Tạ Dịch Chi không trả lời câu hỏi này, mà nhíu mày nhìn Hoàng Thu Thu hỏi: "Cô tuyệt đối là cảm âm?"
Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng rõ ràng trong giọng nói của Tạ Dịch Chi đều là khẳng định.
Hoàng Thu Thu nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, mới do dự nói: "Hẳn là vậy."
Không ai nói chuyện này với cô, nhưng Hoàng Thu Thu đã nghe qua từ cảm âm.
"Tôi cũng vậy." Ánh mắt Tạ Dịch Chi dừng ở phía trước, giống như chỉ đang nói một chuyện tầm thường, nhưng mà có được cảm âm tuyệt đối lại không phải là chuyện bình thường.
Con người có thể thông qua huấn luyện đối với nhạc cụ nào đó để cảm nhạc, nhưng cảm âm tuyệt đối của bọn họ là do trời sinh.
Tạ Dịch Chi có thể nghe ra âm thanh mà người khác không thể nghe được, dựa vào lỗ tai của mình để điều chỉnh âm điệu, không cần dùng công cụ.
Nhưng đối với âm thanh không hài hòa, anh ghét cay ghét đắng, nghe vào lỗ tai sẽ cực kỳ chói tai, đây cũng là lý do vì sao lúc trước lần đầu tiên Tạ Dịch Chi nhìn thấy Hoàng Thu Thu đã không có sắc mặt tốt.
Hoàng Thu Thu mở to hai mắt chậm rãi hỏi: "Anh có thể nghe thấy rất nhiều âm thanh dễ nghe không?"
Tạ Dịch Chi trầm mặc một hồi: "Tôi có thể nghe được không ít âm thanh."
Nhưng tất cả đều khó nghe.
Bên cạnh có một ma âm xuyên não, xung quanh còn có một nhóm người già đang diễn tấu, Tạ Dịch Chi có thể khẳng định bản thân không chịu nổi lần sau. Cho nên anh chủ động yêu cầu: "Lần sau chúng ta có thể luyện tập nhị hồ trong căn hộ của tôi."
Hành động này của Tạ Dịch Chi có hai dụng ý: Một là tránh cho mình nghe được nhiều ma âm hơn, hai là căn hộ của anh có violin, muốn tìm cơ hội để Hoàng Thu Thu thử xem.
Nếu Cốc lão gia tử coi trọng cô, vậy nhất định có liên quan đến thiên phú của cô, dù sao trên đời cũng không có nhiều người có thể cảm âm tuyệt đối.
"Tôi muốn luyện nhị hồ dưới ánh mặt trời." Hoàng Thu Thu muốn cự tuyệt, "Ấm áp."
Bây giờ tháng hai chính là đầu xuân, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người thật sự rất thoải mái. Mùa này ở công viên luôn có không ít ba mẹ mang theo con cái đi đạp thanh, vô cùng náo nhiệt.
"Vậy thì luyện tập ở trên ban công, cũng có thể phơi nắng." Tạ Dịch Chi không muốn trở lại công viên.
Hoàng Thu Thu quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Dịch Chi, bỗng nhiên nhớ tới chuyện lúc trước anh cố ý gõ cửa bảo cô không được kéo nhị hồ ở ban công. Cho nên cô lập tức chỉ ra: "Nhưng lúc trước anh nói tôi kéo nhị hồ quá khó nghe, không thể luyện tập trên ban công nữa."
Tạ Dịch Chi trầm mặc thật lâu sau mới nói: "Tôi cảm thấy cô kéo nhị hồ đã tiến bộ."
Mặc dù kỹ năng nói dối của anh không đủ mạnh, nhưng Hoàng Thu Thu vẫn bị Tạ Dịch Chi dỗ dành, dễ dàng đáp ứng lần sau sẽ đến căn hộ của anh để luyện tập nhị hồ.
Chỉ là những ngày sau đó, hai người vẫn không có cơ hội cùng nhau ở luyện tập trong căn hộ, bởi vì toàn bộ đường Hoa Hằng đều sắp rối loạn, mỗi người đều giống như tiêm máu gà vậy.
Nguyên nhân không có gì khác, chính là cuộc thi ba năm một lần của đường Hoa Hằng sắp bắt đầu.
Cuộc thi lần này có quy mô khổng lồ, đa dạng các loại nhạc cụ, một người có thể đăng ký nhiều hạng mục thi đấu.
Quy định này là vì muốn tất cả nhạc cụ đều được tham gia, chủ yếu mọi người sẽ dùng nhạc cụ chính của mình để thi đấu. Nhạc trưởng và giáo viên của đường Hoa Hằng không thể làm giám khảo, tất cả giám khảo đều là những nhạc công nổi danh trong nước và ngoài nước.
Cuộc thi lần này không lấy dàn nhạc làm danh nghĩa, mà là lấy danh nghĩa cá nhân đơn độc dự thi. Hơn nữa cũng có giới hạn độ tuổi, trên 35 tuổi không thể tham gia cuộc thi.
Thí sinh tham gia dự thi là thành viên của dàn nhạc đường Hoa Hằng và các thành viên dự bị, đồng thời năm nay còn có các nhạc công khác đến từ khắp nơi trên đất nước.
Mỗi dàn nhạc chính thức có hàng chục tờ đơn, nhạc trưởng mang đến cho mọi người điền vào.
Để đơn giản hóa quá trình đăng ký, tất cả chỉ cần điền tên và số căn cước là được.
Tất Chu chen chúc trên mặt trống bên cạnh Hoàng Thu Thu, truyền mấy tờ đơn đăng ký cho mọi người.
Trong phòng luyện tập, người không có bút vây quanh người có bút, người không có chỗ đặt tờ đơn để viết nhìn chằm chằm người có chỗ đặt tờ đơn đang viết, bầu không khí tương đối ngưng trọng khẩn trương.
Hơn nữa những người như Tất Chu, Hoàng Thu Thu đang đặt tờ đơn trên mặt trống để điền, lại càng sốt ruột điền nhanh để nhường cho người tiếp theo.
Hoàng Thu Thu chỉ mới đến đường Hoa Hằng, mặc dù đã qua năm mới, nhưng thật ra cũng chỉ là mấy tháng mà thôi, thậm chí còn chưa được nửa năm. Đối với loại hoạt động lớn này, cô hoàn toàn không biết, đành phải chọc Tất Chu hỏi xem cần phải làm cái gì.
"Nhanh chóng điền số chứng minh và tên của em! Sau đó anh sẽ giúp em nộp." Tất Chu vùi đầu viết tên và số chứng minh thư của mình, nhanh chóng nói.
Hoàng Thu Thu nhìn hai thanh ngang phía dưới tờ đơn, thấy tất cả mọi người đều ký tên, cũng lập tức cúi đầu ký tên mình, điền đầy đủ số chứng minh thư, còn chưa kịp nhìn kỹ tờ đơn phía trên viết cái gì.
Từ trước đến nay Tất Chu luôn nhiệt tình, sau khi tất cả mọi người đều đã viết xong thì thu tờ đơn lại, đem nộp cho Cốc Thành Kính. Sau đó lại cầm một xấp tờ đơn trống đưa cho người khác.
"Ai, Tiểu Tất, cho tôi một cái nữa, vừa rồi ghi nhầm nhạc cụ." Có người đến hỏi.
"Được, cầm đi." Tất Chu tìm ra một tờ đơn trống đưa cho người nọ, tiếp tục đi về phía sau.
Ước chừng phải làm công tác báo danh suốt một ngày, sau đó mọi người xuất ra mười hai phần nhiệt tình bắt đầu tập luyện. Bởi vì quy mô thi đấu năm nay lớn chưa từng có, tất cả lão sư nhạc trưởng của đường Hoa Hằng tính toán, quyết định không tập luyện theo đoàn đội nữa, tùy ý cho bọn họ tập luyện riêng.
Dù sao đường Hoa Hằng mới là trung tâm âm nhạc của Trung Quốc, lỡ như bị thí sinh ở nơi khác thắng thì sẽ mất đi thể diện.
Địa điểm thi đấu nằm rải rác khắp nơi trên đường Hoa Hằng, nhưng tất cả ban giám khảo cùng với thí sinh đăng ký đều do phía thành phố quản lý, chính là vì công bằng nghiêm minh, không cho người của đường Hoa Hằng nhúng tay vào.
"Một tháng sau chính thức bắt đầu thi đấu." Nhân lúc rảnh rỗi, Tất Chu giải thích cho Hoàng Thu Thu một phen.
"Anh đã tham gia bao giờ chưa?" Hoàng Thu Thu hiếu kỳ hỏi.
"Đương nhiên là đã từng tham gia." Tất Chu đắc ý nói, "Anh chính là được nhạc trưởng của chúng ta coi trọng ở trận đấu lần trước, bằng không còn không biết phải làm dự bị bao lâu."
Ban đầu, loại thi đấu này chỉ là do đường Hoa Hằng dùng để tuyển chọn dự bị, đồng thời thành viên dàn nhạc chính thức dự thi có hai mục đích, một là chấn nhiếp thành viên không chính thức, hai là nhắc nhở thành viên chính thức không được lơi lỏng. Chẳng qua sau này hoạt động càng ngày càng lớn, cho đến bây giờ trở thành nhạc công cả nước đến dự thi, ban giám khảo cũng có rất nhiều nhạc công nổi tiếng trong và ngoài nước.
Hoàng Thu Thu bắt đầu luyện tập trống định âm cùng với Trình Huy Khuê. Mặc dù độ hợp tác của Trình Huy Khuê với dàn nhạc không đạt tới trình độ hài lòng của Cốc Thành Kính, nhưng thực lực cá nhân của anh ta tương đối mạnh. Hoàng Thu Thu có thể cảm giác được áp lực, nền tảng của cô quá không vững chắc, hoàn toàn dựa vào thiên phú để bổ sung.
Sau khi Cốc gia nghe được chuyện Hoàng Thu Thu liều mạng tập luyện, mỗi ngày bà nội Minh Liên đều mang theo Tô Lị đưa đồ ăn ngon tới đây, cuối tuần Hoàng Thu Thu không có thời gian rảnh rỗi, phải ở lại phòng tập luyện ở đường Hoa Hằng để luyện tập. Bà nội Minh Liên dứt khoát nấu cơm trong căn hộ của cô, mang theo lão gia tử và vợ chồng Cốc Thành Kính cùng nhau ăn cơm trưa ở chỗ này.
Chuyện này dẫn đến mỗi ngày chung cư này của Hoàng Thu Thu và chung cư đối diện đều ngửi thấy đủ loại đồ ăn thơm ngon.
Cứ như vậy, Hoàng Thu Thu cũng không còn thời gian luyện nhị hồ cùng Tạ Dịch Chi, chỉ có thể nhắn tin nói một tháng sau mới luyện.
Tạ Dịch Chi chưa kịp tiếc nuối vì không nghe được Hoàng Thu Thu chơi violin, bảng thi đấu bên thành phố đã truyền tới. Nhạc trưởng là những người đầu tiên nhìn thấy, sau đó sẽ đăng lên trang web chính thức.
Ngày hôm nay tất cả các nhạc trưởng dàn nhạc tụ tập lại với nhau, mỗi người một bảng thi đấu.
Nhạc trưởng đường Hoa Hằng bọn họ phụ trách phân bố địa điểm thi đấu của tất cả thí sinh, phải sắp xếp tốt trong vòng một tháng.
"Tại sao Hoàng Thu Thu lại đăng ký violin?" Đột nhiên Tạ Dịch Chi đang lật bảng đấu ngẩng đầu hỏi Cốc Thành Kính đối diện.
"Cái gì?" Trong lúc nhất thời Cốc Thành Kính không nghe hiểu, "Thu Thu? Con bé là trống định âm mà."
Bảng thi đấu violin được đặt ở phía trước, Tạ Dịch Chi mở bảng thi đấu ở trang thứ tư, ngón tay thon dài chỉ lên một hàng cho Cốc Thành Kính xem: "Cô ấy ở tổ violin."
Cốc Thành Kính còn chưa nhìn, đầu óc đã trả lời trước: "Là cùng tên đi."
"Dàn nhạc của ngài còn có một người tên là Hoàng Thu Thu?" Tạ Dịch Chi chỉ chỉ tên dàn nhạc ở vị trí cuối cùng.
Vừa rồi Cốc Thành Kính còn đang sững sờ, hiện tại nhìn kỹ thì hoàn toàn ngây ngốc: "Thu Thu là trống định âm, làm sao có thể..."
Bảng thi đấu đều đã xuống, sửa đổi lại là không thể nào, chỉ có thể bỏ cuộc hoặc tiếp tục thi đấu.
Sắc mặt Cốc Thành Kính thoáng cái trở nên khó coi, trận đấu này có ảnh hưởng rất lớn đối với cá nhân, có thể tăng lên danh tiếng của mình, để cho càng nhiều người nhìn thấy tiềm lực của người dự thi. Sai lầm này của Hoàng Thu Thu trực tiếp bỏ lỡ ba năm.
Một ít nhạc trưởng cách xa nghe không rõ bọn họ nói cái gì, còn tưởng rằng nhạc trưởng của hai dàn nhạc này muốn đối đầu, không khỏi đổ mồ hôi thay cho Tạ Dịch Chi, nhưng cuối cùng hai người bọn họ lại không nói gì nữa, chỉ nhìn thấy Cốc Thành Kính cầm lấy danh sách thi đấu, trực tiếp đi ra ngoài.
Cốc Thành Kính tức đến đau lòng, nhưng lại không biết nên tức giận ai. Lần đầu tiên Thu Thu báo danh, không biết cũng là bình thường, nói cho cùng vẫn là tránh ông cái gì cũng không nói, cho rằng mọi người đều biết.
Đẩy cửa phòng tập luyện ra, Cốc Thành Kính liếc mắt một cái đã thấy được Hoàng Thu Thu, cô cùng Trình Huy Khuê ngồi ở đó thảo luận trống định âm, nghiêm túc ghi chép.
"Nhạc trưởng."
"Nhạc trưởng."
Người trong phòng tập luyện nhìn thấy Cốc Thành Kính đứng ở ngoài cửa, nhao nhao chào hỏi.
Cốc Thành Kính chậm rãi đi về phía Hoàng Thu Thu, trong tay còn cầm danh sách thi đấu thật dày, ông chỉ có thể nhíu mày bất đắc dĩ thông báo cho Hoàng Thu Thu: "Thu Thu, cháu đi ra đây một chút."
Hoàng Thu Thu mờ mịt theo Cốc Thành Kính đi ra ngoài, để lại một đám thành viên phía sau đang lo lắng.
Rõ ràng có thể thấy được sắc mặt nhạc trưởng không dễ nhìn, lúc này gọi Thu Thu ra ngoài, không giống bộ dáng có chuyện tốt.
Cốc Thành Kính đứng ở cửa, thở dài một hơi, cuối cùng vẫn nói ra miệng: "Thu Thu, trận đấu này cháu không thể tham gia."
Hoàng Thu Thu ngây thơ mờ mịt nhìn nhạc trưởng nhà mình, không biết ý tứ của ông.
"Ta không biết là có sai lầm ở đâu, danh sách thi đấu trống định âm không có tên của cháu." Sắc mặt Cốc Thành Kính khó coi nói, "Tạ Dịch Chi đã gọi điện thoại liên lạc với bên thủ đô, nhưng tám chín phần là không sửa được."
"Là lần thi đấu này sao?" Hoàng Thu Thu không hiểu lắm.
Đang lúc Cốc Thành Kính còn muốn nói gì đó, Tạ Dịch Chi gọi điện thoại tới.
"Là tự mình điền vào mẫu đơn, ban tổ chức không nhầm, tôi gửi hình ảnh cho ngài." Tạ Dịch Chi nói xong liền cúp điện thoại, sau đó lại đem hình ảnh ban tổ chức bên kia gửi chuyển qua cho Cốc Thành Kính.
Là hình ảnh tờ đơn của Hoàng Thu Thu, mấy chữ "thi đấu violin" cực lớn vô cùng bắt mắt.
Cốc Thành kính nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đổi điện thoại di động theo hướng khác, ý bảo Hoàng Thu Thu nhìn: "Cháu đăng ký thi đấu violin."
Hoàng Thu Thu vẫn mờ mịt như cũ, cô không có ấn tượng gì đối với tờ đơn này, chờ nhìn thấy chữ ký quen thuộc phía dưới mới liên tưởng đến: "Là tờ đơn ngày đó mọi người cùng nhau đăng ký." Chuyện đã đến nước này, Cốc Thành Kính biết nhất định là do ngày đó quá mức hỗn loạn, dẫn đến Hoàng Thu Thu không thấy rõ đã trực tiếp điền lên.