Hoàng Thu Thu không xin người dẫn chương trình giấy bút, cũng không cầm violin thử kéo, một mình ngồi xổm trong góc không nhúc nhích, ngồi xổm suốt một tiếng đồng hồ.
Cốc Thành Kính ở trên sân khấu gấp chết rồi, ông không cầu Hoàng Thu Thu có được giải gì, hiện tại chỉ sợ cô đứng trên sân khấu sẽ cảm thấy mất mặt. Dù sao trên đó có nhiều người như vậy, làm không tốt sẽ để lại bóng ma tâm lý.
Bởi vì từ lão gia tử biết rất có khả năng là do Tạ Dịch Chi dạy Hoàng Thu Thu violin, Cốc Thành Kính không khỏi đem ánh mắt chuyển sang Tạ Dịch Chi bên cạnh. Lại phát hiện vẻ mặt đối phương thoải mái, không có một chút lo lắng như mình tưởng tượng.
Cũng đúng, Thu Thu không phải người của dàn nhạc Phong Diệp, Tạ Dịch Chi khẩn trương cái gì.
Kỳ thật ý niệm này của Cốc Thành Kính này có chút sai lệch. Đối với nhạc công trong dàn nhạc của mình, một chút lo lắng anh cũng không có, bản lĩnh phải dựa vào chính mình, anh có thể khẩn trương cái gì.
Về phần Hoàng Thu Thu ... Thật sự ban đầu anh có chút khẩn trương thay cô, sau đó thấy Hoàng Thu Thu vẫn như bình thường, thoạt nhìn vẫn chậm nửa nhịp như trước, liền biết tâm tình của cô không dao động quá nhiều.
Một tháng ở chung, cũng đủ để Tạ Dịch Chi hiểu được một người lúc nào cũng đem tâm tư bày ra trên mặt.
Đến lượt Hoàng Thu Thu, cô đứng lên đi đến giữa sân khấu, giơ tay lên, cằm hơi nghiêng, kéo ra nửa bài hát trước đó của Parse.
Vòng thứ ba là khó khăn nhất, không chỉ phải nhớ kỹ nội dung mà Parse biểu diễn, đồng thời còn phải tự sáng tác, biểu diễn trực tiếp.
Hoàng Thu Thu rũ mắt kéo khúc nhạc của Parse, cuối cùng khi nửa bản nhạc đã hết, năm vị giám khảo nhịn không được ngồi dịch đến gần bàn, lỗ tai dựng lên, không muốn bỏ qua bất kỳ nốt nhạc nào.
Hoàng Thu Thu không dừng lại một chút nào, tiếp tục lưu loát kéo ra khúc nhạc do chính cô sáng tác.
Sinh mệnh!
Tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được một phần áp lực sinh mệnh nặng nề, nó còn sống, mang theo bụi bặm, có cành cây bị uốn cong, nhưng vẫn kiên định như trước, thẳng tắp hướng lên trời.
Nếu như nói khúc nhạc phía trước của Parse là niềm vui sướng của sinh mệnh khi được nở rộ trong mưa xuân, thì nửa sau của Hoàng Thu Thu chính là quá trình gian nan của sinh mệnh đó.
Một chuyện rất kỳ quái, Parse tuổi gần trung niên, nhưng nửa bản nhạc đầu tiên lại gần như lộ ra một loại ngây thơ trong sáng, mà giờ phút này Hoàng Thu Thu lại kéo ra một khúc nhạc giống như một vị lão nhân hiền từ có thể cảm thông với sinh mệnh.
Sau một khúc, giám khảo trên sân khấu im lặng thật lâu.
"Vậy kế tiếp xin mời thí sinh tiếp theo." Lúc này người dẫn chương trình không thể không mời người tiếp theo lên sân khấu.
…
Mười thí sinh, chín người bị ảnh hưởng bởi Parse lúc trước, toàn bộ đều đang hình dung sinh mệnh trân quý, đầu xuân mang đến hơi thở của cuộc sống, thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn.
Từ sau khi nghe Hoàng Thu Thu diễn tấu, lực chú ý của Parse không quá tập trung. Lý do mà ông không hoàn thành khúc nhạc này chính là cảm thấy không có lý do để tiếp tục viết.
Nhốt trong phòng nhạc, Parse cũng giống như chín thí sinh trên sân khấu, không ngừng khen ngợi sinh mệnh, ý đồ muốn viết ra một bản nhạc vui vẻ thuần khiết, nhưng dù viết thế nào cũng không có ý nghĩa.
Mà hiện tại.
"Vòng này Thu Thu thắng rồi." Cốc Hồng Lương quay đầu cười nói với bạn già của mình, "Có con bé ở chỗ này, các thí sinh khác không thể vượt qua được."
Trương Tam, Giang Nhã Lộ làm không tệ, nếu như lấy ra chắp vá cũng có thể tính là một bản nhạc hay, nhưng hiện tại có bản nhạc mang theo ý nghĩa của Hoàng Thu Thu, rõ ràng những người khác thấp hơn một bậc.
"Không nghĩ tới Thu Thu lại sáng tác lợi hại như vậy." Tô Lị cảm thán: "Không biết vì sao lại không ai phát hiện ra tài năng của con bé?"
Cốc Hồng Lương không kinh ngạc: "Đứa nhỏ Thu Thu kia suốt ngày đem chính mình bọc kín mít, không để cho người ngoài nhìn thấy một chút nào, vẫn là cần người khác đẩy một phen."
Nói đến đây, Cốc Hồng Lương nhìn về phía Tạ Dịch Chi trên sân khấu, híp mắt nghĩ: Còn phải cảm ơn cậu ta.
Tất cả thí sinh đều hoàn thành xong màn diễn tấu của mình, thời gian còn lại do năm giám khảo thảo luận chấm điểm. Parse không chút do dự cho Hoàng Thu Thu điểm cao nhất, các giám khảo khác cũng lần lượt chấm xong.
Thang điểm trong trận đấu này là 10, trong đó tám điểm áp dụng nguyên tắc ghi điểm ngược, còn lại hai điểm căn cứ vào tổng thể phát huy của thí sinh.
Vòng ba, Hoàng Thu Thu nhận được tổng cộng 50 điểm, tức là tất cả giám khảo đều cho điểm tuyệt đối.
"Được rồi, mời các thí sinh chờ một lát, chúng ta thống nhất điểm số ba vòng, đến lúc đó sẽ công bố top 3."
Nam MC cùng nữ MC đi lên sân khấu, "Tiếp theo mời thưởng thức độc tấu piano – 'Lương Chúc'."
Phần thi của những nhạc cụ khác đã sớm kết thúc, lần này khu thi violin mời quán quân của khu thi piano đến biểu diễn, gần như khán giả đứng phía dưới lại dấy lên một phen thảo luận.
Nhóm giám khảo phụ trách thống kê điểm số của hai thí sinh, vẻ mặt Parse hoảng hốt, còn đang hồi tưởng lại khúc nhạc vừa rồi Hoàng Thu Thu, Sters thấy thế, ý bảo Tạ Dịch Chi tới giúp Parse thống kê.
Sau khi cầm lấy bảng thống kê, Tạ Dịch Chi phát hiện điểm số của Hoàng Thu Thu là do anh phụ trách, mà người còn lại vừa vặn là nhạc công trưởng của dàn nhạc Phong Diệp. Điểm số đã được điền vào biểu mẫu từ sớm, chỉ cần cộng lại là được, một phút sau Tạ Dịch Chi đã hoàn thành xong thống kê.
Nhìn bảng điểm trên tay, khó có khi biểu tình của Tạ Dịch Chi trở nên phức tạp, vậy mà điểm số của hai người chỉ chênh lệch một điểm.
Những giám khảo khác cũng lần lượt thống kê xong điểm số, tất cả số liệu đã tổng hợp xong được gửi lại cho người dẫn chương trình, bọn họ sẽ dựa theo số thứ tự mà báo ra điểm số, cuối cùng chọn ra ba người có điểm cao nhất.
"Lưu Lưu 39/36/30, tổng điểm 105 ... Trương Tam 44/42/44, tổng điểm 130." Nữ MC lần lượt báo điểm cho năm thí sinh đầu tiên.
Nam MC cũng cầm bảng, bắt đầu đọc điểm tổng ba vòng thi của năm thí sinh phía sau: "Hoàng Thu Thu 30/45/50, tổng điểm 125, Tôn Khang Nhi 43/41/40, tổng điểm 124... Giang Nhã Lộ 45/48/40, tổng điểm 133."
Điểm số vừa ra, có thể thấy rõ thứ hạng của thí sinh, vị trí thứ nhất không phải là Hoàng Thu Thu có thành tích nổi bật ở hai vòng sau, mà là Giang Nhã Lộ của dàn nhạc Tố Trúc, vị trí thứ hai là Trương Tam người Hoa Kiều đến từ nước M, thứ ba mới là Hoàng Thu Thu, mà Tôn Khang Nhi của dàn nhạc Phong Diệp tụt xuống vị trí thứ tư với một điểm chênh lệch.
"Kỳ thật Tôn Khang Nhi phát huy rất tốt, đặc biệt ổn định, đáng tiếc gặp phải Thu Thu nhà chúng ta." Tất Chu ngửa cổ nói.
"Đáng tiếc cho Thu Thu mới đúng, biểu hiện phía sau của em ấy tốt như vậy, chính là bị cơ sở nền tảng kéo chân sau." Trình Huy Khuê cực kỳ tiếc nuối nói.
Tất Chu vỗ vỗ bả vai Trình Huy Khuê, lắc đầu: "Cái này anh không hiểu rồi, điểm số là chết, người là sống. Chờ sau này anh sẽ biết, điện thoại của Thu Thu sẽ liên tiếp bị nổ tung."
Phía dưới sân khấu, khán giả cũng đang thảo luận về thứ hạng của thí sinh.
"Năm nay vị kia của dàn nhạc Tố Trúc kiếm được lời, nếu không phải số thứ tự xếp cuối cùng ở vòng hai, chắc chắn người đứng đầu là người đến từ nước M."
"Cậu không biết sao? Vừa rồi người giành được năm mươi điểm ở vòng thứ ba cũng là người của dàn nhạc Tố Trúc."
"Còn có loại chuyện như vậy? Hoàng Thu Thu kia cũng là người trong đội violin của bọn họ?" Người bên cạnh bị hấp dẫn tới.
"Không phải." Nam sinh trẻ tuổi lắc đầu, "Không phải lúc trước cô ấy nói chính mình mới học chưa đầy một năm sao, làm sao có thể là đội violin, nghe nói là người của bộ gõ."
"Lợi hại như vậy!" Xung quanh là một mảnh thổn thức.
Người nhà họ Hoàng đứng phía trước nghe được những lời này, vô cùng chói tai.
Hoàng Đống Quốc không nghe nổi nữa, không đợi trận đấu hoàn toàn chấm dứt, trực tiếp đứng lên đi ra ngoài.
"Ba?" Hoàng Hi Nguyệt không ngăn cản, lại ngượng ngùng đứng ở đây, chỉ có thể đón ánh mắt khác thường của mọi người, chạy đuổi theo.
......
Phần cuối cùng là ban giám khảo trao giải thưởng cho các thí sinh, ba người đầu tiên có cúp, bảy người cuối cùng có giải thưởng kỷ niệm. Chiếc cúp là một mô hình violin bằng pha lê, dưới bệ có khắc thời gian thi đấu.
"Cô có thể viết ra khúc nhạc vừa diễn tấu không?" Parse thừa dịp trao giải, đến gần Hoàng Thu Thu, "Chúng ta cùng nhau hợp tác viết bản nhạc này đi." Trong lúc nhất thời Parse đứng chặn ở đó, trông mong nhìn Hoàng Thu Thu, làm cho các giám khảo khác đều không dễ đi lại.
"Được." Hoàng Thu Thu đối mặt với tất cả ánh mắt trên sân khấu, nhịn không được gật đầu đáp ứng.
"Không tồi, đứa trẻ ngoan!" Thân hình Parse cao lớn, đứng ở trước mặt Hoàng Thu Thu như một ngọn núi, ông vươn tay xoa tóc của cô một phen.
Cuối cùng Hoàng Thu Thu phải chụp ảnh lưu niệm với quán quân và á quân cùng mái tóc rối bời này.
......
Dàn nhạc Tố Trúc đoạt được hai vị trí trong top 3, tin tức này vừa ra, dàn nhạc vui vẻ phát điên.
"Nhạc trưởng, chúng ta đi ra ngoài chúc mừng đi!" Sau khi trận đấu kết thúc, Tất Chu mang theo một đống người chen chúc đến trước mặt mấy người Cốc Thành Kính, hưng phấn nói.
Cốc Thành Kính liếc mắt nhìn Tất Chu vui vẻ đến nỗi không phân biệt được nam bắc: "Toàn bộ trở về ngủ cho tôi."
Vốn dĩ trận đấu bắt đầu từ buổi tối, hiện tại đã là đêm khuya, tuyệt đối không có khả năng Cốc Thành Kính để cho bọn họ còn đi ra ngoài điên đảo. Nhưng mà nhìn vẻ mặt tiếc nuối của mọi người, Cốc Thành Kính vẫn bổ sung một câu: "Ngày mai có thể chúc mừng cả ngày."
"Vậy chúng ta trở về đi ngủ!" Cái Tất Chu muốn chính là những lời này của nhạc trưởng nhà bọn họ, vừa rồi chỉ là thăm dò mà thôi.
Quán quân và á quân được thay phiên nhau chúc mừng một lần, mọi người mới buông tha cho bọn họ.
"Thu Thu, nếu lần này không có em, khả năng là chị sẽ không giành được quán quân." Giang Nhã Lộ đem cúp trong tay đưa cho cô, "Cái này cũng có một phần của em."
Hoàng Thu Thu v.uốt ve cúp trong tay, giương mắt mím môi nở nụ cười, một lần nữa trả lại cho Giang Nhã Lộ: "Thực lực của Lộ tỷ rất cao, không có em chị cũng có thể làm rất tốt."
Bên này người của dàn nhạc Tố Trúc vừa chúc mừng xong, Trương Tam đơn thương độc mã chạy tới, anh ta là nghệ sĩ solo, không có dàn nhạc trực thuộc. Lần này gia đình cũng ở nước M xa xôi, trong suốt cuộc thi vẫn luôn chỉ có một mình.
"Cô thật lợi hại, chân nhân bất lộ tướng!" Trương Tam giơ ngón tay cái lên, "Quả nhiên người xưa không nói sai."
Khen ngợi lẫn nhau, chuyện này Hoàng Thu Thu cũng biết, cô giơ ngón tay cái lên với Trương Tam, nghiêm túc khen ngợi: "Anh lợi hại hơn tôi!"
Lời này nói ra từ miệng một người chỉ học một năm, thật sự cực kỳ giống châm chọc, cũng may văn học của Trương Tam không tốt như vậy, nhìn Hoàng Thu Thu chân thành cười, cũng vui vẻ nở nụ cười.
Nhiều người, còn phải cùng người quen xung quanh nói chuyện, chờ Hoàng Thu Thu về nhà trọ đã là hai giờ sáng.
Hoàng Thu Thu không lập tức rửa mặt nghỉ ngơi, mà ngồi ở phòng khách cẩn thận lau chùi violin một lần, đợi một hồi mới thấy đèn phòng của căn hộ đối diện sáng lên.
Tạ Dịch Chi đã về!
Hoàng Thu Thu cẩn thận đặt violin trở lại hộp đàn, đi về phía căn hộ đối diện.
Cô chỉ mới tới đây một lần, may mắn kết cấu của những căn hộ ở đường Hoa Hằng không khác nhau nhiều lắm, nếu không chưa chắc đã tìm được.
Sau khi bấm chuông cửa, Hoàng Thu Thu đứng yên ở cửa, cửa vừa mở ra, cô theo bản năng lộ ra một nụ cười: "Cảm ơn..."
"Cô tìm ai?" Tần Bạc nhìn người ngoài cửa kỳ quái hỏi, không đợi Hoàng Thu Thu trả lời, anh ta lập tức kinh ngạc nói, "Ngươi vừa rồi đứng thứ ba!"
Hôm nay Tần Bạc cũng đi xem trận đấu này, thấy Tạ Dịch Chi còn đang bận rộn ở hậu trường, anh ta liền trở về trước.
"Ừm." Hoàng Thu Thu gật đầu, "Nhạc trưởng Tạ có ở đây không? Tôi muốn trả lại đàn."