Giọng điệu của Tạ Dịch Chi quá mức tự nhiên trực tiếp, khiến Hoàng Thu Thu nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.
Khách sạn không lớn, xung quanh không có nhiều người qua lại. Tạ Dịch Chi đứng ở trong đám người không khác gì hạc đứng giữa bầy gà, gần như lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người ở trong đại sảnh khách sạn này.
Thậm chí Hoàng Thu Thu có thể cảm giác được ánh mắt bát quái sau lưng, cô thử giãy dụa một chút, nhưng cổ tay bị khóa chặt, hoàn toàn không thể tránh thoát.
Hoàng Thu Thu mím môi ngửa đầu nhìn Tạ Dịch Chi, vì chẳng lẽ: "Anh bị sao vậy?"
Rất ít khi Tạ Dịch Chi xúc động, cho dù xúc động qua đi thì cũng sẽ không hối hận, cho nên anh vẫn không buông người ra.
"Tâm tình không tốt." Giọng nói trầm thấp của Tạ Dịch Chi quanh quẩn bên tai Hoàng Thu Thu, chọc cho vành tai cô nóng lên.
Thời điểm tâm tình của cô không tốt thì chỉ biết nghẹn ở trong lòng, nào biết cách giải quyết tâm tình của người khác như thế nào. Cô trầm mặc để cho Tạ Dịch Chi kéo, khô cằn nhìn anh không nói lời nào.
Ngay cả nói một câu khách sáo cũng sẽ không, Tạ Dịch căng thẳng, dứt khoát lôi kéo người đi lên lầu.
"Nhạc trưởng Tạ..." Hoàng Thu Thu luống cuống đi theo phía sau, lại không dám trực tiếp tránh thoát.
"Tôi có tên, cô không biết?" Tạ Dịch Chi không thèm quay đầu lại, lập tức cắt đứt lời của Hoàng Thu Thu. Rõ ràng bình thường nghe thấy thì không có bất kỳ cảm giác nào, hôm nay đột nhiên nghe được xưng hô này, Tạ Dịch Chi cực kỳ không vui.
"Tạ… Dịch Chi." Hoàng Thu Thu lắp bắp một lần nữa sửa miệng.
Cơn tức giận bất thình lình của Tạ Dịch Chi biến mất, ngay cả lực đạo trên tay cũng theo bản năng nhẹ hơn không ít.
......
"Mẹ, sẽ không có việc gì chứ?" Lễ tân nhìn Hoàng Thu Thu bị kéo lên cầu thang, nhịn không được quay đầu hỏi mẹ mình đang đứng bên cạnh xem kịch.
"Tiểu tình nhân giận dỗi đấy!" Bà chủ mang theo vẻ mặt hiểu rõ nói, "Cũng chỉ có đầu gỗ như con mới không nhìn ra, sớm biết vậy nên để cho con đi xem mắt nhiều hơn, như vậy mới hiểu được tư vị này~"
"Mẹ, nếu như đối tượng xem mắt mà mẹ giới thiệu cho con giống như vị tiên sinh này, mỗi ngày con đều sẽ đi xem mắt!" Lễ tân trịnh trọng nói.
Bà chủ lườm con gái mình một cái: "Loại đối tượng này có thể để mắt tới con?"
Mặc dù khách sạn này không lớn, nhưng thắng ở sạch sẽ, gần đó lại là trường trung học trọng điểm, làm ăn phát đạt. Rất nhanh bà chủ và lễ tân đã vội vàng đón tiếp khách mới, bỏ lại Hoàng Thu Thu và Tạ Dịch Chi ở phía sau đầu.
Đến lầu hai, đi tới trước căn phòng vừa đặt, Tạ Dịch Chi mới chậm rãi buông tay Hoàng Thu Thu ra.
"Cô ở đâu?" Tạ Dịch Chi mở cửa ra hỏi.
"Gian phòng kia." Hoàng Thu Thu chỉ chỉ căn phòng đối diện sau lưng Tạ Dịch Chi.
Tạ Dịch Chi xoay người nhìn qua, ghi nhớ số phòng rồi đi vào đó, đem đồ đạc của mình ném vào.
Hoàng Thu Thu bị bỏ lại ngoài cửa mờ mịt nhìn Tạ Dịch Chi đi vào, đang lúc cô định rời đi, Tạ Dịch Chi từ bên trong đi ra lạnh lùng nói: "Lại muốn đi?"
Hôm nay nhạc trưởng Tạ vô cùng kỳ quái, Hoàng Thu Thu nhíu mày: "Nhạc trưởng Tạ, ngài còn có việc gì không?"
Vừa dứt lời, Hoàng Thu Thu liền cảm thấy không ổn, cô gần như chưa bao giờ đỏ mặt với người khác, cũng sẽ không dùng giọng điệu cứng rắn như vậy để nói chuyện.
Tạ Dịch Chi không để ý đến giọng điệu của Hoàng Thu Thu, chỉ nhướng mày: "Không phải vừa rồi gọi tên rất tốt sao, sao không tiếp tục gọi, quên mất rồi?"
"Không có, anh tên là Tạ Dịch Chi." Hoàng Thu Thu cứng rắn nói, đây là lần đầu tiên cô bại lộ cảm xúc trước mặt người ngoài như vậy.
Vốn dĩ cô định đến thăm thầy giáo của mình, hiện tại bị Tạ Dịch Chi quấy rầy, đã đến giờ ăn cơm trưa, cô không tiện đến nhà thầy chủ nhiệm nữa, chỉ có thể trì hoãn đến sau bữa cơm.
"Gần đây có gì ngon, cô dẫn tôi đi." Tạ Dịch Chi không ép Hoàng Thu Thu, chuyển đề tài, "Cô là người ở đây, hẳn là rất quen thuộc."
Hoàng Thu Thu nén xuống xúc động muốn hỏi vì sao, cô phát hiện mình luôn không thể theo kịp đề tài của người đàn ông này.
"...... Vậy anh đi theo tôi." Hoàng Thu Thu tiếp tục nói, "Nhưng tôi không biết anh có thích hay không...."
Tạ Dịch Chi lưu loát đóng cửa, trước khi Hoàng Thu Thu còn chưa nói xong, nhanh chóng đi ở phía trước cô.
Hoàng Thu Thu yên lặng đi theo phía sau, lại một lần nữa khẳng định trạng thái hôm nay của Tạ Dịch Chi không đúng.
Mặc dù bình thường Tạ Dịch Chi làm người lạnh nhạt, không thích nói cười, nhưng vẫn có lễ nghi cơ bản, loại tình huống chưa nghe người khác nói xong đã rời đi, tuyệt đối là không có.
Chẳng lẽ là do áp lực quá lớn?
Hoàng Thu Thu nhìn bóng lưng cao ngất của Tạ Dịch Chi: Hình như quả thật làm nhạc trưởng rất vất vả, mỗi lần biểu diễn xong nhạc trưởng của bọn họ đều phải ngồi một chỗ hồi lâu, thoạt nhìn giống như kiệt sức.
Trong mắt Hoàng Thu Thu lộ ra đồng tình, chỉ là không nghĩ tới Tạ Dịch Chi đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy rõ ràng cảm xúc trong mắt cô.
"...... Đi lên phía trước." Tạ Dịch Chi nhìn thấy đồng tình trong mắt đồ ngốc, trong lòng không hiểu, nhưng không thể ném mặt mũi để hỏi, chỉ coi như không phát hiện.
Ly Thị không phải là một thành phố phồn hoa, nhưng vẫn có những hạ tầng cơ bản, khách sạn lại được xây dựng gần trường học, xung quanh cũng coi như náo nhiệt.
"Bọn họ đều ở trong khách sạn, nhạc … Dịch Chi, sao anh không ở đấy?" Hoàng Thu Thu vừa định gọi 'nhạc trưởng', thấy ánh mắt anh liếc qua, vội vàng đổi giọng.
Ly Thị không lớn, chỉ có một khách sạn năm sao. Những người trong dàn nhạc không thiếu tiền, cho nên sẽ không làm khó mình. Trên cơ bản đều đi đến khách sạn bên kia ở, Hoàng Thu Thu cho rằng Tạ Dịch Chi cũng sẽ đi đến đó.
"Tôi thấy khách sạn này thuận mắt." Tuyệt đối Tạ Dịch Chi sẽ không nói mình nghe thấy mấy người Tất Chu hỏi Hoàng Thu Thu, cho nên anh mới đi theo.
Lần đầu tiên anh đi theo bản năng của mình, làm ra một loạt chuyện không rõ ràng mục đích.
"Ừm." Hoàng Thu Thu không hỏi sâu, ví dụ như vì sao đối phương biết khách sạn nhỏ này, rõ ràng địa chỉ không tính là dễ tìm, lại xen lẫn trong rất nhiều nhà dân.
Hai người cùng nhau đến một nhà hàng coi như sạch sẽ gọn gàng, nhìn động tác xa lạ của Hoàng Thu Thu, Tạ Dịch Chi nhíu mày hỏi: "Không phải cô ở đây ba năm sao, chưa từng ra ngoài?"
Hoàng Thu Thu lắc đầu: "Tôi ăn ở căng tin."
Thời điểm trung học phải thường xuyên học bù, gần như không có thời gian. Hơn nữa phí sinh hoạt mà chú thím cho cũng không đủ để cô ra ngoài ăn.
Hoàng Thu Thu nói xong, không biết có phải là ảo giác của mình hay không, dường như Tạ Dịch Chi ngồi đối diện cười lạnh một tiếng.
"Lát nữa tôi sẽ đi thăm thầy của mình, anh..." Hoàng Thu Thu nhìn Tạ Dịch Chi.
"Tôi về khách sạn." Tạ Dịch Chi nói tiếp lời mà cô chưa nói ra miệng.
......
Sau khi chia tay, Hoàng Thu Thu đến nhà thầy chủ nhiệm lớp trung học.
Hoàng Thu Thu theo học lớp nghệ thuật trong trường trung học, mặc dù thành tích bình thường, nhưng vẫn được coi như là người có tiềm năng trong đó.
Lão sư biết được thân thế của Hoàng Thu Thu nên đặc biệt chiếu cố cô, bản thân Hoàng Thu Thu lại ngoan ngoãn, hoàn toàn không giống với những học sinh nghệ thuật ăn mặc kỳ quái.
"Sao còn xách đồ tới đây?" Thầy chủ nhiệm nhận được điện thoại, vừa mở cửa đã thấy giỏ hoa quả trong tay Hoàng Thu Thu, bất đắc dĩ cho người vào.
"Không có gì ạ." Hoàng Thu Thu đặt giỏ trái cây lên bàn, nghiêm túc nói.
Dù sao cũng là học sinh mà mình yêu quý, thầy chủ nhiệm vui vẻ hỏi chuyện cô: "Không phải lúc trước em nói làm việc trong dàn nhạc sao, sao lại rảnh trở về Ly Thị?"
"Dàn nhạc của em và dàn nhạc Phong Diệp cùng nhau đi An Thành biểu diễn, cho nên thuận đường trở về thăm thầy."
Thầy chủ nhiệm vừa nghe dàn nhạc Phong Diệp thì lập tức nhíu mày: "Dàn nhạc Phong Diệp? Có phải Hoàng Hi Nguyệt cũng ở trong dàn nhạc kia hay không?"
Một nơi nhỏ, có tin tức gì mới mẻ gì đều được lan truyền rất nhanh, hơn nữa hai vợ chồng Hoàng Đống Quốc còn cố ý làm vậy.
Hoàng Hi Nguyệt rất nổi tiếng ở Ly Thị, vợ chồng nhà họ Hoàng luôn tuyên truyền nói con gái nhà mình có năng khiếu violin, tương lai còn có thể ra nước ngoài.
Thành thật mà nói, rất nhiều người ở đây đều khinh miệt, không tin. Nhưng từ năm ngoái truyền đến tin Hoàng Hi Nguyệt vào đường Hoa Hằng, mọi người chỉ có thể đem những cảm xúc này nuốt vào trong bụng.
Đường Hoa Hằng giống như một tấm bảng vàng, trong mắt người bình thường, những người có thể đi vào đó chính là có thực lực, hơn nữa còn có thể bước một chân ra nước ngoài.
"Vâng ạ, Hi Nguyệt cũng ở đó." Hoàng Thu Thu không nói với bất luận ai chuyện cô bị nhà họ Hoàng đuổi ra ngoài.
"Em đã lớn rồi, không có việc gì thì không cần kéo cùng một chỗ với Hoàng Hi Nguyệt." Lông mày của thầy chủ nhiệm vẫn không buông lỏng, từ khi còn học trung học, ông vẫn luôn không thích Hoàng Thu Thu đến quá gần Hoàng Hi Nguyệt.
Nhưng việc này không thể do ông quyết định, trước không nói đến học phí của Hoàng Thu Thu và các loại thi cử cần nhà họ Hoàng bỏ tiền ra. Hơn nữa, hai người đều là học sinh lớp nghệ thuật, có đôi khi cũng sẽ thi cùng nhau, không tránh khỏi việc chạm mặt.
Kỳ thật Hoàng Hi Nguyệt cũng là học trò của ông, nói thật thì cô ta lấy lòng hơn Hoàng Thu Thu. Lớn lên xinh đẹp, đứng trong một đám sinh viên mặt mộc, không khác gì hạc giữa bầy gà, mặc dù là học sinh lớp nghệ thuật, nhưng không gây chuyện, miệng lại ngọt. Nhiều giáo viên trong văn phòng đều rất yêu thích.
Duy chỉ có thầy chủ nhiệm chướng mắt, ông luôn cảm thấy cô gái này tuổi còn trẻ, nhưng trong mắt lại có quá nhiều dã tâm.
"Vâng ạ." Hoàng Thu Thu đều nhất nhất đáp lời, không nói ra chuyện mình đã không còn liên hệ với Hoàng Hi Nguyệt.
"Chỉ biết có lệ với ta." Thầy chủ nhiệm kéo người ngồi xuống, chọn hai quả táo lớn nhất đỏ nhất từ giỏ trái cây, lấy đi rửa sạch sẽ, sau đó đưa cho Hoàng Thu Thu. "Ăn đi, coi như là tráng miệng."
Thấy trong tay thầy chủ nhiệm cũng có một quả, Hoàng Thu Thu chỉ có thể nhận lấy.
"Em đang ở dàn nhạc nào, làm gì, thổi sáo sao?" Lão sư chủ nhiệm tò mò.
Nhà họ Hoàng tuyên truyền với mọi người chuyện con gái mình vào dàn nhạc trẻ tiềm năng nhất đường Hoa Hằng, nhưng không nói cháu gái cũng vào dàn nhạc ở đường Hoa Hằng.
Sở dĩ thầy chủ nhiệm biết, là do Hoàng Thu Thu có nói qua một câu trong tin nhắn lần trước.
Hoàng Thu Thu không cảm thấy thầy hỏi quá nhiều, chỉ cẩn thận trả lời: "Là dàn nhạc Tố Trúc, lúc trước em gõ trống định âm."
"Tố Trúc? Không phải là một dàn nhạc lợi hại như Phong Diệp sao!" Đột nhiên thầy chủ nhiệm hưng phấn, trong lúc nhất thời cảm giác giống như con gái mình còn giỏi hơn so với con gái nhà người ta.
"Hai dàn nhạc đều có ưu điểm riêng." Hoàng Thu Thu nhẹ nhàng cười nói.
"Nhưng mà làm sao em lại đánh trống định âm? Không phải là trước đây học sáo sao? Sau đó đi theo Hoàng Hi Nguyệt gõ kẻng tam giác ở dàn nhạc kia." Thầy chủ nhiệm vẫn nhớ rõ ràng những chuyện này.
"Vâng ạ, sau khi tốt nghiệp đại học thì đi gõ kẻng tam giác." Hoàng Thu Thu giải thích, nhà họ Hoàng hy vọng cô và Hoàng Hi Nguyệt ở cùng một dàn nhạc, bọn họ lo lắng Hoàng Hi Nguyệt vừa tốt nghiệp đã phải chịu khổ sở gì, dù sao nhiều người cũng sẽ an tâm hơn một chút.
Nhưng mà dàn nhạc trước đó chỉ tuyển một nghệ sĩ violin, không cần người thổi sáo, cho nên Hoàng Thu Thu chỉ có thể vào bộ gõ làm chân chạy vặt.
Nhưng hết lần này tới lần khác người nhà họ Hoàng đều coi việc Hoàng Thu Thu có thể vào dàn nhạc kia là công lao của Hoàng Hi Nguyệt, hoàn toàn quên mất chuyện lúc trước mình yêu cầu Hoàng Thu Thu Thu đi theo Hoàng Hi Nguyệt như thế nào.
"Vậy bây giờ em đang ở dàn nhạc Tố Trúc gõ trống định âm sao?" Thầy chủ nhiệm suy nghĩ một chút, mặc dù trống định âm không khí phái như violin, nhưng tốt xấu gì cũng là một dàn nhạc có danh tiếng.
"Không phải, hiện tại em đang luyện violin, nhạc trưởng hy vọng em có thể ra ngoài độc tấu violin." Hoàng Thu Thu hơi ngượng ngùng nói.
Mấy năm nay đổi tới đổi lui nhạc cụ, thật sự không quá yên ổn.
"...... Cho nên bây giờ em giống với Hoàng Hi Nguyệt, cũng là nghệ sĩ violin?" Thầy chủ nhiệm đột nhiên hưng phấn.