Dịch & chỉnh sửa: sxdnp
【Thời gian trôi chậm thật đấy, hôm nay mới là ngày hai mươi mấy, chờ đợi trong đau khổ…】
【Hôm nay tớ lại ký sai tên vào tài liệu, may mà tớ phát hiện sớm và giấu nó đi, thật xấu hổ.】
【Lạc Lạc ơi, tớ cảm thấy tớ không còn giống tớ nữa rồi.】
【Khó thật đấy, hôm nay xem tin tức, bọn họ cực khổ lắm mới vào được vòng tứ kết, đội LAN cùng tham gia thì bị loại, tớ thấy một đám đàn ông con trai rơi nước mắt rồi. 】
【Trò chơi quan trọng đến vậy ư? Hửm?】
【Hình như quả thật rất quan trọng, có lẽ trò chơi đối với bọn họ mà nói, giống như Tập đoàn Vạn Đằng quan trọng đối với mình vậy?】
【Tớ còn cả đống công việc, cuối năm có đủ loại cuộc họp khiến mình không thể rời khỏi để đi xem livestream.】
【Aaaaaaaaa, tớ quả thật không hiểu nổi sao anh Tử Khiêm lại có thể sống một cách thoải mái mỗi ngày như vậy được. Rõ ràng lịch trình của bọn mình không khác nhau mấy, tham gia cuộc họp, kiểm tra, đọc báo cáo……】
【Trời ơi, dù trận đấu có hơi khó khăn nhưng vào được tứ kết đúng là quá tuyệt vời! Chiêu cuối lúc cuối trận phải nói là đỉnh cao, một chấp ba mà còn phản sát được, kỹ năng này phải đem đi làm highlight hoàn hảo thôi!】
【Rõ ràng tớ mới 20 tuổi, nhưng nhìn đám trai trẻ này lại có cảm giác như đang nhìn con mình? ??? Tớ bị gì thế này…】
【Nhưng mà đọc tin tức lại thấy vô số người chê bai, còn cúi đầu tôn thờ đám tuyển thủ Hàn Quốc làm tôi không chịu nổi. Đúng là kỹ thuật họ tốt, nhưng có phải đại diện cho mấy người đâu! Thật không hiểu họ tự hả hê cái gì…】
【Phải cho đội tuyển nước mình có thời gian trưởng thành chứ.】
【Nhưng trọng điểm không phải đây! Trọng điểm là người ta không hề xem mấy lời khen chê đó là món quà, vậy đừng điên cuồng chỉ trích tuyển thủ trong nước nữa! Bọn anh hùng bàn phím biến đi!】
【Tớ nóng nảy quá, là lỗi của tớ.】
【Mà nói chứ, Thẩm Hi dạo này trông có vẻ không nghỉ ngơi tử tế. Tớ nhắc anh ấy cũng không nghe.】
【Nhị Bàn thì lại béo thêm, trời ơi. Hắn dùng một hộp mắm tép mà mở ra cánh cửa hữu nghị thế giới, cũng buồn cười thật.】
【Bố tớ biết chuyện của tớ rồi aaaaaa, ông bảo tớ đưa chàng trai mình thích về nhà, trời ơi, hoang mang quá!】
【Thôi, kệ vậy.】
【Tứ kết đối đầu với đội từ vòng Wildcard, dễ thương! Thắng đơn giản trong 20 phút, đẩy một đường kết thúc luôn! Yeah yeah yeah, không hổ là đội tuyển của tôi!!!】
【Buffett nhà họ Tằng quả nhiên danh bất hư truyền.】
【Nhưng mà, bán kết là gặp đội Hàn Quốc…】
【Muốn đi gặp anh ấy quá…】
Tằng Phan nằm dài trên ghế xoay, chống cằm nhắn tin cho Lạc Tử Khâm.
Tâm trạng có chút uể oải. Đọc Full Tại TruyenGG.bio
Sau khi giải đấu LPL mùa hè kết thúc, đội WKY đã nghỉ ngơi một thời gian. Thẩm Hi thì bám lấy cô không chịu đi, ở lì bên cô suốt một tuần rồi mới quay lại tập luyện.
Mặc dù lo sợ bị phát hiện, nhưng trong hơn một tuần đó, dù không muốn thừa nhận, cô vẫn phải công nhận rằng mình đã thực sự tận hưởng khoảng thời gian ấy.
Nhưng cũng chỉ có một tuần mà thôi.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Hi và đồng đội đã bay ra nước ngoài để tập huấn.
Dù năm nay đội WKY mới lần đầu tham dự giải thế giới, nhưng từ kinh nghiệm cay đắng của tiền bối, việc bay sớm ra nước ngoài để làm quen và tập luyện là điều bắt buộc nếu muốn giữ vững phong độ thi đấu.
Năm ngoái, đội ET vì chủ quan nên mãi đến ngày thứ ba sau khi đến nơi mới bắt đầu thi đấu.
Kết quả…
Như thể dính phải một lời nguyền kỳ quái, ngay cả đội Wildcard vốn chỉ là quân lót đường họ cũng không thắng nổi.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đội ET đã phải cuốn gói về nước trong thảm bại, chẳng giành nổi vị trí nào.
Bị dân mạng chửi rủa thậm tệ, không thiếu một lời cay độc.
Điều đáng nói là, nếu chỉ có một tuyển thủ thi đấu kém, ít ra còn có chỗ để dư luận trút giận. Nhưng không, cả đội ET hôm đó đều tệ hại như nhau.
Xạ thủ thì gây sát thương thua cả đứa đập bàn phím bừa, người đi rừng thì mơ màng như đang ngủ, bị cày nát cả khu vực rừng nhà. Còn hỗ trợ? Với những pha kéo chuẩn ảo ma Canada, hụt liên tục, thật sự không nỡ nhìn.
Đội WKY tuyệt đối không thể đi vào vết xe đổ đó.
Có lẽ vì mối quan hệ đã trở nên thân thiết hơn, nên khoảng cách từng quen thuộc ngày trước giờ đây lại trở thành điều khó chịu đựng.
Những cảm xúc yếu mềm luôn lén lút trỗi dậy trong những đêm khuya tĩnh lặng.
Mỗi lần thấy tin tức về họ, cô lại không kìm được cảm giác lo lắng, dù bên ngoài vẫn giữ vẻ lạnh lùng, điềm tĩnh, chẳng ai có thể nhìn thấu.
Tằng Phan mở album ảnh, tìm đến bức hình chụp chung với Thẩm Hi và ngắm nhìn thật lâu.
Bức ảnh được chụp ở công ty.
Ánh nắng dịu dàng xuyên qua rèm lá, in lên khuôn mặt anh những mảng sáng li ti, phủ lên vẻ rực rỡ, khôi ngô ấy một lớp ánh sáng mềm mại.
Hai người đứng rất gần nhau.
Trong mắt anh có nét cười.
Nhưng anh cũng yêu các trận đấu…
Tằng Phan buông điện thoại, nhắm mắt lại.
Trước mắt cô hiện lên hình ảnh quen thuộc đến không đếm xuể — anh ngồi trong trận đấu.
Ánh đèn sân khấu lấp lánh, rực rỡ, nhưng anh vẫn luôn yên tĩnh ngồi đó.
Dây tai nghe trắng ẩn hiện bên tai.
Đôi mắt vốn hay lơ đễnh, lúc ấy lại tràn đầy khát vọng chiến thắng giấu sâu trong đáy mắt.
Hoàn toàn khác với hình ảnh thường ngày dưới sân khấu, nhưng cũng chính là con người đang tỏa sáng.
Tằng Phan nghĩ đến đây, mới nhận ra rằng cô thật sự rất nhớ Thẩm Hi. Chắc là anh lại gầy đi rồi. Ăn uống không đàng hoàng, còn không ngoan mà lén hút thuốc.
Tằng Phan chìm đắm trong dòng suy nghĩ, nỗi nhớ trong lòng cuộn trào. Đột nhiên, điện thoại rung lên. Cô mở mắt ra — là tin nhắn trả lời của Lạc Tử Khâm.
Bên dưới hàng loạt lời than phiền của cô, câu trả lời của Lạc Tử Khâm ngắn gọn đến bất ngờ.
【Đi tìm anh ấy.】
Tằng Phan: “……”
Tim cô khẽ rung động, nhưng lại nghĩ, chưa chắc đã sắp xếp được thời gian. Khi cô còn đang phân vân, thì tin nhắn tiếp theo của Lạc Tử Khâm hiện lên.
【Anh ấy chắc chắn cũng muốn gặp cậu.]
Lòng Tằng Phan chợt run lên.
Phải rồi.
Đây vốn là khoảnh khắc rất quan trọng trong cuộc đời mà.
Không biết lấy đâu ra dũng khí, có lẽ là sự bộc phát của một kẻ đang yêu?
Tằng Phan cầm chặt điện thoại.
Nối máy, chưa kịp để đầu dây bên kia nói gì, cô đã nũng nịu, giọng mềm mại vang lên: “Bố ơiii~~”
……
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Dù bố Tằng đã đồng ý thay cô trực ca, nhưng Tằng Phan vẫn không kịp đến Brussels vào ngày 25 tháng 10.
Có quá nhiều việc cần bàn giao.
Khi số đội tham gia càng ít đi, các trận đấu lại càng trở nên khốc liệt hơn.
Từ những trận kéo dài chỉ 20 phút ở vòng đầu, giờ đây đã biến thành những cuộc giằng co 40 phút, thậm chí có trận kéo dài cả giờ đồng hồ như trận bàng quang.
Bước tiến của đội WKY cũng ngày một khó khăn hơn.
Đã mấy ngày rồi, Tằng Phan không dám xem livestream.
Cô chỉ lặng lẽ chờ đợi, rồi thở phào nhẹ nhõm khi nhận được thông báo “thắng rồi”.
WKY đang là tâm điểm chú ý.
Dù không xem trực tiếp, cô vẫn không tránh khỏi việc thấy những tin tức, bình luận về đội bóng đầy rẫy khắp nơi.
Đôi khi, cô cũng bị mọi người nhắc đến.
Dù sao, màn bốc thăm trúng thưởng của cô trước đây quả thực gây tiếng vang lớn.
Tằng Phan không ngờ hiệu quả lại vượt xa mong đợi, giúp cả Tập đoàn Vạn Đằng và đội WKY gia tăng đáng kể độ nhận diện trên mạng.
Nhưng hiện tại, điều mà tất cả quan tâm nhiều nhất là những trận đấu căng thẳng.
Từ khi đội LAN dừng bước ở tứ kết, WKY là đại diện duy nhất còn sót lại của khu vực LPL. Cả giới eSports Trung Quốc đổ dồn ánh mắt vào năm chàng trai trẻ ấy.
Mọi thứ đều rất cam go.
Bước vào vòng bán kết, bốn đội còn lại là WKY thuộc khu LPL, SGD và SKP ở khu LCK, và XY của khu LMS.
Mỗi đội đều là những đối thủ nặng ký.
Đặc biệt là SGD – đội tuyển đã thống trị đỉnh kim tự tháp của Liên Minh Huyền Thoại trong nhiều năm liền.
Hai năm liên tiếp càn quét thế giới, sức mạnh áp đảo của họ khiến cả cộng đồng eSports toàn cầu phải kinh ngạc.
Để phá vỡ thế cục này, để đưa vinh quang của eSports Trung Quốc trở lại…
Một trọng trách nặng nề làm sao.
Đúng là rất khó khăn và Tằng Phan có hơi sợ hãi, nhưng bản thân cô cũng không biết chính mình đang sợ điều gì.
Có lẽ là đang đau lòng cho Thẩm Hi.
Lo lắng nếu như anh thất bại thì sao, anh sẽ đối mặt với điều gì…
Không thể đến xem trực tiếp trận bán kết, Tằng Phan do dự rất lâu rồi vẫn quyết định mở livestream.
Cô vào hơi muộn.
Phần cấm chọn đã kết thúc, cả hai đội đều đang trong khâu chuẩn bị cuối cùng.
Bầu không khí căng thẳng đến mức có thể cảm nhận được bằng mắt thường.
Tằng Phan cũng bị bầu không khí ấy lây nhiễm, tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Lúc này, máy quay chuyển sang quét qua khán đài như thường lệ.
Dù chỉ lướt qua rất nhanh, nhưng cô vẫn nhìn thấy rõ.
Khán giả phía dưới đông nghịt, những tấm bảng đèn cổ vũ WKY giăng kín nửa khán đài.
Màu sắc có chút lộn xộn, nhưng nhờ ánh sáng nhấp nháy, chúng rực rỡ như những vì sao lấp lánh trong màn đêm.
Tằng Phan cảm thấy xúc động.
Luôn có vô số người hâm mộ không ngại vượt nửa vòng trái đất, theo đuổi những người mà họ yêu mến.
Màn hình nhanh chóng chuyển đến khu vực tuyển thủ.
Khi ống kính lướt qua Thẩm Hi, dù cách một khoảng xa và chỉ nhìn qua màn hình, Tằng Phan vẫn có thể nghe rõ tiếng hò reo lớn hơn hẳn.
Thẩm Hi vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như mọi khi.
Chỉ có Tằng Phan nhận ra, nơi đuôi mắt anh, nét lười biếng thường ngày đã được thay thế bằng một sự sắc bén khó tả.
Đèn sân khấu dần tắt.
Trận đấu chính thức bắt đầu.
—————
☆ Lời tác giả: Ra ngoài chơi lễ, nên hơi chậm trễ một xíu~
Chương này xem như chương chuyển đoạn nhé!