Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc

Chương 34

Tần Bạc cứng ngắc một hồi lâu mới phản ứng lại, vô cùng ân cần: "Nhất định là cô tới tìm Dịch Chi đúng không, rất nhanh cậu ấy sẽ trở về, nếu không cô vào ngồi một chút?"   

Số nhà không sai, quả thật là nhà của Tạ Dịch Chi, Hoàng Thu Thu trầm mặc nhìn Tần Bạc, luôn cảm thấy anh ta cười quá mức thân thiết. Nhưng nếu không tự mình trả lại violin cho Tạ Dịch Chi, Hoàng Thu Thu không yên tâm, dù sao violin này nhìn cũng rất đắt đỏ.

"Tôi sẽ đợi bên ngoài." Hoàng Thu Thu suy nghĩ một chút, quyết định đứng ở cửa chờ Tạ Dịch Chi trở về.   

"Đừng nha, đến đây rồi thì mau vào ngồi một chút đi." Tần Bạc cười giống như nhân viên đang mời khách, khiến da gà của Hoàng Thu Thu dựng thẳng lên.   

Tần Bạc vừa nhìn thấy hộp đàn liền biết đây là cây violin của bạn tốt, hôm nay anh ta muốn hiểu rõ quan hệ giữa Hoàng Thu Thu và bạn tốt của mình, hai người đều có suy nghĩ riêng, dây dưa không rõ, bất tri bất giác cả người Tần Bạc đều từ bên trong cửa đi ra.   

"Hai người đang làm gì vậy?"   

Hai người nghe tiếng nhìn lại, nửa khuôn mặt của người đàn ông anh tuấn chìm trong bóng tối hành lang, theo anh đi lại, dường như ánh sáng cả hành lang đều hướng về phía anh.   

Trong số những nhạc trưởng ở đường Hoa Hàng, Tạ Dịch Chi là trẻ nhất, sức khỏe của nhạc trưởng hơi lớn tuổi không chịu nổi, rất nhiều chuyện đều rơi vào trên người anh. Tạ Dịch Chi nói mấy câu cùng Tôn Khang Nhi liền bắt đầu thu dọn hiện trường trận đấu, mãi cho đến bây giờ mới trở về, lại nhìn thấy Hoàng Thu Thu và Tần Bạc đang giằng co ở cửa.   

"Dịch, Dịch Chi cậu về rồi!" Tần Bạc chột dạ, lập tức buông tay Hoàng Thu Thu ra.   

Hoàng Thu Thu nhìn thấy Tạ Dịch Chi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Người đàn ông trẻ tuổi ở cửa này quá mức kỳ quái, nếu Tạ Dịch Chi không đến, có thể cô sẽ trở về căn hộ của mình.   

"Tôi muốn trả lại violin." Hoàng Thu Thu cũng vội vàng nói, thiếu chút nữa đã giơ tay lên.   

Tạ Dịch Chi gật đầu, ánh mắt chuyển về hướng Tần Bạc, lạnh nhạt nói: "Trễ như vậy còn không đi nghỉ ngơi?"   

Tần Bạc cảm nhận được uy hiếp lớn từ trong câu nói đơn giản này, lập tức lui vào bên trong, cười gượng: "Đi ngủ đi ngủ, ha ha ha."   

Ngoài cửa chỉ còn lại hai người Tạ Dịch Chi và Hoàng Thu Thu, Tạ Dịch Chi nhận lấy hộp violin từ trong tay cô: "Biểu hiện hôm nay không tệ."   

Hoàng Thu Thu theo bản năng siết chặt tay: "Cám ơn anh."   

"Không cần." Tạ Dịch Chi nhìn người đối diện hận không thể chui vào khe đất, bỗng nhiên sinh ra ý đùa giỡn, "Tôi nhớ rõ lúc trước lần đầu tiên gặp nhau, cô rất lớn mật, sao bây giờ lại nhát gan như vậy?"   

Hoàng Thu Thu ngạc nhiên ngửa đầu nhìn Tạ Dịch Chi, lắp bắp nói: "Vậy, đó là bởi vì..."   

Trước kia cô không quen biết ai, vài ngày nữa sẽ rời khỏi Định Thành, nào còn quan tâm đến những người khác. Hiện tại không giống, Tạ Dịch Chi dạy cô violin cả tháng, cô đã bí mật coi anh là thầy.

Một người thầy kiên nhẫn với cô, hơn nữa ... Giọng nói cũng đặc biệt dễ nghe.   

"Nghỉ ngơi sớm một chút." Tạ Dịch Chi không trêu chọc cô nữa, nói chậm lại, "Về sau chúng ta có thể tiếp tục cùng nhau luyện tập nhị hồ."

Bị trận đấu này làm chậm trễ, Tạ Dịch Chi còn chưa kịp đi tìm hiểu chuyện của Cốc lão gia tử, hơn nữa hiện tại anh cũng sinh ra một chút hứng thú đối với nhị hồ, hoặc là nói hứng thú đối với chuyện Hoàng Thu Thu cố gắng hết sức nhưng vẫn không học được nhị hồ.   

Hai ba ngày sau trận đấu, người ở những nơi khác rút đi như thủy triều, đường Hoa Hằng lại khôi phục yên tĩnh như xưa.   

Năm vị giám khảo không trực tiếp rời đi, bọn họ đến Trung Quốc không có khả năng chỉ vì làm giám khảo, có người muốn đi du ngoạn xung quanh, có người đi các học viện âm nhạc lớn của Trung Quốc để nghiên cứu, Sters và Parse ở lại đường Hoa Hằng.   

"Tôi muốn ở lại đường Hoa Hằng để khảo sát dàn nhạc Trung Quốc mấy người." Parse đường hoàng nghiêm trang nói với những người khác.   

"Nếu như tôi nhớ không lầm, năm ngoái ngài đã tới nơi này khảo sát qua." Giám khảo Trung Quốc còn canh cánh trong lòng đối với vòng ba của Parse, vô tình vạch trần tâm tư nhỏ bé của Parse.   

Parse hoàn toàn không có xấu hổ khi bị vạch trần, đắc ý nói: "Tôi chỉ là nói đùa mà thôi, người Trung Quốc mấy người thật sự là không biết nói đùa. Đã lâu lắm rồi tôi không nhận học trò, hắc hắc, tên là Thu Thu, tôi quyết định nhận cô bé làm học trò của tôi!"   

Giám khảo Trung Quốc bĩu môi: "Cô ấy cũng là người Trung Quốc."   

Cái đầu màu vàng của Parse nhoáng lên một cái: "Cô bé không giống với những người Trung Quốc thối như mấy người."  

Muốn làm trò trước mặt mấy vị giám khảo này, chắc chắn Parse không làm được, kết quả lập tức đi đến dàn nhạc Tố Trúc để tìm người.   

Bởi vì ngoài ý muốn đoạt được giải thưởng trong trận đấu này, không ít người ở đường Hoa Hằng đều muốn tới đây làm quen với Hoàng Thu Thu, cũng không thể gọi là nịnh bợ, chỉ là muốn làm quen một chút. Dù sao tất cả mọi người đều là người ở cùng một con đường, hiện tại không đến làm quen, chờ sau này nổi danh sẽ không có cơ hội.   

Hoàng Thu Thu không hiểu mấy chuyện cự tuyệt, trên đường đến phòng tập luyện của dàn nhạc bị vô số người hỏi phương thức liên lạc, người của dàn nhạc Tố Trúc liền đóng cửa lại chặn người ở bên ngoài.   

"Em không muốn cho thì có thể không cho, không cần phải đáp ứng hết tất cả bọn họ." Tất Chu kéo Hoàng Thu Thu qua khuyên bảo tận tình, "Thỉnh thoảng từ chối người khác cũng không phải là chuyện xấu gì."

"Được ạ." Hoàng Thu Thu mím môi cười đáp ứng.  

Dàn nhạc Tố Trúc gặt hái được rất nhiều thành công trong cuộc thi này, ngay cả phần thi violin lớn nhất cũng giành được hai giải, lúc này mọi người nhiệt tình hơn bao giờ hết, rất tích cực trong việc tập luyện.   

Thời điểm Parse tới, mọi người trong dàn nhạc đều đang vùi đầu tập luyện, mặc dù ông đứng ở cửa nhưng vẫn bị Cốc Thành Kính phát hiện.   

"Tôi muốn tìm Hoàng Thu Thu." Parse vừa nói với Cốc Thành Kính, vừa thò đầu vào nhìn.   

Cốc Thành Kính lập tức gọi Hoàng Thu Thu đang tập luyện tới, để cho hai người bọn họ nói chuyện, tự mình đi vào.   

Parse vẫn là bộ tôi là người lợi hại nhất, ông cúi đầu nhìn Hoàng Thu Thu chỉ cao đến ngực mình, nghĩ thầm: Nữ sinh Trung Quốc cũng quá nhỏ đi, một tay ông cũng có thể xách lên.  

"Tôi muốn làm thầy của cô!" Parse dùng tiếng Trung không quá tiêu chuẩn nói.   

"..."

Môi Hoàng Thu Thu giật giật, cuối cùng nhớ tới lời nói vừa rồi của Tất Chu, lắc đầu cự tuyệt,

"Không cần."

Tuy rằng Parse không quá tinh thông tiếng Trung, nhưng ông vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng động tác cự tuyệt này. Parse hoành hành bá đạo ở trong giới âm nhạc nhiều năm như vậy, chưa từng có ai dám thẳng thắng cự tuyệt ông.   

"Cô! Bắt đầu từ hôm nay, học trò của tôi!" Parse trực tiếp tuyên bố.   

Hoàng Thu Thu nhíu mày, tiếp tục lắc đầu: "Tôi không phải học trò của ngài."   

Không đợi Parse nói chuyện, lại có thêm một người đi đến hành lang, anh ta nhìn thấy Hoàng Thu Thu thì lập tức hưng phấn phất tay: "Thu Thu, chào buổi sáng!"

Dường như hai người vô cùng quen thuộc.   

"Xin chào." Hoàng Thu Thu nghi hoặc nhìn về phía người sau, không rõ anh ta lấy nhiệt tình như vậy từ đâu ra.   

"Tiểu tử, có biết thứ tự trước sau không, đi sang một bên đi." Hiển nhiên Parse cũng nhận ra người này là hạng hai trong cuộc thi violin, giọng điệu vẫn không khách khí như trước.   

Trương Tam do dự một hồi, cách bọn họ còn hai bước thì dừng lại, đứng ở đó nhìn thẳng vào hai người.   

"Tôi, lợi hại, cô cũng sẽ lợi hại." Parse hừ một tiếng với Trương Tam, quay đầu đổi sang tiếng Trung què quặt, bởi vì dáng người cao to, âm thanh nói chuyện cũng như chuông lớn.   

Vốn dĩ Hoàng Thu Thu không muốn cự tuyệt người khác, Parse lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, cô lập tức luống cuống tay chân, cả người dừng lại.   

Hiển nhiên Trương Tam hiểu rất rõ về Parse, nghe thấy lời này của ông thì đứng dựa vào tường vui vẻ không chịu nổi, hiển nhiên nhớ tới chuyện Parse dắt học sinh của mình đi khắp nơi 'cướp bóc'.   

May mắn Parse bị Trương Tam cười đến không thở nổi phía sau hấp dẫn, quay đầu lại bắt đầu lườm Trương Tam. Tính tình của Trương Tam không tính là quá tốt, trận đấu đã kết thúc, anh ta cũng không sợ Parse. Hai người này liền bắt đầu anh một câu tôi hai câu mà khịa nhau.  

……

Nhất định hôm nay hành lang của dàn nhạc Tố Trúc không thể yên tĩnh, Tạ Dịch Chi từ bên kia đường đi vào, lập tức nhìn thấy Parse cùng Trương Tam mặt đối mặt lẫn nhau, còn có Hoàng Thu Thu sắc mặt trắng bệch đứng ở một bên. Chỉ cần nghĩ một chút liền hiểu rõ nguyên nhân của chuyện này.   

"Đi ra đây một chút, tôi tìm cô có việc." Tạ Dịch Chi bước nhanh tiến lên, ôm bả vai Hoàng Thu Thu, chưa được cho pháp đã mang người đi ra ngoài.   

Vốn dĩ Tạ Dịch Chi tới đây là muốn thương thảo một chút vấn đề tiếp theo của đường Hoa Hằng với Cốc Thành Kính, nhưng hiện tại anh không để ý đến chuyện này nữa.   

"Ai?" Trương Tam và Parse đình chỉ cuộc đối thoại kịch liệt, nhìn bóng lưng đột nhiên xuất hiện rồi ôm người đi của Tạ Dịch Chi, ngây ngốc như gà rừng.   

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Parse mờ mịt quay đầu hỏi Trương Tam.     

Tạ Dịch Chi ôm Hoàng Thu Thu đi ra khỏi đường Hoa Hằng, người chung quanh dần dần ít đi một chút.   

......   

"Tốt hơn chút nào chưa?" Tạ Dịch Chi nhìn chằm chằm sắc mặt ấm áp của Hoàng Thu Thu hỏi.   

Hoàng Thu Thu bất giác cúi đầu siết tay, 'Ừm' một tiếng, tâm tình vốn lộn xộn lại thật sự chậm rãi khôi phục.   

Tạ Dịch Chi không hỏi cô bị làm sao, chỉ là nhờ Hoàng Thu Thu nói với Cốc Thành Kính anh có chuyện muốn gặp ông, cuối cùng nói thêm một câu: "Khi nào cô luyện nhị hồ, chúng ta cùng nhau luyện?"  

"Được." Hoàng Thu Thu thấy anh không hỏi chuyện trước đó, cũng thả lỏng, "Thứ sáu tôi rảnh, anh tới tìm tôi là được rồi."

"Trở về đi." Tạ Dịch Chi lạnh nhạt nói, dường như tâm tình không hề dao động bởi vì vừa rồi ôm Hoàng Thu Thu đi suốt cả một đoạn đường.   

Hoàng Thu Thu bình phục tâm tình xong, gật gật đầu xoay người trở về, đi vài bước cô chợt quay đầu lại nhìn lại: Tạ Dịch Chi còn đứng ở đầu đường không nhúc nhích. Chân dài thẳng tắp, âu phục màu đen trắng làm cho dáng người thon dài gầy gò của anh có vẻ vô cùng rắn chắc, chỉ cần một bóng lưng đã có thể làm cho người ta suy nghĩ lung tung.  

Sau khi trở lại phòng tập luyện của dàn nhạc đã là nửa giờ trôi qua, Parse và Trương Tam không còn ở đây, có lẽ là đã trở về.   

Hoàng Thu Thu tìm được Cốc Thành Kính, đem lời của Tạ Dịch Chi truyền đạt, sau đó muốn tiếp tục đi tập luyện, kết quả bị Cốc Thành Kính gọi lại.   

"Thu Thu, chờ một chút." Cốc Thành Kính lấy điện thoại di động ra gọi một cái, hẳn là gọi cho một nhạc trưởng khác, nói mấy chuyện.   

Người trong dàn nhạc cúi đầu luyện tập không chú ý tới bên này, Hoàng Thu Thu cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày của mình, vẫn chờ Cốc Thành Kính gọi điện thoại xong.   

"Thu Thu, vừa rồi Parse tới đây nói muốn nhận cháu làm học trò, cháu có biết không?" Cốc Thành Kính buông di động xuống hỏi.   

"Có ạ." Hoàng Thu Thu gật đầu.   

"Cháu nghĩ như thế nào?" Cốc Thành Kính muốn hỏi ý nghĩ của cô.  

Hoàng Thu Thu lắc đầu khẳng định: "Cháu không muốn."   

Cốc Thành Kính hơi có chút tiếc nuối nhưng lại cảm thấy may mắn, ai cũng biết làm học sinh của Parse sẽ nhận được nhiều lợi ích tốt như thế nào. Những người làm âm nhạc, đặc biệt là âm nhạc cổ điển, phần lớn đều rất quan tâm đến mặt mũi của mình. Không có ai giống như Parse, suốt ngày dẫn theo học trò chạy lung tung, đương nhiên đây cũng là nguyên nhân rất lớn giúp cho thực lực của bọn họ được nâng cao.   

"Parse thu được một học trò, sẽ rất lâu mới có thể thu nhận người khác, cháu phải suy nghĩ rõ ràng." Cốc Thành Kính vẫn nhắc nhở, "Bỏ lỡ lần này sẽ không còn cơ hội."

"Cháu biết." Hoàng Thu Thu gật đầu, "Nhưng cháu là tay trống định âm của dàn nhạc."

"Cái này không sao, trong đoàn còn có Trình Huy Khuê, cháu muốn đi thì tùy thời đều có thể đi." Cốc Thành Kính không nghĩ tới hiện tại Hoàng Thu Thu còn nhớ nhung trống định âm, ông phất tay, "Cháu thích cái gì thì chọn cái đó, dù sao cũng không phải xuất thân từ trống định âm ngay từ ban đầu."

"Cháu thích nhị hồ." Hoàng Thu Thu khẳng định nói.  

"......"  

Bình Luận (0)
Comment