Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc

Chương 22

Hoàng Thu Thu được Cốc Thành Kính an ủi một trận, cuối cùng hồ đồ trở về phòng tập luyện.   

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Trình Huy Khuê thấy Hoàng Thu Thu tiến vào, vội vàng hỏi.  

"Nhạc trưởng nói em điền sai vào mẫu đơn, không thể tham gia cuộc thi." "Hoàng Thu Thu kéo góc áo, cho rằng điền sai mẫu đơn thì không thể tham gia thi đấu được nữa.   

Trong nháy mắt mọi người trong phòng tập luyện đều trầm mặc xuống, sắc mặt Trình Huy Khuê khó coi: "Ban tổ chức bên kia quản cái này đặc biệt nghiêm ngặt, xảy ra sai lầm thì không thể sửa được."  

Không cần phải luyện tập trống định âm nữa, Hoàng Thu Thu thấy Trình Huy Khuê không còn tâm tư, chỉ thỉnh thoảng dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình, dứt khoát trở về căn hộ.   

Tất cả mọi người đều đang luyện tập, một mình Hoàng Thu Thu lẻ loi trong căn hộ, trong lúc nhất thời mất đi mục tiêu, cũng không biết nên làm cái gì cho phải.   

Tờ đơn của Hoàng Thu Thu không thể sửa được, nhưng Cốc Thành Kính là nhạc trưởng, vẫn cần phải đi bố trí hội trường thi đấu. Vừa rồi ông nói rất nhiều, nhưng chỉ nói với Hoàng Thu Thu rằng tờ đơn của cô xảy ra vấn đề, điền nhầm vào chỗ thi đấu violin, nhưng lại không nói cô biết vẫn có thể tham gia cuộc thi violin.

Bởi vì đương nhiên Cốc Thành Kính cho rằng Hoàng Thu Thu không biết chơi violin, cho nên dứt khoát nói cô không thể tham gia thi đấu.   

Hoàng Thu Thu hoàn toàn không biết gì về trận đấu, cũng không nghĩ nhiều, ở trong căn hộ nâng niu nhị hồ của mình.   

Thẳng đến buổi tối Tạ Dịch Chi gõ cửa căn hộ của Hoàng Thu Thu.   

"Có thể đi vào không?" Tạ Dịch Chi khách khí đứng ở cửa, trong tay còn mang theo một cái hộp, xem ra giống như violin.   

Hoàng Thu Thu lui ra phía sau vài bước, để Tạ Dịch Chi tiến vào.   

Bên trong căn hộ biến hóa rất lớn, lần trước vào bên trong, trong phòng không giống bộ dáng có người ở, so với căn hộ của anh còn lạnh hơn. Hiện giờ trên ghế sô pha có không ít gối ôm mềm mại, ngay cả trên ghế mây cũng có một tấm đệm dệt kim.   

Quả nhiên người Cốc gia rất thích cô, Tạ Dịch Chi nhướng mày nói.   

"Lúc trước cô nói biết chơi violin, kéo cho tôi nghe một chút." Tạ Dịch Chi không nói nhảm, đi vào trực tiếp mở hộp đàn ra, đẩy violin đến trước mặt Hoàng Thu Thu, hất cằm một cái, ý bảo cô cầm lấy.  

Hoàng Thu Thu cẩn thận cầm lên, cô không hiểu rõ lắm giá cả nhạc cụ, đặc biệt là nhạc cụ mà mình không chuyên.

Thời điểm học đại học, Hoàng Thu Thu có học thổi sáo, nhưng bởi vì khi lên lớp thường xuyên thất thần, mặc dù học tốt, nhưng lão sư không hiểu rõ cô, đương nhiên khi tốt nghiệp cũng không đề cử cô, sau đó Hoàng Thu Thu liền được Hoàng Hi Nguyệt dẫn đến dàn nhạc trước đó.   

Rõ ràng cây violin mà Tạ Dịch Chi cầm tới đắt hơn so với những cây violin mà Hoàng Thu Thu từng gặp qua, thậm chí là violin ở dàn nhạc Tố Trúc.   

"Kéo đi." Tạ Dịch Chi lạnh nhạt nói.   

"Đã rất lâu tôi không chơi violin." Hoàng Thu Thu cầm violin lên, rõ ràng cảm thấy xa lạ. Bản thân cô chỉ học qua một thời gian khi còn bé, sau đó toàn bộ hiểu biết đều đến từ bài tập hàng ngày của Hoàng Hi Nguyệt, bao gồm cả một số đĩa nhạc mà cô nghe.   

Tạ Dịch Chi không thèm để ý cái này: "Có thể tùy tiện kéo một khúc."   

Cả ngày hôm nay khi ở trong một đám nhạc trưởng, Cốc Thành Kính không nói gì, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Hoàng Thu Thu là thành viên của dàn nhạc, hiện tại cả gia đình Cốc gia đều coi cô như con cháu nhà mình. Thật vất vả mới có một hoạt động thi đấu lớn, con cháu nhà mình bỏ lỡ, làm sao tâm tình có thể tốt được?   

Nhìn bộ dáng của Cốc Thành Kính, Tạ Dịch Chi thử thăm dò vài câu, hiển nhiên ông còn không biết chuyện Hoàng Thu Thu biết chơi violin.   

Tạ Dịch Chi không nói chuyện này với Cốc Thành Kính, dù sao anh cũng chưa từng nghe Hoàng Thu Thu chơi violin. Cho nên buổi tối sau khi tan làm, Tạ Dịch Chi không lái xe về nội thành, mà trực tiếp về căn hộ mang violin của mình tới, muốn nghe Hoàng Thu Thu kéo.   

Hoàng Thu Thu chọn một khúc violin mình thích, dù sao đã lâu không kéo qua, trong lúc nhất thời ngay cả vị trí đặt ngón tay cũng có vấn đề.   

Cô theo bản năng luống cuống nhìn về phía Tạ Dịch Chi ngồi bên sô pha, thấy anh không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ dùng một đôi mắt đen như mực nhìn mình. Tâm tình của Hoàng Thu Thu dần dần trầm ổn lại, chậm rãi lại xa lạ kéo toàn bộ bài hát.  

Kéo xong, Tạ Dịch Chi trầm mặc thật lâu mở miệng hỏi: "Cô …. Đã bao lâu rồi không luyện qua?"

"Khoảng mười mấy năm." Hoàng Thu Thu do dự một chút, sau này cô ấy rất ít khi chạm vào violin, thời điểm động tâm chỉ kéo violin ở trong đầu.   

Khó trách cả căn hộ chỉ có một cây nhị hồ rách nát, Tạ Dịch Chi giơ tay xoa xoa mi tâm. Mười mấy năm, rõ ràng khi đó Hoàng Thu Thu vẫn còn là một đứa trẻ.   

Ở Định Thành, ba mẹ luôn cho con cái tiếp xúc với tất cả các loại nhạc cụ, cho đến khi con mình có một nhạc cụ nổi bật hoặc yêu thích, mới chọn ra để phát triển trọng tâm.   

Tạ Dịch Chi không buông tha lại hỏi thêm một câu: "Luyện trong bao lâu?"   

Hoàng Thu Thu do dự, cô nhớ rất chắc chắn: "Tám tháng."   

"..." Tạ Dịch Chi sững sờ tại chỗ, thật lâu sau mới mở miệng, "Kéo không tệ."

Bài hát vừa rồi không tính là đặc biệt đơn giản, ít nhất không phải là chuyện học một năm hai năm là có thể kéo ra.   

Tạ Dịch Chi v.uốt ve nếp gấp như áo của mình, giương mắt nói: "Nếu đã báo violin, vậy thì tham gia. Một tháng có thể luyện được một hai khúc nhạc."

Cuộc thi này không phải là thi cơ sở, chủ yếu vẫn là khúc nhạc hoàn chỉnh. Nếu Hoàng Thu Thu đã báo danh, vậy tốt nhất đừng lãng phí.   

"Tôi có thể thi đấu sao?" Hoàng Thu Thu cho rằng mẫu đơn bị điền nhầm nên không thể dự thi nữa.   

"Đã có danh sách thi đấu, tên của cô ở trên đó." Tạ Dịch Chi lạnh nhạt nói.  

Hoàng Thu Thu nhìn cây violin trong tay, lại nhìn về phía Tạ Dịch Chi, "Violin..."  

Thậm chí cô còn không có violin, làm sao có thể tập luyện.   

Dường như Tạ Dịch Chi nhìn ra suy nghĩ trong lòng Hoàng Thu Thu, anh đứng lên, dáng người cao lớn thon chắc đứng đối diện với Hoàng Thu Thu nhỏ nhắn.   

"Cô cầm cây violin này tập luyện, tạm thời tôi không cần dùng." Tạ Dịch Chi đẩy hộp đàn qua, "Ban ngày tôi không rảnh, buổi tối có thể dạy cô."

"Được." Hoàng Thu Thu theo thói quen nói, nhìn theo Tạ Dịch Chi đi ra ngoài.  

Chờ Tạ Dịch Chi trở về nơi ở của mình mới lấy lại tinh thần, không khỏi bất đắc dĩ vì sự xúc động của mình: Rõ ràng có thể trực tiếp nói cho Cốc Thành Kính biết Hoàng Thu Thu có thể chơi violin, rõ ràng có thể để cho Hoàng Thu Thu đi thỉnh giáo người Cốc gia. Kết quả không hiểu sao chính mình lại ôm chuyện này lên người, nhưng chuyện Tạ Dịch Chi đã nói, anh sẽ không dễ dàng đổi ý.   

Mỗi ngày người ở đường Hoa Hằng đều bận rộn, nhạc công bận rộn luyện tập để theo đuổi trình độ cao hơn. Nhạc trưởng cũng đang bận rộn, vội vàng bố trí hội trường thi đấu, bận rộn dàn xếp thí sinh các nơi tới đây.

Đại khái cũng chỉ có một mình Hoàng Thu Thu rất nhàn nhã, ban ngày ở chung cư xem bản nhạc, bổ sung kiến thức violin, tận lực hoàn thành nhiệm vụ Tạ Dịch Chi giao phó. Buổi tối chờ Tạ Dịch Chi tới dạy cô violin.   

"Sách đâu rồi." Tạ Dịch Chi vừa vào cửa liền hỏi.   

Nửa ngày Hoàng Thu Thu vẫn không trả lời, ngồi bên kia chột dạ vùi đầu xuống.   

Thấy cô không nói lời nào, Tạ Dịch Chi nhíu mày cầm lấy sách. Mỗi ngày anh chỉ bố trí cho cô mười sáu trang, vậy mà suốt cả một ngày chỉ mới ở trang thứ tư.   

"Hôm nay cô ở chỗ này làm gì?" Tạ Dịch siết chặt cằm, khuôn mặt lạnh lùng.   

"...... Lắng nghe âm thanh bên ngoài." Hoàng Thu Thu nhỏ giọng nói.

Sáng sớm cô đã ngồi dậy lật sách đọc, kết quả lại bị các loại tiếng nhạc luyện tập bên ngoài đường phố hấp dẫn, chờ trời tối mới phản ứng lại bản thân còn chưa đọc xong sách.   

Tạ Dịch cầm sách nhìn chằm chằm Hoàng Thu Thu, một lúc lâu sau dùng kiên nhẫn lớn nhất từ trước đến nay, nói: "Ngày mai đọc xong chương này, ngày mốt tôi nghỉ ngơi, ban ngày lại đây dạy cho cô."  

Mặc dù Tạ Dịch Chi dự định để cho Hoàng Thu Thu dùng phương thức thi khảo cấp tham gia cuộc thi, nhưng vẫn nên học lịch sử âm nhạc, bao gồm lịch sử violin của một số nơi, còn có phương diện nhạc lý.

Mặc dù Hoàng Thu Thu không tốt nghiệp Học viện Âm nhạc, nhưng cũng xuất thân từ âm nhạc.

Hơn nữa cho violin và chuyên môn của cô khác nhau, nhưng vẫn có một chút liên hệ.   

"Luyện đàn trước." Tạ Dịch Chi đè nén bất đắc dĩ trong lòng, nhận mệnh để Hoàng Thu Thu bắt đầu kéo đàn.  

Mười năm trước, Hoàng Thu Thu học kéo violin trong vòng tám tháng, mặc dù lúc đó học rất giỏi, giáo viên còn dạy rất nhiều kiến thức cao cấp. Nhưng bây giờ ngay cả tư thế đứng cũng là một vấn đề, cách kéo đàn lại càng thảm không nỡ nhìn.   

Ngay cả dàn nhạc chuyên nghiệp mà Tạ Dịch Chi cũng thường xuyên bày ra bộ mặt lạnh, nhìn bộ dáng này của Hoàng Thu Thu, anh nhịn rồi lại nhịn, mới đem lời nói đả thương người đ.è xuống.   

"Đệm vai quá cao, đè tay xuống!" Hai tay Tạ Dịch Chi đan chéo, đứng ở bên cạnh chỉ lỗi sai của Hoàng Thu Thu.   

Hoàng Thu Thu hoảng hốt nhìn Tạ Dịch Chi một cái, không cẩn thận trực tiếp dùng sức kéo dài một âm, violin nhất thời phát ra âm thanh chói tai.   

"..."

Tạ Dịch Chi cố gắng bình ổn lửa giận, đè nén cảm xúc đi tới phía sau cô, cầm lấy tay Hoàng Thu Thu, giọng nói khàn khàn mang theo áp lực, "Làm như vậy, đừng hoảng, kéo tới theo lực đạo."

Tạ Dịch Chi có thể nghe ra, Hoàng Thu Thu biết rất nhiều bản nhạc, giai điệu của mỗi bản nhạc đó đều ở trong lòng cô. Mặc dù tạm dừng không kéo tốt, thay dây, vận cung đều có vấn đề, nhưng ưu thế lớn nhất của Hoàng Thu Thu là âm chuẩn.   

Ngón tay mang theo vết chai mỏng nắm trên cổ tay của Hoàng Thu Thu, ấm áp lại nóng bỏng, trong nháy mắt cô có chút không được tự nhiên.   

Sau khi ba mẹ qua đời, chưa từng có ai nghiêm túc cẩn thận dạy cô chơi nhạc cụ như vậy, khi đó mẹ thường xuyên ôm cô vào trong ngực, để cho cô ôm lấy nhị hồ cao hơn Tiểu Thu Thu, nhẹ nhàng nhỏ giọng kể lại lịch sử của nhị hồ.   

"Tôi tự làm." Hoàng Thu Thu mím môi tránh ra phía sau Tạ Dịch Chi, hít sâu một hơi, trầm ổn lại.   

"Không thể sai cái cơ bản nhất." Biểu tình của Tạ Dịch Chi vẫn như thường, khoanh tay dựa vào tường, "Mặc dù có kéo đàn tốt đến đâu, nhưng tư thế đứng có vấn đề thì giám khảo sẽ không cho điểm cao."

Luyện hai tiếng đồng hồ, Tạ Dịch Chi trở về căn hộ của mình. Mấy ngày nay bận rộn, buổi tối lại phải dạy Hoàng Thu Thu tập violin, anh dứt khoát ở lại đường Hoa Hằng.   

Cốc Thành Kính vẫn không biết chuyện Hoàng Thu Thu luyện tập violin, mấy ngày nay ông không đi đến phòng tập luyện của dàn nhạc, những lúc rảnh rỗi, phòng bên kia đều phải để lại cho các thí sinh bên ngoài đến luyện tập. Bây giờ các dàn nhạc được phân tán, mỗi người đều chiếm một chỗ trống để tập luyện.  

Năm nay số lượng người dự thi đặc biệt nhiều, có lẽ là nghe nói có mấy nhạc sĩ nổi tiếng trên thế giới muốn tới, đặc biệt là phương diện violin có Sters tham gia khiến cho rất nhiều người trẻ cố ý chạy tới dự thi.

Số lượng nhạc trưởng không đủ để đảm nhận hết được công việc ở đây, cho nên dứt khoát chia làm ba tổ, áp dụng phương thức thay phiên nhau.   

"Tiểu Tạ, ngày mai cậu nghỉ ngơi, rảnh rỗi nhớ đến phòng tập luyện xem một chút, phòng ngừa có tranh chấp." Một vị nhạc trưởng đi tới đây, nói xong lập tức bị Cốc Thành Kính gọi đi.   

Cốc Thành Kính cùng Tạ Dịch Chi không ở cùng một tổ, mọi người cố ý tách bọn họ ra. Cân nhắc hai dàn nhạc đối chọi gay gắt, không tiện để nhạc trưởng chen chúc cùng một chỗ, lo lắng mâu thuẫn thì bọn họ sẽ luống cuống tay chân.  

Bình Luận (0)
Comment