Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc

Chương 43

Cốc Thành Kính và Tạ Dịch Chi ngồi ở hàng đầu tiên, bọn họ làm nhạc trưởng nên phải lên sân khấu ở tiết mục đầu tiên, chờ đến màn song tấu cùng độc tấu thì cần phải nhanh chóng xuống sân khấu, cho nên người phụ trách liền sắp xếp hai vị nhạc trưởng ngồi ở phía trước.   

Tôn Khang Nhi và Giang Nhã Lộ tương đối gấp gáp, với tư cách là trưởng nhóm violin nhất định bọn họ phải tham gia màn diễn tấu chung của dàn nhạc. Sau đó còn cần độc tấu hoặc song tấu, thời gian thay quần áo không kịp, hai người trực tiếp mặc quần áo không giống với những người khác trong dàn nhạc, cùng lên sân khấu biểu diễn.   

Về phần Hoàng Thu Thu có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, nhiệm vụ đánh trống định âm được giao cho Trình Huy Khuê, cô chỉ cần nắm chắc màn biểu diễn song tấu violin là được.   

"Xin mời thưởng thức bản giao hưởng số 9 của Dvorak – Giao hưởng thế giới mới!"  

*Giao hưởng số 9 cung Mi thứ "Từ Thế giới Mới", Op.95, B. 178 hay còn được cả thế giới biết đến với tên gọi khác là "Giao hưởng Thế giới Mới" là bản giao hưởng xuất sắc của Antonín Dvořák. Ông viết bản này vào năm 1893 trong suốt quãng thời gian A.Dvořák làm giám đốc Nhạc viện Quốc gia Âm nhạc Hoa Kỳ. 

Người dẫn chương trình vừa dứt lời, màn hình sân khấu chậm rãi mở ra, dàn nhạc Tố Trúc dẫn đầu xuất hiện, giai điệu biểu diễn mang đậm ý nghĩa nhớ nhà.   

Bản giao hưởng có nét duyên dáng độc đáo của nó, một khi âm thanh vang lên, tất cả mọi người có thể cảm thấy loại cảm xúc được truyền đạt rõ ràng bởi dàn nhạc. Có thể nói phần đầu chính là khởi đầu tốt đẹp, dàn nhạc Phong Diệp theo sát phía sau, không hề thua kém.   

Tất cả khán giả có mặt đều có thể cảm nhận rõ ràng phong cách khác nhau của hai dàn nhạc, dưới sự dẫn dắt của hai vị nhạc trưởng, thể hiện âm nhạc khiến người nghe mãn nhãn.  

Thời điểm Hoàng Thu Thu lên sân khấu, Tạ Dịch Chi đã đi xuống, ngồi ở hàng đầu tiên.   

"Chuẩn bị xong chưa?" Giang Nhã Lộ cùng Hoàng Thu Thu đi qua qua, thấp giọng hỏi.   

"Ừm." Hoàng Thu Thu nắm chặt cây violin trong tay, gật đầu.   

Hoàng Thu Thu và Giang Nhã Lộ tách ra đứng trước sân khấu, có thể nhìn thấy rất rõ ràng tất cả khán giả ở hàng đầu tiên.   

Ánh mắt Hoàng Thu Thu không tự chủ được rơi vào trên người đàn ông dễ thấy nhất ở hàng ghế đầu, thời điểm bốn mắt giao nhau, cô không nhận được sự cổ vũ từ bên trong như trước.   

Rũ mắt xuống, Hoàng Thu Thu đặt tay lên cung, mím môi vứt đi những suy nghĩ khác trong đầu.   

Giang Nhã Lộ nhìn qua Hoàng Thu Thu, ý bảo hai người cùng nhau bắt đầu, thấy Hoàng Thu Thu gật đầu, Giang Nhã Lộ mỉm cười, tư thái ưu nhã mở cung.   

Hôm nay hai người song tấu, Giang Nhã Lộ mặc một bộ váy dài màu xanh ngọc, Hoàng Thu Thu mặc váy lụa dài màu đen trắng. Hai người mỗi người đứng một bên, chỉ riêng hiệu quả thị giác đã rất tốt.   

Tất Chu mang theo Trình Huy Khuê từ hậu trường chạy đến sân trước, nhìn thấy hai người đứng trên sân khấu không khỏi cảm thán: "Hóa ra Thu Thu lại xinh đẹp như vậy!"   

Trình Huy Khuê không nói gì nhìn thoáng qua Tất Chu: "Có khi nào Thu Thu không xinh đẹp sao?"   

Tất Chu gãi đầu: "Chỉ là em cảm thấy Thu Thu chưa từng ăn mặc đẹp như vậy, vừa nhìn đã cảm thấy rất xinh đẹp."   

Trước kia Hoàng Thu Thu ở phía sau gõ trống định âm, không cần mặc loại váy dài tao nhã này, nếu không sẽ không tiện. Hiện tại lắc mình biến thành nghệ sĩ violin, mặc váy dài, vô cùng có khí chất.   

Trong lúc hai người Tất Chu đang nói chuyện, trên sân khấu đã bắt đầu diễn tấu. Hai người cô tới tôi lui, có khói thuốc súng chợt hiện ra. Thời điểm khán giả nghiêng tai lắng nghe cẩn thận, nhưng chỉ có thể nghe thấy âm thanh hài hòa lại tuyệt vời của song tấu. Đang lúc bọn họ cho rằng nhất định phía sau sẽ là bình tĩnh ôn hòa, đột nhiên hai người tăng tốc độ, đem một mảnh cảnh tượng tốt đẹp xé rách, mở ra bầu không khí thiên quân vạn mã giằng co trên chiến trường.

Màn song tấu khiến cho mọi người ngồi phía dưới không khỏi đổ mồ hôi, trong lòng cảm thấy đã sắp kết thúc.

Nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, rồi lại sinh ra tiếc nuối mãnh liệt. Muốn tiếp tục nghe nhưng sợ không chịu nổi nhịp điệu biến hóa cực lớn này.   

Hai người buông violin xuống, khom lưng chào, trong nháy mắt khán giả dưới sân khấu bật ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt.   

Loại thời tiết oi bức này, hơn nữa chơi violin cũng không phải là chuyện thoải mái, trên trán Hoàng Thu Thu có mồ hôi nhẹ, ánh mắt cô cùng ánh mắt Tạ Dịch Chi dưới sân khấu giao nhau.   

Tạ Dịch Chi mặt không chút thay đổi dời ánh mắt, rơi vào trên người Giang Nhã Lộ bên cạnh, vẫn chưa lộ ra cảm xúc khác với Hoàng Thu Thu.   

......

Không muốn để ý đến cô sao?   

Hoàng Thu Thu vừa nghĩ đến khả năng này, trong lòng liền có chút buồn bực, ngay cả việc khán giả dưới sân khấu đang vỗ tay cũng không đặt vào trong lòng.  

Sau buổi biểu diễn, Cốc Thành Kính vui mừng bước lên vỗ vỗ bả vai Hoàng Thu Thu: "Thu Thu, cháu tiến bộ rất lớn, tiền đồ không thể hạn lượng."   

Ban đầu là trúc trắc vì nền tảng không đủ, chỉ trong thời gian ngắn đã đạt được trình độ này, thật sự là vô cùng giỏi.

Nếu cô là học trò của mình, nhất định ông cũng sẽ không nhịn được mà rêu rao chung quanh. Hiện tại xem như Cốc Thành Kính đã hiểu được tâm tình năm đó của Parse khi dắt theo học trò của mình đi dạo khắp nơi, quả thực là không thể không tự hào kiêu ngạo.   

"Nhạc trưởng, cháu muốn xin nghỉ." Hoàng Thu Thu không nói gì về violin nữa, chỉ hỏi sau khi biểu diễn xong thì có thể rời khỏi đội vài ngày hay không.   

"Làm sao vậy?" Cốc Thành Kính kinh ngạc hỏi, "Đang yên đang lành làm sao lại rời đội?"   

Mặc dù Hoàng Thu Thu không còn đảm nhiệm vai trò tay trống định âm, nhưng Cốc Thành Kính vẫn xem cô là thành viên của dàn nhạc Tố Trúc.

"Ly Thị ở gần An Thành, cháu muốn trở về xem một chút."

Hoàng Thu Thu thành thật trả lời, không phải là cô muốn đi thăm nhà họ Hoàng. Ở Ly Thị có trường học, lớp học, rất nhiều giáo viên và bạn bè từng giúp đỡ cô, trong lòng cô luôn ghi nhớ. Đặc biệt là giáo viên chủ nhiệm trung học phổ thông, trong ba năm trung học đều đặc biệt chiếu cố đến cuộc sống sinh hoạt của cô.   

Lần này đi đến Ly Thị, Hoàng Thu Thu muốn đi thăm giáo viên chủ nhiệm lớp trung học.   

"Ly Thị..." Cốc Thành Kính không trực tiếp nói đồng ý, ông suy nghĩ một chút rồi gọi Giang Nhã Lộ tới đây, "Nhã Lộ, cháu đi hỏi mọi người có muốn đi đến Ly Thị chơi hay không?"  

Chờ Sau khi Giang Nhã Lộ rời đi, Cốc Thành Kính mới quay đầu lại nói với Hoàng Thu Thu: "Trong khoảng thời gian này mọi người cũng vất vả rồi, dứt khoát để cho mọi người cùng nhau đi, coi như là đi du lịch."   

Lời này của Cốc Thành Kính không phải giả ý, mặc dù Ly Thị không phát triển, nhưng hàng năm đều lọt vào top 10 bình chọn những nơi đáng sống ở Trung Quốc, phong cảnh ở đây rất đẹp, còn có không ít suối nước nóng.  

"Mọi người cùng đi?" Hoàng Thu Thu theo bản năng cảm thấy không ổn, xe buýt đường dài chở hai dàn nhạc, nếu để dàn nhạc Tố Trúc cùng cô rời khỏi thành phố, vậy thì không dễ sắp xếp.   

Rất nhanh Giang Nhã Lộ đã mang theo câu trả lời của mọi người chạy tới: "Nhạc trưởng, tất cả mọi người đều đồng ý."   

"Nhưng mà..." Hoàng Thu Thu còn muốn nói cái gì đó, liền bị Giang Nhã Lộ cắt đứt.   

Giang Nhã Lộ cười nói: "Dàn nhạc bên cạnh muốn cùng nhau đi Ly Thị, nghe nói là trong đoàn bọn họ cũng có người ở Ly Thị."   

"Tạ Dịch Chi đồng ý?" Cốc Thành Kính kỳ quái hỏi, vốn dĩ ông còn định thuê xe khác đi đến Ly Thị.

"Nhạc trưởng Tạ đồng ý." Giang Nhã Lộ gật đầu, "Anh ấy nói nếu muốn đi, không bằng dứt khoát cùng đi. Xem như cho mọi người đi du lịch."

Trong dàn nhạc Phong Diệp, người xuất thân từ Ly Thị chỉ có một mình Hoàng Hi Nguyệt, tất nhiên lần này cô ta sẽ trở về thăm ba mẹ mình. Trong lòng Hoàng Thu Thu vẫn không có gợn sóng, nếu tất cả mọi người đều đi, vậy thì cùng đi.  

Mọi người lên xe vẫn dựa theo thứ tự ban đầu, nhưng mà Tạ Dịch Chi không ngồi ở hàng cuối cùng nữa, mà đổi sang ngồi ở ghế sau tài xế, nhạc công dương cầm của dàn nhạc Phong Diệp bên cạnh chết lặng đem tay dán chặt vào hai chân, không dám lộn xộn chút nào.   

Đáng chết, vì cái gì mà bản thân lại ngồi ở chỗ này! 

Trong lòng nhạc công dương cầm liều mạng hò hét, vô cùng hối hận vì lúc trước mình đã chọn chỗ ngồi này.   

Hoàng Thu Thu thấy Tạ Dịch Chi trực tiếp ngồi ở hàng ghế đầu, cũng sửng sốt, chẳng qua rất nhanh đã khôi phục lại, tiếp tục dựa vào ghế ở hàng cuối cùng, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.   

Lần này đổi thành đi Ly Thị, bởi vì hai chỗ cách nhau không xa, đi trên đường cao tốc không thú vị, Cốc Thành Kính dứt khoát để cho tài xế đi theo đường quốc lộ.   

"Thu Thu, em muốn ăn kẹo không?" Tất Chu ngồi phía trước vươn một tay ra, đưa kẹo cho Hoàng Thu Thu.   

"Cám ơn." Hoàng Thu Thu thu nhận lấy kẹo bỏ vào miệng mình, miễn cưỡng lộ ra một tia tươi cười.   

Phía sau không còn sự áp bách của Tạ Dịch Chi, ngay cả Trình Huy Khuê cũng dám quay đầu lại, anh ta vặn vẹo hơn phân nửa người, nằm sấp trên lưng ghế sau: "Thu Thu, có phải tâm tình của em không tốt không?"   

Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách như vậy của Hoàng Thu Thu, trước kia cho dù là lúc nào, Thu Thu đều tràn ngập tinh thần.   

"Có phải nhớ nhà không?" Tất Chu nghe vậy cũng tiến lại gần, "Cái này người ta gọi là *Cận hương tình khiếp."

*Cận hương tình khiếp: Lâu không về quê, gần về đến quên lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.

Hai người này thấy tâm tình của Hoàng Thu Thu thật sự không cao, liếc mắt nhìn nhau một cái, đều biết không ổn, lập tức anh một lời tôi một lời an ủi.   

Tất Chu càng nói càng hăng, cuối cùng dứt khoát tháo dây an toàn ra, leo xuống hàng ghế của Hoàng Thu Thu, dỗ dành cô: "Thu Thu, bây giờ em cũng coi như có tiền đồ rồi, về đến nhà, nhất định phải tuyên bố với phụ lão hương thân một phen!"   

Lời này nói ra có chút ... Nhưng mà Hoàng Thu Thu nghe thấy thì nhịn không được cười ra tiếng.   

......   

Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?   

Tạ Dịch Chi ngồi ở hàng đầu tiên nhìn xuyên qua gương chiếu hậu bên trong xe trước mặt tài xế, quan sát động tĩnh ở hàng cuối cùng, giữa hai hàng lông mày tỏa ra phiền não, môi mỏng kéo rất thấp.  

Đáng thương cho nhạc công dương cầm của dàn nhạc Phong Diệp bị lệ khí không giải thích được của anh phát ra khiến cho sợ tới mức không dám nhúc nhích, dọc theo đường đi trong lòng luôn sám hối là do kỹ thuật đánh đàn của mình không tốt, mới khiến cho nhạc trưởng mất hứng.   

An Thành cách Ly Thị không xa, tài xế không cần dừng xe để đổ xăng. Cho nên Tạ Dịch Chi không tiện chạy ra phía sau xe buýt, chỉ có thể đen mặt, một thân sát khí ngồi đến Ly Thị.   

Sau khi đến nơi, Cốc Thành Kính dứt khoát để cho tất cả mọi người tự do hoạt động, năm ngày sau tập hợp tại chỗ.   

Những người trong dàn nhạc này đều là người trưởng thành, Cốc Thành Kính không cần lo lắng cho vấn đề an toàn của bọn họ. Lúc trước ở trạm dừng chân là do ông lo sợ tạm thời xảy ra vấn đề, dù sao cũng không thể xuất hiện sai sót trong buổi biểu diễn.  

Hoàng Thu Thu đứng tại chỗ nghe được Cốc Thành Kính vừa nói như vậy, lập tức muốn trực tiếp rời đi.   

Vốn dĩ ban đầu mấy người Tất Chu muốn Hoàng Thu Thu mang theo mình đi chơi một vòng ở Ly Thị, sau đó bị Giang Nhã Lộ ngăn lại: "Thu Thu đến đây có việc, mọi người tự mình chơi, đừng làm chậm trễ em ấy."   

"Được rồi." Vẻ mặt Tất Chu tiếc nuối, "Vậy chỉ có thể chờ lần sau chúng ta tới đây, để cho Thu Thu dẫn chúng ta đi chơi. Hiện tại để Lộ tỷ dẫn chúng ta đi vậy!"

"Cái gì?" Giang Nhã Lộ bất ngờ bị Tất Chu hố, nhưng cuối cùng vẫn bị anh ta lôi kéo đi.   

"Ngôi nhà" duy nhất ở đây của Hoàng Thu Thu đã không còn, cô tìm một khách sạn gần đó, đặt phòng ở rồi mới đến thăm giáo viên chủ nhiệm lớp trung học.   

Sau khi đem đồ đạc đặt ở trong phòng, Hoàng Thu Thu chậm rãi đi xuống, lại không ngờ nhìn thấy Tạ Dịch Chi cũng cầm theo vali đứng ở đại sảnh khách sạn.   

Tạ Dịch Chi vừa mới cầm thẻ phòng trong tay, đang muốn lên lầu, hai người mặt đối mặt gặp nhau.   

Hoàng Thu Thu chậm rãi suy nghĩ một lần trong đầu, cuối cùng kết luận: Nhất định là nhạc trưởng Tạ không thích mình chào hỏi anh.   

Cho nên cô cúi đầu, giả vờ không nhìn thấy Tạ Dịch Chi, ý đồ chậm rãi đi ra khỏi khách sạn.   

"Như thế nào, nhìn thấy tôi cũng không muốn chào hỏi nữa?" Tạ Dịch Chi giữ chặt cổ tay Hoàng Thu Thu, giọng nói nặng nề.   

Hoàng Thu Thu thuận theo ngón tay thon dài của Tạ Dịch Chi nhìn về phía anh: "Nhạc trưởng Tạ tốt."   

Giọng điệu có lệ, ngay cả chính Hoàng Thu Thu cũng có thể nghe ra được.  

"Tôi không tốt." Tạ Dịch Chi lạnh mặt nói.  

Bình Luận (0)
Comment