Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc

Chương 51

"Không lên sân khấu." Hoàng Thu Thu vội vàng trả lời, trên sân khấu đã bắt đầu diễn tấu, cô không rảnh chú ý đến vẻ mặt của người phụ nữ bên cạnh nữa.  

Bởi vì là sinh viên của Eastman, Hoàng Thu Thu nghe càng nghiêm túc hơn.   

Sinh viên biểu diễn tại Phòng hòa nhạc ở Hilling thường là sinh viên năm cuối trở lên, những người này có nền tảng vững chắc, cũng có khả năng lên sân khấu biểu diễn. Nếu mới năm thứ hai mà đã có thể lên sân khấu biểu diễn, chứng tỏ tài năng và năng lực mạnh hơn so với những người cùng lớp.  

Quả nhiên, ngay từ đầu đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người dưới sân khấu, làm cho tất cả mọi người đều đắm chìm trong thế giới âm nhạc của anh ta.   

Hoàng Thu Thu đặt ngón tay lên đầu gối, nhẹ nhàng gõ theo giai điệu trên sân khấu.   

Mặc dù người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh kinh ngạc với trình độ của người đang biểu diễn trên sân khấu, nhưng cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi, không có quá nhiều dao động.   

Ánh mắt của cô ta liên tiếp xoay quanh trên người Hoàng Thu Thu, nhưng tư thái vẫn tao nhã bất khả xâm phạm như trước.   

"Bốp bốp..."  

Một khúc nhạc kết thúc, dưới sân khấu vang lên những tràng pháo tay. Hoàng Thu Thu cũng xen lẫn trong đó, vỗ tay tương đối chân thành.   

"Tôi đã xem video trận đấu của cô." Nghỉ ngơi giữa giờ, cô gái trẻ kia vẫn muốn nói chuyện với Hoàng Thu Thu.   

"Cám ơn." Hoàng Thu Thu quay đầu, không chút kinh ngạc. Trong tháng này tại Học viện Eastman, luôn có một số sinh viên học violin sử dụng chủ đề này để nói chuyện với cô trên đường đi.   

Ban đầu, Hoàng Thu Thu cảm thấy kỳ lạ, sau đó Joseph giải thích video trận chung kết trước đó đã được đăng trên các diễn đàn âm nhạc, nhiều người ở nước ngoài đều đã xem trận đấu đó.   

"Cô là thành viên của dàn nhạc Phong Diệp?" Người phụ nữ hơi nhướng mày liễu, giọng điệu thờ ơ lại mang theo thăm dò cực sâu.   

Lúc này không có ai lên sân khấu biểu diễn, Hoàng Thu Thu không phải là người lạnh lùng, cho nên nguyện ý nói chuyện cùng người bên cạnh.   

"Không phải, em là người của dàn nhạc Tố Trúc." Hoàng Thu Thu lắc đầu, mím môi hỏi, "Chị cũng biết dàn nhạc Phong Diệp?"   

Dù sao dàn nhạc trẻ trong nước còn chưa đủ nổi tiếng, cho dù là trận đấu lần trước, cũng là lấy danh nghĩa cá nhân dự thi, không thể kéo theo dàn nhạc.   

Dường như sắc mặt của người phụ nữ khó coi hơn một chút, khóe mắt cô ta khẽ thu lại, đang muốn nói cái gì đó. Lúc này Parse từ một góc nào đó chui ra, vẫy tay với Hoàng Thu Thu.   

"Thật ngại quá, em đi trước." Hoàng Thu Thu lập tức đứng lên, đi về phía Parse.   

Người phụ nữ trẻ nhìn bóng lưng đi xa của Hoàng Thu Thu, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.   

Một tay Parse vén rèm lên, thỉnh thoảng còn nhìn về phía sau rèm, chờ Hoàng Thu Thu đến gần thì lập tức kéo người lại.  

"Tôi còn phải bận rộn chuyện kỷ niệm, học đệ này giao cho cô, cô ngồi nghe nó kéo." Parse vội vàng nói xong rồi rời đi, chỉ còn lại Hoàng Thu Thu và sinh viên vừa biểu diễn kia.   

Hoàng Thu Thu thấy là sinh viên năm hai vừa rồi, mỉm cười nói: "Tiếng đàn của cậu rất dễ nghe."   

Thật ra trong lòng Hoàng Thu Thu, không có âm thanh nào là khó nghe, đối với cô mà nói, ngay cả tiếng còi xe phát ra cũng là một âm thanh tuyệt vời.   

Đáng tiếc vị sinh viên năm hai này đem lời nói của Hoàng Thu Thu coi là thật, còn tưởng rằng vừa rồi cô bị kỹ năng kéo đàn của mình khuất phục.  

Cho nên ánh mắt mang theo cao ngạo, giọng điệu mang theo khinh thường dễ dàng phát hiện: "Tôi đã xem qua video thi đấu của cô, theo tôi thấy cô có thể đạt được hạng ba là do may mắn."   

Hoàng Thu Thu không có tức giận, giọng điệu thản nhiên nói: "May mắn cũng là một loại thực lực."   

Sinh viên năm hai khinh thường: "Không phải lúc nào cũng có may mắn. Ba tháng trước, lãnh đạo học viện chúng ta cũng cho rằng vận khí của mình sẽ không quá kém, kết quả để cho học viện đối thủ đoạt đi tất cả huy chương."

"Ừm." Hoàng Thu Thu không giải thích quá nhiều nữa, trên thực tế từ sau khi hoàn toàn cắt đứt với nhà họ Hoàng, cô trở nên không thích theo bản năng lấy lòng người khác nữa.   

Bởi vì không chuẩn bị chơi violin, cho nên Hoàng Thu Thu không mang theo violin của riêng mình. Cô vươn hai tay ra hỏi: "Có thể cho tôi mượn được không?"   

Sinh viên năm hai sửng sốt, sau đó lạnh nhạt nói một tiếng: "Ngay cả violin cũng không mang theo." Nhưng cuối cùng vẫn đưa violin của mình cho Hoàng Thu Thu.   

"Cám ơn." Hoàng Thu Thu cầm lấy violin, trực tiếp đặt lên vai mình, tùy ý thử âm chuẩn, xác định là âm vị quen thuộc của mình, bắt đầu chọn một khúc nhạc để diễn tấu.   

Sinh viên năm hai vừa nghe thấy thế, lông mày nhíu lại: đây chính là bài hát mà cậu ta vừa biểu diễn trên sân khấu.   

Phàm là muốn mang lên sân khấu diễn tấu, đương nhiên phải chọn bản nhạc mình am hiểu.   

Trong mắt sinh viên năm hai, giờ phút này Hoàng Thu Thu không khác gì múa rìu qua mắt thợ.   

Nhưng mà sau khi nghe xong, sinh viên năm hai chậm rãi đứng thẳng lên, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn. Cậu ta nhìn chằm chằm bàn tay không ngừng kéo đàn của Hoàng Thu Thu, đáy mắt toát ra khiếp sợ.   

Một bản nhạc cậu ta kéo trăm ngàn lần, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, vậy mà Hoàng Thu Thu có thể kéo lưu loát như vậy.   

Hoàng Thu Thu không nhìn thấy vẻ mặt của sinh viên năm hai, cô khép hờ hai mắt, đắm chìm trong âm nhạc của mình, thẳng đến khi kéo xong, cô mới dần dần khôi phục lại tinh thần.   

"...... Tôi tên là Daffa." Vẻ mặt sinh viên năm hai câu nệ, giống như vừa rồi không hề tồn tại chút cao ngạo nào, chỉ là một hồi ảo giác mà thôi.   

Nhưng cái này thật sự không thể trách cậu ta, có vài người phải nghe tại hiện trường mới có thể càng chấn động, được nghe gián tiếp, hiệu quả liền biến mất hơn phân nửa.   

Hơn nữa, hiện tại trình độ của Hoàng Thu Thu thật sự đã tiến bộ rất nhiều so với trận đấu lúc trước. 

"Cô kéo rất dễ nghe, rất có hương vị." Hoàng Thu Thu thấy vẻ mặt hoài nghi nhân sinh của cậu ta, nhịn không được khô cằn an ủi, "Rất lợi hại."

Cô đã từng gặp qua biểu tình như vậy, chính là thời điểm đi học, đặc biệt là khi có tiết thực hành.  

Ban đầu có một số người xem video thi đấu của cô, người hứng thú sẽ tới nói vài câu, được một thời gian thì không còn ai để ý tới cô nữa, mỗi người đều bận rộn chuyện của mình.   

Sau đó theo thời gian trôi qua, Hoàng Thu Thu thích ứng với hoàn cảnh nơi này, có thể nghe hiểu lời nói của giảng viên, tiến bộ thần tốc.   

Biểu hiện cụ thể là mỗi khi kết thúc tiết thực hành, trên khuôn mặt của các bạn cùng lớp sẽ có biểu hiện giống Daffa.

"Cô ... Có muốn tham gia thi đấu không?" Giờ phút này ánh mắt của Daffa đã lưu loát chuyển thành cuồng nhiệt.

"Thi đấu?" Dường như Hoàng Thu Thu từng mơ hồ nghe có người nói qua.  

"Nếu như cô tham gia, nhất định sẽ làm cho bọn họ chấn động!" Daffa hưng phấn nói, "Đi tham gia đi, thật sự là cơ hội tốt!"

"Là cuộc thi nào?" Hoàng Thu Thu vẫn không nhớ được.   

Daffa lắp bắp kinh hãi, hiển nhiên không hiểu vậy mà còn có người không biết lệ thường nhiều năm của học viện.   

"Cô thật sự đến Eastman để học violin sao?"   

"Không học violin, vậy tôi đến đây để làm gì?" Hoàng Thu Thu không hiểu logic của cậu ta.   

Daffa thật sự muốn vỗ tay cho sự ngây thơ của đàn chị này, bày ra vẻ mặt thành thục nói: "Chúng tôi đến đây là vì muốn có bàn đạp, có thể làm cho chúng tôi đi đến một sân khấu tốt hơn."

"Cuộc thi trong học viện chính là bàn đạp của chúng tôi, nếu có thể nổi bật từ cuộc thi, vậy chắc chắn sau khi tốt nghiệp sẽ có một tương lai tươi sáng."

Nói cho cùng âm nhạc cũng cần sự công nhận của công chúng mới có thể tiếp tục tiến lên phía trước, nếu như không có ai thưởng thức thì chính là vô ích.   

Thấy Hoàng Thu Thu vẫn còn ngây ngốc, Daffa hít sâu một hơi, chậm rãi giải thích cho cô: "Hầu như mỗi tháng học viện đều có thi đấu trong khoa của mình, có lẽ những thứ này có thể giúp cô tích lũy một ít danh tiếng, nhưng phần lớn chỉ tập trung ở trong khoa, nhiều nhất là có thể có chút danh tiếng ở học viện. Một khi có sự kiện lớn hoặc là thi đấu, đây là thời cơ rất tốt để cô có thể nổi tiếng."

"Ừm." Hoàng Thu Thu nghe được thì không có phản ứng lớn gì, kỳ thật cô không có chấp niệm quá lớn đối với chuyện nổi tiếng, dù sao nhiều năm qua vẫn luôn sống như vậy.  

"Nhưng cô đã bỏ lỡ trận đấu lớn nhất trong trường chúng ta … Chính là vài tháng trước." Deffa nói thêm, "Nhưng mà vẫn còn một cơ hội. Lần này nhà trường sẽ tổ chức cuộc thi violin để chọn ra tiết mục xuất sắc cho lễ kỷ niệm."

Hoàng Thu Thu gật đầu ý bảo mình nghe hiểu, nhưng vẫn không nghĩ ra chuyện này có liên quan gì đến mình.

"Đừng xem thường đây chỉ là một buổi biểu diễn ngày kỷ niệm. Một khi cô được chọn, chắc chắn sẽ có rất nhiều chỗ tốt." Deffa thấy cô vẫn không quan tâm, kích động giải thích, "Cô sẽ trở thành thí sinh được tham gia giải đấu trẻ quốc tế."

Rốt cuộc lúc này Hoàng Thu Thu mới nhớ tới Joseph đã từng đề cập tới chuyện này với cô một lần.   

"Cuộc thi này chỉ giới hạn ở những người xuất thân từ học viện, bình thường những thí sinh khác đến dự thi đều là nghệ sĩ violin đã thành danh, những sinh viên như chúng ta đến dự thi cũng chỉ là rèn luyện một chút. Về cơ bản không có được thứ hạng." Daffa lắc đầu cảm thán, "Nhưng mà cũng coi như chúng ta có thể để lại một cái tên trong giới violin. Có rất nhiều nhạc công trẻ nổi tiếng từng là một trong những người dành chiến thắng trong buổi biểu diễn tại lễ kỷ niệm."

"Rất nhiều?" Hoàng Thu Thu nói nghi hoặc của mình, theo như cô biết, mấy năm gần đây, sinh viên của học viện Eastman tham gia biểu diễn không nhiều, nhất là phương diện violin này.   

"Mấy học viện khác cũng là cơ chế này." Daffa nhún vai, cầm lấy violin mà Hoàng Thu Thu đưa tới, "Lần này tôi cũng sẽ tham gia, đến lúc đó chúng ta gặp nhau."

Mặc dù Daffa cảm thấy có thể mình không thắng được Hoàng Thu Thu, nhưng anh ta vẫn không thể khiếp đảm.   

......   

Đợi đến khi Parse bận rộn xong việc của mình, Daffa đã sớm rời đi, chỉ còn lại Hoàng Thu Thu ngồi trong căn phòng trống rỗng.   

"Cầu Cầu, cô vẫn còn ở đây?" Parse bận rộn đến đầu đầy mồ hôi, ông tiện tay lau mồ hôi, "Trong khoảng thời gian này không rảnh dẫn cô đi làm quen với mấy lão gia hỏa của học viện khác, bọn họ cũng bận rộn. Trước tiên cứ ngồi xem những người khác diễn tấu như thế nào. Có một số người là hạt giống của cuộc thi ngày kỷ niệm lần này."

Lần này nghe Parse nhắc đến cuộc thi kỷ niệm, Hoàng Thu Thu lập tức hiểu được, nếu như trước đó Daffa không nói, có lẽ cô còn không hiểu.   

"À, cô có biết cuộc thi kỷ niệm không?" Parse ngửa đầu uống hết nửa chai nước, "Giữa bọn họ đều tương đối quen thuộc, trước kia thường xuyên thi đấu với nhau. Cô mới tới nên có thể không biết, quan sát bọn họ thi đấu chính là phương pháp nhanh nhất trực quan nhất."  

"Biết, thầy, tôi có thể tham gia thi đấu không?" Hoàng Thu Thu không nghĩ tới mới đến đây được một tháng mà cô đã bắt đầu thi đấu.  

"Cô muốn thi đấu?" Parse kinh ngạc nói, "Cô có biết người trong học viện đều âm thầm đánh cược chuyện của cô, bọn họ đều đang ngồi chờ cô bị chê cười. "

Mấy năm nay trận thế của Trung Quốc càng lúc càng lớn, làm rất ra hình ra dạng. Trong lòng nhiều sinh viên không phục, không quá tán thành kết quả thi đấu của người Trung Quốc, cho nên vẫn luôn xen lẫn bảy phần khinh thường ba phần ghen tị.   

"Không biết." Cuộc sống của Hoàng Thu Thu chỉ quanh quẩn trong âm nhạc, người Cốc gia cùng với mấy người bạn trong nước.

Parse xua tay: "Không biết cũng không sao, cô chỉ cần biết là có thể tham gia thi đấu. Trong khoảng thời gian này rảnh rỗi thì có thể đến xem nhiều hơn, không nhất thiết phải là thứ bảy."

Bình Luận (0)
Comment