Dịch & chỉnh sửa: sxdnp
Tằng Phan bị Thẩm Hi ôm đi mất rồi.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, CEO bá đạo trầm mặc lạnh lùng, đầy lý trí vì fan hâm mộ mà quyết không công khai chuyện tình cảm, đã đụng phải một thiên tài đường giữa ngạo mạn chẳng thèm quan tâm đến dư luận.
Đàm phán thất bại.
Rất tốt, thế là hỏng bét rồi.
Không nói một lời, không cần thương lượng thêm, Thẩm Hi trực tiếp vươn tay, gọn gàng và dứt khoát… bế thốc Tằng Phan lên, rồi rời đi!
Cảnh tượng này khiến cả đội WKY hóa đá.
“Rầm!” Cánh cửa khép lại ngay trước mắt họ, bỏ mặc một đám người sững sờ nhìn nhau không biết phải làm gì.
Nhị Bàn suýt chút nữa lăn xuống ghế sô pha, ngón tay run lẩy bẩy chỉ vào cánh cửa đã đóng chặt, mãi mới lắp bắp thốt lên: “Đệt… đúng là G Thần của tao, ngầu thật sự!”
Thường ngày luôn thích đấu khẩu với Nhị Bàn, Cơ Trưởng lần này không mở miệng cãi lại, chỉ im lặng gật đầu đồng tình.
Đều là dân FA, đâu cần sát muối vào nhau làm gì.
Thôi thì cùng nhau chịu đựng cú đấm chí mạng từ cẩu lương này vậy.
Dư Thành nhìn bóng dáng hai người khuất xa, không nói một lời, cúi đầu mở điện thoại ra tìm kiếm cái gì đó.
Nhị Bàn thấy lạ, liền hỏi: “Anh làm gì thế?”
Vu Thần không ngẩng đầu, bình thản đáp: “Mua sẵn ít đồ vệ sinh cá nhân.”
Ngừng một chút, anh bổ sung thêm: “Phòng trường hợp có án mạng xảy ra… Và nhân tiện, tôi nhắc trước, nếu nửa đêm mấy cậu gọi điện liên tục và bảo tôi mua bao cao su, thì đừng trách tôi đập nát đầu chó của các cậu!”
Nhị Bàn: “……”
Nhìn Vu Thần đang bận rộn như muốn bốc cháy, Nhị Ban khẽ thở dài, giọng điệu đầy cảm thán nhưng lại pha chút mỉa mai không giấu được: “Không cần đâu. Sau này sẽ không thế nữa.”
Vu Thần: “??”
Trên gương mặt Nhị Bàn là nụ cười như thể thấu hiểu nhân sinh, nhưng sự đắc ý và khoái trá lồ lộ kia đã làm phá hỏng vẻ thâm trầm mà cậu ta cố tỏ ra.
“Bọn họ bị đá cả rồi, hội FA đi chung cho vui!”
“Hả???” Vu Thần nghe xong, suýt nữa cằm rơi xuống đất.
Nhị Bàn đắc ý hếch cằm, nhún vai rồi cười hề hề đầy ác ý: “Thua trận rồi, Cơ Trưởng với Light cũng chính thức gia nhập hội chó độc thân luôn.”
Vu Thần: “……” Mấy người trẻ bây giờ thích kiểu gì mà lật mặt nhanh như bánh tráng vậy?
Không dám chọc.
Bị cú cà khịa chí mạng của Nhị Bàn làm bực mình, Cơ Trưởng lạnh lùng cười khẩy, chậm rãi buông một câu kinh điển từ thời non trẻ:”Không cần thiên trường địa cửu, chỉ cần từng sở hữu. Nhị Bàn à, cậu hiểu cái gì?”
Nhị Bàn: “##@!%^&%$#$@…”
Tôi là trai tân, tôi tự hào!!!
Dù tự an ủi như vậy, nhưng khuôn mặt tròn vo của Nhị Bàn lại lộ ra biểu cảm ấm ức như muốn khóc.
Thấy thế, Vu Thần vỗ vai dỗ dành:”Không sao, kiểu gì rồi cũng dùng đến thôi.”
Vừa nói, anh vừa tăng số lượng món hàng trong giỏ mua sắm: “Đấy, tôi đặt sẵn cho cậu rồi. Không phải lo.”
Nhị Bàn: “……” Tôi cảm ơn cậu nha.
Cậu rất giỏi luôn.
Cười không nổi.jpg
Nhưng hóa ra, đó vẫn chưa phải đỉnh cao của “cười không nổi”. Nhan Phương ngồi im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: “Nhớ dùng kịp trước khi hết hạn.”
Hết… hết hạn?!?!
Quá đáng lắm rồi, Nhị Bàn sẽ khóc thật đấy.
Nhị Bàn: “!!!! Bộ đôi đường dưới chính thức đoạn tuyệt quan hệ!!!”
Nhị Bàn vừa gào lên, Nhan Phương còn chưa kịp phản ứng, Cơ Trưởng đã ôm bụng cười sặc sụa.
Tiếng cười của anh vang lên ma quái, chẳng khác gì heo kêu, ngỗng kêu, náo loạn như cả một vườn thú vừa bùng nổ.
“Á hahaha! Đường dưới cũng đoạn tuyệt quan hệ với cậu, đánh cặp cùng đường giữa cũng chẳng còn. Giờ cậu còn nằm trong danh sách đen của tôi ở đường trên. Light thì chắc chắn chẳng thèm nhận một hỗ trợ yếu nhớt như cậu nữa!”
“Hahahaha! Cả bản đồ cậu không đi được chỗ nào, chẳng lẽ định bay lòng vòng trên không ở Vực Gọi Hồn à? Hahaha!”
Nhị Bàn: “……”
Nhìn chiếc điện thoại trong tay Nhị Bàn sắp bị quăng thẳng vào đội trưởng, Vu Thần vội vàng đứng ra hòa giải: “Là một người quản lý hoàn hảo thì làm sao có khiếm khuyết được? Chưa hết hạn thì vẫn còn chúng tôi mà. Cậu ấy không dùng thì tôi với Thẩm Hi dùng được chứ!”
“Không đời nào quá hạn đâu.”
Chiếc điện thoại trong tay Nhị Bàn cuối cùng vẫn rơi xuống sàn.
Đây là trọng điểm sao?
Rõ ràng tôi mới là nạn nhân ở đây!!!
Cảm giác tủi thân cứ thế dâng lên, giống như cả đội hợp sức bắt nạt mình.
Thấy Nhị Bàn bị trêu chọc đến mức không nói nên lời, Nhan Phương vẫn đang thản nhiên nghịch điện thoại bỗng buông một câu nhẹ bẫng: “Kích cỡ có giống nhau không?”
Đệt!
Đúng là cú đấm chí mạng vào lòng tự tôn!
Tuyệt đối là sát thương không phân biệt đối tượng.
Cả Nhị Bàn và Vu Thần nghe xong đều căng cứng cả mặt mày, cơ mặt giật đến phát đau.
Nhị Bàn giận lắm nhưng không dám nói gì, còn Vu Thần thì suýt nữa quăng luôn chiếc điện thoại trong tay. Anh lườm Nhan Phương một cái, cắn răng gằn giọng: “Hừ, nếu không phải cậu là cây hái ra tiền!”
Sĩ có thể chết, nhưng không thể chịu nhục!
Vấn đề kích cỡ, dù chỉ một milimet cũng phải rõ ràng!
Mấy câu chuyện đậm mùi “ngầm hiểu” của đàn ông nhanh chóng phá vỡ bầu không khí nghiêm túc trong phòng họp tạm thời – thứ còn sót lại từ cuộc cãi vã giữa Thẩm Hi và Tằng Phan.
Nhóm Nhị Bàn cười đùa đủ rồi, cuối cùng cũng thoải mái ngã xuống chiếc giường lớn trong khách sạn, vui vẻ đùa giỡn.
Chỉ có Vu Thần ngồi lại trên ghế sofa, động tác trên tay ngày càng chậm dần.
Không rõ đã qua bao lâu, anh khẽ cất giọng: “Thật sự để họ công khai sao?”
Giọng nói rất nhỏ, không biết là đang hỏi người khác, hay chỉ hỏi chính mình.
“Ừ.”
Với vẻ mặt bình thản, Nhan Phương khẽ lên tiếng, trả lời anh ta: “Chẳng phải chuyện gì to tát, cũng không cần phải che giấu.”
“Đội chúng ta, từ trước đến giờ, luôn dựa vào thực lực chứ không phải dối trá hay che đậy.”
……
Tằng Phan vùng vẫy, thoát khỏi vòng tay của Trầm Hi.
Dù vừa bế cô rời đi giữa ánh mắt của bao người, vẻ mặt Thẩm Hi vẫn bình thản, không chút xao động.
Tằng Phan lại bị thái độ đó làm cho bực mình.
Không chỉ vì anh phá hỏng hình tượng tổng tài lạnh lùng, mà quan trọng hơn, là vì sự thờ ơ anh dành cho cô.
Cô thực sự muốn công khai, nhưng không thể làm tổn thương anh.
Công khai lúc nào cũng được, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.
Thế mà anh lại quá cố chấp.
Một cảm xúc phức tạp mang theo sự xót xa dâng lên trong lòng cô, tràn cả lên đầu óc. Tằng Phan mặc kệ chiếc dép đang rơi dưới chân, vội vàng mở kênh thể thao điện tử trên điện thoại: “Anh… anh nhìn xem mọi người đang đánh giá đội WKY như thế nào! Đây là thành quả của một năm… một năm trời nỗ lực của các anh…”
Nói đến đây, giọng cô nghẹn lại, nước mắt chực rơi.
Đôi môi cô run rẩy, lời nói như bị mắc kẹt nơi cuống họng.
Thẩm Hi vẫn lặng im như thường lệ.
Chỉ có giọng của phóng viên thể thao điện tử từ điện thoại vang lên rõ ràng…
【Xin chào mọi người, đây là chuyên mục “Bản tin Thể thao Điện tử buổi sáng”. Giải vô địch thế giới Liên Minh Huyền Thoại đã chính thức khép lại vào ngày hôm qua, và đội tuyển Hàn Quốc đã ba lần liên tiếp giành chức vô địch. Đội tuyển Trung Quốc WKY đáng tiếc phải dừng lại ở vị trí á quân.】
【Đối với thành tích lần này của thể thao điện tử Trung Quốc, giới chuyên môn cho rằng kết quả là khá công bằng. Đội tuyển WKY đã không tận dụng tốt lợi thế đầu trận và để thua trong pha giao tranh tranh cướp Baron, qua đó đánh mất cơ hội giành ngôi vương.】
【Đây thực sự là một cuộc đối đầu định mệnh. Từ mùa giải S4 với đội tuyển ZGA, đến mùa giải S5 với WKY, đội SGD vẫn duy trì được lợi thế của mình và một lần nữa nâng cao chiếc cúp vô địch.】
【Trước kết quả này, cộng đồng người hâm mộ thể thao điện tử bày tỏ sự thất vọng và thậm chí lên tiếng khá gay gắt. Bây giờ, chúng ta hãy cùng lắng nghe ý kiến thực tế từ người hâm mộ.】
Giọng người dẫn chương trình dừng lại, thay vào đó là những đoạn phỏng vấn với người hâm mộ ở các độ tuổi và giọng điệu khác nhau.
【Năm nay đội WKY đã rất cố gắng, nhưng lại không thi đấu tốt. Hôm qua tôi nghe nói thất bại trong trận đấu là do G Thần có bạn gái, điều này khiến phong độ của anh ấy giảm sút. Tôi thực sự không thể chấp nhận được. Mong rằng anh ấy đừng làm phụ lòng kỳ vọng của chúng tôi và hãy thi đấu nghiêm túc hơn.】
【Haizz… Tôi đã theo dõi các giải đấu từ vài năm trước, nhưng chỉ toàn thấy vinh quang của S2 bị che lấp bởi những năm dài trượt dốc. Cứ nghĩ lần này mọi chuyện sẽ khác… Haizz.】
【Tôi đã quyết định ngừng ủng hộ. Vì một người phụ nữ mà dẫn đến thất bại trong trận đấu… Anh ta cần phải có đạo đức nghề nghiệp của một tuyển thủ thể thao điện tử.】
Những lời chỉ trích của fan như từng mũi kim đâm vào tim Tằng Phan, cơ thể cô run rẩy, đôi chân gần như mềm nhũn.
Ngay khi cô sắp ngã, thì có một bàn tay đã lấy mất điện thoại trong tay cô, rồi tiện tay ném xuống thảm.
Tằng Phan ngẩng đầu nhìn Thẩm Hi, lại bị anh ôm chầm lấy.
Mọi thứ trước mắt mờ đi trong chốc lát, khi cô phản ứng lại thì đã được anh bế và ôm trên đùi, cả hai cùng chìm vào chiếc sô pha mềm mại.
“Anh……” Tằng Phan đang định mở miệng hỏi anh định làm gì, thì đã bị anh nắm lấy cằm.
Nụ hôn của Thẩm Hi như cơn bão dữ dội ập đến.
Anh càn quét đôi môi cô, say sưa tận hưởng vị ngọt ngào nơi dó, hành động vô thức của cô càng tạo điều kiện để anh lấn sâu hơn.
Hàm răng của cô dễ dàng bị anh cạy ra.
Môi và lưỡi giao nhau, từng chiếc răng của cô đều bị anh quét qua, hơi thở của Tằng Phan trở nên gấp gáp khiến cô không cách nào điều hòa được nhịp thở.
Môi của anh rời khỏi đôi môi của cô, nhưng nó vẫn chưa kết thúc
Nụ hôn của anh lướt qua vành tai đỏ ửng, rồi ngậm lấy dái tai mềm mại của cô.
Rồi lại lướt xuống cần cổ trắng ngần, để lại những dấu hôn trên xương quai xanh xinh đẹp của cô.
Hành động của anh vừa dồn dập vừa mãnh liệt, hoàn toàn khác với dáng vẻ im lặng như tảng đá khi anh ngồi im nghe cô nói ban nãy.
Tằng Phan cố gắng lấy lại lý trí, vùng vẫy tránh khỏi những nụ hôn vồ vập của anh: “Khoan đã… anh… anh định làm gì vậy?”
Thẩm Hi dừng lại. Đọc Full Tại TruyenGG.bio
Anh còn chưa lên tiếng, Tằng Phan đã nghe thấy âm thanh chỉ trích của fan trong cuộc phỏng vấn lại vang lên từ điện thoại ——
“Chúng tôi là những người hâm mộ trung thành nhất của họ, nhưng vẫn tiếc nuối khi chưa chạm tay đến chiếc cúp vô địch. Tôi tự nhủ rằng yêu đương không sai, nhưng chẳng thể không đổ lỗi cho sai lầm của G Thần.”
“Năm năm làm fan trung thành, nhưng giờ thì toàn bộ fandom đều tuyên bố rời đi. Nghe tin hôm qua, tôi thực sự ngỡ ngàng. Tôi không biết những gì tuyển thủ Kim Tae Soon nói có phải sự thật không, nhưng thất bại cay đắng này khiến lòng tôi đau xót vô cùng.”
Giọng nói của người hâm mộ phát ra từ loa vang khắp căn phòng, những lời trách móc đầy bi thương của họ như đâm thẳng vào lòng người nghe.
Tằng Phan bỗng giãy giụa mạnh mẽ hơn, thái độ cũng trở nên dứt khoát: “Chúng ta nhất định không thể công khai bây giờ.”
“Anh cũng rất đau lòng.” Thẩm Hi vùi đầu vào chiếc cổ trắng ngần, mịn màng của cô, thì thầm như một làn gió nhẹ.
“Tại sao?” Cô không muốn anh xuất hiện trước công chúng.
Hơi thở ấm áp cùng giọng nói có phần tủi thân của anh khiến Tằng Phan đột nhiên khựng lại.
Chưa bao giờ Thẩm Hi nói với cô những lời như vậy.
Điều đó thật xa lạ.
Một cách chậm rãi, anh cất giọng trầm ngâm: “Đây không phải lỗi của em.”
“Anh muốn được đường đường chính chính ở bên em.”
“Không phải trốn tránh, không phải là một gương mặt giả tạo của giới giải trí…”
Khi nhắc đến cụm từ “gương mặt giả tạo”, giọng anh khẽ khựng lại, mang theo chút nghẹn ngào.
Tằng Phan bất giác muốn cười, nhưng đôi mắt lại ươn ướt, như muốn khóc.
Cô nhẹ nhàng gọi tên anh: “Thẩm Hi…”
Một mối tình quá mức kìm nén, khiến cả hai đều bị giày vò đến đau đớn.
Tằng Phan chưa từng biết, Thẩm Hi cũng có những lúc bất an đến vậy.
Giống như chính cô.
【Yêu đương là lẽ thường tình, chỉ cần G Thần chơi đúng phong độ, thực ra đội WKY vẫn còn rất nhiều hy vọng. Năm sau, chắc chắn chúng ta có thể mang về chiếc cúp vô địch!】
“Chiến thắng là chuyện của cả năm người. Thất bại này không phải lỗi của em.”
“Và việc chúng ta ở bên nhau, cũng chẳng sai.”
Thẩm Hi vốn ít khi nói nhiều đến vậy, khiến Tằng Phan nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng gì cả.” Thẩm Hi cắt ngang lời cô, giọng anh trầm thấp nhưng kiên định:”Anh không quan tâm.”
Không quan tâm đến những lời đàm tiếu.
Tằng Phan khẽ thở dài: “Nhưng em quan tâm.”
“Không cần đâu.” Thẩm Hi cúi xuống, để lại một dấu ấn trên cổ cô.
Làn da trắng mịn như ngọc, dấu đỏ ấy nổi bật như bông mai đỏ giữa trời đông, đẹp đến chói mắt.
Thẩm Hi cúi đầu, đầu lưỡi khẽ lướt qua vết đỏ, nhìn màu sắc càng thêm đậm, ánh mắt anh dần trở nên sâu thẳm.
Cảm giác ướt át nhẹ nhàng ấy khiến Tằng Phan không tự chủ được mà khẽ run rẩy.
Ánh nắng ngoài trời len lỏi vào, phủ lên căn phòng một tầng ánh sáng ấm áp màu vàng nhạt.
Trời vẫn đang là ban ngày.
Từ nhỏ đã được giáo dục bài bản như một tiểu thư khuê các, Tằng Phan chưa bao giờ trải qua cảm giác như thế này, đến mức không tự nhiên mà cứng đờ như một khúc gỗ.
Hai má cô cũng ửng đỏ như phủ lên một tầng mây hồng.
Thẩm Hi lại chọn đúng lúc này để cất tiếng: “Không cần quan tâm đến người khác, anh có thể tự mình đòi lại.”
“Đòi lại…?”
“Ừ. Trò chơi dạy anh cách làm người.” Giọng Thẩm Hi trầm khàn, nhưng mang theo sự tự tin của một kẻ mạnh.
【Đội WKY đã đứng trên đỉnh cao của Liên Minh Huyền Thoại. Dẫu lần này để vuột mất cơ hội, điều gì đáng đến rồi cũng sẽ đến. Hy vọng người hâm mộ có thể nhìn nhận kết quả trận đấu một cách lý trí…】
Tiếng bản tin vẫn tiếp tục vang lên.
Không hợp thời chút nào, một đoạn meme bỗng lóe lên trong đầu Tằng Phan: “Bố dạy mày làm người.”
Cô suýt bật cười.
Trận đấu cha con, hiểu rồi chứ?
“Thẩm Hi…” Tằng Phan khẽ thở dài gọi tên anh.
Đó là một tiếng thở đầy yên lòng.
Thẩm Hi cúi xuống hôn cô, trong nụ hôn quấn quýt, cả âm thanh cũng trở nên mơ hồ.
“Gọi lại đi.”
“Hả?”
Thẩm Hi tựa trán mình lên trán cô, giọng khàn khàn, chậm rãi dạy cô: “Gọi lại tên anh.”
“Gì cơ?” Đôi mắt Tằng Phan ngấn nước, hàng mi ướt nhòe như cành hoa buổi sớm đọng lại từng giọt sương.
Hơi thở của Thẩm Hi nóng bỏng, áp sát đến mức khiến cô run rẩy.
“Gọi tên anh.”
Ánh mắt anh đen sâu như đại dương, từng con sóng cảm xúc cuộn trào mãnh liệt.
Tằng Phan chỉ thấy bản thân mình giống như một con thuyền nhỏ giữa biển cả, tựa hồ giây tiếp theo sẽ bị nhấn chìm.
Nhưng đồng thời, cô cũng như bị thôi miên, chẳng thể nào cưỡng lại được.
Đôi mắt Tằng Phan mơ màng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lại yêu cầu của anh:”Thẩm Hi, Thẩm Hi, Thẩm Hi…”
Chỉ cần gọi tên người yêu, trong lòng cô đã ngập tràn niềm hạnh phúc ngọt ngào.
Hơi thở dần trở nên hỗn loạn, ánh mắt anh ánh lên khát khao chẳng thể che giấu.
Vẫn đang là ban ngày mà.
Nhưng làm sao từ chối được đây? Tằng Phan chỉ biết nghĩ thầm, “Thôi thì mặc kệ vậy…”
Cô vùi đầu vào hõm vai anh, để mặc Thẩm Hi nhẹ nhàng bế cô lên.
Thời gian của những kẻ yêu nhau luôn như hòa quyện thành một.
Tằng Phan cảm giác như mọi ý thức đều tan biến, bản thân cô như một chiếc lông vũ, bồng bềnh giữa biển mây.
Trong cơn mơ hồ, hơi thở ấm áp của Thẩm Hi phả nhẹ lên vành tai cô.
Giọng nói của anh như vọng lại từ nơi xa xăm, tựa như đang trên đỉnh trời: “Vậy nên… công khai đi, được không?”
Tằng Phan chìm trong cơn mê mải, vô thức nâng đôi tay mềm mại quàng qua cổ anh.
“Ừm…”
Bên ngoài phòng ngủ, chiếc điện thoại vẫn ngoan cố phát ra âm thanh từ video đang chạy—
【Đội WKY vẫn đang thi đấu rất chặt chẽ! Đường giữa G Thần phối hợp cùng rừng bất ngờ phục kích thành công quỷ vương đường giữa của SGD! Ồ, đối thủ hoàn toàn không nhận ra! Lee Sin đã tung chiêu khống chế chính xác! Rất tốt, G Thần tận dụng cơ hội lao lên! Aaaaaa, thành công rồi! G Thần cùng Light đã phục kích hoàn hảo, thậm chí còn lấy luôn trụ hai đường giữa! Xuất sắc quá!】
Đó là trận đấu chung kết thế giới đang được phát lại.
Thực ra, đội WKY đã làm rất tốt rồi.
……
Chỉ đơn giản như vậy, một chiêu mỹ nam kế đã khiến mọi sự kiên định của Tằng Phan sụp đổ hoàn toàn.
Cô chống tay lên thắt lưng mềm nhũn của mình, suýt chút nữa bật khóc thành tiếng.
Đúng chuẩn hình mẫu kinh điển của câu “mất cả chì lẫn chài”.
[Không còn gì nuối tiếc .jpg]
Dù đã đồng ý công khai, nhưng làm sao có thể công khai theo kiểu “Sự thật là Thẩm Hi được chủ tịch của Vạn Đằng bao nuôi”, hay “Thật ra Thẩm Hi là do tôi dùng quy tắc ngầm mà thành.”
Nếu thế thì giới eSports còn không nổ tung luôn sao…
Vậy nên, công khai thì vẫn phải công khai, nhưng cách công khai thì rất quan trọng.
Tằng Phan nhìn về phía Vu Thần, đôi mày anh ta nhíu chặt lại thành một cục. Dù là một kim chủ có thể dùng tiền đè chết người, Tằng Phan vẫn hơi ngại ngùng đôi chút.
Tuy nhiên, kỹ năng che giấu của cô quá xuất sắc, chẳng ai nhận ra điều đó.
Cô khẽ ho vài tiếng, chờ Vu Thần chuyển ánh mắt sang mình, rồi gật đầu, mở lời nói ra kế hoạch: “Thông báo trực tiếp chắc chắn sẽ gây phản ứng mạnh từ fan hâm mộ. Nhưng tôi vừa nhận được tin nhắn từ câu lạc bộ RTY vài ngày trước, có lẽ sẽ giúp được.”
Nói rồi, Tằng Phan lấy điện thoại, mở ứng dụng Liên Minh Huyền Thoại đưa cho Vu Thần xem tin nhắn.
Vu Thần cầm điện thoại, đọc xong liền kinh ngạc đến mức suýt làm rơi.
Giọng anh ta kích động đến the thé: “Cô là Bố Thần?? Tài năng đường giữa mà Kim Tae Soon muốn chiêu mộ ấy hả???”
Nhị Bàn cũng ngớ người, lỡ nuốt nguyên một miếng sushi trong họng.
“Đậu má!!”
Mọi người ai nấy đều thất thố, chỉ có Thẩm Hi và Tằng Phan vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
“Thẩm Hi này, sau này anh có thể cùng lão đại trở thành bộ đôi huyền thoại tại Summoner’s Rift rồi đấy!” Nhị Bàn hưng phấn đến mức vỗ mạnh vào vai Thẩm Hi, mặt đầy vẻ vui sướng.
Thẩm Hi không kiên nhẫn gạt tay Nhị Bàn ra.
Giọng anh đều đều, không gợn chút cảm xúc: “Sẽ không có chuyện đó đâu.”
“Hả? Tại sao?”
“Bởi vì người đó… cũng là tôi.”
Nhị Bàn: “………” !!!
Nên… anh điên cuồng leo rank chỉ để chiều lòng bạn gái, rồi tự tạo ra một cái “phân thân” sao?
Một phân thân còn lợi hại đến mức suýt cướp luôn vị trí của chính mình?
Đúng là muốn xỉu ngang.
Bỗng nhiên, cả đám cảm thấy có chút thương hại cho đội RTY, những người cách màn hình chẳng biết đối phương là người hay quỷ, mà vẫn nhiệt tình chiêu mộ.
Tội nghiệp thật sự.
—————
☆ Lời tác giả: Tôi thực sự là một tác giả thích kể lể dông dài ngay cả với những chuyện nhỏ nhặt. Để các bạn phải đọc những lúc tôi buông thả bản thân thế này, thật sự là làm khó các bạn rồi.
Hôm nay là một chương ngọt ngào và dài hơn bình thường. Mối quan hệ được công khai cũng đồng nghĩa cuốn truyện này sắp kết thúc. Chỉ còn vài ngày nữa thôi.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, tôi yêu các bạn ~~~