Dịch & chỉnh sửa: sxdnp
“To be or not to be” là câu hỏi đã luôn ám ảnh Hamlet.
“Công khai hay không công khai” lại trở thành vấn đề nhức nhối với cả đội WKY.
Vừa mới đây thôi, họ đã bị SGD đánh bại trong trận chung kết giải thế giới, thua đến mức không còn mặt mũi nào.
Còn chưa kịp về nước để đối mặt với những lời mắng chửi như “chơi tệ thế, thôi thì bơi về nhà luôn đi”, thì trụ cột và nhà tài trợ lớn của đội đã bị anh chàng Kim Tae Soon nào đó “tặng” ngay một cái danh hiệu mới: “Trụ Vương và Đát Kỷ của làng eSports”.
WKY cay không nói nên lời.
Hôm qua, cả đội đã phải mặt dày đi ăn một bữa tiệc đẫm mùi cơm cún dưới ánh đèn chói chang 10.000 watt.
Hôm nay lại phải ngồi đây, đầu bù tóc rối, mắt thâm như gấu trúc vì thiếu ngủ, để cùng nhau thảo luận làm cách nào dọn dẹp hậu quả từ phát ngôn thiếu suy nghĩ của Kim Tae Soon.
Thật là bực bội!
Nhị Bàn tuyên bố muốn đập Kim Tae Soon một trận ra trò.
Rốt cuộc là ai sai? Tại sao người chịu khổ lại luôn là bọn tôi?
Nhị Bàn nằm dài trên ghế sofa, toàn thân chìm trong sự mềm mại như muốn giả vờ rằng mình vẫn đang ngủ và mơ gặp Chu Công.
Vu Thần nhìn đội viên ngả nghiêng lười biếng, tặc lưỡi hai cái.
Anh giơ cuốn sổ trong tay, không chút do dự gõ hai tiếng xuống bàn, rồi nhìn đám người có vẻ hơi tỉnh táo lại, mỉm cười.
Nụ cười lộ ra hàm răng trắng toát, đầy ý đe dọa: “Ai nghĩ ra ý kiến hay thì không thưởng, ai không có ý kiến thì trừ lương.”
Nhị Bàn gào lên một tiếng như bị oan uổng.
Cậu ta ôm chặt cái chăn nhỏ, mắt long lanh đáng thương: “Anh không còn là anh của ngày xưa nữa. Anh thật lạnh lùng, vô tình, và vô lý!!!”
Vu Thần bật cười khẩy: “Tiền không phải là tất cả, nhưng không có tiền thì không làm được gì đâu.”
Nhị Bàn: “… Nhưng đó là tiền của tôi!!!”
Vu Thần nhún vai: “Nhưng người giữ tiền lại là tôi.”
Nhị Bàn vẫn cố tranh cãi: “Nhưng tiền đó là ông chủ phát cho tôi! Anh đừng cậy quyền lạm dụng, nịnh nọt ông chủ cũng vô ích! Tôi chính là em rể tương —Á!”
Từ “tương lai” còn chưa thốt ra trọn vẹn, Vu Thần đã “vụt” cuốn sổ vào mặt tròn xoe của cậu, tiện tay hất luôn bịch khoai tây chiên và thạch mà Nhị Bàn đang ôm xuống bàn.
Cơ Trưởng nhanh tay lẹ mắt, chộp ngay một cái bỏ vào miệng.
Nhị Bàn: “… Oa huhuhu!” Cậu ta khóc thật rồi.
Tằng Phan: “……” Đúng là trình độ cướp đồ ăn trong chớp mắt.
Đúng là lũ ngốc, toàn tạo niềm vui giữa lúc bão tố.
Chỉ mới ngồi xuống chưa đầy 10 phút mà chủ đề “có nên công khai hay không” đã nhanh chóng trượt dài thành kế hoạch “lén bỏ bao tải trói Kim Tae Soon”, rồi kết thúc ở câu hỏi: “Rốt cuộc là ai thường xuyên lén lút ăn vặt trong gaming house?”
Tằng Phan: ???
Không hiểu nổi mấy câu chuyện lan man chẳng liên quan gì đến nhau này…
Tằng Phan bị họ làm cho ngơ ngác, nhưng trong ánh mắt lại ẩn hiện nét cười nhè nhẹ.
Nhìn những con người ồn ào, náo nhiệt này, cô bỗng thấy cuộc sống thật rực rỡ và đầy sắc màu.
Cô chưa bao giờ, dù chỉ một giây, hối hận về quyết định đầu tư đầy ngẫu hứng ngày ấy.
Nhưng…
Nghĩ đến dòng tin tức trên Weibo mà cô đọc được trưa nay, nét cười trên môi Tằng Phan cũng dần phai nhạt.
Những chàng trai thẳng thắn, thật thà ấy, chỉ vì mối quan hệ giữa cô và Thẩm Hi mà bị liên lụy, bị chửi bới thậm tệ trên mạng.
Họ bị gán ghép đủ thứ nhãn mác xấu xí: bao che đồng đội, phẩm chất tồi tệ, kỹ năng kém cỏi… Những lời lẽ ác ý ấy cứ liên tục bủa vây họ.
Tằng Phan mím chặt môi, cảm xúc tiêu cực không ngừng dâng lên trong lòng.
Đúng lúc đó, bàn tay cô đặt trên đầu gối bỗng được ai đó phủ lên.
Theo bản năng, Tằng Phan ngước mắt nhìn sang, và ánh mắt cô chạm phải đôi mắt bình thản của Thẩm Hi.
Khuôn mặt anh không biểu lộ cảm xúc, lạnh nhạt, xa cách, như thể không có gì có thể lay động được anh.
Nhưng đôi mắt anh…
Đôi mắt ấy như viên thủy tinh màu đen, trong trẻo đến mức người ta có thể nhìn thấu tận đáy.
Ánh nắng xuyên qua, chiếu vào mắt anh, mang theo một sự dịu dàng lấp lánh, tựa như ánh sáng nhảy múa trên mặt nước.
Không ai nói lời nào.
Dù tiếng ồn ào của Nhị Bàn và cả đội vang dội đến mức tưởng chừng có thể làm rung cả mái nhà, nhưng giữa cô và anh, dường như đã hình thành một thế giới tách biệt, nơi chỉ có hai người tồn tại.
Thẩm Hi lặng lẽ nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng bao bọc bàn tay nhỏ nhắn của cô trong đôi tay gầy guộc nhưng mạnh mẽ của anh.
Rất cẩn thận.
Đó là sự dịu dàng không lời.
Lòng bàn tay anh khô ráo, ấm áp, không ngần ngại mà truyền hết hơi ấm của mình sang cô.
Những vết chai mỏng nơi đầu ngón tay anh khẽ chạm vào làn da mềm mại của cô, tạo nên một xúc cảm vừa chân thật, vừa khó tả.
Tằng Phan không phản kháng, chỉ có hàng mi khẽ run lên một chút.
“Công khai đi.”
Giọng của Thẩm Hi không cao không thấp, chỉ vỏn vẹn ba từ nhưng lại đủ khiến cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Những người đang ầm ĩ như gà mắc đẻ bỗng nhiên im bặt, cứ như bị ai bóp nghẹt cổ họng.
Tất cả ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía anh, tràn đầy kinh ngạc.
Không ai ngờ rằng anh lại thốt ra câu trả lời đó, một cách nhẹ nhàng, bâng quơ như thế.
Giọng nói không hề có chút cảm xúc, bình thản đến mức đáng sợ.
Vu Thần đứng như trời trồng vài giây, rồi mới giật mình phản ứng, lắp bắp nói: “Thẩm Hi… cậu… cậu không cần nói thẳng như vậy đâu, fan của cậu…”
Câu nói của Vu Thần bỏ lửng, nhưng ai cũng hiểu ý nghĩa phía sau.
Là ngôi sao sáng nhất trong làng eSports LPL, là chàng hoàng tử trong mơ của hàng triệu thiếu nữ, Thẩm Hi là người có lượng fan đông đảo không cần bàn cãi.
Ngay từ khi gia nhập làng game, anh đã khiến người ta phải đổ rạp nhờ gương mặt đẹp trai hoàn hảo và phong cách thi đấu “liều lĩnh đến bất cần”, thắng hoặc thua, anh vẫn sẽ lao lên đối đầu trực diện.
Dẫu ít nói, lạnh lùng, hút thuốc, thức khuya, anh vẫn khiến vô số cô gái mê mệt.
Fan của anh trải rộng từ các sao nữ đình đám cho tới những cô bé học sinh nhỏ tuổi, độ tuổi từ 15 đến 40, không ai thoát được sức hút ấy.
Thậm chí, một chữ “cút” đầy lãnh đạm cũng đủ làm hàng nghìn người la hét, ôm mặt si mê.
Vậy mà giờ đây, chàng hoàng tử trong mơ ấy lại muốn công khai chuyện tình cảm sao?
Người yêu của anh còn là một chị đại hơn anh hai tuổi, cũng chính là nhà tài trợ chính của đội?
Chỉ cần tưởng tượng thôi, Vu Thần cũng có thể đoán được cơn bão dư luận sẽ lớn đến nhường nào.
Chắc chắn sẽ có hai kiểu fan—
Kiểu thứ nhất là những cô gái gào khóc, đập đầu vào tường, miệng không ngừng kêu “Tôi thất tình rồi!”
Kiểu thứ hai là những chiến binh bàn phím ăn chanh chua xót, điên cuồng chỉ trích trên mạng xã hội.
Họ sẽ vừa công kích trận thua vừa rồi của đội, vừa mắng Thẩm Hi – chàng trai lạnh lùng, cao quý – rốt cuộc cũng chỉ là một người phàm ngã gục trước sức mạnh đồng tiền.
Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng ấy, tới những dòng bình luận loạn xạ trên Weibo thôi…
Vu Thần: “……” Chóng mặt.
Với độ tuổi này, trái tim Vu Thần thật sự không chịu nổi áp lực này nữa.
Vì sức khỏe của mình, và cũng để tránh chuyện căn cứ của đội WKY bị fan cuồng vác thuốc nổ tới “xử đẹp”, Vu Thần chỉ biết im lặng, trừng mắt nhìn Thẩm Hi chằm chằm.
Tiểu tổ tông, cậu có thể đổi sang kế hoạch B được không?
Đáng tiếc, ánh mắt kỳ vọng của Vu Thần chẳng có chút tác dụng nào.
Thẩm Hi hoàn toàn không dao động, thậm chí còn chẳng thèm liếc anh một cái.
Anh chỉ nhàn nhã ngồi dựa vào sofa, đôi mắt khẽ cụp xuống, vô tâm nghịch ngợm những ngón tay của Tằng Phan.
Khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng, vô cảm, phảng phất sự thờ ơ, xa cách.
Cứ như thể người đang bị gắn mác “kẻ bại trận” và “Trụ Vương của làng eSports” không phải là anh.
Một sự bất cần. Đọc Full Tại TruyenGG.bio
Và cũng là sự lười nhác không buồn bận tâm.
Vu Thần: “……” Không được, tôi không thể từ bỏ!
Dù Thẩm Hi không hề đáp lại, Vu Thần vẫn cố chấp trừng mắt nhìn anh, ánh mắt đầy sự kiên trì.
Quả nhiên, bị Vu Thần nhìn chằm chằm mãi cũng có chút phiền, Thẩm Hi cuối cùng cũng lười biếng nâng mí mắt lên, chậm rãi nói từng chữ: “Tôi, sẽ, công, khai.”
Vu Thần: “……” Tôi hận!
Vu Thần thất bại trong cay đắng, còn Nhị Bàn – người đang run rẩy núp trong góc vì khí thế tranh cãi kịch liệt vừa rồi – cuối cùng không nhịn được, lí nhí chêm vào một câu: “Cậu chắc chứ? Thật sự không cân nhắc lại à? Thật sự không có tuyển thủ nào làm thế này đâu…”
Thật sự, hoàn toàn không có tiền lệ nào để tham khảo cả!
Dù thể thao điện tử đã phát triển rất nhiều, nhưng tuyển thủ nổi tiếng như Thẩm Hi, với lượng fan khổng lồ như vậy, từ trước đến giờ chỉ có hai người.
Một người là Thẩm Hi.
Người còn lại là đội trưởng của họ – Nhan Phương.
Nhưng vấn đề là… đội trưởng không có bạn gái!
Chuyện nên hay không công khai tình cảm vốn không phải là điều cần thảo luận đối với Nhan Phương, một người đàn ông chỉ biết yêu game.
[Đưa điếu thuốc cho đại ca .jpg]
Còn nếu tham khảo các trường hợp tương tự trong giới giải trí, không có bất kỳ ngôi sao nam hàng đầu nào dám liều mạng thừa nhận chuyện tình cảm của mình cả!
Đúng là chơi đùa với lửa mà!
Dù có lỡ bị phát hiện thì chắc chắn cũng sẽ nói mấy câu kiểu “Chúng tôi chỉ là bạn thôi” để thoái thác.
Từ trước đến nay chỉ toàn phủ nhận, chưa bao giờ tự mình công khai cả!
Fan chắc phát điên mất.
[xếp hàng lên sân thượng gặp nhau .jpg]
Tuy rằng tuyển thủ thể thao điện tử không sống nhờ fan, nhưng ai lại chê fan đông đâu chứ?
Nhưng rõ ràng là Thẩm Hi không hiểu nổi suy nghĩ của Nhị Bàn.
Theo ý Thẩm Hi, yêu đương lén lút cũng có thú vị riêng mà, đúng không?
Hế hế hế.
Thế mà Thẩm Hi hoàn toàn không nghĩ như vậy.
Dù bị khuyên hết lần này đến lần khác, anh vẫn giữ nguyên ý kiến, hai chữ “công khai” khiến cả đám cứng họng.
“Phủ nhận đi. Gửi thư luật sư.”
Khi mọi người đang bị cái “công khai” của Thẩm Hi làm cho hoang mang thì cuối cùng Tằng Phan cũng lên tiếng.
Cô chỉ ngồi trên sofa, tay phải vẫn bị Thẩm Hi nắm chặt trong lòng bàn tay, như một cô gái nhỏ được nâng niu hết mực.
Nhưng ánh mắt cô, lại khiến mọi người không hẹn mà nhớ tới lần đầu gặp mặt, người phụ nữ mạnh mẽ, quyết đoán đó.
Không cần lời nói gay gắt, chỉ cần khí chất của cô thôi cũng đủ khiến người khác khuất phục.
Chỉ có hai người vẫn bình tĩnh như thường.
Một người là đội trưởng điềm đạm Nhan Phương, người còn lại, chính là Thẩm Hi.
“Không.” Thẩm Hi phản đối.
“Không thể công khai, đừng nói đến phản ứng của người hâm mộ, chỉ riêng thời điểm này thôi đã không thích hợp rồi…”
Một khi đã quyết định, Tằng Phan sẽ không chần chừ, cô bắt đầu phân tích rõ ràng để thuyết phục Thẩm Hi.
“Không, phải công khai.” Thẩm Hi ngắt lời, kiên định lặp lại.
Anh nhíu mày, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng.
“Tại sao?” Tằng Phan không hiểu.
Anh quá cố chấp.
Nhưng anh vốn không phải kiểu người như thế mà?
Đôi mắt Thẩm Hi khẽ chớp, nhưng anh không trả lời.
Bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng.
Nhị Bàn ngồi bên cạnh, nín thở không dám thốt ra tiếng nào.
Aaaaa. Trời đất đảo lộn rồi!
Sếp và “vợ” sếp vừa cãi nhau to, mà tôi lại vô tình nghe được toàn bộ nguyên nhân và chứng kiến hậu quả. Liệu tôi có sống sót nổi đến ngày mai không đây?
Tằng Phan nhìn Thẩm Hi không chớp mắt, ánh mắt vẫn kiên định, không hề dao động chút nào.
Cô nhất định cần một câu trả lời.
Ngón tay Thẩm Hi khẽ động, theo thói quen muốn lấy chiếc bật lửa trong túi ra.
Nhưng rồi chợt nhận ra túi mình trống rỗng.
Đúng vậy, cô đã lấy mất bật lửa của anh…
Cô từng nói, hút thuốc có hại cho sức khỏe.
Động tác của Thẩm Hi dừng lại, ánh mắt trở nên sâu lắng hơn. Anh nghiêng đầu, cúi mắt nhìn cô chăm chú.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng Tằng Phan cũng nghe thấy giọng anh cất lên: “Anh biết em muốn điều gì.”
Giọng nói của anh khàn khàn, mang theo chút bất lực, nhưng lại đong đầy sự thừa nhận thẳng thắn và dịu dàng chiều chuộng.
Tằng Phan đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn anh.
!!!!
—————
☆ Lời tác giả: Thẩm Hi kiểu âm thầm cưng chiều thế này, thật sự làm tôi tan chảy mà!
Chương sau sẽ là màn thuyết phục ngọt ngào qua lại, chuẩn bị ăn đường nhé! Thôi, tôi đi viết tiếp đây.
Ôi trời ơi, tôi có phải nợ bốn chương rồi không? Sao tự nhiên lại có ảo giác “nợ nhiều thì cũng chẳng sao” thế này?
… Là ảo giác thôi, đúng không? Là đúng không?! (khóc ròng)
☆ Chú thích:
1. Chu Công (chữ Hán: 周公), tên thật là Cơ Đán (姬旦), còn gọi là Thúc Đán (叔旦), Chu Đán (週旦) hay Chu Văn công (周文公), là công thần khai quốc nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Chu Vũ vương Cơ Phát lập ra nhà Chu, giành quyền thống trị Trung Hoa từ tay nhà Thương.
↳ mơ gặp Chu Công: trích trong “Đền Chu Công” của Tô Thức thời nhà Tống: “Tôi lại mơ thấy Chu Công, khi ông đến Tử Cấm Thành vào thời Xuân Thu.”
Sau này, Chu Công trở thành từ đồng nghĩa với “mơ”.