Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc

Chương 50

Giọng nói của của Hoàng Thu Thu không lớn, nhưng trong sân chỉ có ba người, khoảng cách lại không xa, có thể nghe rõ ràng lời nói của cô.   

Cốc lão kỳ quái nhìn về phía Tạ Dịch Chi, ý đồ nhìn ra chút gì đó từ trên mặt anh.   

Lúc trước Tạ Dịch Chi đến nói cho bọn họ biết chuyện liên quan đến Thu Thu mấy lần, Cốc lão chưa từng nghĩ nhiều. Hiện tại xem ra hai người...   

"Không cần, ngày đó chỉ là vừa lúc nhớ tới." Tạ Dịch Chi thản nhiên nói.  

"Vẫn là muốn cám ơn anh." Hoàng Thu Thu ở bên kia đầu dây nghiêm túc nói.   

Cô khách khí làm cho Tạ Dịch Chi khẽ nhíu mày, trong lòng anh có một cỗ không thoải mái khó hiểu.  

Hai người không nói được mấy câu, di động liền chuyển đến tay bà nội Minh Liên, Tạ Dịch Chi theo Cốc lão đi vào.   

"Gần đây đứa nhỏ Dịch Chi này phải học violin với lão đầu." Bà nội Minh Liên nhìn thoáng qua bóng lưng hai người, giải thích với Hoàng Thu Thu.   

"Nhưng violin của ông nội Cốc đang ở chỗ cháu." Đột nhiên Hoàng Thu Thu nghĩ đến chuyện này, cô có chút sốt ruột, "Ông nội Cốc còn phải dùng, vì sao lại đưa cho cháu?"   

Bà nội Minh Liên cười hiền lành nói: "Đứa trẻ ngốc, ông nội Cốc chỉ dạy thôi, không cần dùng violin. Lại nói nếu thật sự cần biểu diễn, cũng có thể dùng violin của đứa nhỏ Dịch Chi kia."

Hoàng Thu Thu vẫn lo lắng như trước, ngay từ đầu cô đã cảm thấy cây violin kia quá quý giá.   

Thấy cô vẫn cau mày, đột nhiên bà nội Minh Liên hối hận vì đã nhiều lời, chỉ có thể tiếp tục giải thích: "Hiện tại bình thường ông nội Cốc cũng không đụng vào violin, để đó chỉ thêm bụi mà thôi, đưa cho con là tốt nhất. Đừng nghĩ nhiều, nếu không bà sẽ buồn."

"Bà nội Minh Liên..." Suy nghĩ của Hoàng Thu Thu phức tạp, trong lòng âm thầm quyết định phải luyện violin thật tốt, để cho nó phát huy tác dụng lớn nhất.   

Tạ Dịch Chi theo Cốc lão đi vào, giống như thường ngày, lấy violin ra, đứng ở đó bắt đầu diễn tấu bản nhạc mà hôm nay Cốc lão đưa cho.   

Cốc lão đứng ở bên cạnh nhìn, không thể không cảm thán nghe tiếng đàn của Tạ Dịch Chi chính là một loại hưởng thụ.   

Hơn nữa không chỉ là thính giác, còn có thị giác, tư thái của Tạ Dịch Chi ung dung thanh quý, vận cung lưu loát, hơn nữa thân hình cao lớn hoàn mỹ, cho dù là ai nhìn cũng không tìm ra được bất kỳ tật xấu gì.   

Đáng tiếc...   

"Dừng lại một chút." Cốc lão đưa tay ý bảo Tạ Dịch Chi dừng lại.   

Tạ Dịch Chi nghe lời ngừng lại, trầm mặc chờ ông chỉ điểm.   

"Cậu dạy Thu Thu một tháng." Đột nhiên Cốc lão chuyển sang một đề tài khác, "Có cảm giác gì?"   

Bất kỳ một người nào từng dạy Hoàng Thu Thu, nhất định sẽ có cảm giác của riêng mình, Cốc lão chính là như thế. Ông có thể cảm nhận được thiên phú mãnh liệt của Hoàng Thu Thu đập vào mặt, thậm chí loại cảm giác này còn làm cho người ta hít thở không thông. Bản thân ông vất vả khổ cực luyện tập nhiều năm, không ngừng tổng kết kinh nghiệm, chỉ cần nhắc tới một chút ở trước mặt cô, liền bị cô hấp thụ toàn bộ, ai mà có thể cân bằng tâm lý được?   

Cũng may Cốc lão đã về hưu, chấp niệm đối với violin đã buông xuống, nếu không nhất định ông không dạy được nữa.   

Tạ Dịch Chi rũ mắt, hồi tưởng lại cảm giác một tháng dạy Hoàng Thu Thu như thế nào...  

Nhẹ nhàng?   

Anh không cần nói thêm gì, có đôi khi chỉ cần một ánh mắt, Hoàng Thu Thu đã có thể hiểu được ý tứ của anh. Ngoại trừ bởi vì nhiều năm không luyện qua violin mà dẫn đến cầm nắm vận cung có vấn đề, ở phương diện khác hai người đều vô cùng hòa hợp.  

Đây là cảm giác mà ngay cả Tần Chấn Khôn cũng không thể cho anh.   

Lúc trước theo trình độ của Tạ Dịch Chi tăng lên, rất nhanh anh đã phát hiện càng ngày Tần Chấn Khôn càng khó lý giải vấn đề trong phương diện âm nhạc của mình, Tạ Dịch Chi cũng dần dần đem vấn đề chôn ở đáy lòng.   

"Cô ấy học rất nhanh." Tạ Dịch Chi nói đơn giản.   

Cốc lão nhướng mày, không cảm thấy ngoài ý muốn. Nếu như nói Hoàng Thu Thu có thể làm cho người có thiên phú bình thường cảm thấy hít thở không thông, vậy người ngang tài ở chung với cô, nhất định được coi là sung sướng.   

"Nếu con bé kéo bản nhạc này thì sẽ có vấn đề gì?" Cốc lão tiếp tục đặt câu hỏi.   

"Ban đầu thay dây nghe có vẻ cứng ngắc, rất có khả năng ngón tay giữa sẽ xảy ra sai lầm." Tạ Dịch Chi gần như không cần suy nghĩ đã nói, dừng một chút lại bổ sung, "... Phần cuối cùng sẽ tương đối xuất sắc."

Cốc lão đăm chiêu gật đầu: "Không hổ là dạy dỗ một tháng. Vậy cậu có biết hai người khác nhau ở đâu không?"   

Tạ Dịch Chi trầm mặc, anh nhớ tới biểu hiện của Hoàng Thu Thu trong tháng đó, trừ bỏ trình độ kỹ xảo thuần thục, sự khác biệt lớn nhất giữa bọn họ chính là đầu tư bao nhiêu tình cảm.   

Có người trời sinh đã có cảm xúc đồng cảm, chỉ là một bản nhạc đơn giản cũng có thể đầu tư rất nhiều cảm xúc vào. Về phần Tạ Dịch Chi, không phải là không thể đồng cảm, nếu như anh không hiểu được ý nghĩa của bản nhạc, vậy căn bản chuyện tuổi trẻ thành danh là vô căn cứ.   

Đồng cảm là một chuyện, tự chuyển mình vào trong đó lại là một chuyện khác. Tạ Dịch Chi càng am hiểu việc đứng ở bên ngoài, dùng góc độ người ngoài cuộc mà biểu hiện ra ngoài.  

Không phải là không thể làm như vậy, hơn nữa kỹ xảo của Tạ Dịch Chi rất tốt, hoàn toàn có thể biểu đạt ra tình cảm cảm xúc của bản nhạc.   

"Mỗi người đều có phong cách biểu diễn của riêng mình, Thu Thu giỏi đặt mình vào trong bản nhạc, diễn tấu ra những giai điệu động lòng người." Cốc lão nghiêm túc nói, "Cậu cũng có chỗ độc đáo của mình, không nhất định phải đưa chính mình vào đó. Nhưng điều tối thiểu nhất, âm nhạc là hưởng thụ, không phải là đúng hay sai, không phải là một bài kiểm tra 100 điểm, yêu cầu cậu phải nhận được điểm tuyệt đối, như vậy mới được coi là lợi hại."

Thấy Tạ Dịch Chi đứng ở đó, Cốc lão thở dài, trong lòng biết anh đã chịu phải ảnh hưởng của Tần Chấn Khôn.   

"Tôi nghe nói cậu có cảm âm tuyệt đối?" Cốc lão một lần nữa đổi đề tài, "Thu Thu cũng có cảm âm tuyệt đối, nếu có thời gian thì đi hỏi con bé một chút, có được một phần thiên phú độc đáo như vậy là cảm thụ như thế nào."

Bình cảnh không phải là thứ mà Cốc lão nói mấy câu là có thể khơi thông, còn cần Tạ Dịch Chi tự mình suy nghĩ, hiểu rõ xem đến tột cùng thì vấn đề của anh xuất phát ở đâu, cuối cùng sửa lại, mới coi như là chân chính đột phá bình cảnh.   

......   

Nước M.   

Sau hơn một tháng làm quen, Hoàng Thu Thu dần quen với việc giảng viên ở đây dùng ngôn ngữ và tốc độ nói khác nhau. Cô giống như một miếng bọt biển, nhanh chóng hấp thụ các kiến thức xung quanh mình.   

Trong đó hưng phấn nhất chính là Parse, so với trận đấu trước, rõ ràng lần này Hoàng Thu Thu đã tiến bộ hơn rất nhiều. Ngay cả những kỹ năng cơ bản mà lúc trước bị chỉ trích, bây giờ cô cũng có thể kéo ra dáng ra hình.  

"Sau trận đấu kia cô đã đi tập luyện sao?" Parse tò mò hỏi, hơn nữa theo ông thấy cường độ tập luyện của Hoàng Thu Thu không thấp.   

Hoàng Thu Thu gật đầu, đem chuyện Cốc lão gia tử chỉ dạy cô một đoạn thời gian nói cho Parse.   

"Ồ, tôi biết ông ấy!" Hai mắt Parse đột nhiên sáng lên, "Cốc lão tiên sinh rất nổi tiếng ở Trung Quốc, tôi từng nghe qua ông ấy diễn tấu một lần, đặc biệt có ý vị!"

"Đúng vậy, ông nội Cốc đặc biệt lợi hại..." Hoàng Thu Thu đang tán đồng, đột nhiên bị Parse kéo một phen.   

Parse khom lưng, kề sát vào Hoàng Thu Thu nhỏ giọng nói: "Chuyện kia có phải là thật hay không?"   

"Chuyện kia?" Vẻ mặt Hoàng Thu Thu mờ mịt.   

"Chính là lời đồn Cốc lão tiên sinh thu học trò, sau đó người kia phản bội, lão tiên sinh mới không chơi violin nữa!" Những lời này là Parse dùng tiếng Trung nói, Hoàng Thu Thu có thể nghe rõ ràng từng chữ, nhưng khi ghép lại thì hoàn toàn không hiểu.  

"Ai phản bội?" Hoàng Thu Thu không rõ, sao học violin lại liên quan đến chuyện phản bội?   

"Tên là Khánh, Tần ….. Dù sao cũng có một người như vậy." Parse gãi đầu, khuôn mặt lộ ra bát quái, giờ phút này không thể nhìn thấy bộ dáng độc miệng như bình thường một chút nào.   

Sinh viên đi ngang qua nhìn thấy bộ dáng này của Parse, đều nhịn không được quay đầu lại nhìn thêm hai lần.   

Parse muốn tìm hiểu tin tức nhưng không tìm hiểu được, ngược lại đem bát quái mình tìm kiếm khắp nơi nói cho Hoàng Thu Thu, lải nhải nói một đống.   

"Thứ bảy này nhớ đến đường Hilling tìm tôi." Trước khi rời đi Parse nhắc nhở một câu.   

Một tháng trước, Parse bận rộn đến nỗi mỗi thứ bảy đều không có thời gian để ý tới Hoàng Thu Thu, chỉ bảo cô đến phòng hòa nhạc xem những người khác biểu diễn.   

Phòng hòa nhạc trên đường Hilling được mấy học viện âm nhạc nổi tiếng ở nước M cùng nhau xây dựng, chuyên cung cấp địa điểm biểu diễn cho sinh viên.   

Biểu diễn phải dựa theo quy trình chính quy, người bình thường cũng có thể vào nghe, nhưng cần phải mua vé.   

Parse đưa cho Hoàng Thu Thu một tờ giấy, sinh viên của các học viện lớn có thể đi vào miễn phí, nhưng tờ giấy của Parse có thể được sắp xếp ngồi ở chỗ VIP.   

Thứ bảy, Hoàng Thu Thu đi xem diễn tấu như đã hẹn, nhưng Parse vẫn còn bận rộn tối mày tối mặt.  

Năm nay là kỷ niệm của Học viện Eastman, với tư cách là giám đốc âm nhạc, Pars cần phải phụ trách sắp xếp biểu diễn cho lễ kỷ niệm lần này, phỏng chừng một tháng tiếp theo Hoàng Thu Thu vẫn phải ngồi ở khán phòng này.   

Hoàng Thu Thu cũng không vội, mỗi lần cô đến phòng hòa nhạc này, luôn có thể học hỏi được những kiến thức mới từ những nhạc công biểu diễn trên sân khấu.   

Như thường lệ, trong tay Hoàng Thu Thu cầm theo sách và bút, ngồi ở vị trí đã được Parse sắp xếp.  

Phòng hòa nhạc trên đường Hilling luôn có người đến biểu diễn 24/24, chỉ là thời gian không giống nhau. Thời điểm Hoàng Thu Thu đến là lúc giá vé cao nhất. Nhưng mà cho dù cao hơn nữa thì cũng sẽ thấp hơn giá vé của các nghệ sĩ biểu diễn chuyên nghiệp, cho nên ở đây vẫn tương đối đông người.

"Cô là học sinh của Parse?"  

Hoàng Thu Thu vừa ngồi xuống, bên cạnh liền truyền đến một giọng nữ tao nhã dễ nghe. Quay đầu nhìn lại, là một người phụ nữ trẻ tuổi mặc váy dài màu tím, diện mạo tinh xảo xinh đẹp.  

"Cô là?" Mặc dù cả hai đều là người Châu Á, nhưng khi giao tiếp vẫn sử dụng ngôn ngữ nước M.   

Người phụ nữ nở nụ cười kiêu ngạo, không không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hoàng Thu Thu: "Trước kia tôi cũng thường xuyên đến đây chơi."  

"Tiền bối." Hoàng Thu Thu lộ ra nụ cười nhạt, người biểu diễn ở phòng hòa nhạc Hilling chỉ có thể là người của mấy học viện lớn, hơn nữa rõ ràng cô gái này lớn tuổi hơn cô, gọi một tiếng 'tiền bối' cũng không quá đáng. 

Người phụ nữ trang điểm tinh xảo, ngay cả mỗi một sợi tóc xoăn sóng phủ lên vai cũng đều lộ ra tao nhã. Mấy vị khán giả xung quanh đã liên tiếp quay đầu lại nhìn cô ta, rõ ràng trong mắt đều toát ra thưởng thức. Cô ta vẫn ngẩng cao cổ như cũ, cao ngạo không thể xâm phạm.   

Hoàng Thu Thu không đặt quá nhiều tâm tư vào người phụ nữ bên cạnh, mặc dù đối phương là tiền bối. Nhưng tâm tư của cô đã sớm bị mấy tiết mục trên sân khấu chiếm cứ.   

Bản nhạc được biểu diễn ở đường Hilling không cố định, hàng ngày đều có rất nhiều sinh viên đến đây nộp đơn xin biểu diễn để tìm kiếm kinh nghiệm biểu diễn. Người phụ trách phòng hòa nhạc chỉ dựa theo trình tự nộp đơn mà sắp xếp, có đôi khi không gặp may mắn, một ngày phải nghe cùng một loại nhạc cụ, thậm chí ngay cả bản nhạc cũng giống nhau như đúc.   

Nhưng mà loại tình huống này cũng hiếm thấy, trải qua một đoạn thời gian hỗn loạn lúc ban đầu, sinh viên trong cùng một học viện sẽ theo bản năng tránh chọn bản nhạc cùng nhau, chủ yếu là đụng mặt với các học viện khác.   

Hoàng Thu Thu nghe màn giới thiệu trên sân khấu, người biểu diễn tiếp theo vừa vặn là sinh viên năm hai học viện Eastman, lúc đi lên phía dưới có chút xôn xao, xem ra là có chút danh tiếng.   

Trải qua khoảng thời gian ngồi đây nghe, Hoàng Thu Thu đã có thể xem xét từ phản ứng của người phía dưới, từ đó biết trước người trên lên khấu sẽ trình độ như thế nào.  

"Cô cũng muốn lên sân khấu sao?" Người phụ nữ bên cạnh bất thình lình hỏi. 

Bình Luận (0)
Comment