thoát kiếp độc thân rồi~~”

“Má nó???”

Nhị Bàn ngơ ngác, thuận miệng nói: “Tuổi còn trẻ mà nói linh tinh cái gì đấy??”

Cơ Trưởng đen mặt, hừ nhẹ một tiếng: “Ha, chỉ có một mình cậu là FA thôi, chậc chậc chậc, đến giờ vẫn chưa tìm được người yêu.”

Nhị Bàn: “……”

Cậu ta phản xạ có điều kiện, nhìn Nhan Phương đang đi chậm rãi phía sau.

“Tôi còn có……” Đội trưởng.

Sau đó, hai từ đội trưởng còn chưa kịp thốt ra, Cơ Trưởng đã ngắt lời, “Có rất nhiều fan nữ tỏ tình với đội trưởng, còn cậu thì không có.”

“No one.” (Không có một ai.)

Nhị Bàn: “…….”

Nhị Bàn: “Vẻ ngoài đẹp trai thì có là gì?? Điều tôi tập trung vào là giao tiếp tâm linh, và chỉ những tâm hồn thú vị mới có thể va chạm với tôi.”

Cơ Trưởng: “Nhưng tâm hồn thú vị của cậu đã bị cân nặng 100kg của cậu chặn lại rồi.”

Nhị Bàn: “…….” Mẹ kiếp, sao mày vẫn sống được đến tận bây giờ vậy??

Đêm đã khuya, trên đường phố lại vắng tanh, gần như không có lấy một bóng người.

Vu Thần, người đã uống say bí tỉ và được chị dâu đến rước về nhà.

Đội trưởng đi thong thả phía trước, còn Cơ Trưởng thì tranh thủ trêu chọc cậu ta vì bản thân anh ta đã thoát kiếp độc thân.

Còn Light và Thẩm Hi… đôi mắt của Nhị Bàn nhìn lướt qua hai người đang đi phía xa đằng sau, rồi khinh bỉ quay mặt đi.

Cay mắt! Không muốn nhìn chút nào!

Nhìn Thẩm Hi mà xem, tên nhóc đó cầm điện thoại cười ngây ngô như thể bị gì vậy!

Gọi điện thoại cho bạn gái có cần cười tươi như thế không? Đúng là kẻ ngạo mạn tự cho mình là hoa cao vời vợi! Có bạn gái thì đã làm sao? Ai mà chẳng có? Tự cho mình cao quý hơn ai à? Còn tôi thì vẫn là thủ phạm của mọi chuyện.

Nhị Bàn tức đến mức mặt mày như cá nóc.

Tuy nhiên, càng không muốn nghe thì cậu ra càng nghe rõ từng lời của Thẩm Hi, “Ừ, đợi anh về nhà.”

Giọng Thẩm Hi trở nên nhẹ nhàng, nhưng anh lại lén lút dập điếu thuốc trong tay, rồi im lặng bỏ vào thùng rác.

Nhị Bàn nhìn thấy dáng vẻ trái ngược giữa lời nói và hành động của Thẩm Hi, tức giận không chịu nổi. Cậu ta cố tình gọi to về phía Thẩm Hi, “Hi à, nhanh lên cho tôi một điếu thuốc!”

Nhị Bàn muốn vạch trần anh, nhưng cũng không nói đến mức quá trắng trợn. Thẩm Hi cố gắng che miệng lại, nhưng Tằng Phan vẫn nghe thấy lời nói của Nhị Bàn.

Cô ngồi thẳng lưng, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc hơn một chút.

Cô gọi tên anh, “Thẩm Hi, anh…”.

Cô còn chưa nói xong, đã bị ngắt lời ngay lập tức. Giọng của anh bình tĩnh, bao hàm cả một chút căng thẳng.

“Chỉ một chút thôi.”

“Hửm?” Tằng Phan không tin, nhưng âm cuối lại rất mềm mại.

Không biết có phải là cô đang giận không, nhưng đầu óc mơ màng vì say của Thẩm Hi chợt tỉnh táo hơn đôi chút.

Ý thức cầu sinh mạnh mẽ trỗi dậy.

Thẩm Hi khẽ ho một tiếng.

Quả nhiên, Tằng Phan lập tức bị anh đánh lạc hướng, giọng nói có chút căng thẳng và lo lắng: “Thẩm Hi?”

“Anh có phải bị chóng mặt không? Hay cảm lạnh rồi?”

Say xỉn như vậy, còn đứng ngoài trời lạnh gọi điện thoại giữa đêm khuya.

Giọng Thẩm Hi khàn khàn, khẽ đáp một tiếng: “Ừm.”

“Chóng mặt.”

Tằng Phan không hay biết gì, nhưng Nhị Bàn đứng bên cạnh nhìn thấy tất cả.

Say đến mức nào chứ?

Cầm điện thoại cười tươi rói, sáng rực cả mặt, say cái khỉ gì?

Chẳng qua là muốn làm sếp lo lắng thôi.

Nhị Bàn định chọc phá, nhưng chưa kịp tiến lại gần đã bị Thẩm Hi lạnh lùng liếc qua một cái.

Không nói gì, nhưng gương mặt lạnh lùng ấy lại khẽ làm khẩu hình về phía Nhị Bàn.

Khoảng cách không xa, Nhị Bàn nhìn thấy rất rõ.

Anh nói: “Cút.”

Gió đêm hè mang theo chút se lạnh, nhưng vẫn chẳng thấm thía gì so với nỗi cay đắng trong lòng Nhị Bàn.

Ngày xưa, trong căn cứ từng có năm anh em, giờ đây chỉ còn lại mình hắn – một con sói cô độc.

Thế giới rộng lớn là thế, vậy mà chẳng còn chỗ dung thân cho một con cá béo ú như cậu fa nữa.

Khóc gâu gâu một tiếng cho thỏa nỗi lòng!
—————

☆ Lời tác giả: Thương bé Mập của tôi quá 233333.

Ngọt ngào chưa? Tôi yêu mấy cái tình tiết “say rồi nói thật” cũ rích này ghê! Hahaha.

Bình Luận (0)
Comment